Tạ Thiếu Văn đương rối loạn, thấy Cẩm
Sắt chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn hắn với vẻ lạnh lùng xa cách, hai tay hắn bất giác nắm chặt, toát đầy mồ hôi.
Chắc hẳn thiếu nữ nào gặp phải chuyện
thế này cũng sẽ sinh lòng oán giận, vốn dĩ lần này tới Giang Châu hắn
luôn cảm thấy Cẩm Sắt muội muội xa cách với mình, vất vả lắm hôm nay
nhân buổi ngắm hoa mới trở nên thân thiết một chút, chẳng ngờ lại xảy ra sự tình đến vậy. Cẩm Sắt muội muội là người mẫn cảm thiện lương, luôn
coi mẫu thân mình như người dì kính yêu, bây giờ chắc hẳn vô cùng thương tâm khổ sở, nói không chừng nàng đã chẳng còn mong đợi gì ở mối hôn sự
này nữa.Tạ Thiếu Văn nghĩ mà thấy
đôi môi khô nứt nẻ, hắn liếm liếm môi, gấp giọng nói: “Đây chỉ là cách
tạm thời, muội muội cứ yên tâm, dù muội xuất giá sớm, Hầu phủ cũng sẽ
thực hiện đầy đủ lễ nghi khiến muội nở mày nở mặt, bày yến tiệc, trưng
châu báu mười dặm đón muội về kinh. Huống hồ Cẩm Sắt muội muội rời kinh
đã ba năm chắc hẳn rất nhớ những vị tiểu thư thân thiết khi xưa, Thượng
Thư đại nhân và phu nhân hai năm nay ắt hẳn cũng đã nguôi ngoai phần nào với chuyện của Liêu bá phụ*, hai vị tuổi đã cao, muội muội sớm gả đến
kinh thành cũng thuận lợi qua lại thăm hỏi. Hầu phủ sớm muộn cũng là nhà của muội, muội muội yên tâm, sau khi muội gả cho huynh, huynh và phụ
thân sẽ hết lòng đối đãi. Mẫu thân hôm nay nhất thời hồ đồ, bây giờ
người hối hận khôn kể, vừa nãy còn bảo huynh muốn tĩnh tâm lễ Phật trong viện, tu thân dưỡng tính không nhúng tay vào chuyện trong phủ. Hiện giờ Nhị tỷ tỷ và Tam muội muội cũng đã lớn, lần này tới đây huynh còn mang
theo mấy món đồ chơi họ tặng cho muội, ai nấy đều rất nhớ muội muội. Nhị tỷ tỷ đã đính hôn, sang năm sẽ gả chồng, bây giờ đang học quản gia, Cẩm Sắt muội muội vào phủ sớm thuận tiện giúp đỡ Tam muội muội, sau này con bé lấy chồng, muội cũng thuận lợi tiếp quản chuyện nhà hơn.”*Bá phụ: bác.
Cẩm Sắt thấy Tạ Thiếu Văn ngay cả chuyện quản gia cũng sẵn lòng dâng cho mình thì bất giác thấy buồn cười, bởi
nàng nhớ rằng, kiếp trước khi Tạ Thiếu Văn hủy hoại danh tiết của nàng
cũng luôn mồm cam đoan như vậy. Hắn dỗ dành nàng rằng, dẫu trong mắt
ngoài ngoài nàng chỉ là tiểu thiếp được khênh kiệu vào từ cửa sau, nhưng trong lòng hắn nàng chính là người vợ duy nhất, còn thề son sắt rằng
hắn sẽ khuyên Diêu Cẩm Ngọc để một thiếp thất như nàng quản gia, khi nói những lời này chỉ sợ một nửa xuất phát từ sự áy náy của hắn, một nửa
khác là vì hắn nghĩ nàng cũng chẳng có hứng thú với việc nhà, chắc chắn
sẽ không giành việc quản gia, hạ nhục Diêu Cẩm Ngọc.
Thấy Cẩm Sắt nghe xong lời mình này mà
chẳng mảy may phản ứng, ánh mắt còn đượm vẻ lạnh lùng, Tạ Thiếu Văn bỗng nhẩm lại một lượt những lời vừa nói, thật chẳng biết có chỗ nào không
ổn, chọc giận Cẩm Sắt, hắn còn đương muốn tiếp lời, Cẩm Sắt cuối cùng
cũng cất tiếng.
Nàng cúi người thi lễ rồi nói: “Đêm đã
khuya, thế tử xuất hiện ở đây không hợp lễ nghĩa, ngài nên trở về đi.”
Cẩm Sắt dứt lời chẳng hề nhìn tới Tạ Thiếu Văn, xoay người đi thẳng.
Tạ Thiếu Văn bỗng chốc ngây người, hắn
tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của Cẩm Sắt, hoặc nàng sẽ bực bội quở
trách, hoặc khóc lóc thương tâm, có khi sẽ mỉm cười cảm động, hoặc làm
bộ tủi thân rớm lệ, nhưng chưa hề nghĩ tới Cẩm Sắt sẽ có điệu bộ như
vậy… Nàng chẳng nói chẳng rằng, cứ như thể không hề nghe hiểu lời hắn,
cứ như thể chuyện này chẳng hề quan trọng, nàng lãnh đạm thản nhiên, làm hắn tưởng mình đang nói chuyện hôn sự với kẻ khác, hóa ra nàng hoàn
toàn chẳng thèm đếm xỉa gì đến hắn.
Thái độ của nàng khiến Tạ Thiếu Văn
hoảng hốt, chán nản xen lẫn khổ sở, tức giận, phần nhiều thất vọng vì
Cẩm Sắt không hiểu nỗi lòng hắn, mắt thấy Cẩm Sắt xoay người rời đi, hắn bất chợt sợ hãi, ngay lập tức muốn kéo nàng lại, Cẩm Sắt cứ như thể sớm biết hắn sẽ làm vậy, nàng phất tay áo tránh ra, tay hắn chỉ lướt qua
ống tay áo nàng, chất vải trơn nhẵn lành lạnh lướt qua ngón tay, như thể hắn có cố dùng sức thế nào cũng không thể nắm được nó. Cảm giác này
khiến hắn nghĩ Cẩm Sắt muội muội đang đứng trước mặt, dù hắn có gắng sức đến đâu chăng nữa cũng không thể giữ được nàng như thuở ấu thơ.
Hắn chợt thấy hoảng hốt, còn Cẩm Sắt thì chỉ bình tĩnh, dùng ánh mắt trong veo vô ngần nhìn thẳng hắn, toàn thân nàng toát vẻ lạnh lẽo, dưới ánh trăng dung nhan đượm nét cao sang khó
gần, khí chất lạnh lùng ra chiều cự tuyệt, nàng nhìn chằm chằm hắn,
khiến Tạ Thiếu Văn chẳng thể cử động, thân thể thoắt cứng ngắc.
