Danh Kiếm Hoa Hương

Chương 101: Võ Đang Chi Hành 2






Đoàn sáu người Cao Phong, Hoa Hương Lăng đi từ Đông Thiên môn, vào Long Hổ điện, vượt ngang Tuần Bi đình, Thập Phương đường, đến thẳng điện Tử Tiêu.

Gã đạo đồng canh gác điện trông thấy khách lạ, bèn chạy ra nghênh đón, hỏi mục đích cuộc thăm viếng.
Cao Phong thẳng thắn trình bày lý do, gã đạo đồng vội đi nhanh vào trong điện báo tin.
Chẳng mấy chốc, một vị đạo sĩ trung niên rảo bước tiến ra, sắc mặt thâm trầm, chính là đại đệ tử Tiêu Thành của Vân Nhạn.
Cao Phong bước đến đón đầu, chắp tay hành lễ, giọng cung kính:
- Tiêu sư huynh, xa cách huynh đã nhiều năm rồi, huynh vẫn được khoẻ?
Tiêu Thành đáp lễ:
- Cao sư đệ có khoẻ không, xin mời các vị nhập điện, sư phụ ta đang chờ bên trong.
Gã lập tức quay mình, đi trước dẫn đường.
Vào đến nội điện Tử Tiêu, bên trong họ chỉ thấy có mỗi mình đạo trưởng Vân Nhạn.

Vừa nhác thấy Cao Phong cùng đoàn người, ông ta đứng dậy, mỉm cười chào đón họ.
Cao Phong bước nhanh đến, quỳ xuống làm lễ, cung kính thưa:
- Phong nhi xin ra mắt Vân sư bá, từ biệt người đã hai năm, Vân sư bá hoàn toàn được mạnh giỏi?
Vân Nhạn đưa tay nâng gã đứng lên, đáp:
- Phong nhi hãy đứng lên đi, sư bá vẫn khoẻ, mọi chuyện bình thường.
Rồi ông mời mọi người ngồi vào chỗ.
Cao Phong lên tiếng giới thiệu Hoa Hương Lăng, ba anh em nhà họ Đường cùng Đinh Hiểu Lan, tất cả đều lần lượt chào ra mắt đạo trưởng.
Xong xuôi thủ tục ấy, đã có các đạo đồng phục dịch dâng trà nước.
Vốn tính tình hào sảng, Vân Nhạn biết ý định cuả Cao Phong, ông ta vào thẳng vấn đề, bảo gã:
- Phong nhi, các sự kiện liên quan đến ngươi ở Đinh gia trang cùng Thúy Trúc trang, ta đây đều đã được tường trình cả rồi, mấy vụ dính dáng tới sự khiếm khuyết trong kiếm phổ của ba chiêu kiếm, là đều làm theo lời trăn trối của sư đệ Cổ Mộc, ta vốn không muốn tạo khó khăn gì cho ngươi.

Quay sang Tiêu Thành, ông ra lệnh:
- Ngươi hãy đi mời Tàng Diễm cô nương đến đây.
Tiêu Thành vâng lệnh, gã lập tức rời điện.
Cao Phong cùng Hoa Hương Lăng đều bất ngờ, cả hai lập tức đứng lên cảm tạ.
Vân Nhạn bảo:
- Chuyện Võ Đang đã gây phiền hà các người, ta hy vọng các vị đừng để tâm, có Thôi sư đệ ở đây, để ta bảo y đến có lời cùng các vị.
Cao Phong thưa:
- Vân sư bá khách khí quá rồi!

Hoa Hương Lăng cũng vội nói:
- Vân chưởng môn là bậc đắc đạo, tâm địa khoảng khoát, thật khác hẳn người thường!
Rồi Vân Nhạn hỏi thăm cô các chuyện đã xảy đến cho Hoa Ngưỡng Hạc tai Thuý Trúc trang.
Cao Phong, Hoa Hương Lăng thành thực thuật lại toàn bộ sự kiện.
Nghe xong, Vân Nhạn buông một tiếng thở dài,
- Thiệt cuộc đời có nhiều chuyện lạ lẫm như vậy, cao thâm khôn lường.

Là anh hào thời nay, được tất cả mọi người kính trọng, ngưỡng mộ, chuyện xảy đến cho Hoa trang chủ, ai mà tưởng tượng ra nổi lại có thể kết cục là thế?
Cũng đúng lúc đó, một mình Tiêu Thành đi vào, sắc mặt đầy nét lo âu, gã đến thưa cùng Vân Nhạn:
- Sư phụ, Tàng Diễm cô nương không chịu theo con ...!đến đây!
Có hơi ngạc nhiên, Vân Nhạn ngước nhìn Cao Phong cùng Hoa Hương Lăng, ý dọ hỏi.
Hoa Hương Lăng cũng không vì thế mà bất ngờ, cô đứng dậy nói với Tiêu Thành:
- Cảm phiền đại giá sư huynh dẫn đường, đưa tiểu nữ đích thân đi gặp nó!
Tiêu Thành đáp:

- Tất nhiên là được rồi, xin mời cô nương theo ta!
Gã thấy sư phụ cùng Cao Phong hai người gật đầu chấp thuận, bèn xoay mình đi ra ngoài.
Hoa Hương Lăng theo sau Tiêu Thành, đi ra ngoài điện, dọc đường cô thấy đầy rẫy những toà điện, những từ đường, mỗi mỗi đều hoặc thâm u hoặc cao nhã, chung quanh có các thân cây tùng bách cao ngất vây bọc, thấy tre trúc xanh mướt, thấy kỳ hoa dị thảo, chen chúc nhau khoe thanh sắc, lòng cô thầm cảm thán với ý nghĩ "Môn phái Võ Đang được lừng danh võ lâm Trung nguyên, nguyên không những nhờ đơn độc vào võ học tinh ảo, mà còn ở những phong cách có phần thanh tú ly kỳ này, tất cả đều đã được lưu truyền từ ngàn đời.

Thưở còn nhỏ tuổi, Cao Phong trưởng thành trong khung cảnh này, hèn chi chàng có cái phẩm cách đoan chính, giờ đây, chàng trở về chốn cũ thân thuộc lần này, chỉ vì chuyện con gái ta, thể nào chàng cũng có phần nào phiền muộn trong lòng.

Mà cái tính khí của Tàng Diễm cũng thiệt là quá quắt, đụng vào cái bướng bỉnh đó của nó, mình mà buộc được nó đổi sang gọi mình bằng mẹ cũng đã phải cần chút đỉnh chì chiết rồi, kế đó, muốn nó chịu chấp thuận gọi Cao Phong làm cha, nhất định thiệt sẽ còn khó khăn hơn nhiều!
Bỗng Tiêu Thành cắt ngang mạch suy tư của cô:
- Lăng cô nương, mình đã đến nơi rồi!
--- Xem tiếp chương 102 ---