Đinh Hiểu Lan ngơ ngẩn nhìn Cao Phong một lúc, rồi nói: “Lạ quá, thật không biết đám đạo sĩ đắc đạo đó ở đâu lại đến hương thôn tiểu trấn này để làm điều ác?”
Cao Phong cười: “Điếm tiểu nhị này chỉ nói một mặt vấn đề, không biết đúng hay sai nữa, chúng ta hãy ăn cho nhanh, ăn xong sẽ tới đó coi náo nhiệt.
”
Đinh Hiểu Lan nghe vậy không nói thêm lời nào, chỉ cắm cúi ăn cho nhanh.
Hai người cơm nước xong, trả hai lượng bạc, rồi thong thả đi bộ lại tiệm nấu rượu phía đối diện.
Vừa mới tới cửa tửu phường (tiệm nấu rượu), mùi thơm của rượu đã bay ra nồng nặc, Cao Phong ngẩn đầu xem, chiêu bài “Thường Ký Tửu Phường” sáng sủa treo ngay ngắn trước cổng, cửa cổng vẫn mở toang, bên trong thấy hỗn loạn có hơn mười người, đang bù lu bù loa khóc loạn xạ lên.
Hai người bước vào cổng, ở ngay cổng có hai quan sai đứng gác, thấy Cao Phong có mang bảo kiếm, một trong hai quan sai hỏi: “Các vị tới đây làm gì?”
Đinh Hiểu Lan cười nói: “Quan gia, chúng tôi là thân thích của nhà này, nghe nói gia đình có chuyện, nên mới đặc biệt tới đây khuyên giải a di (dì).
”
Hai tên quan sai nhìn lườm lườm, tên quan sai kia nói: “Mau vào khuyên giải, để họ khỏi đau khổ!”
Đinh Hiểu Lan gật đầu, kéo tay Cao Phong đi vào trong sân.
Đi đến gần, chỉ thấy một phụ nữ mập mạp nằm trên đất, người lấm lem, y phục dơ bẩn, đang lăn lộn khóc lóc, rõ ràng đã khóc rất lâu.
Bên cạnh bà ta không xa có một gã trung niên, mặt mày rầu rĩ, đang khuyên nhủ: “Bà đứng dậy đi, lão thái bà, bà khóc lóc như thế không ăn thua gì đâu.
”
Lời khuyên của gã làm như không có tác dụng, người đàn bà mập trên đất lại càng khóc kịch liệt hơn.
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan thấy tình hình như vậy, thì cho rằng lời của tên hầu bàn chắc không sai.
Qua khoảng thời gian uống chung trà, Cao Phong nhìn Đinh Hiểu Lan ra dấu, như có ý bảo nàng lại thăm hỏi.
Đinh Hiểu Lan nhanh trí, gật đầu, đi tới trước người đàn bà mập, ngồi xuống nói: “Di nương, dì đừng khóc nữa, đứng dậy đi, không có chuyện gì đâu.
”
Người đàn bà mập nước mắt lưng tròng, nhìn Đinh Hiểu Lan nói, ban đầu hơi sửng sờ, nhưng thấy nàng là người lạ, lại khóc òa lên.
Đinh Hiểu Lan lại nói: “Di nương, dì không nhận ra cháu ư? Cháu là bà con xa của dì đây!”
Người đàn bà mập ngừng khóc, trố mắt nhìn nàng, thầm nghĩ: “Cháu gái xa của gia đình ta ư? Sao ta không nhận ra?”
Đinh Hiểu Lan nắm lấy tay bà: “Di nương của cháu đừng sợ, chuyện của Tú Vân, cháu sẽ thay thế em ấy.
”
Người đàn bà mập đó trợn mắt thật lớn, cơ hồ như không tin chuyện trước mắt, ấp úng nói: “Chuyện này ….
.
cháu ….
.
” Rõ ràng trong lòng bà đầy nghi hoặc khó giải.
Đinh Hiểu Lan đột nhiên hỏi: “Ngày sinh tháng đẻ của em Tú Vân, dì cho cháu biết đi?”
Người đàn bà mập thì thầm nói.
Đinh Hiểu Lan làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “Dì xem, em Tú Vân và cháu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cháu cũng là nữ tử thuần âm (trinh nữ), việc cháu thay thế em ấy không thành vấn đề!”
Điều này làm người đàn bà mập lấy lại tinh thần, bà ta hai tay nắm chặt lấy tay Đinh Hiểu Lan, giống như sợ đối phương hối hận thay đổi ý định.
Người trung niên khuyên bảo người đàn bà mập lúc nãy đối với sự việc trước mắt cũng kinh ngạc, mặt có vẻ nghi ngờ hỏi: “Vị cô nương này là ai? Sao biết khuê danh nữ nhi nhà ta?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Thì ra dượng là cha của Tú Vân.
” Nàng tiếp: “Cháu là Đinh Hiểu Lan, là con gái thứ ba của thất đường đệ của tứ biểu huynh ở Đăng Châu, Hà Nam, sao dượng không nhận ra cháu?”
Nàng nói dóc một thôi một hồi, khiến cho hai vợ chồng người đàn bà mập điên đầu, không biết đâu để mò.
Người đàn bà mập nghĩ ngợi: “Họ hàng ta ở Đăng Châu, Hà Nam, thất đường đệ của tứ biểu huynh là ai nhỉ? Đệ tam nữ nhi này lại là ai? Sao ta lại hàm hồ nhất thời không nghĩ ra nhỉ? Họ hàng thân thích xa này …!”
Trượng phu của bà ta lại nghĩ: “Cái lão thái bà chết tiệt này sao lại có họ hàng thân thích như thế, nhưng lại giấu diếm mình bấy lâu nay.
”
Hết chương 12