Cẩm Sắt lên tiếng: “Chuyện cưới xin vốn
do bậc trưởng bối định đoạt, cha mẹ tiểu nữ mặc dù đã khuất, nhưng trong tộc vẫn còn các vị trưởng bối khác làm chủ giùm tiểu nữ, thế tử bàn
thẳng chuyện này với tiểu nữ, chẳng lẽ ngài khinh thường tiểu nữ không
có trưởng bối lo liệu mọi chuyện sao? Có lẽ thế tử chẳng hề quan tâm tới cảm nhận của tiểu nữ, chưa từng tôn trọng tiểu nữ một chút nào. Thế tử
về đi, ma ma, tiễn thế tử giúp ta.”
Tạ Thiếu Văn không hề có ý khinh thường
nàng, trước hết vì hôm nay nảy ra sự tình đột ngột, hắn suy đi tính lại
cũng chỉ nghĩ ra cách tới giải thích cho nàng hiểu, hơn nữa từ nhỏ hắn
đã ở cạnh Cẩm Sắt, nói năng chẳng cố kỵ gì, cho nên bây giờ không hề
thấy bàn bạc chuyện này với nàng thì có gì không ổn. Bất chợt nghe Cẩm
Sắt nói thế, hắn lập tức cảm thấy vừa sốt ruột vừa hối hận, dợm muốn
giải thích, nhưng Cẩm Sắt dứt lời, không để cho hắn có cơ hội cất tiếng, nàng lập tức xoay người vào viện. Hắn muốn đuổi theo thì bị Liễu ma ma
ngăn lại rồi khuyên nhủ.
“Thế tử có lẽ nên về đi, chuyện hôm nay
dù là ai cũng sẽ thấy bực tức, tiểu thư của nô tài không nổi cơn tam
bành với thế tử ngay tại đây đã là nể mặt thế tử và Hầu phủ rồi. Trên
đời này làm gì có ai chịu nhục nhã mà còn phải làm bộ vui vẻ chứ, tiểu
thư bây giờ đương cơn giận dữ, thế tử có hát thành điệu Hoa nhi* cũng vô dụng mà thôi. Huống chi, tiểu thư cũng nói rồi, chuyện cưới xin còn
phải xem ý tứ của trưởng bối họ Diêu, tiểu thư không thể tự mình quyết
định được. Phu nhân Võ An Hầu hiện giờ đang mệt mỏi, thế tử nên mau trở
về tỏ lòng hiếu thảo đi.”
*Điệu Hoa nhi: là một làn điệu dân
ca vùng Cam Túc, Thanh Hải, Ninh Hạ, Trung Quốc. Ở đây ám chỉ Tạ Thiếu
Văn có nói hay đến đâu cũng vô dụng.
Tạ Thiếu Văn bị ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cẩm Sắt vào phòng, rèm cửa buông xuống bóng nàng mất đi, hắn
chẳng còn cách nào khác, lại nghe Liễu ma ma nói cũng có lý, hắn đành
thở dài, bảo Liễu ma ma khuyên nhủ Cẩm Sắt thật nhiều, sau đó mới rời
đi. Trong đầu chỉ nghĩ đến việc hai ngày tới phải mau mau tới gặp mấy vị trưởng bối họ Diêu, chuyện này chỉ cần bọn họ đồng ý, hắn sẽ mời phụ
thân tự mình tới Giang Châu thu xếp chuyện lễ nghi cưới xin, để Cẩm Sắt
muội muội được nở mày nở mặt, rồi thì nàng sẽ nguôi giận dần mà thôi.
Trong khi đó, Triệu ma ma bên viện này
đang kể lại tường tận sự tình phát sinh cho Bình Nhạc Quận chúa nghe,
Bình Nhạc nghe mà đanh mặt lại, nheo mắt lạnh lùng nói: “Không ngờ phu
nhân Võ An Hầu xuất thân chốn khuê các danh gia vọng tộc, thế mà có thể
hèn hạ đê tiện đến vậy. Trăm phương ngàn kế dùng cách bỉ ổi để đối phó
với một tiểu cô nương, bà ta không biết xấu hổ sao!”Triệu ma ma thấy Bình Nhạc tức tối thì vội vã khuyên lơn: “Quận chúa bớt
giận, đang ở cữ không thể để tâm trạng buồn bực được, sẽ làm hại tới
thân thể đấy, hà tất phải để tâm đến hạng tiểu nhân ấy.”Bà dứt lời liền thầm than thở, xem ra Diêu tiểu thư quả nhiên được Quận
chúa coi trọng. Quận chúa ngày thường trông có vẻ thân thiện dễ gần,
nhưng vì là con gái út, lại được cưng chiều, nên tính tình còn cao ngạo hơn cả Hoàng Hậu nương nương trong cung, rất ít vị tiểu thư khuê tú lọt vào mắt xanh của nàng. Dù là Vãn Tình Hương quân* khéo léo nhanh nhẹn
luôn được lòng Quận chúa, nhưng Triệu ma ma biết rõ cũng chỉ là xã giao
bề ngoài, nếu Vãn Tình Hương quân gặp phải chuyện giống Diêu tiểu thư,
chắc hẳn Quận chúa sẽ không nổi cơn thịnh nộ như thể bản thân mình mới
là người bị hại đến vậy.*Hương
quân là một phong hào của phụ nữ thời phong kiến, bắt nguồn từ thời Tây
Tấn, được sử dụng xuyên suốt các triều đại Trung Hoa, trừ thời nhà
Tống.
Triệu ma ma thầm nghĩ, Diêu tiểu thư là
người có tư thái hành xử đúng mực, đối đãi với người khác thành tâm, cho nên mới được Quận chúa coi trọng như vậy. Diêu tiểu thư đâu phải chỉ
được lòng Quận chúa, đám nha hoàn tôi tớ trong viện này hễ nhắc tới nàng ấy, đứa nào đứa nấy đều chẳng cảm thấy mến yêu cảm kích? Mà thật ra
Diêu tiểu thư bất kể là dung mạo hay tính tình đều vô cùng tốt đẹp, nàng xinh đẹp nền nã, ân oán phân minh, thân thiện trang nhã, lại điềm tĩnh
nhã nhặn, xử sự không hề giống một cô bé con, một vị tiểu thư khuê các
sa cơ lỡ vận như nàng không hề khiến người khác coi thường, mà trái lại
bởi gia cảnh suy vong nên càng khiến người khác thấy rõ phẩm chất của
nàng. Không phải trong kinh không có những vị tiểu thư khuê tú có tính
cách giống Diêu tiểu thư, nhưng với tầm tuổi tương tự, những tiểu thư
kia dù có tỏ ra điềm tĩnh đến mấy thì cũng gây cho người khác cảm giác
giả tạo, thiếu sự tinh ý, nhưng sự trầm tĩnh của Diêu tiểu thư như thể
toát ra từ trong xương cốt, khí chất thanh nhã xuất chúng, phong thái
ung dung điềm tĩnh, còn cả vẻ thông minh không màng danh lợi nữa, quả
nhiên là độc nhất vô nhị. Kể cả mấy vị phu nhân được gả vào nhà chồng
vài năm cũng khó sở hữu được tư thái tao nhã như nàng ấy, người như Diêu tiểu thư quả nhiên khiến người ta khó có thể chán ghét, như bà đây cũng vô cùng yêu mến nàng.
