Tộc trưởng dứt lời liền có quản sự ra
ngoài sai phái kẻ dưới, chốc lát sau Lương quản sự dẫn theo đám hộ vệ và bà vú đi theo hộ tống chị em Cẩm Sắt hồi phủ vào sân, Lương quản sự một mình vào phòng khách, quỳ gối hành lễ, sau đó mới trình lên đoạn tên
gãy và hai đoạn càng xe bằng gỗ bị gãy giữa đống xe ngựa vỡ vụn.
Tộc trưởng thấy ai nấy đều nhìn chằm
chằm vào những vật ấy thì cất tiếng trầm khàn giải thích: “Đoạn tên gãy
này do thị vệ phủ Trấn Quốc Công tìm thấy dọc đường ngựa nổi chứng, còn
về càng xe bằng gỗ thì do đích thân Lương quản sự tìm thấy trong đống
xác xe ngựa, tất cả các người nhìn xem.”
Y vừa dứt lời thì Diêu Thăng, quản gia
của Diêu phủ lập tức nhận lấy những đồ vật từ tay Lương quản sự rồi đi
quanh một vòng trong phòng, để tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ đoạn
tên gãy và mảnh gỗ đứt, ngay lập tức có người phát hiện ra dấu vết trên
càng xe, tức thì ai nấy đều râm ran bàn tán.
Tộc trưởng cất tiếng: “Đưa con ngựa nổi chứng và kẻ bắn lén vào đây.”
Ngô thị thấy bằng chứng xác thực theo
lời tộc trưởng chẳng qua chỉ là một đoạn tên gãy và càng xe đứt vỡ thì
thầm thở phào một tiếng, nàng ta nghĩ nếu chỉ dựa vào mấy thứ này thì
căn bản sẽ chẳng điều tra ra được rõ ngọn ngành, cũng chẳng chứng minh
được chuyện gì. Nhưng bây giờ nghe thấy còn bắt được cả kẻ bắn lén, nàng ta nhất thời vô cùng hoảng hốt. Bởi chuyện trong phủ nàng ta luôn luôn
nắm vững, nhưng với những chuyện bên ngoài thì quả thực không hiểu rõ
lắm, nàng ta bất giác siết chặt tay thành nắm đấm, nhờ vậy mới miễn
cưỡng giữ được vẻ bình tĩnh.
Con ngựa nổi chứng được dắt vào sân, dù
khoảng cách khá xa nhưng mọi người vẫn có thể nhìn rõ trên bụng ngựa có
dấu vết bị bắn tên rõ mồn một, bầu không khí trong phòng bất chợt thêm
phần trầm trọng.
Tộc trưởng sai người thẩm vấn kẻ bắn lén Bạch Câu Nhi, Bạch Câu Nhi chỉ biết vòng vo né tránh. Mặc dù qua một
loạt hành động vừa rồi vẫn không thể tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau, nhưng
đã đủ khiến tất cả mọi người đều hiểu rõ rằng, quả thực có kẻ muốn hãm
hại chị em Cẩm Sắt. Vả lại ai nấy đều cùng chung một suy nghĩ, kẻ này
chắc chắn là người họ Diêu, hơn nữa rất có thể thuộc chi của Diêu Lễ
Hách.
Từ nãy đến giờ Cẩm Sắt vẫn liên tục quan sát Ngô thị, nàng nhận thấy lúc Lương quản sự dâng bằng chứng lên nàng
ta có vẻ khẩn trương, dáng ngồi thẳng đơ cứng ngắc, mắt nhìn chằm chằm
vào bằng chứng, nhìn kỹ rồi thì dường như trở nên nhẹ nhõm, nhưng đến
lúc tộc trưởng sai đưa nhân chứng lên thì nét mặt Ngô thị trở nên hoảng
loạn ngay lập tức, có điều nàng ta không hề ngẩng đầu nhìn vào bất cứ ai trong phòng.
Hiện giờ các vị chủ tử nhà họ Diêu gần
như đang tụ tập hết trong căn phòng này, Cẩm Sắt suy ngẫm, cách thức
hành động của kẻ vạch ra kế hoạch hãm hại chị em nàng rõ ràng giống của
nam nhân, bởi người có thể lấy tên ra khỏi kho vũ khí nhà quan, người có thể bắt cóc vợ con Bạch Câu Nhi, ép buộc hắn phải lén bắn tên vào xe
ngựa nhà họ Diêu, rõ ràng không phải việc một người đàn bà sống trong
nhà có thể làm được.
Cẩm Sắt nghĩ tới nghĩ lui, nàng và em
trai vốn chỉ là hai đứa trẻ mồ côi được gửi nuôi trong họ, thật sự chẳng ảnh hưởng tới lợi ích của bất kỳ ai. Hãm hại chị em họ, ngoại trừ bởi
khối gia sản to lớn kia, đúng là chẳng còn có lý do nào khác.
Nếu kẻ này nhắm đến khối gia sản, vậy
chắc hẳn là vị chủ tử họ Diêu nào đó, hơn nữa nhất định là người cùng
một chi với ông nội và cha nàng, bởi nếu chị em nàng chẳng may qua đời
thì bọn họ là những người có huyết thống gần nhất mới có khả năng được
chia nhiều của cải. Mặt khác chuyện này bất kể do ai bày mưu, trước hết
sẽ phải động thủ trên xe ngựa, xe ngựa này lại thuộc chuồng ngựa Diêu
phủ, trên đường Lai Vượng lên núi chưa từng dừng lại, hơn nữa vết gãy
trên càng xe không phải việc có thể làm được chỉ trong một sớm một
chiều, vậy xe ngựa chắc chắn đã bị hạ thủ khi còn ở trong chuồng ngựa.
Ngô thị quản lý việc nhà nhiều năm, Lưu
quản sự phụ trách chuồng ngựa lại là người hồi môn của nàng ta, chuyện
này Ngô thị không thể không hay biết gì. Bây giờ các vị chủ nhân nhà họ
Diêu đều yên vị tại đây, có điều Ngô thị dù đương cơn hoảng sợ nhưng
cũng chưa từng nhìn sang bất kỳ ai, lẽ nào kẻ hãm hại chị em nàng hiện
không có mặt tại đây?
Cẩm Sắt đương tư lự, bỗng dưng một vị
lão nhân vận áo bào màu đen thêu hoa văn hình tròn cất tiếng: “Xem ra
quả thật có kẻ rắp tâm hãm hại hai đứa trẻ, chuyện này cần phải điều tra cho rõ thật hư. Hai cha con Diêu Hồng là những vị Trạng Nguyên tài
giỏi, làm rạng rỡ họ Diêu ta, khiến căn cơ* Diêu gia càng thêm vững chắc tại Giang Châu và Đại Cẩm, toàn bộ Diêu gia ta mang ơn cha con họ, hiện giờ họ sớm qua đời, chỉ để lại cặp chị em gửi nuôi trong họ, đáng lẽ
chúng ta phải chăm sóc, dạy dỗ chúng nên người thật tốt. Chẳng ngờ hôm
nay bỗng nhiên lại xảy ra sự tình này, nếu quả thật do người nhà họ Diêu gây nên, vậy loại vong ân phụ nghĩa, súc sinh mất hết tính người này
chắc chắn phải bị khai trừ khỏi dòng họ, tránh việc một kẻ bại hoại làm
tổn hại tới toàn bộ thanh danh của Diêu thị.”
