Tấm vải bình phong kia đúng là rất đẹp, thể hiện tâm tư khéo léo của
người tặng, nhưng quà tặng từ trước đến giờ không phải quý ở chuyện đẹp
nhất, mà phải hợp lòng người, phù hợp với thân phận địa vị của người
được tặng.
Diêu Cẩm Ngọc và Ngô thị cũng không ngẫm xem Diêu phủ ở vị trí gì,
Quách thị lại có thân phận như thế nào. Một bà lão chưa từng được phong
cáo mệnh phu nhân làm sao có thể hưởng thụ tôn vinh nhường này?
Diêu phủ ở Giang Châu có vẻ rất hãnh diện, ngay cả Tri phủ cũng phải
nhượng bộ vài phần. Diêu Cẩm Ngọc thêu gương mặt Bồ Tát giống diện mạo
lão thái thái, tất nhiên bà ta sẽ dạt dào vui mừng, tán dương ca ngợi,
vì thế cũng chẳng có ai để ý bàn luận điều gì.
Nhưng như vậy không có nghĩa Diêu Cẩm Ngọc xử sự thỏa đáng, chưa nói
đến việc con người không được tự ý làm những hành động khinh nhờn thần
thánh, hành vi này của nàng ta nếu bị người khác cố tình để ý thì có lẽ
sẽ gắn tội danh phạm thượng cho họ Diêu ấy chứ.
Thử nghĩ mà xem, nếu gương mặt Quách thị giống với Bồ Tát thì đương
kim Thái Hậu tính thế nào đây? Chẳng phải là ngay cả Thái Hậu đi cúng
viếng Bồ Tát cũng thành ra cúng viếng Quách thị sao?! Phải biết rằng
những chuyện bới lông tìm vết này từ xưa tới nay đều là trách nhiệm của
các vị Ngự Sử.
Nhẹ hơn một chút, dù không bị áp tội nặng như vậy, chỉ riêng việc
những gia tộc có địa vị cao hơn Diêu gia biết chuyện chắc chắn sẽ nói
Diêu gia kiêu căng ngạo mạn, không biết trời cao đất dày.
Khi nãy mọi người đều tới tấp khen ngợi đơn giản vì trong lúc nhất
thời bị tấm tranh thêu tuyệt đẹp kia làm cho kinh ngạc, thêm vào đó Ngô
thị dùng lời nói dẫn dắt mọi người nghĩ đến sự chân thành hiếu thảo của
Diêu Cẩm Ngọc. Hơn nữa, các vị tiểu thư và phu nhân ở đây địa vị không
bằng Diêu gia nên nhất thời không nhận ra được tầng ý nghĩa này, Vạn thị có lẽ không nghĩ sâu đến thế, nhưng Giang An huyền chủ thì khác hẳn mọi người.
Nàng ta có xuất thân tôn quý hơn nhiều so với Vạn thị, sự cao ngạo
kiêu hãnh thấm vào tận xương tủy, tâm tư khôn lỏi của Diêu Cẩm Ngọc lộ
ra trước mặt Giang An huyền chủ thì chỉ có thể làm trò cười cho người
khác, tự rước lấy nhục mà thôi!
Trước đó chúng phu nhân đều không nghĩ tới huyền cơ bậc này, Cẩm Sắt
còn đang tính làm sao có thể gợi ý vài câu cho mọi người hiểu, khiến
Diêu Cẩm Ngọc nhất định mang danh kiêu căng ngạo mạn.
Hôm nay Giang An huyền chủ tự dưng lại tới thăm viếng, ngược lại làm
nàng đỡ phải mất công, chỉ cần khơi gợi một chút, Diêu Cẩm Ngọc quả
nhiên thật sự xốc nổi mà hấp tấp khoe khoang, thật quá ngu xuẩn. Trong
khi đó Ngô thị thấy Diêu Cẩm Ngọc như thế thì hiển nhiên đôi mắt cũng
sáng lấp lánh, chắc hẳn nàng ta nghĩ Diêu Cẩm Ngọc làm vậy sẽ được Giang An huyền chủ coi trọng đây.
Ngô thị hôm nay liên tiếp rơi vào thế yếu, sớm đã mất bình tĩnh, nàng ta chỉ một lòng một dạ tìm cách vãn hồi lại hình tượng của Diêu Cẩm
Ngọc mà không nghĩ rằng người như Giang An huyền chủ sao có thể không
thấu suốt sự khôn lỏi của Diêu Cẩm Ngọc chứ?
Giang An huyền chủ sao có thể để Diêu Cẩm Ngọc tính toán lợi dụng?
Huống chi địa vị càng cao thì càng không dễ dàng khen ngợi người khác.
Tấm vải bình phong của Diêu Cẩm Ngọc dù thêu tốt đến mấy mà Giang An
huyền chủ thấy không đẹp thì cũng uổng phí hết thảy.
Cẩm Sắt ngẫm ngợi bất giác ánh mắt bừng sáng, khó nhịn xúc cảm muốn
xem lát nữa Ngô thị và Diêu Cẩm Ngọc sẽ lâm vào cảnh đầu rơi máu chảy
đến mức nào, ắt hẳn sẽ vô cùng đặc sắc.