Triệu ma ma còn đang suy ngẫm, chợt nghe thấy Bình Nhạc Quận chúa cất tiếng: “Phu nhân Võ An Hầu tự gây nghiệp
chướng thì không thể sống*, ta bây giờ vẫn còn rất yếu, cảm phiền ma ma
viết thư kể lại toàn bộ chuyện này cho Hoàng Hậu nương nương, còn gã sai vặt của họ Thôi đê tiện đang ở trong chùa, ma ma hãy bảo Dương Tùng Chi sai người đưa nó về kinh. Việc này không được chậm trễ, đừng để phủ Võ
An Hầu ra tay trước giết người diệt khẩu. Còn nữa, chuyện ta khó sinh
người cũng phải viết lại tỉ mỉ, khiến tỷ tỷ biết rằng nếu không có Diêu
tiểu thư thì ta và con trẻ cũng sẽ chẳng thể sống nổi, chớ để tỷ ấy bày
mưu mà làm liên lụy đến Diêu tiểu thư, cuối tháng này là sinh nhật của
tỷ ấy, các vị cáo mệnh phu nhân đều phải vào cung chúc mừng, vậy Liêu
phu nhân ắt hẳn cũng sẽ có mặt, nếu tỷ tỷ có thể khuyên giải Liêu phu
nhân vài câu thì thật quá tốt. Suy cho cùng Diêu tiểu thư là cháu ngoại
ruột thịt của bà ấy, làm sao có thể xa lánh mãi như vậy. “
*Tự gây nghiệp chướng thì không thể
sống: Đồng nghĩa với câu “Tự làm tự chịu”, có nghĩa là tự mình gây ra
tai họa thì không thể thoát khỏi được. Xuất xứ từ câu: “Trời tạo nghiệt
thì còn có thể sống, nhưng tự gây nghiệp chướng thì không thể sống”.
Triệu ma ma nghe Bình Nhạc Quận chúa
mắng Thôi Lương như vậy thì biết nàng quen thói mắng chửi cho hả giận,
bà chỉ cười trừ đáp ứng, sau đó mới cất lời: “Diêu tiểu thư và Quận chúa thật là có duyên, cũng bởi Diêu tiểu thư xuất sắc hơn người, nếu là
tiểu cô nương khác gặp phải chuyện này có lẽ đã sớm trở nên hoảng hốt lo sợ, đâu còn có thể ung dung bình tĩnh như vậy. Lúc còn ở kinh thành,
lão nô thấy phu nhân Võ An Hầu thường xuyên tham dự các buổi yến tiệc
thưởng hoa, phẩm trà, chừng như muốn chọn một cô con dâu, trong lòng đã
từng dấy lên suy đoán. Hôm qua Diêu tiểu thư sai người tới mời lão nô ra sau núi, lão nô liền nhớ lại những chuyện này, Diêu tiểu thư có lẽ cũng rất bất an, cho nên mới nhờ lão nô tới giúp đỡ một phen, Diêu tiểu thư
chắc hẳn đã dự tính trước mọi việc, chỉ chờ lão nô tới xem trò vui,
thuận tiện chiếm món hời cho Trấn Quốc Công phủ. Cho đến giờ lão nô cũng chẳng rõ lắm, rõ ràng đám nô tài bên người nàng ấy đều bị phu nhân Võ
An Hầu hãm hại, ấy thế mà chẳng hiểu sao nàng còn có thể kéo Thu Bình và Thôi công tử dính vào với nhau. Có điều hôm nay Diêu tiểu thư mặc dầu
tránh thoát được tai họa này, nhưng dẫu gì tương lai nàng ấy cũng phải
gả vào Võ An Hầu phủ, phu nhân Võ An Hầu lại chỉ sinh độc một cậu con
trai cho Hầu phủ, chỉ với chuyện đàm tiếu tại Giang Châu này, Võ An Hầu
nhất định sẽ không dễ dàng bỏ vợ, sau này Diêu tiểu thư vào cửa… Chỉ sợ
vẫn phải chịu khổ sở mà thôi.”
Bình Nhạc Quận chúa nhoẻn miệng cười,
đôi mắt ẩn hiện ý tán thưởng, đoạn nói: “Người nghĩ Diêu tiểu thư bằng
lòng gả vào Võ An Hầu phủ sao? Ta nghĩ nàng đã sớm nảy ý từ hôn, cho nên mới hành động như thế. Nha đầu này thanh cao cứng cỏi, có lẽ nhìn thấu ý định từ hôn của phu nhân Võ An Hầu, cho nên nàng cũng chẳng thèm dây
dưa dính líu với Hầu phủ ấy chứ.”
Triệu ma ma kinh ngạc, bộ dạng khó mà
tin nổi, sau đó bà cẩn thận ngẫm lại tính tình và cách xử sự của Cẩm
Sắt, lúc này mới giật mình, thở dài nói: “Thật đúng là một cô gái mạnh
mẽ, so với…” Bà chưa nói hết câu, bất chợt ngập ngừng dừng lại.
Bình Nhạc Quận chúa mỉm cười tiếp lời:
“Ma ma không cần phải dè chừng, nha đầu kia tuổi còn nhỏ mà đã kiên
cường mạnh mẽ, cứng cỏi đến vậy. Nàng chắc chắn biết nếu từ hôn với phủ
Võ An Hầu thì sau này sẽ khó tìm được một hôn sự tốt khác, dẫu rằng biết rõ con đường phía trước lắm chông gai, nhưng vẫn không thèm cúi đầu
trước phú quý, không để bản thân phải chịu thiệt thòi, ta thấy nàng thật sự là một người mạnh mẽ. Tính ta nhìn thì có vẻ kiên cường, nhưng phu
quân chẳng từng nói ta dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ như một con hổ giấy,
dẫu gì vẫn khiến cha mẹ, chị gái đều phải lo lắng cho, mãi mà không
thoát khỏi đau thương.”
Bình Nhạc Quận chúa đang nói, bỗng nhiên đứa trẻ trong lòng nàng cựa quậy chân tay, nàng vội vàng nhìn xuống,
nhẹ nhàng đưa nôi, nét mặt đượm vẻ yêu chiều. Từ khi khóc to một trận,
tinh thần của Bình Nhạc Quận chúa rõ ràng đã khá hơn rất nhiều, tâm tình chừng như dần dần nguôi ngoai, trên mặt tràn vẻ hoạt bát đầy sức sống,
không còn vẻ ủ dột của người bệnh, Triệu ma ma tất nhiên vô cùng vui vẻ, càng thêm phần biết ơn Cẩm Sắt.
Bình Nhạc Quận chúa vỗ về đứa trẻ, đợi
thằng bé chìm sâu vào giấc ngủ, nàng mới ngẩng đầu nhìn Triệu ma ma rồi
cất tiếng: “Trước đây ta cứ nghĩ quẩn, là bởi nhất mực không muốn tin
rằng phu quân đã rời xa, làm mẫu thân và gia đình mang lòng lo lắng,
thậm chí suýt chút nữa hại chết cả máu mủ ruột rà, hôm nay ta đã hiểu ra tất thảy. Cẩm Sắt nói rất đúng, ta nhất định phải gắng sức bình phục,
dạy dỗ đứa nhỏ thật tốt, không bao giờ… Không bao giờ vứt bỏ nó, làm cho nó phải chịu khó khăn gian khổ.”