*Nguyên văn là cụm từ “Thụ đại căn thâm”: Thế lực hùng mạnh, thâm căn cố đế, căn cơ, nền tảng vững chắc.
Hiện nay trong họ Diêu không còn ai đồng lứa* với Diêu tộc trưởng Diêu Bính Uông, người vừa cất tiếng là vị lão
nhân tên Diêu Trạch Thanh, có tuổi tác và địa vị ngang bằng ông cố nội
Diêu Trạch Dư của Cẩm Sắt, trước đây đồng trang lứa với y có hai mươi ba vị, nhưng hiện giờ duy có sáu vị còn tại thế ở Giang Châu.
*Đồng lứa: Có nghĩa là đồng trang
lứa, gần tuổi, cùng tuổi, ý của câu là trong họ Diêu không có ai có địa
vị và tuổi tác ngang bằng Diêu Bính Uông.
Trong các gia tộc ở Đại Cẩm, vị trí tộc
trưởng từ xưa đến nay chỉ có thể được kế vị bởi con trưởng, vị lão nhân
vừa lên tiếng thuộc dòng trưởng, trong gia tộc rất được trọng vọng, hơn
nữa y lại là đương gia*, có kỳ vọng trở thành vị tộc trưởng kế tiếp
Diêu Bính Uông. Bởi thế cho nên y vừa dứt lời, ai nấy đều dồn dập phụ
họa, Diêu Trạch Thanh lúc này mới nhìn về phía Cẩm Sắt và Văn Thanh rồi
cất giọng hiền từ.
*Đương gia: Có nghĩa là chủ gia đình, người nắm giữ quyền lực lớn nhất trong nhà.
“Hai đứa trẻ chắc đang rất hoảng sợ, trước hết hãy gọi đại phu tới xem qua vết thương đã.”
Quản gia đáp ứng rồi ra ngoài, tộc
trưởng bỗng nhiên cất giọng trầm nặng: “Năm đó hai đứa trẻ đưa linh cữu* về Giang Châu, ông ngoại bọn trẻ còn phái cậu con cả tới đây trợ giúp
và bàn bạc chuyện nơi ăn chốn ở từ bấy về sau của chúng, trong họ chúng
ta đều nhất trí cho rằng hai đứa trẻ là máu mủ nhà họ Diêu, làm gì có
đạo lý để cho bên ngoại trông nom săn sóc. Lúc đó, sau khi nhóm trưởng
bối thương nghị xong, Lễ Hách đã từng lập lời thề trước bài vị tổ tiên
rằng sẽ đối xử tử tế với hai đứa trẻ, Diêu Quách thị cũng hứa hẹn sẽ coi chúng như cháu trai cháu gái ruột thịt mà quan tâm chăm sóc, nhóm
trưởng bối chúng ta mới an tâm để hai đứa trẻ sinh sống tại đây. Lễ
Hách, hiện giờ còn chưa tới bốn năm, dưới sự trông nom của ngươi bọn trẻ lại xảy ra sự tình bậc này, suýt thì mất mạng, ngươi giải thích thế nào đây?”
*Nguyên văn là “Phù linh”, có nghĩa
là đưa, rước linh cữu (quan tài) về nơi an nghỉ cuối cùng (hành động này do người thân trong gia quyến thực hiện).
Diêu Lễ Hách thấy mọi người đều nhìn y
với ánh mắt bất thường thì hai tay bỗng vã đầy mồ hôi lạnh, bất kể
chuyện này do ai làm thì y cũng chẳng thể thoát khỏi trách nhiệm, y vội
vã đứng dậy, quỳ xuống rồi nói: “Là do vãn bối không giữ được chữ tín,
không thể chăm sóc tốt cho cháu trai cháu gái, vãn bối thẹn với chú,
thẹn với anh chị đã mất, vãn bối cam chịu nhận mọi trừng phạt của các vị trưởng bối, không dám thốt lời oán hận. Việc này điều tra rõ ràng ra,
bất kể là ai, vãn bối cũng sẽ nghiêm khắc trừng trị không tha, chắc chắn sẽ để cho các vị trưởng bối tùy ý xử trí, tuyệt không che chở.”
Y dứt lời, Quách thị cũng vội vàng vịn
tay nha hoàn đứng dậy, sau đó quỳ gối, vừa khóc vừa nói: “Phu quân của
thiếp thân qua đời sớm, Lễ Hách lại bận bịu chuyện quan trường, việc nhà đều do thiếp thân quản lý, bọn trẻ gặp chuyện chẳng may là do lỗi của
thiếp thân, không thể trông nom săn sóc tốt cho hai đứa nó.”
Hai vị chủ nhân họ Diêu đều quỳ gối, đám người Ngô thị đương nhiên cũng hấp tấp quỳ theo, ai nấy đều lớn tiếng
nhận lỗi, thành khẩn tạ tội, tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ và thương tâm với
chuyện chị em Cẩm Sắt bị hãm hại. Người không biết tường tận sẽ thấy một nhà bọn họ sao mà thương yêu quý mến chị em Cẩm Sắt đến vậy, sao mà
nhân hậu khoan dung đến thế. So với họ, chị em Cẩm Sắt lại có vẻ giống
hạng vong ân bội nghĩa, chỉ vì những lời đồn vô căn cứ mà đã quên ngay
công ơn dưỡng dục chăm nom suốt ba năm trời, bức bách ân nhân tới bước
đường này.
Cẩm Sắt thầm cười khẩy trước phản ứng
của một nhà Diêu Lễ Hách, có điều nàng hiểu rõ nếu lần này để lại ấn
tượng xấu trong lòng nhóm trưởng bối thì sau này sẽ càng khó sinh sống
hơn mà thôi. Huống hồ nếu muốn từ hôn nàng nhất định phải được họ tán
thành, vì thế lúc này Cẩm Sắt không dám lơi lỏng chút nào.
Nàng tỏ ra hoảng hốt, điệu bộ hối hận
khôn kể, bảo Văn Thanh cùng đứng lên, sau đó vịn tay Liễu ma ma quỳ
xuống, tuôn nước mắt lã chã, thốt bằng giọng đầy bất đắc dĩ: “Từ lúc chị em con vào phủ, từ lão thái thái, các thúc phụ thẩm nương* cho tới
huynh đệ tỷ muội, ai nấy đều quan tâm săn sóc bọn con, kể cả đám hạ nhân cũng luôn coi chúng con là chủ tử. Chú bận rộn trăm việc mà vẫn thường
xuyên gọi Văn Thanh tới kiểm tra bài vở, lão thái thái thì có đồ ngon
thứ tốt gì đều nghĩ tới việc đưa cho chị em con đầu tiên. Thím quản lý
việc nhà, mọi chi tiêu đồ ăn cái mặc của con và em trai đều cao nhất
trong số các anh chị em đồng trang lứa. Chị em con luôn cảm động và nhớ
kỹ ân tình này, luôn coi nơi đây như mái nhà đích thực. Bây giờ bỗng
dưng xảy ra sự tình nhường này, chị em con vốn tưởng rằng chỉ là chuyện
ngoài ý muốn, đâu ngờ… Con và em trai tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện,
suýt nữa mất mạng, liền toàn tâm toàn ý muốn tìm sự che chở của dòng họ, chứ trăm nghìn lần không cố ý tìm các vị lão nhân trưởng bối để cáo
trạng. Chị em con tin rằng, chuyện này nhất định không liên quan tới gia đình chú thím, nếu các vị trưởng bối muốn trách phạt, con và em trai
nguyện thay lão thái thái, chú thím chịu phạt.”
