Cẩm Sắt trước hết tới Phúc Lộc viện hành lễ tạm biệt với Quách thị,
sau đó mới ngồi kiệu mềm rời phủ. Ngoài cửa phủ sớm đã có năm chiếc xe
ngựa chờ sẵn, Cẩm Sắt và Liễu ma ma cùng ngồi trên chiếc xe đầu tiên,
hai chiếc xe tiếp theo chở chăn đệm, quần áo, nữ trang và các vật dụng
thường ngày, sau đó là hai chiếc xe ngựa lớn hơn chở nha hoàn hạ nhân.
Xe ngựa chạy nhanh thông suốt, khi đến bến đò Giang Châu thì mặt
trời đã lên giữa nền trời, chùa Linh Âm được xây dựng trên núi quãng
thượng du sông Lưu Nguyệt. Đợi tới lúc nhóm người Cẩm Sắt xuống thuyền
tại bến đò dưới chân núi chỉ sợ đã vào lúc hoàng hôn.
Khi lên đến thuyền, Cẩm Sắt được Bạch
Chỉ đỡ tay bước vào khoang hạng nhất đã được sắp xếp khá ổn thỏa, cả
khoang thuyền trông ngăn nắp mát mẻ, cái giá bằng gỗ tử đàn đặt ở trên
giường xếp đầy những vật trang trí mang từ Diêu phủ đến, Bạch Chỉ đỡ Cẩm Sắt ngồi xuống rồi mới tháo mũ trùm đầu xuống giúp nàng.
*Mũ trùm đầu, hay còn gọi là đấu bồng: là một đồ vật nữ nhân thời
phong kiến dùng để che mặt khi ra khỏi nhà.Liễu ma ma cẩn thận rà soát
đống đồ đạc cho ổn thỏa mới mang theo Bạch Hạc, Kiêm Nhi và Đông Tuyết
vào phòng. Vì định ở trên thuyền khoảng ba ngày nên Cẩm Sắt hiện giờ đã
đổi sang trang phục thường ngày, nàng mặc áo ngắn bằng vải bông, váy
xanh thêu nhành hoa hải đường, đeo thắt lưng màu xanh biếc nằm nghiêng
người dùng trà trên giường.Giang Châu vốn là cửa ngõ buôn bán nơi có bến đò quan trọng nằm ở hạ du sông, thuyền bè của lái buôn và lữ khách qua
lại rất nhiều, hiện giờ thuyền còn chưa nhổ neo, bên ngoài đã tràn đầy
âm thanh huyên náo ồn ã.
Bạch Hạc, Bạch Chỉ trước đây đã từng theo Cẩm Sắt ra ngoài nên còn
biết ý tứ, trái lại Kiêm Nhi và Đông Tuyết vốn tuổi còn nhỏ, lại ít khi
được thả ra nên bây giờ nhấp nhổm không yên, mặt đầy hưng phấn đẩy cửa
sổ phía Đông ra ngó nghiêng bốn phía.
Liễu ma ma thấy thế thì vội lớn tiếng mắng: “Gió sông rất lạnh,
tiểu thư vừa mới lành bệnh, hai ngươi muốn bị phạt sao. Nếu muốn xem náo nhiệt thì lên sàn tàu đi, mau đóng cửa sổ lại!”
Cẩm Sắt nghe bà nói vậy thì cười nói: “Lò than cháy mạnh quá ta còn đang cảm thấy oi bức đây, không sao, bên ngoài có vẻ rất ồn ào vui vẻ,
ta cũng muốn nghe.”
Liễu ma ma thấy qua mấy ngày nghỉ ngơi sắc mặt Cẩm Sắt đã hồng hào
lên, hiện giờ so với khi ở trong phủ trông cũng tươi tắn hơn nhiều,
khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rạng rỡ trông thấy. Thêm nữa bà đứng ở cạnh
giường cũng không thấy gió lạnh thổi vào nên cũng chẳng kiên trì nữa, bà cất tiếng: “Tiểu thư chỉ nuông chiều mấy đứa nó thôi.”