Triệu ma ma biết Bình Nhạc Quận chúa
đang dâng lòng xúc động, bà cũng chợt hít sâu một hơi kìm nén nỗi lòng,
sau đó nghe thấy Bình Nhạc Quận chúa tiếp lời: “Ma ma nói bức họa kia do Tiêu Uẩn nhét vào ngực gã họ Thôi đê tiện sao?”
Triệu ma ma cười đáp: “Chắc là vậy, hôm
nay lão nô tình cờ gặp hai vị thiếu gia tới sau núi thưởng mai đã thấy
hơi lạ, không ngờ thế tử gia và Tiêu công tử cũng vì chuyện này mà tới,
sau đó lão nô hỏi ra mới biết, hóa ra là hôm qua sau khi uống rượu trở
về chùa từ sau núi, hai vị thiếu gia trông thấy Thôi Lương đang ngắm
nghía một bức họa, thế nên chắc hai người họ để ý đến hắn. Thế tử gia
bảo rằng bức họa phu nhân Võ An Hầu có lẽ do chính Tiêu công tử tự mình
chấp bút, Quận chúa không thấy ấy chứ, bức họa kia… Chà chà, đúng là
toát vẻ vô cùng lẳng lơ, phu nhân Võ An Hầu nhìn một cái mà mặt mày tái
mét.”
Bình Nhạc Quận chúa phì cười, lại sợ làm đứa trẻ thức giấc, tức thì phải mím môi cười thầm một chặp, sau đó từ
tốn nói: “Tiêu Uẩn thì ta không biết, nhưng Tùng Chi trước giờ vốn không hay lưu tâm đến các vị tiểu thư, không ngờ hôm nay cũng tham gia gây
rối, hóa ra em ấy cũng biết thương hương tiếc ngọc đấy chứ.”
Triệu ma ma mỉm cười đáp lời: “Thế tử
làm vậy cũng bởi nể tình Quận chúa, thế tử vô cùng kính yêu Quận chúa và Hoàng Hậu nương nương, Quận chúa không biết ấy chứ, lúc người ngất xỉu, trông thế tử cực kỳ hoảng sợ. Cũng may sau đó Lý Nhị thiếu gia làm theo cách của Diêu tiểu thư, Quận chúa bình an mẹ tròn con vuông, nếu không
chỉ sợ thế tử sẽ thấy áy náy suốt đời. Mà nhắc tới mới nhớ, Lý Nhị thiếu gia và Lý Đại thiếu gia thật thân thiết, Quận chúa gặp nguy hiểm, Lý
Nhị thiếu gia nóng ruột vô cùng, ngài đứng ngoài cửa sổ hét khản cả
giọng, đôi tay nắm chặt, hình như gắng sức quá mức cho nên tổn thương
tới gân cốt, hôm qua khi thấy mẹ con Quận chúa đều bình an, lão nô nhìn
ngài ấy rời đi mà bên tay phải cứ run run.”
Bình Nhạc Quận chúa sững sờ, sực nhớ lúc sinh con nghe thấy giọng ai kêu gào thảm thiết, trong lòng nàng dâng
nỗi chua xót, một lát sau mới mỉm cười cất giọng: “Nếu đã vậy, ngày mai
lúc cậu ấy tới thăm đứa bé, người hãy đưa tặng ít thuốc, hôm qua người
còn bảo ta rằng cậu ấy tới gấp nên không kịp mang theo quần áo, ma ma
bảo Tùng Chi lấy tạm hai bộ quần áo để cậu ấy thay đổi. Cậu ấy và phu
quân ta vốn thân thiết, lúc chưa xuất giá ta còn nghe nói rằng hai anh
em bọn họ ngoại trừ lúc ngủ, còn đi đâu cũng kè kè bên nhau, chỉ đến sau khi ta được gả tới, cậu ấy dường như mới trưởng thành lên, chẳng hiểu
sao lại nằng nặc đòi nhập ngũ vào quân doanh Giang Châu, bây giờ phu
quân đã mất, cậu ấy còn chưa cưới vợ, ta đương nhiên phải thay mặt phu
quân quan tâm để ý tới cậu ấy nhiều hơn.”
Bên này Triệu ma ma và Bình Nhạc Quận
chúa đương trò chuyện, bên kia Giang An Huyền chủ và Tiêu Uẩn cũng đang
đề cập tới một chuyện khác.
“Ý của con là Hoàn Nhan Tông trạch sẽ ra tay với Kim Châu?”
Tiêu Uẩn thấy mẫu thân cau mày lo lắng
thì chỉ từ tốn thưa: “Đây chỉ là suy đoán riêng của con, mẫu thân cũng
biết con và Tử Ngự dù thân thiết với nhau, nhưng rất ít khi đề cập tới
chuyện triều chính. Hôm trước y từng hỏi con về chuyện buôn trà vùng
biên Kim Châu, con cảm thấy y dường như đang mưu tính gì đó, hai ngày
trước y tới phủ riêng của Tri phủ Kim Châu, nghe nói khi Cao Tri phủ trở lại còn dẫn về hai chiếc kiệu hồng, Cao Tường vốn là hạng ham mê tiền
tài nữ sắc, lúc hắn cai quản Hồ Châu lời kêu than đã ngập trời, cho tới
giờ tính ra hắn nhậm chức Tri phủ Kim Châu đã được ba năm, dân chúng Kim Châu bị áp bức bóc lột đến nỗi ai nấy đều phải lầm than, chỉ còn cách
vượt biên dùng trà đổi lấy lương thực, nếu việc buôn bán trà qua biên
giới bị cấm, con đường sống của bách tính coi như chấm dứt, đến lúc đó
Kim Châu chắc chắn sẽ xảy ra nổi loạn!”
Giang An Huyền chủ hiểu rõ con trai
mình, nếu không dám chắc con sẽ không tỏ rõ suy nghĩ trong lòng như vậy, nghe con kể rõ ràng sự tình nghiêm trọng, nàng bất chợt cảm thấy nặng
nề, đoạn nói: “Mẹ cứ tưởng Võ Anh Vương là người tốt, không ngờ cũng chỉ là hạng vô liêm sỉ, họ Hoàn Nhan bọn họ tranh đoạt thiên hạ với họ
Trương, sao không dùng đao dùng giáo mà cướp lấy, tội gì phải làm liên
lụy đến bách tính trăm họ, gây cảnh dân chúng chết đói như ngả rạ!”
