Danh Kiếm Hoa Hương

Chương 113: Liệu Độc Quái Pháp 2






Trời đã về khuya, Cao Phong khắc khoải chờ mãi, cuối cùng, Đường Cầm cũng hiện ra trở lại.

Sắc mặt hơi tối ám, Đường Cầm nói:
- Đến giờ, tôi vẫn chưa tìm ra cách giải độc, nhưng tạm thời mình có thể thử một cách hiếm lạ này, dù nó không trực tiếp hoá giải độc tố, nhưng cũng khả dĩ tạm thời khắc chế độc tố trong cơ thể ông.

Lòng Cao Phong hơi rúng động, gã hỏi:
- Cách làm như thế nào?
Đường Cầm đáp:
- Ở một chỗ không xa nhà lắm, có một dòng suối nhỏ, ông hãy đến bờ suối, trút bỏ hết áo quần, tìm chỗ đáy suối nào thiệt nhiều bùn, ngâm mình dưới nước, đắp bùn lên đầy thân thể, che kín luôn hết cả tay chân.

Mặt Cao Phong lộ dáng ngần ngừ:
- Phải cởi bỏ hết tất cả quần áo à?

Đường Cầm nói:
- Đúng thế, cởi bỏ toàn thể quần áo.

Cao Phong không nói gì nữa, gã đi ra khỏi nhà.

Bên ngoài nhà, ánh trăng trải khắp, rọi in hình bóng nghiêng nghiêng trên đất , nom gã như một thân ảnh cô đơn, cô đơn như tình huống hiện tại đầy thê lương trong gã.

Đến bờ suối, gã bước xuống, vực nước vã lên mặt, cảm giác mát lạnh như thấm vào tận phế phủ.

Rồi gã chậm rãi cởi bỏ hết y phục, lội xuống dòng suối, ra chỗ nước dâng ngang đầu gối, dưới đáy suối, mò thấy tích tụ thật nhiều bùn.

Kế đó, gã khoan thai nằm ngửa người, gác đầu lên bờ, tay vốc bùn đắp che kín toàn thân.

Từng đám mây bồng bềnh trôi ngang bầu trời, dưới áng trăng sao nhàn nhạt, gã cất giọng tự trào:
- Đây là số kiếp kết quả cuả trò rỗi hơi đi quản chuyện thiên hạ, ngươi biết chưa?
Cao Phong cười gượng, miệng nói nho nhỏ:
- Nếu cho ngươi một cơ hội khác nữa, ngươi liệu có còn đang không nhảy vô gánh bàn độc mướn nữa chăng?
Bỗng nghe tiếng Đường Cầm vọng đến từ ven bờ suối:
- Ông thể nào cũng sẽ lại nhảy vô!
Có hơi bất ngờ, Cao Phong hỏi:
- Cô đến đây tự khi nào thế?
Đúng là Đường Cầm đang ngồi bên trên bờ suối, ccô tủm tỉm cười, đáp:

- Vào lúc ông vừa thoát y xong!
Cao Phong khe khẽ thở ra,
- Sao cô lại học đâu được cái thói hư hỏng đó? Con gái mà đi nhìn đàn ông con trai ở truồng, là dễ hư lắm đó!
Đường Cầm bảo:
- Tôi thấy ông quên tôi đang làm nghề gì rồi! Nếu tôi e ngại không dám nhìn thân thể nam nhân, thì làm sao ra tay chữa bệnh họ cho được?
Cao Phong im lặng một lúc, rồi hỏi:
- Lần đầu cô nhìn thấy thân thể nam nhân ở truồng là vào dịp nào vậy?
Đường Cầm ngẫm nghĩ, trả lời:
- Là lúc tôi được mười ba tuổi, đã từng mấy lần dòm ngũ ca tắm táp, mà ngũ ca tôi chẳng hay biết gì ráo!
Cao Phong cười nhăn nhó, gã thở ra một hơi, rồi nói:
- Cô xem chừng kết ngũ ca cô lắm!
Đường Cầm đáp:
- Ngũ ca tôi cái gì cũng hay hết, chỉ tội tính khí quá cứng nhắc, tỉ như vừa rồi, anh ta chẳng muốn nhận mặt người thân gia đình, vi chẳng muốn bị tôi bắt anh trở về nhà!
Cao Phong chợt nhớ tới một điều, gã hỏi:
- Cô chắc hãy còn giận phụ thân cô lắm?
Đường Cầm không đáp, cô ngẩng nhìn trời cao, buông tiếng thở dài.


- Nhưng cô còn có cái gia đình ở tận xứ Thục xa xôi ấy, chẳng phải hay hơn tôi lắm sao! Còn có ngườì thân cùng nhà là điều may mắn lắm.

Hai anh em cô có biết không, người phải xa nhà xa xứ từng nhiều lần nhớ nhung, nhiều đêm nằm mơ được về lại nhà!
Cao Phong cũng vì thế mà lọt vào một cơn trầm tư lâu dài.

Thực ra, cô và gã đều cùng cá tính, chỉ là gã ráng giữ một bộ mặt khác khi đối diện người ngoài, giữ vẻ một nam nhân
kiên cường, rút cục, g là một hình thức nguỵ trang của bọn nam nhân đang phải sống xa quê, hoặc không sao trở về sống trong gia đình thân thuộc, hoặc không có lấy một mái nhà để trở về, đã từng bao đêm mơ mộng một mái nhà thân yêu? Có kẻ nào dưới tình huống đó mà không từng một lần âm thầm gạt lệ?
Đêm đã khuya lắm rồi, cũng chẳng biết Đường Cầm đã trở gót từ hồi nào, trong tim gã, vẫn còn ghi đậm hình bóng một nữ tử có dung nhan rúng động lòng người!
Chẳng biết bao nhiêu lâu sau đó, Cao Phong rốt cục cũng nhắm mắt lạc vào một giấc mộng, trong mơ, gã trở về Thúy Trúc trang, sống quây quần cùng Hoa Vân Tàng, Hoa Tàng Diễm, nhưng lại không có hình dáng nào của Hoa Hương Lăng
--- Xem tiếp chương 114 ---