Kiêm Nhi và Đông Tuyết nghe vậy thì cười hi hi ha ha, sau đó lập
tức mở tung cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài. Một chốc chỉ vào cái này, một lát lại chỉ vào cái kia, líu ra líu ríu không ngừng, khiến cả Bạch Hạc
và Bạch Chỉ cũng chụm đầu cùng xem.”A, Bạch Chỉ, chị nhìn xem, sao trên
mặt nước lại có nữ nhân? Sao nàng lại lội tới đây! Ôi trời, nàng không
thấy lạnh sao, nàng đang làm gì thế? A, bên kia cũng có nữa kìa, trông
kìa, quần áo của bọn họ đều ướt đẫm rồi.”Bạch Chỉ nhìn theo hướng tay cô bé chỉ thì thấy một cô gái trên mặt đeo khăn đang lội trên mặt nước,
động tác cực kỳ nhanh nhẹn, rõ ràng đương còn trẻ. Thấy Đông Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên, Bạch Chỉ chợt cười giải thích: “Bọn họ là Du nương tử*, đều là những nương tử nhà nghèo, vì mưu sinh nên mới phải lộ diện bán trâm
ngọc trang sức và các loại sản vật giá rẻ. Trên bến đò này người tới
người đi đông đúc, trong đó có nhiều con thuyền chở các vị phu nhân tiểu thư giàu sang và đám nha hoàn, khi thuyền dừng lại tại bến đò họ sẽ
thấy buồn tẻ nên hay lên sàn tàu ngắm cảnh, họ chính là những khách hàng chủ yếu của các cô Du nương tử này, vì bán đồ vật độc đáo đặc sắc nên
vừa được tiền, vừa làm quen một chút với nữ quyến trên thuyền, cho nên
kiểu buôn bán này chỉ dành cho các nương tử và cô nương, dần dà các nàng ấy được người Giang Châu gọi là Du nương tử. Muội là người miền Bắc nên khó trách ngạc nhiên đến vậy. Nhìn xem, trên lưng bọn họ đều đeo một
cái sọt trúc đấy.”
*Du nương tử: Du là bơi, bơi lội, một từ chỉ nước. Du nương tử là những cô gái bơi lội trên sông.
Đông Tuyết không lâu trước đây bị bán vào Diêu phủ, cô bé vốn là
người miền Bắc, vì trong nhà gặp nạn, trên đường chạy về phương Nam lánh nạn mới mất hết người thân, sau đó qua tay nhiều người bị bán vào Diêu
phủ làm nha hoàn. Vương ma ma quan sát cô bé nhiều ngày, thấy là người
hiền lành trung thực nên mới cho đi theo Cẩm Sắt rời phủ.
Nghe xong lời Bạch Chỉ, Đông Tuyết một lúc sau mới e dè hỏi: “Trên
đời này có nhiều người thật đáng thương, hôm nay đúng ngày trời đông giá rét, nước sông chắc hẳn rất lạnh, con gái quanh năm ngâm mình trong
nước, chưa nói tới danh dự, thân thể chẳng phải sẽ bị tổn hại trước tiên ư?”
Bạch Hạc liền cười nói: “Ta không ngờ tiểu Đông Tuyết của chúng ta
lại là một người có tính tình trách trời thương dân như vậy đấy, ta thấy Giang Châu vẫn tốt chán, dù sao vẫn có bến đò sầm uất tấp nập, dân
chúng ít nhất còn có cơm ăn, những cô gái này nhìn tuy đáng thương nhưng còn có nghề nghiệp để kiếm sống, không phải chịu đói khổ, như vùng Kim
Châu kia kìa, chỉ sợ khó khăn khổ sở gấp mười gấp trăm miễn là có cơm ăn thì không biết có bao nhiêu người đều sẵn lòng đâu.”
Đông Tuyết nghe vậy thì gật đầu rồi thở dài thật sâu. Liễu ma ma
đứng bên cạnh thấy bọn chúng như vậy thì nở nụ cười, sau đó nói với Cẩm
Sắt: “Tiểu thư dạy dỗ ra một đám nha hoàn đầy bụng thương dân chúng,
nhìn bọn chúng thế này người không biết còn tưởng đều là mệnh quan mới
nhậm chức ấy chứ.”
Cẩm Sắt cũng cười theo, trong lòng thấy vui vẻ khoan khoái nên chợt nổi hứng, tiện tay lấy ra một đống khăn che mặt, sau đó nói: “Nếu các
ngươi thật lòng thương xót nàng thì ra ngoài khen ngợi nàng đi. Bạch Chỉ chẳng vẫn thích chiếc vòng mã não trong hộp trang sức của ta đó sao,
vậy thì bây giờ tại đây chỗ Du nương tử dùng năm xâu tiền đổi nhé.”
Bạch Chỉ nghe vậy liền sửng sốt, Cẩm Sắt thì che miệng cười rồi
nói: “Sao hả? Bao giờ trở về ngươi vẫn muốn đổi bằng tiền tiêu vặt hàng
tháng cho ta nữa chứ?”
Trong hộp nữ trang của Cẩm Sắt có một chiếc vòng mã não khảm hoa
lựu mà Bạch Chỉ rất thích, Cẩm Sắt thấy thế nhân tiện bán cho nàng với
mức giá một tháng tiền tiêu vặt.