Nghe mẫu thân nói vậy, gương mặt Tiêu
Uẩn xưa nay luôn thường trực vẻ ôn hòa chợt toát ra vài phần lạnh giá
xen lãnh đạm: “Từ cổ chí kim làm gì có chiến tranh vì chính nghĩa, mấy
nghìn năm qua những người được xưng tụng minh quân nào có ai không tàn
sát người tài trong dân chúng, Chu Anh Vương là người khởi nguồn thời kỳ hưng thịnh ổn định, nhưng ngặt nỗi ngài lại ham mê chiến tranh, công
Ngụy giết tám vạn người, đánh Hàn giết hai vạn người, kích Sở giết chín
vạn người, công Minh giết mười ba vạn người, từ đó mới kiến lập nên
triều Chu. Chiến Văn Đế diệt U Vương tàn bạo, sáng lập ra tân triều,
giải thoát vạn dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng chỉ vì xây dựng
lăng tẩm mà khiến tám mươi vạn người phải chịu cung hình*, bắt đàn ông
tham gia xây dựng, đàn bà tham gia vận chuyển, khổ sở vô cùng, người
chết rồi cũng phải oán trách. Hay chỉ nói tới Duệ Văn Đế oai hùng nhất
Đại Cẩm ta, bởi một tảng đá từ trên trời rơi xuống tồn tại khoảng ba
mươi năm, bỗng có người khắc lên đó một bài thơ châm biếm liền ra lệnh
sát hại cả một huyện người. Từ xưa tới nay bậc đế vương có ai là không
giẫm lên hàng chồng xương trắng để leo tới đỉnh cao quyền lực, khi đất
nước bắt đầu hưng thịnh, rồi sẽ xảy ra nạn tham quan lộng quyền, vua
chúa tàn bạo, sưu cao thuế nặng liên miên, tham quan ô lại, dân chúng bị áp bức bóc lột, hoàng thân quốc thích hoang dâm vô độ, hoang phí tiền
của; nước mất nhà tan, dân chúng người thành quỷ dưới lưỡi đao, kẻ sống
cảnh tù tội, còn những tên tham quan ô lại kia tiếp tục trở thành sủng
thần của tân triều, biến thành loại tay chân chó sai, hưởng thụ vinh hoa phú quý đời đời. Trong một dân tộc còn như thế, huống chi Tử Ngự là
người ngoại tộc, y vì Bắc Yến mà bày mưu tính kế cũng là chuyện phải
làm** mà thôi.”
*Cung hình là một hình phạt thời phong kiến: Có nghĩa là hoạn, thiến.
**Nguyên văn cụm từ là “Tại kỳ vị
mưu kỳ sự” có nghĩa là ở vị trí nào thì phải tận tâm với công việc ở vị
trí đấy, tương tự với câu “Người nào việc nấy”.Giang An Huyền chủ nghe xong chỉ biết thở dài thườn thượt, một lát sau mới
lên tiếng: “Con nên tới Kim Châu một chuyến xem sao, chờ đến khi lễ mừng thọ của ông ngoại con kết thúc, mẫu thân sẽ tự mình trở lại kinh thành, có điều con đừng nán lại Kim Châu quá lâu, trước khi đi con phải hứa
với ta một việc, năm nay bất kể thế nào cũng phải đính hôn cho ta.”Tiêu Uẩn thấy mẫu thân nói qua nói lại liền nói ngược về chuyện hôn sự của
mình thì trong lòng thầm than khổ, nhưng ngoài mặt y vẫn làm bộ vội vàng cười nói: “Mẹ sao cứ phải băn khoăn việc này nhỉ, con dù sao cũng là
người khôi ngô tuấn tú, phong độ tao nhã, sao nghe mẹ nói ngược lại cứ
như kẻ khó lấy được vợ vậy, mẹ chớ vội, con nghe lời mẹ tất, người mẹ
hài lòng đương nhiên con cũng sẽ thích.”Giang An Huyền chủ thấy con chỉ trả lời cho có lệ thì vừa tức vừa buồn cười,
nàng cất tiếng: “Thằng nhóc này chỉ biết trêu đùa mẹ thôi, nếu con không đồng ý, sao mẹ có thể tự mình quyết định được. Hôm nay con hứa với mẹ
đi, nếu chưa quyết định được chuyện này thì đừng có hòng tới Kim Châu.”
Tiêu Uẩn đành cười nói: “Mẹ xem, con răm rắp nghe lời thế mà vẫn chọc giận mẹ, chao ôi, trên đời này làm gì có
đứa con trai nào oan uổng hơn con chứ.”
Giang An Huyền chủ thấy con trai làm bộ
nịnh bợ mình thì chỉ mỉm cười, nàng bỗng sực nhớ ra một chuyện, tức thì
nét cười chững lại, nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiêu Uẩn, sau đó mới
nói: “Nếu con thật sự coi trọng tiểu thư nhà ai thì đừng giấu diếm mẹ,
nên sớm nói thật với mẹ, để mẹ lo liệu thay cho.”
Tiêu Uẩn chẳng hiểu sao tự dưng mẹ lại
nói vậy, bất chợt nhíu mày hỏi: “Con đâu có coi trọng tiểu thư nhà ai
đâu, hôm nay sao mẹ hăng hái thế, cứ trêu đùa con mãi thôi.”
Giang An Huyền chủ thấy vẻ mặt con trai
không giống đang giả bộ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hoài nghi, nàng
lên tiếng: “Thằng nhóc Thư Hàn không rành vẽ tranh, bức họa phu nhân Võ
An Hầu hôm nay có phải do con chấp bút không? Con nói thật với mẹ đi, có phải con vừa ý Diêu Tứ tiểu thư không?”
Tiêu Uẩn nghe vậy nheo mắt, thấy điệu bộ mẫu thân như đang bức cung thì đành bất đắc dĩ nhoẻn cười lên tiếng:
“Mẫu thân nói chuyện sao chẳng dè chừng gì vậy, Diêu tiểu thư là người
đã có hôn ước, nếu để người khác biết thì cười nhạo con cũng không sao,
nhưng sẽ làm liên lụy tới thanh danh của Diêu tiểu thư đấy.”
Giang An Huyền chủ bực bội lườm Tiêu
Uẩn, cáu kỉnh nói: “Con ba hoa chích chòe ít thôi, hành động của Diêu
tiểu thư hôm nay rõ ràng là muốn từ hôn, con còn không nhìn thấu sao?
Đừng có lừa gạt qua loa với mẹ.”
Tiêu Uẩn day day cái trán, sau đó làm bộ ho khan, rồi mới tỏ vẻ nghiêm túc, trịnh trọng thưa với Giang An Huyền
chủ: “Mẫu thân à, Diêu tiểu thư năm nay mới 11 tuổi, vẫn còn là một cô
bé, con trai của người còn chưa cầm thú đến vậy.”
Giang An Huyền chủ nở nụ cười tươi, gật
đầu nói: “Con biết là tốt, con bé tuổi còn quá nhỏ, không hợp với con.
Chúng ta đã nán lại Giang Châu mấy ngày rồi, bây giờ Bình Nhạc đã ổn,
sáng sớm mai mẹ sẽ tới từ biệt, con cũng trở về thu xếp đồ đạc đi, ngày
mai chúng ta phải nhanh chóng lên đường, cẩn thận không lại lỡ mất lễ
mừng thọ của ông ngoại con.”
Tiêu Uẩn vội vã đáp ứng, sau đó dỗ dành
Giang An Huyền chủ đôi câu rồi mới lui ra ngoài. Gió đêm thổi qua làm y
bỗng nhớ tới ngày đó ở quán rượu, Hoàn Nhan Tông Trạch cũng từng thốt
lời y hệt như mẹ mình.
Y bất chợt bật cười, thầm nghĩ, lẽ nào
dạo này y quả thật để ý quá nhiều tới Diêu tiểu thư sao? Suy ngẫm một
lúc, cảm thấy cách xử sự của mình vẫn bình thường, y sực nhớ tới chuyện
đưa khăn bị nàng ấy từ chối hôm nay, ngước mắt lên nhìn về phía chân
trời, chợt thấy một ngôi sao treo giữa bầu trời đêm đông, mơ hồ giống
đôi mắt trong veo lành lạnh của Cẩm Sắt khi đó, y lại nhoẻn miệng cười,
thầm nghĩ mẹ mình đúng là lo bò trắng răng, tiểu cô nương nhà người ta
tránh y như thể tránh hồng thủy mãnh thú* ấy chứ.
*Hồng thủy mãnh thú: Là một câu
thành ngữ, xuất phát từ thiên Đằng Văn Công (Hạ) – phần Mạnh Tử Thượng – Sách Mạnh Tử. Có nghĩa chỉ người hoặc sự việc nguy hại, tai hại lớn.
Nghĩ đến đây, trong đầu y lại mường
tượng ra nhất cử nhất động, từng nét nhăn nụ cười của tiểu cô nương ấy,
Tiêu Uẩn lắc đầu xua tan ý nghĩ, đoạn lẩm bẩm một câu.
“Hình như mình để ý hơi nhiều thật…”
Thằng nhóc sai vặt Phúc Xương nghe công
tử nhà mình nói câu gì đó thì cứ tưởng đang phân phó chuyện gì, hắn vội
đuổi theo rồi hỏi: “Công tử nói gì vậy? Tiểu nhân nghe không rõ.”
Tiêu Uẩn phẩy tay rồi nói: “Bổn công tử đang ngắm trăng ngâm thơ, người thô lỗ như ngươi nghe cũng chẳng hiểu đâu.”
Phúc Xương bĩu môi nói: “Trước kia lúc
công tử lang bạt khắp chốn, kiếm thuật còn kém, ngài đâu có nói như vậy, hôm nay lúc tiểu nhân đổi thành công bức họa còn khen tiểu nhân giỏi
giang, ấy vậy mà bây giờ lại chê tiểu nhân không hiểu văn thơ cơ đấy.
Chuyện ngắm trăng ngâm thơ, tiểu nhân dù có đầy bụng học vấn cũng không
hầu công tử được, phải là một vị tiểu thơ đương tuổi thanh xuân, xinh
đẹp uyển chuyển ánh mắt đa tình mới hợp tình hợp cảnh.”
Tiêu Uẩn không ngờ một kẻ thô lỗ như
Phúc Xương đột nhiên lại nói vậy, bất ngờ bước trệch một chút, Phúc
Xương phì cười, càng hào hứng cất cao giọng nói: “Chẳng lẽ công tử thật
tình muốn tìm một vị tiểu thơ xinh đẹp như hoa cùng ngắm trăng sao?”
Tiêu Uẩn nhướng mày nói: “Cùng người đẹp ngắm trăng cũng được đấy, có điều ngâm thơ suông thế này thật nhạt
nhẽo, nếu có thể cùng giai nhân thưởng hai hũ Bạch Châu Lão Diếu thì
đúng là say ngất lòng người.”
Phúc Xương lập tức che miệng, mở to mắt, thầm cắn lưỡi, người thoáng khựng lại, thấy Tiêu Uẩn sải bước về phía
trước, hắn mới vội vàng đuổi theo, nịnh nọt lấy lòng: “Thiếu gia rộng
lượng, tiểu nhân chỉ nói đùa thôi mà, hôm nay lúc sai tiểu nhân đổi
tranh, ngài đã thưởng cho tiểu nhân hai hũ rượu Bạch Châu Lão Diếu rồi,
ngài không được đổi ý đâu đấy.”
Dứt lời hắn lấy một bức họa từ trong
ngực ra, vội vàng mở rộng, dâng cho Tiêu Uẩn xem rồi nói: “Ngài xem, bức họa của Diêu tiểu thư vẫn đang ở trong tay tiểu nhân đây, tiểu nhân
không có công lao cũng có khổ lao, từ lúc lên chùa tiểu nhân chưa từng
đụng tới một giọt rượu nào, trong người sắp bồn chồn đến điên rồi, mong
ngài rủ lòng thương xót cho tấm thân đáng thương của tiểu nhân.”
Tiêu Uẩn nghe vậy thì cầm lấy bức họa trong tay Phúc Xương đưa lên xem, y cau mày nói: “Vẽ xấu quá, mang đốt đi.”
Phúc Xương thấy Tiêu Uẩn ném trả bức
tranh thì vội vàng đỡ lấy, đợi đến khi hắn nhặt được bức họa bị gió thổi phơ phất thì Tiêu Uẩn đã cách hắn một quãng xa, hắn hấp tấp vừa gọi to
vừa đuổi theo, bóng hình hai người dần khuất vào màn đêm, chẳng biết
cuối cùng thằng nhóc sâu rượu đương cơn thèm khát có đòi được hai hũ
Bạch Châu Lão Diếu về hay không nữa.
Tảng sáng hôm sau, Cẩm Sắt tỉnh dậy, bất chợt nghe thấy bên ngoài lao xao ồn ã thì liền nhỏm người dậy gọi một
tiếng, Bạch Chỉ vội vã chạy vào trước tiên, cười nói: “Tiểu thư dậy rồi
à.”
Cẩm Sắt đi hài bước xuống giường, nhìn ra phía ngoài rồi nói: “Có chuyện gì vậy?”
Bạch Chỉ vắt khăn giúp Cẩm Sắt lau mặt,
sau đó mới thưa: “Hôm nay lúc trời chưa sáng tự dưng có một con chim nhỏ trắng như tuyết bay vào viện, rơi xuống nằm im lìm trên nóc phòng của
tiểu thư. Đám nha hoàn bà vú hiếu kỳ chỉ trỏ, cứ tưởng con chim bị
thương nên không bay được. Vừa nãy Liễu ma ma sai Triệu ma ma nhẹ nhàng
leo lên nóc nhà ngó xem sao, ai ngờ Triệu ma ma còn chưa leo lên hẳn,
con chim liền lao thẳng tới, suýt nữa mổ mù mắt bà ấy. Triệu ma ma leo
xuống thì con chim lại trở nên bất động, xua thế nào cũng không đi, quái lạ thật đấy.”
Cẩm Sắt ngạc nhiên, nhận nước muối súc
miệng từ tay Bạch Chỉ, sau đó cười bảo: “Kỳ lạ thật, hiện giờ đang là
mùa đông, sáng sớm giá rét, chim nhỏ không ngủ đông trong tổ, cũng không đi kiếm mồi, sao tự dưng lại phơi mình nơi gió lạnh nhỉ. Nó cũng không
bị thương mà, để ta ra xem thế nào.”