*Thúc phụ: chú, thẩm nương: thím.
Văn Thanh cũng vội vàng bày tỏ thái độ,
cậu nói: “Từ lúc còn nhỏ ông nội đã dạy chúng con đã nhận ân tình thì
phải biết báo đáp, một nhà chú thím nuôi dưỡng và dạy dỗ chị em con hơn
ba năm, con và chị gái nguyện lấy thân chịu tội thay mọi người.”
Tộc trưởng thấy nét mặt chị em Cẩm Sắt
vô cùng tha thiết, lời nói chân thành thì bất giác lộ vẻ tán thưởng, y
lên tiếng: “Việc này chúng ta đương nhiên phải điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho các con, như vậy mới không có lần sau. Các con chớ sợ,
cũng đừng lo lắng, bậc trưởng bối chúng ta sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ xấu nào, cũng sẽ không xử oan bất kỳ ai, tất cả đứng lên trước đã.”
Cẩm Sắt cảm tạ, sau đó nàng nhỏm dậy rồi vội vã tới gần Quách thị, cùng Lưu ma ma dìu bà đứng dậy, đoạn nói:
“Con nghe bảo đêm qua lão thái thái đổ bệnh, nhưng bây giờ trông người
khá ổn, đáng lẽ hiện giờ người nên nằm trên giường tĩnh dưỡng chứ. Làm
kinh động đến người thế này, con và Văn Thanh thấy thật bất an, người từ từ thôi.”
Quách thị đứng dậy, hiền từ vỗ vỗ tay
Cẩm Sắt, thốt đầy cảm khái: “Thật là đứa bé ngoan, thật ra nửa đêm ta bị cảm lạnh, uống thuốc xong toát hết mồ hôi lạnh ra ngoài, sáng sớm nay
đã thấy khá hơn nhiều. Con và Thanh Nhi xảy ra chuyện, ta sao có thể cứ
nằm trên giường, tất nhiên phải đến xem thế nào chứ. Các con thật đáng
thương làm sao.”
Cẩm Sắt mỉm cười ngại ngùng, nhóm lão
nhân tộc trưởng thấy Cẩm Sắt nói năng đoan trang nền nã, thái độ khiêm
tốn dịu dàng, gặp tình cảnh này vẫn không quên quan tâm lo lắng tới bậc
trưởng bối, trong nhất thời liền có vài vị đương gia âm thầm gật gù khen ngợi.
Chờ mọi người đều yên vị, Đại gia Diêu
Lễ Thụy từ Tây phủ họ Diêu bắt đầu cất tiếng: “Trong thời gian ngắn khó
có thể tìm ra kẻ nào bắt cóc vợ con Bạch Câu Nhi, uy hiếp hắn bắn tên
vào xe ngựa Diêu gia. Như vậy chúng ta chỉ có thể bắt đầu điều tra từ
chuồng ngựa, những chiếc xe ngựa không được dùng tới thì sẽ ở yên trong
chuồng ngựa của phủ, có người trông nom riêng. Muốn lẳng lặng động thủ ở càng xe mà không bị phát hiện là việc rất khó thực hiện chỉ trong chốc
lát, ban ngày trong chuồng ngựa người qua kẻ lại nườm nượp, chắc chắn
không thể làm được. Nhất định có kẻ thừa dịp đêm tối ra tay, xe ngựa mỗi tháng đều phải được kiểm tra kỹ một lượt, nếu sớm giở trò, hẳn sẽ dễ
dàng bị phát hiện, vì thế ta đoán trong vài ngày gần đây xe ngựa mới bị
động thủ, chỉ cần sai quản sự chuồng ngựa tới hỏi chuyện những kẻ gác
đêm, xem liệu có từng nghe thấy động tĩnh gì là có thể lần ra manh mối.”
Ông cố nội Diêu Trạch Dư của Cẩm Sắt có
ba người con trai dòng chính, bốn người con vợ lẽ, Diêu Chính, phụ thân
của Diêu Lễ Hách chính là con trai trưởng của y, ông nội của Cẩm Sắt là
con thứ, hai người họ đều đã qua đời. Trong khi đó Tam lão gia Diêu
Khiêm vẫn còn sống, từ sau khi Diêu Trạch Dư qua đời, Tam lão gia cũng
chuyển ra ngoài ở riêng, Diêu phủ hiện giờ chính là nhà cũ của Diêu gia, tất nhiên để cho đích tôn ở. Lúc Diêu Trạch Dư mất thì Diêu Hồng đã đỗ
Trạng Nguyên, tự có khả năng an cư lập nghiệp, còn về nhóm con vợ lẽ thì chỉ cần chia cho ít gia sản để bọn họ ra ngoài tự mua nhà ở là được,
Diêu Khiêm là con trai út, lúc đó bà cố của Cẩm Sắt, Diêu lão thái quân
vẫn còn sống, vì nghĩ đến việc con trai út không có tài năng gì đặc biệt nên bà liền tách vài khu viện ra khỏi căn nhà cũ, sau đó mua một căn
trạch viện ở ngay đằng sau, gộp lại sửa sang thành một căn phủ đệ, để
cho Tam phòng ở.
Căn viện được chia nằm ở phía Tây Diêu
phủ, cho nên gọi là Tây phủ, lúc Diêu lão thái quân còn tại thế thì Tây
phủ và nhà cũ cách nhau một chiếc cửa tròn*, thường xuyên qua lại, ngay
cả việc nhà cửa bếp núc cũng gộp chung vào, do Quách thị quản lý, Tam
phòng chẳng khác nào được Đại phòng “nuôi dưỡng”, hai nhà mà như thể một nhà.
*Nguyên văn là cụm từ “Nguyệt động
môn”, nguyệt là trăng, động là xuyên qua, môn là cửa, chiếc cửa này có
hình tròn như mặt trăng cho nên có tên gọi như vậy, ngoài ra những chiếc cửa tròn thế này còn có tên gọi là cửa tò vò.
Sau khi lão thái quân mất, Quách thị
đương nhiên không muốn tiếp tục nuôi Tam phòng, sau hai lần náo loạn,
quan hệ giữa đích tôn và Tam phòng liền trở nên lạnh nhạt, ít qua lại,
lúc Diêu Giang còn trên đời chiếc cửa tròn giữa hai nhà đã bị lấp lại.
Đến khi Diêu Giang khuất núi, hai căn phủ đệ nghiễm nhiên trở nên chẳng
mấy liên quan. Bởi năm xưa lúc tách riêng, Tam phòng dù sao vẫn cảm thấy bị thiệt thòi, khi Diêu lão thái quân qua đời, Quách thị lập tức trở
mặt, không hề quan tâm tới chi tiêu của Tam phòng, cho nên hai bên nảy
sinh hiềm khích dẫn tới kết oán, khó lòng hòa hợp.