Những vật phẩm trang sức trong hộp của Cẩm Sắt đều là đồ thượng
phẩm, không chỉ có giá trị về mặt tiền bạc mà còn có giá trị về mặt tinh thần, không ít món là do mẹ đẻ Liêu Hoa của nàng để lại, Bạch Chỉ nghĩ
rằng Cẩm Sắt tiện miệng nói thế vì quý nàng, chứ nào dám thật sự mua
bông hoa kia với giá hai lượng bạc? Cẩm Sắt cứ định thưởng cho thì nàng
lại từ chối, có điều ngày ngày vẫn ngắm nghía chiếc vòng không rời mắt.
Hiện giờ nàng nghe Cẩm Sắt nói vậy thì bất chợt trừng mắt, xem như
đã hiểu ra, hóa ra là tiểu thư lấy chiếc vòng ra để trêu đùa nàng, ngày
ngày thấy nàng phải kiềm chế không nhìn đến chiếc vòng kia mà tỏ ra tươi cười vô cùng kỳ quái, té ra tiểu thư lấy nàng ra làm trò đùa đây mà!
Bạch Chỉ bất giác dở khóc dở cười lườm Cẩm Sắt, sau đó giậm chân
nói: “Tiểu thư bắt nạt nô tỳ, sau này xem tiểu thư tìm được ai chạy việc cho người!”
Cẩm Sắt vội vàng dỗ dàng Bạch Chỉ: “Bạch Chỉ ngoan nào, chiếc vòng
kia ta cho ngươi không cần trả tiền, coi như là thưởng cho ngươi còn
không được à? Nào tới đây, mau cười một cái cho ta xem nào.” Nói xong
liền vén chiếc khăn che mặt mà Bạch Chỉ mới đeo vào lên.
Đám Bạch Hạc hiếm thấy Cẩm Sắt hăng hái như thế liền sôi nổi trêu
đùa hùa theo, mấy người vừa cười vừa nói ầm ĩ đã lên tới phía ngoài
thuyền. Trên thuyền xuất hiện vài vị tiểu thư và nhà hoàn đang dựa vào
lan can chọn lựa mấy món đồ vật trong sọt trúc của các cô Du nương tử,
chốc lát bọn họ mua xong đồ rồi liền rời đi.
Du nương tử thấy đám người Cẩm Sắt đứng ở một bên ngó nghiêng một
lúc thì liền bơi sang đây, ngửa đầu cười mời chào: “Các vị cô nương nhìn thử xem, trong bến đò này chỉ có chỗ Kim Phượng ta mới bán các loại đồ
vật tinh xảo, không những độc đáo hiếm thấy mà còn đa dạng nữa.”
Đông Tuyết nghe vậy thì vội cười đáp ứng, sau đó từ trong tay Du
nương tử tiếp nhận sọt trúc, nàng thấy bên trong sọt lót lá sen, lại đệm thêm một tầng giấy dầu, trên người Du nương tử dù ướt đẫm nhưng tất cả
những món đồ trong sọt đều không dính chút nước.
Trong sọt trúc quả thật chứa đầy những thứ mà các cô nương yêu
thích như vòng ngọc, khăn tay, túi thơm, vô cùng khéo léo tinh xảo, tuy
đa dạng nhưng đều là đồ vật được ưa chuộng hợp thời ở Giang Châu, lại
rẻ, cho nên rất được du khách yêu thích.
Đám Bạch Chỉ, Bạch Hạc vây quanh sọt trúc vui vẻ chọn tới chọn lui, Cẩm Sắt ở bên cạnh nhìn cũng tươi cười theo. Kim Phượng cùng lắm mới
khoảng 20 tuổi, da dẻ vì quanh năm ngâm nước sông nên cực kỳ thô ráp,
trên đầu đeo khăn che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to.
Giọng nàng tuy lanh lảnh véo von nhưng lại ngọt như mía lùi, tán
vài câu đã làm đám Bạch Chỉ mua gần hết những món còn lại trong sọt
trúc, cuối cùng ngay cả chiếc sọt Kim Phượng cũng tặng luôn.
Cẩm Sắt bất giác phì cười, nhưng nàng cũng tự chọn ra hai chiếc
khăn tay thêu hình phong lan, đường may mặc dù bình thường nhưng hoa văn thì tươi tắn thoát tục.
Trở lại trong phòng, Cẩm Sắt ngồi xuống đọc sách, trong khi đó đám
Bạch Chỉ ngồi quanh chiếc bàn vuông trải đồ vật ra xem. Đông Tuyết chọn
được một chiếc lược gỗ đặc sắc lập tức cắm thử lên đầu, Bạch Hạc cầm
gương cho cô bé soi rồi nói: “Một chiếc lược ngọc ít nhất giá trị ba,
bốn lượng bạc, cây lược gỗ này dù không làm bằng ngọc quý giá, nhưng khá ở chỗ vô cùng tinh xảo, từng lưỡi răng đều tăm tắp, cũng đẹp lắm.”