Bạch Chỉ thấy Cẩm Sắt hào hứng thì búi
tóc thật nhanh cho nàng, cười nói: “Tiểu thư không thấy thì thôi, con
chim nhỏ kia trông đẹp lắm, lông trắng muốt như tuyết, mắt đen như mực,
móng vuốt trắng sáng, mỏ dài đỏ tươi, trông lạ lắm, có vẻ giống con vẹt
nhỏ, nhưng nghe tiếng kêu của nó hơi khác hơn. Tiểu thư mau ra nhìn xem, nếu không nó bay mất đấy.”
Bạch Chỉ vừa nói chuyện vừa khoác thêm
một chiếc áo choàng lông dày cho Cẩm Sắt, sau đó hai người cùng nhau rời phòng ngủ. Chẳng ngờ mới vén rèm cửa lên, Cẩm Sắt nhấc váy bước ra khỏi phòng, rèm cửa còn chưa buông xuống, chân còn chưa đứng vững, bỗng dưng trước mắt có thứ gì đó loáng qua, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, chợt
nghe thấy ngoài sân vang lên tiếng hét đầy sợ hãi.
“Tiểu thư!”
Cẩm Sắt lùi vài bước, đột nhiên thấy bả
vai bị níu xuống, giống như có con gì đó đậu ở trên, sau đó nàng thấy
vùng cổ âm ấm ngưa ngứa, nàng ngoảnh sang nhìn, phát hiện thấy trên bả
vai có một con chim nhỏ trắng như tuyết đang níu vào, thấy nàng nhìn
sang, nó vỗ cánh phành phạch, thổi một luồng gió lạnh vào mặt Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt vội nghiêng đầu, bỗng chốc cảm thấy khóc dở mếu dở.
“Tiểu thư! Tiểu thư không sao chứ?” Liễu ma ma tất tả chạy lên bậc thềm, căng thẳng nhìn chằm chằm Cẩm Sắt,
chừng như muốn dùng tay xua con chim nhỏ đi, nhưng lại sợ làm nó giật
mình, khiến Cẩm Sắt bị thương.
Bấy giờ Cẩm Sắt mới lờ mờ nhận ra có
chuyện gì, con chim nhỏ trắng tựa tuyết đang đậu trên bả vai nàng, rõ
ràng giống hệt cách đậu của con Hải Đông Thanh trên đầu vai Hoàn Nhan
Tông Trạch hôm qua. Dù con chim này chỉ là chim non, nhưng vẫn thuộc
giống Hải Đông Thanh nghìn vàng khó mua, hơn nữa nhìn bộ lông của nó
trắng muốt, bộ móng vuốt trắng tinh, chắc chắn là một con Hải Đông Thanh thượng hạng!
Một con Hải Đông Thanh quý báu tới mức
nghìn vàng khó cầu, thế mà gã cũng có thể tùy tiện tặng cho nàng. Ở Đại
Cẩm vốn ít khi gặp được Hải Đông Thanh, huống chi là một con trắng tinh
thế này, nhóm Liễu ma ma không nhận ra cũng là bình thường. Nhưng con
Hải Đông Thanh này chắc chắn không tự dưng nhận nàng làm chủ được, mặc
dù nàng không biết Hoàn Nhan Tông Trạch làm thế nào, nhưng dù sở hữu kỹ
thuật thuần hóa cao siêu cộng với việc Hải Đông Thanh thông minh hiểu rõ tính người đến đâu chăng nữa thì chắc chắn không thể chỉ qua tranh vẽ
mà nó có thể lập tức nhận ra nàng. Chắc hẳn nó dựa vào mùi hương trên cơ thể nàng.
Cẩm Sắt bát giấc nâng tay vuốt ve bộ
lông Hải Đông Thanh, nó quả nhiên chỉ ngần ngừ một lát, đoạn hít hà mùi
hương từ lòng bàn tay nàng, sau đó đứng im. Cẩm Sắt xoa bộ lông của nó
mà trong lòng bực bội đến muốn giậm chân.
Tối qua khi trở về, lúc tháo trang sức
nàng chợt nhận thấy thiếu mất chiếc khuyên tai ngọc bích, cứ tưởng sơ ý
đánh rơi phía sau núi, hôm nay ngẫm lại mới thấy ắt hẳn chiếc khuyên ấy
bị Hoàn Nhan Tông Trạch trộm mất. Nhớ tới cảnh tượng hắn dồn nàng vào
đôi cánh tay dưới tàng cây, Cẩm Sắt bất chợt đỏ mặt, không biết bởi ngại ngùng hay tức giận nữa.
Thấy Liễu ma ma và Bạch Chỉ lo lắng nhìn gương mặt đỏ bừng của mình, Cẩm Sắt mới dịu lại rồi cất tiếng: “Không
sao, nó không hại đến ta.”
Liễu ma ma thở phào nhẹ nhõm, đám bà vú trong sân thấy vậy chợt xôn xao bàn tán.
“Lạ thật, con chim này dường như biết tiểu thư là người lương thiện, cho nên cứ ở mãi bên người không chịu bay đi.”
“Đúng vậy, nhìn gần, trông con vẹt nhỏ này hơi lạ, có phần hơi giống một con ưng nhỏ.”
“Rõ ràng là vẹt, đâu có giống ưng.”
“Ô, tiểu thư, chân nó bị buộc thứ gì
kìa!” Bạch Chỉ bỗng ngạc nhiên lên tiếng, Cẩm Sắt bế con chim xuống, quả nhiên trên chân nó buộc một mảnh vải đỏ.
Nàng xoay người vào phòng, Bạch Chỉ vén
rèm cửa lên, Cẩm Sắt ngồi xuống ghế thái sư*, đặt con chim nhỏ xuống
đùi, sau đó gỡ mảnh vải xuống, trong mảnh vải là một ống trúc bé, bên
trong nữa là một mẩu giấy. Cẩm Sắt bảo Bạch Chỉ lấy trâm bạc móc mẩu
giấy ra, vừa mở ra nhìn, nàng chợt cau mày.
*Ghế Thái sư là chiếc ghế dùng trong nhà duy nhất được đặt theo tên một chức quan, được sử dụng sớm nhất từ thời Tống.
Mẩu giấy viết hai hàng chữ, Cẩm Sắt chau mày chính bởi nét chữ trên đó.
Những chữ hàng đầu sắc sảo, vững chãi
ngông nghênh, những chữ về sau ẩn hiện nét sắc nhọn, mạnh mẽ, toát vẻ
cương nghị khí khái. Nét bút cứng cáp, khoảng cách các chữ giao nhau
khiến người xem cảm nhận rõ tốc độ của người đặt bút, nhanh như tuốt
đao, nhưng ngược lại bỗng làm Cẩm Sắt nhớ tới vẻ mặt phong tình hôm ấy
của Hoàn Nhan Tông Trạch cùng nét lạnh lùng băng giá khi gã nắm chặt cổ
tay nàng.
Cẩm Sắt thật không ngờ Hoàn Nhan Tông
Trạch là người ngoại tộc mà cũng có thể viết chữ Hán đẹp đến vậy, nàng
chăm chú hồi lâu mới nhìn rõ nội dung trên mẩu giấy.
Hàng đầu tiên viết tên mấy loại thảo
dược, kèm theo giải thích cách dùng: mỗi lần ninh ba chỉ* hỗn hợp nửa
canh giờ, để nguội rồi bôi lên trang phục, hong khô dưới ánh nắng mặt
trời, vết máu sẽ mất dần.
*Chỉ: Đơn vị trọng lượng thời phong kiến, 10 chỉ = 1 lượng.
Cẩm Sắt chợt dịu cơn tức đôi phần, hôm
ấy nàng cực chẳng đã phải đưa xiêm y của mẫu thân cho Hoàn Nhan Tông
Trạch mặc tạm. Sau đó vì xử lý vết thương cho gã hơi muộn, cho nên bộ
xiêm y bị dây máu của gã, đến lúc vào chùa Cẩm Sắt từng bảo Liễu ma ma
tìm cách giặt sạch vết máu, nhưng làm thế nào cũng không giặt hết đi
được, vì thế Cẩm Sắt còn cảm thấy ấm ức suốt hai ngày. Bây giờ thấy Hoàn Nhan Tông Trạch đưa tới cách giặt sạch máu dây, nàng tất nhiên vui vẻ
tiếp nhận.
Đọc đến dòng thứ hai, ánh mắt nàng vụt
sáng, bởi trên đó viết rằng: Chưởng quỹ Trầm Tuyền Sơn của hiệu thuốc
Bắc Trầm Ký có họ hàng xa với Tương thị – chính thê của Diêu Nhị lão
gia.
Cẩm Sắt chợt đăm chiêu, không hiểu tại
sao Hoàn Nhan Tông Trạch biết chuyện tại hiệu thuốc Trầm Ký, nhưng rồi
nàng bỗng hiểu ra, ắt hẳn gã ta đã phái người âm thầm theo dõi bản thân
mình, tức thì cơn giận vừa mới dịu xuống lại bị khơi lên, đôi mày thanh
tú nheo chặt lại, nàng bực tức vo tròn mẩu giấy lại rồi ném ra ngoài.
Mẩu giấy rơi xuống đất, con ưng nhỏ đang cuộn tròn trên đùi nàng bỗng nhiên khọt khẹt hai tiếng, Cẩm Sắt cúi
xuống nhìn thì thấy nó đang ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh như
đầm nước, bộ dạng nhăn nhó đáng thương, Cẩm Sắt bực bội chỉ thẳng tay
vào nó rồi gắt gỏng: “Mi tốt đẹp gì chứ! Chủ nhân của mi không thèm mi
nữa, mi còn thấy oan uổng hộ gã sao! Hừ, sau nay bổn tiểu thư mới là chủ nhân của mi, nếu không biết điều, ta sẽ luộc chín mi đấy!”
Con ưng nhỏ lại khọt khẹt thêm vài
tiếng, Cẩm Sắt lườm nguýt nó, ngón trỏ chỉ vào cái mỏ dài của nó, làm bộ hung dữ mắng: “Hừ, hoặc là ta sẽ nướng mi thành món ăn ngon cho mà
xem!”
Con ưng nhỏ dường như biết được Cẩm Sắt
là người miệng cọp gan thỏ*, nó chỉ kêu lên đôi tiếng rồi cựa quậy vài
cái trên đùi nàng, biếng nhác giương mắt nhìn Cẩm Sắt, sau đó liền nhắm
mắt lại, tìm tư thế nằm thoải mái, nhấc cánh lên che mặt rồi không động
đậy gì nữa.
*Miệng cọp gan thỏ: Một cụm từ để chỉ người bề ngoài ra vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất tính tình nhát gan, sợ sệt.
Cẩm Sắt cứng họng nhìn nó, Bạch Chỉ ở
bên cạnh phì cười: “Tiểu thư tức giận với một con chim làm gì, nô tỳ
thấy nó có vẻ đói bụng, hay để nô tỳ đi lấy ít hạt thóc cho nó nhé.”
Cẩm Sắt nghe vậy chợt nhớ hai ngày gần
đây bản thân bị cùng một loại thú làm cho sợ hãi, bị cùng một người chọc giận tới hai lần, khiến bây giờ tự dưng nổi cáu với một con chim, tức
thì cũng bật cười lớn tiếng. Nàng ngắm nghía con ưng nhỏ, giả như nàng
là người có kiến thức hạn hẹp thì cũng đương nhiên biết rằng ưng không
ăn thóc, bất kể ở trong chùa, hay khi trở về Diêu phủ, có lẽ nàng sẽ
phải tìm mấy miếng thịt tươi cho nó ăn ấy chứ.
Cẩm Sắt buồn bực, nhưng dù sao vẫn hơi
thích con ưng nhỏ này, nhớ tới dáng vẻ hung dữ mạnh mẽ của con Hải Đông
Thanh lúc trưởng thành, nàng bỗng dưng dấy lên kỳ vọng. Con ưng này
trông có vẻ mới tập bay, lông cánh còn chưa cứng cáp, đến lúc nó lớn lên ắt hẳn sẽ giống con ưng đen của Hoàn Nhan Tông Trạch, vậy nếu nàng
chuyên tâm nuôi dưỡng thì tương lai chắc hẳn sẽ có nhiều tác dụng.
Cẩm Sắt lập tức vui vẻ trở lại, nàng
nhoẻn miệng cười nói với Bạch Chỉ: “Ngươi đi lấy nhiều nước tới là được, chờ đến khi về phủ cho nó ăn cũng không sao, chốc nữa ta sẽ tới tạm
biệt Quận chúa, chậm nhất đến tối sẽ về tới phủ, nó sẽ không đói đâu.”
Bạch Chỉ nghe vậy tưởng tiểu thư nhà
mình vẫn cáu giận với con chim thì chỉ cười cười, sau đó nghe lời đi
bưng đồ ăn lên cho Cẩm Sắt dùng.
Liễu ma ma thấy Cẩm Sắt chọc tay vào con chim nhỏ, điệu bộ hệt một đứa nhóc thì mỉm cười nói: “Tiểu thư tốt nhất đừng nên động vào nó, cẩn thận không bị nó mổ vào tay đấy!”
Bà dứt lời chợt thấy đôi mắt Cẩm Sắt sáng rực lên, nàng nói: “Ma ma, người thấy đặt tên nó là Chúa Sơn Lâm có được không?”
Liễu ma ma nghe vậy nhưng không để tâm
lắm, bà chỉ cười nói: “Đâu phải là con hổ, sao lại gọi là Chúa Sơn Lâm!
Chốc nữa phải hồi phủ, để lão nô đi xem đồ đạc đã được thu dọn gọn gàng
chưa nhé.”
Bà nói xong liền bước ra ngoài, Cẩm Sắt
tự nói một mình: “Cứ gọi là Chúa Sơn Lâm đi!” Dứt lời nàng vỗ nhẹ vào bộ lông của con ưng nhỏ rồi nói: “Mi mà là vẹt thì tốt rồi, ta sẽ dạy mi
bắt chước tiếng người, dạy mi gọi Vương gia là Súc Sinh được không nhỉ?”