Bây giờ Tam lão thái gia Diêu Khiêm vẫn
còn tại thế, nhưng sức khỏe vốn kém, bởi vậy mới sai con trưởng tới đây, cũng chính là vị Đại gia Tây phủ vừa cất tiếng. Quách thị nghe y nói
vậy thì ánh mắt chợt hiện vẻ căm ghét, Tam phòng chẳng phải muốn thừa cơ bỏ đá xuống giếng* sao.
*Bỏ đá xuống giếng: Có nghĩa thấy người gặp nguy, đã không ra tay cứu giúp mà còn thừa cơ hãm hại.
Những lời của Diêu Lễ Thụy cũng giống
với suy nghĩ của mọi người, tộc trưởng nghe vậy liền phân phó quản gia
đi gọi người tới, nhất thời trong phòng trở nên im lìm vắng lặng, bỗng
dưng Diêu Tam lão gia ngồi một bên đột nhiên cất tiếng: “Thông thường
trước lúc sử dụng xe ngựa, xa phu đều phải kiểm tra kỹ một lượt, dấu vết trên càng xe dù có kín kẽ đến đâu chắc hẳn vẫn có thể tìm ra manh mối.
Không hiểu xa phu đưa xe ngựa lên núi đón người hôm nay là ai vậy, theo
ta thấy hắn cũng phải bị thẩm vấn.”
Diêu Lễ Hách có sáu anh em, Diêu Lễ Hách và Tứ lão gia Diêu Lễ Chính do Quách thị sinh ra, Diêu Giang mặc dù đã
qua đời, nhưng mẹ cả vẫn còn sống, cho nên nhà họ Diêu vẫn chưa tách
riêng, Ngũ lão gia và Lục lão gia đều ở bên ngoài trông nom việc làm ăn
của họ Diêu, bởi vậy không sống trong phủ, còn Nhị phòng và Tam phòng
vẫn sống tại đây.
Nghe Tam lão gia Diêu Lễ Minh nói vậy,
Cẩm Sắt hơi giật mình, nàng ra vẻ kinh ngạc, vội vàng đứng dậy rồi quỳ
xuống thưa: “Hôm nay lái xe là nãi huynh của con, lúc xe ngựa nổi điên,
nếu không nhờ nãi huynh liều mạng điều khiển ngựa bảo vệ con và em trai, chỉ sợ hiện giờ chúng con chẳng thể có mặt tại đây. Lúc thị vệ phủ Quốc Công tới, nhờ nãi huynh và bọn họ cùng nhau khống chế xe ngựa, con và
em trai mới có thể sống sót nhảy xuống, hiện giờ nãi huynh thương tích
đầy mình, sinh tử không rõ, con tin rằng chuyện này không liên can gì
tới nãi huynh.”
Thấy Cẩm Sắt âu lo, tộc trưởng càng cảm
thấy nàng đúng là người trọng ân nghĩa, có điều y nghĩ dù gì vẫn là một
đứa trẻ, không hiểu lòng người hiểm ác, y gật gù nói: “Con đứng lên đã,
dù sao chăng nữa hắn vẫn là người điều khiển xe ngựa, xe bị kẻ khác động tay động chân mà hắn lại chẳng mảy may biết gì, đó là lỗi lầm trầm
trọng, tra hỏi hắn một chút cũng là cần thiết.”
Y dứt lời liền sai người đưa Lai Vượng
tới, Cẩm Sắt không dám trái lời, đương muốn cất tiếng thì thấy Ngô thị
đứng dậy, chủ động tới bên nàng khuyên nhủ: “Thím biết con tin tưởng
Vương ma ma, nhưng dù sao con vẫn còn nhỏ, có một số chuyện không thể
hiểu sâu được. Thím nghĩ nếu Lai Vượng không phải người hại con, vậy tộc trưởng và các vị trưởng bối cũng có thể phân định rõ ràng, trả lại sự
trong sạch cho hắn. Mau đứng lên, chúng ta đương nhiên biết con tín
nhiệm nãi huynh con, đối xử rộng lượng với hạ nhân, nhưng người không
biết chuyện còn tưởng rằng con không kính trọng và tin tưởng các vị
trưởng bối đấy, mau đứng dậy nào.”
Cẩm Sắt nghe vậy thì làm bộ đương muốn
đứng dậy, nhưng rồi lại tiếp tục quỳ gối, vội vã nhìn lên các vị trưởng
bối, sau đó hành đại lễ* rồi làm bộ hoang mang lo sợ thốt: ” Con không
có ý đó…” Dứt lời, đôi mắt nàng đỏ dựng, điệu bộ vụng về lúng túng như
chẳng biết phải giải thích thế nào.
*Hành đại lễ: Có nghĩa là hành lễ quỳ gối dập đầu sát đất.
Điệu bộ của nàng càng khiến Ngô thị có
vẻ giả dối thái quá, đối xử hà khắc với một đứa trẻ, tộc trưởng trông
Cẩm Sắt sợ đến nỗi phát khóc thì nhìn chằm chặp Ngô thị với ánh mắt sắc
bén, sau đó cất tiếng: “Chúng ta biết con là đứa trẻ nhân hậu, mau đứng
lên kẻo lại bị thương, cẩn thận khéo lại nhiễm lạnh.”
Cẩm Sắt lúc này mới yên vị, cũng đúng
lúc đó Vương quản sự quản lý chuồng ngựa được gọi tới, Lai Vượng cũng
được hai gã sai vặt khiêng vào phòng khách.
Vết thương của Lai Vượng hẳn nhiên đã
được xử lý qua, người đã tỉnh lại, hai gã sai vặt hạ cáng xuống đất, sau đó đứng sang một bên, tộc trưởng quay sang ra lệnh cho Diêu Lễ Hách:
“Ngươi là đương gia, hãy tới thẩm vấn.”
Diêu Lễ Hách kính cẩn đáp ứng, sau đó
tiến lên trước cất tiếng hỏi Lai Vượng: “Hôm nay lúc đưa xe ngựa rời
Diêu phủ ngươi đã từng kiểm tra qua xe ngựa chưa?”
Gương mặt Lai Vượng lộ vẻ áy náy, y nhìn sang Cẩm Sắt rồi đáp: “Dạ chưa.”
Ban nãy lúc ở trên xe ngựa hồi phủ, bởi
lo ngại vết thương của Lai Vượng, Cẩm Sắt vẫn chưa hỏi han kỹ càng, bây
giờ nghe y đáp vậy nàng cũng chẳng thấy ngạc nhiên, bởi nàng biết nếu
Lai Vượng đã kiểm tra xe ngựa, chắc chắn hôm nay chuyện này sẽ không xảy ra, Cẩm Sắt biết rõ tuy nhìn bề noài Lai Vượng có vẻ thô lỗ, nhưng tính cách y rất tỉ mỉ, nếu không phải có chuyện cản trở, chắc chắn y sẽ
không tắc trách như vậy.