“Chị nói đúng, lược bằng ngọc rơi một cái thì vỡ nát ngay, em là
nha hoàn đeo cũng không hợp, cây lược gỗ này mới tốt, chỉ đáng mười quan tiền, nhưng màu hơi nhạt, không hợp với quần áo của em lắm.” Đông Tuyết đáp lời.
Hôm nay vì phải ra ngoài nên đám nha hoàn không mặc trang phục nha
hoàn Diêu phủ mà tự chọn trang phục thường ngày trong rương để thay,
trên người Đông Tuyết mặc áo màu tím nhạt thêu hoa hải đường, váy in
hình đèn xếp nếp màu tím, đây đều là trang phục năm trước Cẩm Sắt chưa
từng mặc qua, để lâu nên thưởng cho cô bé.
Cẩm Sắt bị các nàng gây ầm ĩ mất tập trung nên dứt khoát bỏ sách
xuống, đứng dậy ngồi xuống bên bàn, gỡ chiếc lược trên đầu Đông Tuyết
rồi nói: “Cây lược gỗ này màu sắc quá nhạt quả thực không thích hợp với
ngươi, nhưng hình dạng độc đáo tinh vi, nếu màu rực rỡ hơn nữa thì sẽ
rất đẹp.”
Nàng dứt lời liền kêu Bạch Chỉ mang kim chỉ tới, sau đó chọn ra hai chục hạt màu sắc sặc sỡ từ chỗ trân châu Bạch Hạc vừa mua, đem sợi chỉ
lồng qua hạt trân châu, ngón tay khẽ tung lên rồi lượn xuống, trong chốc lát những hạt ngọc to bằng hạt gạo được xếp thành hình ba đóa hoa đào
kích cỡ khác nhau, Cẩm Sắt đem chuỗi châu ngọc này cẩn thận quấn vào
lưng chiếc lược gỗ, sau đó nhìn vào gương, tháo chiếc lược ngọc trên đầu mình ra cắm vào đầu Đông Tuyết, còn cây lược gỗ mới làm thì cắm vào búi tóc của mình, xong xuôi nàng nhướng mi nói với đám người Bạch Hạc:
“Nhìn thử xem có đẹp so với lược bằng ngọc thật không?”
Đám người Kiêm Nhi ngước nhìn thì thấy chiếc lược gỗ trên đầu Cẩm
Sắt hiện giờ được gắn ba đóa hoa trông cực kỳ tươi đẹp, sống động như
bông hoa đào thật, thoáng chuyển động liền sáng lấp lánh, khi cắm trên
đầu Cẩm Sắt, ánh sáng cầu vồng từ hạt ngọc tỏa ra, giống hệt như sắc lá
non đầu cành vào đông, trái lại đẹp hơn hẳn chiếc lược bằng ngọc thật
trên đầu Đông Tuyết.
“Đẹp quá!”
“Bông hoa ngọc này để gài trên đầu, hơn nữa còn có thể đính vào
trên chiếc lược gỗ, vì thế khi cài lên đầu sẽ càng dính chắc chắn hơn.”
“Đúng vậy, hạt ngọc cũng có thể thay đổi thành vỏ ốc, vỏ sò, sáp hoa, hoa lụa… Còn có thể đính một đôi hoa tai vào lược nữa…”
…
Nữ nhân trời sinh đều ưa cái đẹp, Cẩm Sắt vừa mới bắt đầu thì cả
đám Bạch Chỉ đã chụm đầu bừng bừng thảo luận, thấy thế Cẩm Sắt bất giác
cười khổ.
Nàng đứng dậy đương muốn bước tới bên giường, nhưng vừa xoay người
thì chợt thấy Liễu ma ma vốn đứng bên giường mỉm cười nhìn nàng bỗng
nhiên trừng to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cửa rồi hoảng hốt kêu: “Á”.
Cẩm Sắt theo bản năng muốn xoay người nhìn xem, nhưng nàng còn chưa kịp xoay lại thì đã thấy một áp lực mạnh mẽ đè vào cổ mình, sau đó toàn bộ cơ thể nàng bị sức mạnh này kéo về phía sau, ngã thẳng vào vòm ngực
rắn chắc của một chàng trai mạnh khỏe, cổ cũng lập tức bị một con dao
găm lạnh lẽo kề vào.
“Đừng sợ! Là ta”. Một giọng nam trầm thấp lạnh lẽo như băng truyền
đến bên tai, theo đó là hơi thở đậm mùi nam tính trộn lẫn mùi máu tươi
nhàn nhạt xông thẳng vào mũi, khiến nàng phải cau mày lại.
*Ảnh mũ trùm đầu: