Danh Kiếm Hoa Hương

Chương 17: Oan Gia Ngõ Hẹp 3






Dương Bảo Thiên nói: “Như vậy tốt lắm, rất hợp với ý ta!” Nói xong lão giơ tay về phía một đạo sĩ nói: “Chí Hoa, mang kiếm lại cho ta.”
Tên đạo sĩ khiêng kiệu vội lấy từ trong kiệu ra một thanh bảo kiếm, cung kính mang lại .
Dương Bảo Thiên rút kiếm, đưa ngón trỏ búng vào thân kiếm sáng loáng như tuyết, âm thanh chấn động phát ra tiếng vo vo, rõ ràng là một bảo kiếm.
Lão ta sẵn trớn múa chiêu thức “Tiếu Chỉ Nam Thiên”, rồi nói với Cao Phong: “Mời xuất chiêu!”
Cao Phong chẳng chút khách sáo, đưa tay rút kiếm, kiếm vừa rời khỏi vỏ, một chiêu “Kinh Long Phi Thiên”, như ánh chớp cầu vồng, đâm vào ngực trái đối phương.
Dương Bảo Thiên không dám khinh địch, vội chuyển mình sang phải, đồng thời đánh ra một chiêu.


Kiếm chiêu Cao Phong chưa tới đích, thế kiếm đã chếch xuống, hắn cũng nghiêng người theo kiếm, vẫn là chiêu “Kinh Long Phi Thiên”, đâm chéo vào hông trái đối thủ.

Dương Bảo Thiên kinh hoảng, trong kiếm quang lấp loáng, đột nhiên thân lão giống như con linh xà, mềm dẻo không xương, uốn éo tránh né.

Lão ta phá chiêu như vậy, khiến Cao Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên, sau khi đã thăm dò, hắn ngửa người xuất kiếm, vẫn chỉ một chiêu “Kinh Long Phi Thiên” như muốn chặt đứt cổ chân đối phương, tiếc rằng võ nghệ đối phương quá cao, nghe danh đã lâu bây giờ mới chạm trán, chân lão nhanh nhẹn đá vào thân kiếm đối phương để phá chiêu.
Hai người đấu với nhau qua ba chiêu đã khiến cho mọi người bên ngoài phải sững sờ kinh ngạc, tốc độ chớp nhoáng, nhanh nhẹn vô cùng.
Cao Phong tấn công liên tiếp ba chiêu “Kinh Long Phi Thiên”, chiêu thức tuy giống nhau, nhưng thân pháp ra kiếm, bộ vị tấn công khác nhau, hơn nữa thời gian chuyển hoán chiêu rất linh hoạt, nhưng vẫn không đạt được như ý muốn.

Còn Dương Bảo Thiên dựa vào công phu thâm hậu của mình, dưới sự tấn công chớp nhoáng như sấm dậy của đối thủ, lão đã tránh được một chiêu, phản kích lại hai chiêu, tránh là tránh né tài tình khó mà tưởng tượng được, công là công đúng chỗ đúng thời cơ.

Cao Phong thầm kinh ngạc: “Cái lão đạo sĩ này, người tuy già nhưng công phu lại quá thâm hậu, ba chiêu kiếm này ta đã khiến cho Bang chủ Kim Kiếm Bang phải thê thảm, nhưng sao lão vẫn còn khả năng phản kích lại hai chiêu?”

Dương Bảo Thiên cũng thầm kinh ngạc: “Ta thật quá hồ đồ, hắn ta mười năm trước đây đã là một tay cao thủ kiếm thuật có hạng, sao bây giờ ta lại đi hạn chiêu với hắn, mặc dù hắn ta chỉ dùng một chiêu cho ba lần tấn công, nhưng thân pháp và bộ vị đều khác nhau, uy lực công kích rất lớn, thật khó mà ngờ được!”
Thấy Cao Phong và Dương Bảo Thiên đấu với nhau quyết liệt như thế, Tim Đinh Hiểu Lan như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Nàng cũng biết rằng, Dương Bảo Thiên cách đây hai mươi năm trước đã là một cao thủ kiếm pháp trong phái Võ Đang, năm đó chỉ vì ham danh lợi, có ý đồ đoạt chức Chưởng môn, nhưng mưu sự không thành, bị trục xuất khỏi núi Võ Đang.

Sau khi lão ta rời khỏi phái Võ Đang, lại cấu kết với các phần tử xấu trong võ lâm, làm mưa làm gió, không có việc ác nào không làm, cuối cùng đã khiến cho quần hùng võ lâm phải nổi giận, bị cưỡng bức rời khỏi Trung nguyên, ở Tây vực lão ta đã tự sáng lập ra giáo phái, do bản tính ác khó thay đổi, không biết từ nơi nào lão đã đoạt được âm tà kiếm phổ “Thôi Âm Thần Kiếm Chưởng”, trong kiếm phổ đó có chú giải, cần bảy trăm bảy mươi bốn gái thuần âm trong lứa tuổi mười chín để lấy âm bổ dương, lão ta đọc xong kiếm phổ lấy làm thích thú, bèn quyết tâm tu luyện kiếm thuật đó, chỉ vì Tây vực là mảnh đất nghèo nàn, đất rộng người thưa, nên gái thuần âm càng khó kiếm, chính vì vậy lão mới tính tới kế sách dẫn giáo chúng quay trở lại Trung nguyên, không hiểu trùng hợp làm sao, lão vừa đến Trung nguyên không lâu thì lại đụng độ với Cao Phong, thật là oan gia ngõ hẹp.
Sư phụ Cao Phong là Cổ Mộc chân nhân, năm đó cũng chỉ vì Dương Bảo Thiên âm mưu đoạt quyền mà vướng vào liên lụy, oan ức bị trục xuất khỏi Võ Đang, về sau lại bị đồng đảng của Dương Bảo Thiên thảm hại đến chết.
Cao Phong đau lòng vì cái chết sư phụ, tinh thần đâm ra chán chường, sau mấy lần báo thù không thành công, tinh thần hắn càng lúc càng sa sút trầm trọng, một hôm trên đường phố thấy người ta đánh cờ vây, trong cờ vây hắn đã nghiệm ra được tinh túy của võ học, sau đó trải qua một năm khổ tu, cuối cùng công lực thăng tiến, báo được thù cho sư phụ, và cũng từ đó tên tuổi hắn nhờ đó mà thành danh trong thiên hạ.
**********
Hai người ra chiêu nhanh đánh nhanh, càng đấu càng ác liệt, trong nháy mắt mười năm chiêu đã tới.

Dương Bảo Thiên tuổi tác tuy già, nhưng rất coi trọng thể diện, thấy đã đủ chiêu hạn định, lão vung kiếm tách rời Cao Phong ngay sau chiêu cuối cùng, thân hình bay ra ngoài, lộn người một cái đã thấy lão ngồi trong kiệu.
Thân hình nhào lộn của lão thật tuyệt vời, uốn lượn như diều giấy, các đệ tử trong giáo thấy vậy buộc miệng reo hò.
Đinh Hiểu Lan thấy khinh công trác tuyệt của Dương Bảo Thiên, trong lòng thầm thán phục, nhưng bề ngoài mặt cứ ra vẻ thản nhiên cười nói: “Lão đạo gia thần công thật kinh người, nói mà biết giữ lời, thật đáng là bậc anh hùng hảo hán.”
Dương Bảo Thiên nghe thấy Đinh Hiểu Lan ca ngợi mình, lòng lão ta cảm thấy nhẹ nhõm, đưa tay vuốt chòm râu nói: “Cao Phong, kiếm pháp nhà ngươi so với năm xưa thật khác xa một trời một vực, chao ôi, năm đó ta đã từng nói qua với sư phụ ngươi __ Cổ Mộc sư huynh ơi, huynh chẳng có gì đáng để ta hâm mộ cả, duy nhất một điểm, chính là huynh có phúc khí, đã thâu nhận được một hảo đồ nhi Cao Phong tài giỏi này.”
Hết chương 17.