Diêu Lễ Hách tức thì chau mày hỏi: “Trước đây lúc dùng xe ngựa ngươi có từng kiểm tra không?”
Lai Vượng đáp: “Trước đây đều kiểm tra kỹ càng.”
Nghe Lai Vượng nói vậy, không ít người
chợt thay đổi sắc mặt, Cẩm Sắt lén nhìn Tam lão gia, thấy y đương nhìn
Lai Vượng với thần sắc chuyên chú thì trong lòng bỗng giật thót.
Diêu Lễ Hách lại hỏi: “Tại sao chỉ riêng hôm nay không kiểm tra?”
Ánh mắt Cẩm Sắt quay sang Lai Vượng,
nàng thấy y khẽ nhíu mày đáp: “Hôm nay lúc chuẩn bị rời phủ, tiểu nhân
bỗng thấy tiểu nha hoàn Y Huyền viện tới báo mẫu thân của tiểu nhân đột
nhiên ngất xỉu, vì lo lắng nên tiểu nhân mới xin quản sự bẩm với Tứ phu
nhân cho tới thăm xem sao. Lúc rời viện trông sắc trời không còn sớm,
quản sự lại thúc giục liên tục, cho nên tiểu nhân chưa kịp kiểm tra xe
ngựa.”
Diêu Lễ Hách nhìn sang Tiểu Quách thị, Tiểu Quách thị vội đáp: “Đúng là có chuyện này.”
Trùng hợp tới vậy sao, Cẩm Sắt nheo mắt, ngạc nhiên hỏi: “Vú nuôi đổ bệnh ư? Sao có thể chứ, đã gọi đại phu tới
xem chưa? Bình thường vú nuôi rất khỏe cơ mà.”
Tiểu Quách thị cất tiếng: “Vương ma ma
là vú nuôi của con, con không ở trong phủ, thím đương nhiên phải quan
tâm để ý tới, thím đã bảo Chu đại phu khám cho Vương ma ma rồi, bà ấy
tuổi cao, đêm qua do lão thái thái đổ bệnh nên bà ấy cũng không được
nghỉ ngơi nhiều, vì thế mới ngất xỉu, không có gì nghiêm trọng cả.”
Mặc dù Tiểu Quách thị nói vậy, nhưng
theo lời Cẩm Sắt thì Vương ma ma luôn là người khỏe mạnh, ai nấy đều
thấy chuyện này cũng thật quá trùng hợp.
Diêu Lễ Hách thấy chuyện nên hỏi đều đã
hỏi mà chẳng tìm hiểu thêm được gì, tức thì quay sang bảo Vương quản sự: “Năm ngày nay chuồng ngựa do ai coi giữ, gọi bọn chúng vào đây.”
Vương chưởng sự vội vã vâng lời ra
ngoài, một lát sau dẫn theo năm kẻ trông giữ và một gã sai vặt chuồng
ngựa bước vào, bọn họ đồng loạt hành lễ, sau đó im lặng quỳ gối trên mặt đất, chẳng dám thở mạnh.
Diêu Lễ Hách lướt ánh mắt sắc bén qua
năm người bọn họ hai lượt, sau đó bước tới trước, cất tiếng với thần sắc nghiêm nghị: “Năm ngày nay các ngươi có từng trông thấy ai lảng vảng
gần xe ngựa, hoặc ban đêm nghe thấy tiếng động khác thường nào không?”
Bọn họ thấy chuồng ngựa xảy ra chuyện,
sợ rằng bản thân khó tránh khỏi liên quan, chỉ còn cách tìm ra kẻ phạm
tội thì mới có thể giữ lại mạng sống. Bởi vậy ai nấy đều tỏ ra cung kính nghe lời, tỏ ra băn khoăn hồi tưởng, Diêu Lễ Hách phát hiện có một
người nét mặt kỳ quái, y liền đi tới trước mặt hắn rồi hỏi: “Nếu biết
được gì mà không khai báo, một khi bị phát hiện, ta sẽ nghiêm trị không
tha!”
Gã sai vặt kia quả nhiên run lẩy bẩy,
dập đầu đáp: “Chúng nô tài chịu trách nhiệm nuôi dưỡng và trông coi
chuồng ngựa, ban đêm chia làm hai người một nhóm thay nhau trực đêm, hôm trước đến phiên gác đêm của tiểu nhân và Lai Thăng, đang lúc mơ mơ màng màng tiểu nhân nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, tỉnh dậy thì phát hiện chẳng thấy bóng dáng Lai Thăng đâu, tiểu nhân đang muốn đi tìm thì Lai
Thăng mở cửa bước vào, hắn nói bị đau bụng nên đi nhà xí. Tiểu nhân hỏi
hắn có nghe thấy tiếng động gì không thì hắn bảo không, còn trêu tiểu
nhân nghi bóng nghi gió, tiểu nhân còn tưởng bản thân nằm mê, cho nên
không hỏi thêm gì nữa mà lăn xuống giường ngủ tiếp. Có điều, lúc ấy khi
tỉnh lại, tiểu nhân nhớ mang máng có sờ qua chỗ giường bên cạnh, thấy
rất lạnh giá, rõ ràng Lai Thăng đã ra ngoài rất lâu, khi trở về nét mặt
hắn hình như cũng hơi khác thường, tiểu nhân cứ tưởng bởi cơn đau bụng,
bây giờ nghĩ lại mới thấy…”
Sắc mặt mọi người bỗng chốc thay đổi,
Diêu Lễ Hách phát hiện vấn đề nằm ở chuồng ngựa, y lập tức sắt mặt lại,
lạnh lùng hỏi: “Lai Thăng là đứa nào?”
Vương quản sự hấp tấp quỳ xuống đáp: “Hôm qua Lai Thăng bị trật chân nên xin tiểu nhân được nghỉ trong phòng.”
Diêu Lễ Hách mau chóng sai người áp giải Lai Thăng tới, thấy Vương quản sự vội vã dẫn người rời phòng, Cẩm Sắt
thầm thở dài một hơi. Điều tra ra Lai Thăng quả thực dễ dàng quá mức,
hơn nữa hắn ta lại vừa khéo xin nghỉ, nếu nàng đoán k hông nhầm, chỉ sợ
rằng gã Lai Thăng ấy, nếu không chạy trốn khỏi Diêu phủ thì cũng đã bị
sát hại mất rồi. Thêm vào đó, nhìn Ngô thị điềm tĩnh tự tại thế kia,
nàng chắc chắn phỏng đoán của mình là chính xác.
Mọi người sốt ruột bồn chồn, Diêu Lễ
Hách sai quản gia đưa lên danh sách kẻ hầu người hạ trong phủ và khế ước bán thân của Lai Thăng. Trong danh sách viết đầy đủ lai lịch gốc gác
của đám nô tài, Diêu Lễ Hách xem qua, sau đó trình lên cho tộc trưởng.
Tộc trưởng xem rồi nói: “Lai Thăng này mới vào phủ năm ngoái, không phải nô tài sinh trưởng trong phủ…”
Công việc ở chuồng ngựa tuy vất vả nặng
nhọc, nhưng khi chủ tử cần sử dụng xe ngựa, hoặc phái những gã sai vặt ở chuồng ngựa ra ngoài mua đồ, truyền lời, chạy việc đều sẽ thưởng thêm
ngân lượng, bởi thế công việc này khá béo bở, thường do đám nô tài sinh
trưởng trong phủ đảm nhiệm, Lai Thăng vào phủ mới một năm lại có thể
nhận vị trí này khiến người khác có phần hoài nghi.
Ngô thị nghe vậy khẽ động tâm tư, nàng
ta quay sang hỏi quản gia: “Năm ngoái là giỗ mười năm của lão thái gia,
ta nhớ Tứ phu nhân từng xin lão thái thái đồng ý cho đám nô tài được
chuộc thân, vì vậy chúng ta đã thả một nhóm nô tài sinh trưởng trong phủ ra ngoài. Sau đó mua vài đứa đầy tớ và nha hoàn từ chỗ kẻ môi giới vào
phủ, Lai Thăng chắc hẳn được mua vào từ lúc đó phải không?”
Tiểu Quách thị thấy Ngô thị tìm cớ “hắt
nước bẩn” lên người mình thì vô cùng lo lắng, nàng ta nhân mười năm ngày giỗ của lão thái gia khuyên lão thái thái thả đám nô tài ra ngoài,
chẳng qua để làm bộ ban ơn cho đám nô tài trong phủ xem, hơn nữa thừa
dịp nhét tâm phúc của mình vào chỗ khuyết, đâu ngờ lại bị Ngô thị hãm
hại. Nàng ta ngay lập tức tỏ ra oan ức, nhìn chòng chọc vào Ngô thị rồi
nói: “Đại tẩu có ý gì, muội còn chẳng biết Lai Thăng là ai, chẳng lẽ tỷ
nghĩ rằng muội sai khiến hắn mưu hại hai đứa cháu ư?
Ngô thị kinh ngạc đáp: “Muội làm sao
vậy, ta nào có ý đó, tại sao bỗng dưng muội lại nghĩ thế? Chẳng lẽ trong lòng muội có quỷ*, gấp gáp muốn phủi sạch liên quan ư? Mà cũng lạ thật, ta quản lý việc nhà chưa từng để xảy ra sự tình nhường này, sao mội mới tiếp quản việc nhà mấy ngày đã có chuyện xảy ra vậy.”*Trong lòng có quỷ: Cách nói ám chỉ trong lòng có âm mưu, ý đồ xấu xa.
Tiểu Quách thị tức đến phát run cả
người, nàng ta rơi nước mắt lã chã, quỳ xuống sảnh đường rồi nói: “Thiếp thân thật oan uổng làm sao, từ lúc thiếp thân quản lý việc nhà tới giờ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, việc gì cũng dựa theo quy củ trước kia của
đại tẩu, thiếp thân mới chỉ biết mặt mấy quản sự ma ma nội viện, chuồng
ngựa ngoại viện đừng nói là thiếp thân, dù đám nha hoàn bà vú bên người
thiếp thân cũng chưa từng đi qua ấy chứ. Quản sự chuồng ngựa là người
hồi môn của đại tẩu, thằng nhóc sai vặt và xa phu cũng do đại tẩu chỉ
định trước đây, sao bây giờ lúc xảy ra chuyện lại biến thành sơ sót của
thiếp thân vậy.”
Nàng ta vừa dứt lời liền bật khóc, nhóm
tộc trưởng thấy điệu bộ của nàng ta hệt một người phụ nữ chanh chua thì
lập tức nhíu mày. Quan hệ chị em dâu bất hòa, nữ nhân trong nhà lại có
đức hạnh như vậy, Diêu Lễ Hách đương nhiên mất hết thể diện, Tiểu Quách
thị là em dâu, y sao có thể thẳng thừng trách mắng, y bỗng bực mình với
Ngô thị, lườm nàng ta với ánh mắt lạnh băng rồi nói: “Ở đây có nhiều bậc trưởng bối, mẫu thân còn chưa lên tiếng sao nàng có thể nói năng bất
cẩn như thế, nữ nhân thì biết cái gì! Còn không mau đỡ em dâu dậy lùi về chỗ ngồi!”
Ngô thị thấy hôm nay trước mặt mọi người Diêu Lễ Hách không thèm giữ mặt mũi cho nàng ta thì vô cùng bực bội,
nhưng cũng không dám trái lời chồng, nàng ta bước tới đỡ Tiểu Quách thị
dậy, có điều Tiểu Quách thị đâu chịu đứng dậy, luôn miệng kêu oan, Ngô
thị tức giận khôn kể, nhưng dù sao những gì muốn nói đã nói ra hết, nàng ta đành mở lời khuyên nhủ: “Chắc do dạo này ta đang mang thai, cho nên
tính tình có phần nóng nảy, ban nãy ta lỡ lời, muội đừng để tâm.”
Tiểu Quách thị lúc này mới làm bộ tủi
thân đứng dậy, hai người bọn họ lui về chỗ ngồi, Vương quản sự cùng mấy
gã sai vặt trở về, nhưng không hề có Lai Thăng, thấy Vương quản sự mặt
nhăn mày nhíu, trong lòng ai nấy đều sáng tỏ.
Quả nhiên Vương quản sự tiến vào liền
quỳ xuống thưa: “Bẩm tộc trưởng, các vị lão nhân trưởng bối, các vị lão
gia, lúc tiểu nhân tới Lai Thăng đã thắt cổ tự vẫn, tiểu nhân sai người
tìm quanh phòng thì phát hiện một túi đựng đồ, mời các vị lão gia xem
qua.”
Y nói xong liền đặt chiếc túi trong tay
xuống đất, mở nút thắt ra, bên trong đựng hơn chục chiếc bình sứ màu sắc khác nhau. Diêu Lễ Hách vung tay ra hiệu, quản gia vội vàng dâng bình
sứ lên cho nhóm lão gia xem, còn y thì mở nắp một chiếc bình sứ màu hồng phấn, ngay lập tức mùi hương hoa hạnh sực nức lan tỏa, hóa ra trong
chiếc bình là hương liệu. Những chiếc bình trong tay mỗi người đều có
một hương hoa khác biệt.
Một số vị lão gia dường như nhớ ra
chuyện gì đó, Cẩm Sắt và Văn Thanh liếc nhìn nhau, mặc dù nàng không
biết những hương liệu này nói lên điều gì, nhưng chắc hẳn có nguồn gốc
sâu xa. Xem ra nàng không thể cậy nhờ người trong họ điều tra thêm được
gì nữa, chuyện hôm nay chỉ là “tiếng sấm to nhưng hạt mưa nhỏ*”, chẳng
giải quyết được chi. Có điều nàng vốn không ôm kỳ vọng, tuy dòng họ
không thể giúp nàng tra ra, nhưng sớm muộn sẽ có ngày nàng tìm ra chân
tướng thật sự! Đến lúc đó nàng sẽ đáp trả bọn họ gấp mười lần.
*Nguyên văn là cụm “Lôi thanh đại,
vũ điểm tiểu”: Dùng để chỉ một người nói năng khí thế hùng hồn nhưng bản lĩnh thật ra rất kém, hoặc chỉ một người khóc lóc nỉ non nhưng thật ra
không hề chảy nước mắt. Trong câu thì cụm này có nghĩa nhà họ Diêu gióng trống khua chiêng tìm lại công bằng cho chị em Cẩm Sắt, nhưng cuối cùng vẫn chẳng tìm được chân tướng.
Quả đúng như Cẩm Sắt nghĩ, nàng thấy tộc trưởng cầm nút bịt chặt bình sứ lại rồi nói: “Xem ra Lai Thăng tới đây để trả thù…”
Y dứt lời ai nấy bỗng sôi nổi phụ họa,
Diêu Lễ Hách thấy Cẩm Sắt hoang mang khó hiểu thì lên tiếng giải thích:
“Lúc cha con giữ chức tri phủ Giang Châu từng nhận một vụ án, bị cáo là
thương nhân buôn bán hương liệu ở Giang Châu, do xác minh được y thuê
người sát hại năm mạng người, cho nên phụ thân con xử y tội chém đầu.
Thương nhân đó họ Trần, tổ tiên y lập nghiệp với nghề buôn bán hương
liệu, vì cửa hàng có cách phối chế hương liệu độc nhất vô nhị, hương
thơm nồng đượm nên nổi danh khắp vùng Giang Châu. Sau này khi ông chủ Mã của cửa hàng qua đời, cậu con trai duy nhất lên nối nghiệp, có điều hắn ta là kẻ bất tài, lại đam mê cờ bạc, chưa tới hai năm việc buôn bán đã
lụn bại, từ đó hương liệu Mã thị biến mất khỏi Giang Châu. Nghe nói ông
chủ Mã có một đứa cháu trai, năm đó khoảng 5 tuổi, bây giờ chắc tầm16
tuổi, tương đương tuổi Lai Thăng. Cha con nhận vụ án này 11 năm trước
đây, khi đó con mới chuẩn bị ra đời nên không thể biết chuyện.”
Cẩm Sắt thiếu chút nữa đã phải bật khen
kẻ bày ra vở kịch này, chỉ với hơn chục chiếc bình sứ mà y đã khiến âm
mưu rắp tâm giết người biến thành báo thù rửa hận, phủi sạch bong trách
nhiệm liên quan tới Diêu gia. Chưa kể tới việc liệu nhóm trưởng bối có
thật sự tin vào câu chuyện này hay không, dù cho bọn họ không mấy tin,
thì hiện giờ để bảo toàn thanh danh họ Diêu chắc chắn đều sẽ nguyện ý
tin tưởng đây là âm mưu báo thù rửa hận.
Cẩm Sắt khẽ siết chặt nắm tay, bởi biết
rõ tình cảnh của mình và em trai, cho nên nàng đã sớm có dự tính. Dù
trong lòng căm giận khôn kể, ngoài mặt nàng vẫn phải làm bộ bừng tỉnh,
sau đó ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, vui mừng hỏi: “Con cũng nghĩ chuyện này
ắt hẳn không liên quan tới ai trong họ Diêu ta, bây giờ cuối cùng cũng
phân rõ trắng đen, con đương nhiên thấy thoải mái vô cùng. Có điều gã
sai vặt họ Mã này thật điên cuồng và nham hiểm. So với con hắn cũng
không nhỉnh hơn bao nhiêu, thế mà tâm tư lại kín đáo âm trầm đến vậy.
Hơn nữa con khó mà hiểu nổi, hắn đã trà trộn vào trong phủ, đáng lẽ tìm
cách ra tay với chị em con mới phải, nhưng tại sao khó khăn lắm mới vào
được phủ mà không động thủ ngay, trái lại phải tới bắt cóc Bạch Câu Nhi, ép buộc y làm thay? Thêm vào đó kẻ đã bán mình vào phủ thì thường ngày
khó có thể tùy tiện rời phủ, càng không thể ngủ lại bên ngoài, thật
chẳng biết hắn làm thế nào nửa đêm lén chuồn ra ngoài để uy hiếp Bạch
Câu Nhi nữa. Con mong tộc trưởng và các vị trưởng bối, lão gia nhất định phải điều tra cho rõ, bởi con sợ trong phủ có lỗ hổng nào đó, thêm nữa
vợ con Bạch Câu Nhi vô tội, nếu có thể cứu được thì chẳng gì bằng.”
Sự khác thường trong chuyện này chẳng lẽ chỉ mình Cẩm Sắt phát hiện ra? Tất cả những người ngồi đây đều nhận
thấy, nhưng như Cẩm Sắt nghĩ, ai mà chẳng muốn đổ hết tội lỗi lên đầu
người ngoài. Cẩm Sắt chỉ cho họ thấy để bọn họ biết rằng, nàng và em
trai không phải là hạng ngu ngốc dễ qua mắt, con mắt người đời cũng sáng trong như tuyết, chẳng thể dễ dàng lừa gạt. Làm như vậy mới khiến bọn
họ áy náy và hổ thẹn, những động thái tiếp theo của nàng mới dễ dàng
thuận lợi.
Tộc trưởng gật đầu đáp ứng: “Có lẽ Lai Thăng vẫn còn đồng bọn, con cứ yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ điều tra cho rõ.”
Cẩm Sắt vội vàng quỳ xuống, thốt bằng
giọng đầy cảm động: “Tạ ơn tộc trưởng phân xử giùm chị em con, chị em
con được mọi người trong họ quan tâm để ý, đáy lòng vô cùng cảm kích,
nhưng bởi tuổi còn nhỏ nên chưa từng giúp được gì cho mọi người. Mỗi lần suy ngẫm, do quá hổ thẹn nên bọn con đã bàn bạc với nhau, quyết định bỏ ra một vạn lượng bạc thuê thợ trùng tu lại trường học của dòng họ, giúp đỡ mọi người. Vốn dĩ ban đầu chị em con nghĩ bản thân còn nhỏ, khó lòng đảm đương chuyện này, nên đã định thưa với lão thái thái, chú và thím
trợ giúp, có điều hôm nay vừa vặn tộc trưởng và các vị trưởng bối đều có mặt tại đây, con nhất thời thốt ra, mong lão thái thái, chú thím bỏ qua cho!” Cẩm Sắt vừa nói vừa ngượng ngùng cúi đầu xuống thấp.
Một vạn lượng bạc! Ngô thị tiếc tới mức
nghiến chặt hàm răng, khối gia sản đồ sộ Diêu Thành để lại nàng ta đã
coi như tài sản riêng từ lâu, bây giờ nàng ta cảm thấy dường như Cẩm Sắt đang chiếm đoạt tiền tài, chiếm đoạt sinh mạng của nàng ta, sao có thể
không nổi giận chứ. Nhưng với lý do Cẩm Sắt đưa ra, nếu nàng ta phản đối thì chắc chắn sẽ đắc tội với tất cả mọi người trong tộc.
Ngô thị đương tức tối, Diêu Lễ Hách thì
phản ứng nhanh hơn, y vui vẻ đáp: “Thật là đứa trẻ ngoan, đây là chuyện
tốt, lão thái thái và ta sao có thể trách con, mau mau đứng lên.”
