Thật ra không phải Lưu Hàn Tùng thiếu trí khôn, thiếu niên nam nữ một khi đã sa chân vào lưới tình, đều xem sự việc trở lên quá đơn giản, không phải cái này thì tức là cái kia, không phải yêu thương thì tức là chán ghét, cái gọi là “Tình mê ý loạn” đã giải thích điều đó.
Gã mê say đắm Đinh Hiểu Lan, nhưng trớ trêu thay lại là oan gia gặp nhau, một bên tính tình thuần phác, một bên nóng như lửa, đáng tiếc tình của họ đi hai hướng khác nhau, khó lòng mà dung hợp.
Tại hiện trường, Cao Phong đột nhiên thấy Lưu Hàn Tùng đứng yên không phản ứng, còn công chiêu của Đinh Hiểu Lan sắp đánh tới, hắn kinh hoảng, kêu thầm: “Y làm quỷ quái gì vậy? chắc là không muốn sống nữa?” đang định xuất thủ để cứu viện, thì thấy trong đám người vây quanh thình lình xuất hiện một người, thân pháp người này cực nhanh, ánh đao lấp loáng, âm thanh kim loại va chạm vang lên, đao kiếm giao nhau, trường kiếm của Đinh Hiểu Lan bị chấn động bạt ra, cuối cùng người đó cũng xuất chiêu kịp thời, cứu nguy cho Lưu Hàn Tùng khỏi bị trường kiếm xuyên qua ngực.
Đinh Hiểu Lan thối lui hai bước, ngẩn đầu nhìn người đó, nàng thở hổn hển nói: “Thì ra là ngươi, Lưu Hàn Phong ….
.
” Trong nhất thời nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nghĩ lại, tim không khỏi đập loạn lên.
Người đó chính là Lưu Hàn Phong, y liếc nhìn Đinh Hiểu Lan, rồi quay đầu nói với Lưu Hàn Tùng: “Lão tứ, đệ có phải là đồ ngốc không, chỉ vì nữ nhân mà sinh mạng mình cũng không tiếc?”
Lưu Hàn Tùng kinh ngạc nói: “Nhị ca, là huynh đấy ư, đệ … nàng không có ý giết đệ.
”
Lưu Hàn Phong căm tức nói: “Đệ đúng là đồ ngốc, ai cũng nhìn ra đường kiếm đó sẽ lấy mạng đệ!”
Lưu Hàn Tùng si dại nhìn Đinh Hiểu Lan, miệng ấp úng nói: “Nếu nàng thật lòng muốn giết, thì ta sẽ để cho nàng giết, nàng đã căm ghét ta như vậy, ta còn thiết sống làm chi nữa?”
Lưu Hàn Phong chưng hửng, quay đầu đi thở dài, rồi quay lại lạnh lùng nói với Đinh Hiểu Lan: “Đinh đại tiểu thư, tứ đệ đã phơi bầy hết tâm tư tình cảm của hắn, sao cô lại nhẫn tâm dùng kiếm như thế, bộ muốn lấy tính mạng của hắn chăng?”
Đinh Hiểu Lan đuối lý, nhưng cố biện bạch: “Ai biểu hắn ăn nói hàm hồ!”
Lưu Hàn Phong hừm thành tiếng: “Hoang đường, tứ đệ nhà ta tánh tình bộc trực, không tự tiện lời nói, từ trước tới nay chưa hề biết nói dối, huống chi hắn có thâm tình sâu nặng với cô, sao lại nói hắn ăn nói hàm hồ?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ai biểu hắn nói đại ca ta có đưa cho cha ngươi một phong thư là gì? Ta không tin?….
.
” Nói thế nhưng lòng nàng lại nghĩ: “Sáng sớm hôm nay ta đã lừa đại ca ta, nói dối rằng mẹ muốn tìm huynh ấy, chẳng lẽ giỡn chơi lại thành sự thật, mẹ cũng đang muốn tìm người đưa thư, nên đã giao cho đại ca đích thân đi, nếu quả đúng là như vậy, ván đã đóng thành thuyền, thì mình biết phải làm sao bây giờ?” Nàng cho kiếm vào vỏ, đi tới chỗ Cao Phong, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Lưu Hàn Phong lạnh lùng nói: “Sáng sớm hôm nay lệnh huynh quả thật có tới đưa cho gia phụ lá thư, thư do chính lệnh đường viết, trong thư có nói, ân oán hôm qua giữa hai nhà Đinh Lưu chỉ là chuyện hiểu lầm, và Đinh gia cảm thấy rất áy náy về tai nạn của gia phụ, do đó lệnh đường đã hóa giải trường hợp hiểu lầm đó bằng cách quyết định gả ngươi cho tứ đệ, sao ngươi lại đối đãi với hắn như vậy?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ta chẳng qua chỉ muốn so tài võ nghệ với hắn một chút thôi, đố ai biết tại sao bỗng dưng hắn ta lại đứng yên như thế?”
Nàng vốn bản tính thích tranh luận, bất kể lý lẽ đó là đúng hay sai, đều cố cãi phần phải về mình, điều này khiến cho Lưu Hàn Phong không biết phải đối đáp ra sao.
Mặc dầu Cao Phong đứng bàng quan bên ngoài, trong lòng cũng không khỏi bối rối, lắc đầu cười khổ.
Lưu Hàn Tùng đột nhiên đi tới trước mặt Đinh Hiểu Lan, nói: “Hiểu Lan, trưa rồi, chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa được không? Ta có nhiều điều muốn nói với muội.
”
Đinh Hiểu Lan nhìn Cao Phong, do dự một lát, rồi nói: “Ngươi về đi, trong thư mẹ ta nói gì ta cần phải minh bạch rõ ràng, ngươi không nên nôn nóng như vậy.
”
Lưu Hàn Tùng vẫn trố mắt nhìn nàng, miệng động đậy, muốn nói nhưng không nói thành lời.
Lưu Hàn Phong tiến lại gần Cao Phong nói: “Cao Phong, ngươi là kiếm khách thành danh trong võ lâm, hành hiệp trượng nghĩa, các hậu bối võ lâm đều xem ngươi như là khuôn mẫu, sự việc hôm qua và ngày nay đúng hay sai, chắc trong lòng ngươi đã rõ.
Tứ đệ nhà ta ái mộ thiên kim Đinh gia, sau khi đến nhà đề thân bị cự tuyệt, người như giở sống giở chết, gia huynh vì không nỡ nhìn em si mê điên cuồng như vậy, trong nhất thời đã phạm sai lầm, tới Đinh gia gây náo loạn, nhưng bù lại gia phụ đã phải trả cái giá rất đắt là tàn phế các ngón tay, còn sự việc hôm nay sái quấy thế nào, khi ngươi về Đinh gia, mong ngươi nói rõ sự thực cho Đinh lão phu nhân biết.
” Nói xong, y đưa tay kéo Lưu Hàn Tùng đi.
Lưu Hàn Tùng vẫn cố quay đầu nhìn Đinh Hiểu Lan, cuối cùng gã không thể không tuân theo ý của nhị ca gã được.
Hết chương 33.