Đường Cầm bảo:
- Bưã nay, công việc của ông chỉ có mỗi chuyện là nhổ cho hết củ cải ở khoảnh vườn này.
Cao Phong đáp:
- Dễ dàng quá, tôi thể nào cũng làm xong!
Rồi gã định quay đi làm việc, nhưng đã bị Đường Cầm kêu dừng lại.
Cao Phong không hiểu ý cô, bèn hỏi:
- Cô còn muốn căn giặn gì khác nữa?
Đường Cầm đáp:
- Tôi còn chưa nói hết, ông hãy gượm đã.
Khi ông nhổ củ cải, cần để ý hai điều.
Cao Phong hỏi:
- Hai điều gì thế?
Đường Cầm nói:
- Thứ nhất, ông không được cúi lom khom.
Thứ nhì, ông không được ngồi mà nhổ!
Cao Phong nghe nói, gã muốn nổi nóng:
- Vậy cô muốn tôi nhổ như thế nào bây giờ?
Đường Cầm đáp:
- Dễ lắm! Ông đứng thẳng hai chân, rồi vươn mình tới mà nhổ!
Cao Phong có hơi sững sờ, nhưng gã biết cô nương mỹ miều trước mắt đây có nhiều ý tưởng quái dị ngoài sức tưởng tượng, gã cũng gật đầu đồng ý, lập tức ra vườn, bắt đầu nhổ củ cải.
Củ cải đang độ chín tới, đủ loại mầu xanh mầu hồng khoe sắc, thân củ mập lớn, hai phần còn chìm dưới đất, coi thiệt bắt mắt.
Là người thủ tín, Cao Phong khi chịu lời với ai, gã không chút xem nhẹ hứa hẹn, đúng là cứ mỗi củ, gã đứng thẳng trên hai chân mà nhổ rất đàng hoàng chững chạc.
Nhổ được chừng hai thời thần, đã đến giữa trưa.
Dù Cao Phong đã cố hết sức mình, gã cũng chỉ mới xong được chừng phần ba công việc, nhưng may nhờ gã bản thân con nhà võ, cơ bắp, xương cốt mạnh mẽ, rắn rỏi, nhờ hay chăm làm, chăm luyện, công việc này tuy có khó nhọc, nhưng gã không nề hà.
Thêm chừng nửa thời thần nữa, chừng như mỏi mệt vì đọc sách, muốn nghỉ mắt, đồng thời cũng tiện dịp kiểm tra công tác của gã, Đường Cầm đi ra khoảnh vườn.
Thấy cô tiến đến gần, Cao Phong không nói năng gì, vẫn tập trung vào việc nhổ củ cải.
Đường Cầm nhòm nhỏ gã một hồi, rồi cô đột nhiên hỏi:
- Cao Phong, hiện giờ ông có còn thấy choáng váng như trước đây không?
Dừng tay nhổ, Cao Phong nghĩ ngợi một chút, đầu óc gã tự kiểm tra tình hình trong mình, rồi khẽ mỉm cười, gã đáp:
- Tôi chẳng chút để ý đến nó, bây giờ, hết thấy choáng váng rồi.
Đường Cầm khẽ thở ra, nói:
- Thế thì hay lắm! Nó cho thấy cách chữa của tôi là đúng!
Cao Phong tự gã cũng hiểu ra, bèn nói:
- Cô bắt tôi uống trọn tô thuốc đó, rồi bắt đứng nhổ củ cải, thì ra là để chữa thương cho tôi!
Đường Cầm cười tủm tỉm, đáp:
- Đúng vậy! Tôi làm cầu may, không dè lại hữu hiệu!
Cao Phong trong lòng vui mừng, gã nói:
- Cô thiệt không hổ danh thần y mĩ nữ, cái độc thương của tôi cũng là hiếm thấy và khó chữa, giờ cô trị lành, nhất định cô nổi danh tiếng rền thiên hạ.
Đường Cầm cũng rất sung sướng, cô bảo:
- Tôi chẳng cần danh tiếng rền thiên hạ, cái quan trọng là chữa khỏi cho ông, cho xứng đáng với cái tình bạn thân thiết giữa ông và ngũ ca tôi.
Nhắc tới Đường Trung Long, Cao Phong gắng nói:
- Trong tám anh em Đường gia nhà cô, tôi nghĩ ngũ ca là người hiểu cô nhất!
Đường Cầm đáp:
- Chính thế! Ba năm trước, tôi chữa, cứu mạng một kẻ thù của Đường môn, cha tôi truy ra, ông định hạ sát tôi, lúc ấy ngũ ca vì bênh tôi, đã động võ cùng cha tôi, cũng may không xảy ra đáng tiếc, bằng không, tôi chưa chắc còn sống sót đến giờ.
Cao Phong cười:
- May mà đã chẳng xảy ra chuyện gì, nếu không, trong không ít người trên đời này vì phạm lỗi mà đoản mệnh, tôi cũng liệt vào làm một trong số ấy!
Đường Cầm nói:
- Chưa hẳn! Tỉ như không có Đường Cầm thần y là tôi cứu ông, thì cũng sẽ có Chương Cầm thần y hoặc là Lý Cầm thần y, họ sẽ nhất định ra tay chữa trị cho ông,
Cao Phong đáp:
- Làm sao mà có được! Y thuật họ sao so sánh đuợc với vị Cầm cô nương không tiền khoáng hậu này!
Hai người càng nói càng mặn chuyện, ham nói cho tới nỗi Cao Phong quên luôn cả nhổ củ.
Trời về chiều, Đường Cầm bảo Cao Phong ngừng công việc, hai người vào nhà ăn cơm tối xong, Cao Phong lại ra suối, đắp bùn, ngâm mình.
--- Xem tiếp chương 116 ---