Tộc trưởng cũng cười nói: “Hai con đúng
thật là… Khối gia sản kia là ông nội và cha mẹ con để lại cho hai đứa,
bây giờ hai đứa còn nhỏ, nhưng tương lai sẽ phải dùng tới rất nhiều bạc, Thanh Nhi còn phải kiến công lập nghiệp, con còn phải lấy chồng, số của cải này các con cứ giữ dùng riêng, tấm lòng của hai đứa chúng ta nhận,
nhưng sao có thể lấy bạc chứ.”
Bạc dùng để tu sửa trường học tất nhiên
phải qua tay tộc trưởng trước tiên, việc quản lý chi phí mua sắm vật
liệu, thuê mướn thợ thuyền đương nhiên cũng do tộc trưởng nhận trách
nhiệm rồi phân cho các gia đình phía dưới cùng tiến hành, một vạn lượng
bạc này chẳng biết sau cùng còn lại được bao nhiêu dùng vào việc tu bổ
trường học, Cẩm Sắt làm vậy vì muốn lấy lòng tộc trưởng và mọi người
trong họ mà thôi. Có điều hiện tại trường học của dòng họ cũng tồi tàn
xập xệ, xác thực nên được tu sửa, chuyện này tộc trưởng cũng đã đề cập
tới nhiều lần, hôm nay bỗng dưng có một đống bạc, đương nhiên y rất muốn nhận lấy, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh mồ côi của chị em Cẩm Sắt, y tất
nhiên phải làm bộ chối từ đôi câu, tránh việc bị kẻ khác lấy đó làm cớ
hãm hại.
Cẩm Sắt tức thì đáp lại: “Một vạn lượng
bạc thôi mà, mỗi tháng thím đều cho Thanh Nhi hơn 200 lượng bạc để tiêu
vặt, bình thường mấy đứa sai vặt được thưởng ba lượng bạc còn kêu ít.
Một hai vạn lượng đâu có nhiều, huống chi ông nội và cha con chắc chắn
cũng muốn chị em con quyên bạc tu sửa trường học giúp đỡ con em trong
họ.”
Cẩm Sắt thốt bằng giọng tự nhiên thẳng
thắn, như thể tiện miệng thì nói, không hề cố kỵ gì, nhưng tộc trưởng và các vị trưởng bối nghe vậy lập tức đanh mặt lại, tộc trưởng nhìn chằm
chằm vào Ngô thị, tức giận hỏi: “Diêu Ngô thị, lời của con bé là thật
ư?”!
Ngô thị giật thót người vì chuyện xấu bị phát hiện, nghe thấy tiếng hét tức giận của tộc trưởng mà thân thể run
bần bật, vội vã quỳ xuống, nhưng vẫn làm bộ khó hiểu hỏi: “Sao tộc
trưởng lại nổi giận, thiếp thân… thiếp thân thật sự không hiểu.”
Tộc trưởng hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Thanh Nhi chỉ là một đứa trẻ, vậy mà một tháng ngươi cho nó hơn 200
lượng tiêu vặt! Còn cả đám nô tài nữa là thế nào!”
Ban nãy vì thể diện họ Diêu, nên nhóm
trưởng bối khó lòng tận lực tra rõ vụ mưu hại chị em Cẩm Sắt, thế mà Cẩm Sắt không những không oán giận mà còn bỏ ra nhiều bạc tới vậy, khiến
mọi người trong tộc đều được hưởng lợi, vì vậy nhóm trưởng bối tất nhiên phải tìm hiểu rõ chuyện này. Cẩm Sắt đã sớm đoán ra bọn họ sẽ có phản
ứng như vậy, nhưng trong lòng nàng chẳng hề cảm thấy phấn chấn, ngược
lại chỉ cảm thấy thêm phần nguội lạnh.
Ngô thị thút thít đáp: “Thiếp thân
nghĩ hai đứa cháu không được cha mẹ chăm lo từ bé, cho nên mới chu cấp
thoải mái ngân lượng, không để bọn nhỏ phải tủi thân buồn bã… Còn về đám sai vặt, có lẽ Thanh Nhi còn bé, lại đối xử hiền hòa với chúng, cho nên chúng mới lấn át chủ nhân, đây đúng là lỗi của thiếp thân, xin tộc
trưởng cứ trách phạt.”
Tộc trưởng giận dữ nhìn Ngô thị, y nói:
“Một tháng chu cấp 200 lượng bạc, ngươi làm vậy vì yêu thương thằng bé
ư? Ngươi muốn dạy dỗ ra đứa cháu phá gia chi tử thì có, ngươi không sợ
quá mức yêu chiều sẽ thành hại chết nó sao! Còn đám nô tài kia nữa,
thưởng ba lượng còn chê ít, quả là nghe mà kinh hãi! Loại đầy tớ này
Diêu gia không dùng nổi đâu, nghe nói lúc Thanh Nhi ở trên núi còn bị
ngã xuống sườn núi mà bị thương ở chân, loại nô tài vô tác dụng này, chi bằng đánh chết hết cho xong!”
Ngô thị trợn tròn mắt nhìn tộc trưởng,
vẻ mặt hãi hùng khiếp sợ, sau đó nước mắt nàng ta tuôn rơi lã chã, run
giọng nói: “Yêu chiều… Yêu chiều quá mức thành hại chết người? Tộc
trưởng minh xét, thiếp thân vạn lần không dám có suy nghĩ độc ác đến
vậy!” Nàng ta nói xong liền dập đầu bôm bốp.
Nếu chỉ dựa vào mỗi việc Ngô thị chu cấp ngân lượng thì khó mà làm rõ liệu Ngô thị có thật sự nuông chiều Văn
Thanh quá mức hay không, tuy hầu hết mọi người đều hiểu rõ, nhưng không
thể chỉ bởi vậy mà định tội Ngô thị được. Cẩm Sắt đương nhiên hiểu điểm
này, bởi thế nàng nháy mắt ra hiệu với Văn Thanh, Văn Thanh lập tức khập khiễng đứng dậy, tỏ vẻ muốn quỳ xuống, tộc trưởng sai người đỡ lấy cậu, sau đó nghe thấy Văn Thanh cất tiếng.
“Thím đối đãi với con vô cùng tốt, mấy
năm may thím phải lo liệu, quản lý chuyện ăn ở của một nhà mấy trăm
người, còn phải thay chị em con trông coi khối gia sản đồ sộ, dù có tính toán không chu toàn cũng bởi quá thương yêu chị em con, xin tộc trưởng
tha lỗi cho thím.”
Cậu dứt lời thì thấy tộc trưởng thở dài
rồi đáp: “Niệm tình ngươi dạy dỗ hai đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép như
vậy, ta sẽ không trừng phạt nghiêm khắc, có điều ngươi quản lý việc nhà
nhiều năm mà lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng, quả thật không nên, vậy ta phạt ngươi chịu đánh tay hai mươi cái, cấm chừng ba tháng, sao chép
nữ giới 200 lần, coi như cảnh cáo.”
Đúng vào lúc này, Dương Tùng Chi, người
vẫn luôn ngồi ngay ngắn tại chỗ, bàng quan theo dõi tình hình bỗng dưng
mở miệng: “Sao có thể như vậy? Mấy năm nay gia sản của Diêu các lão và
Diêu đại nhân đều do Diêu phu nhân quản lý cả sao?”