Nghe thấy tiếng động lớn như vậy, Giang An huyền chủ đang trò chuyện
cùng Vạn thị quả nhiên liền dời mắt lại đây, Diêu Cẩm Ngọc lập tức vội
vàng e ngại cúi người hành lễ, sau đó thưa: “Tiểu nữ nhỡ tay bất ngờ làm rơi quà mừng thọ lão thái thái cho nên hiện giờ mới hoảng hốt thất lễ,
quấy nhiễu Huyền chủ, mong người thứ lỗi.”
Giang An Huyền chủ nhìn lướt qua Diêu Cẩm Ngọc, sau đó nhìn sang tấm
vải thêu trên mặt đất rồi nói: “Quà mừng thọ à? Trông giống một bức
tranh thêu, mang đến cho ta xem.”
Diêu Cẩm Ngọc vui lắm, chưa gì đã tưởng nghĩ ngay đến cảnh cảnh chốc
nữa Giang An huyền chủ khen ngợi nàng thì chúng tiểu thư sẽ hâm mộ và đố kị đến mức nào. Nàng ta lập tức lanh lảnh đáp ứng, nhặt tấm vải trên
đất lên rồi cầm bước nhanh tới trước mặt Giang An huyền chủ.
Noãn Nhu tiếp nhận rồi cùng Diệu Hồng mở rộng tấm vải thêu ra, Giang
An huyền chủ trước hết nhìn được mặt thêu kinh văn, nàng thấy nét chữ
thanh tú, đường kim mũi chỉ tinh tế thì mỉm cười tỏ ý hài lòng. Diêu Cẩm Ngọc bất giác đắc ý, cúi nhẹ người tươi cười thưa: “Đây là tấm vải thêu có hai mặt, Huyền chủ xin mời nhìn sang bên này.”
Hai đứa nha hoàn xoay sang mặt bên kia, bức tranh thêu Bồ Tát lập tức hiện ra trước mắt Giang An huyền chủ, nàng ta ban đầu cũng giống mọi
ngườ chỉ thấy sáng ngời chói lóa, sau đó mới nhìn ra nét đặc biệt nơi
gương mạo Bồ Tát, tức thì khóe môi hơi nhếch lên, chăm chú nhìn kỹ trong chốc lát rồi nói với Quách thị: “Thêu giỏi lắm, dung mạo Bồ Tát hiển
hiện thật thân thiết ân cần, làm cho ta chợt cảm thấy vô cùng kính
trọng. Trước kia ở trong cung ta từng thấy Đại Hoàng tử nhân lễ mừng thọ Thái hậu cũng dâng tặng một bức tranh chân dung Bồ Tát thế này, trùng
hợp sao gương mặt Bồ Tát trông cực giống Thái hậu. Bức tranh thêu này có vẻ giống bức họa của Đại Hoàng tử. Từng đường kim mũi chỉ sống động như thật, ta ngắm nhìn mà cũng muốn đứng dậy dập đầu bái lạy ngay lập tức.”
Giang An huyền chủ vừa dứt lời, lập tức sảnh đường tĩnh lặng như tờ,
ai nấy biến sắc, nét cười trên mặt Quách thị đông cứng, Ngô thị thì tứ
chi mềm nhũn thiếu chút nữa ngã nhào khỏi ghế, còn vẻ hoan hỉ đắc ý trên mặt Diêu Cẩm Ngọc cũng dần dần chuyển sang tái nhợt.
Nàng ta dù ngốc nghếch nhưng cũng hiểu ra có gì đó không ổn, nàng ta
có thân phận gì, Quách thị có thân phận gì, sao dám so với Đại Hoàng tử
và Thái Hậu nương nương chứ.
Diêu Cẩm Ngọc đương đờ người, mặt tái mét thì Quách thị đã quắc mắt
nhìn chằm chằm sang, lớn tiếng quát mắng: “Ai chỉ ngươi thêu thế hả? Còn không mau nói thật ra!”
Diêu Cẩm Ngọc hoảng sợ vai run lẩy bẩy, mồm miệng run rẩy nửa ngày
cũng không nói ra lời, Giang An huyền chủ thế nhưng lại tỏ vẻ kinh ngạc: “Lão phu nhân làm sao vậy? Đứa trẻ này chân thành hiếu thảo, suy nghĩ
dù không thấu đáo cũng là chuyện bình thường, lão phu nhân sao lại nói
thế?”
Giang An huyền chủ nói một câu suy nghĩ không thấu đáo càng làm cho
Quách thị thêm sợ hãi, vốn lúc Giang An huyền chủ đột nhiên viếng thăm
Quách thị đã không rõ tại sao, hiện giờ thậm chí bà còn hoài nghi không
biết Diêu gia đã đắc tội nàng ta ở đâu nữa, nghĩ vậy bà chợt vã mồ hôi
lạnh, vội thưa: “Tiện phụ nào có tài đức gì, ai hiểu cho còn nghĩ nó
chân thành hiếu thảo, nhưng không hiểu chuyện lại tưởng Diêu gia kiêu
căng cuồng ngạo, nếu việc này bị người có tâm cố ý thổi phồng lên, lấy
cớ nhằm vào Diêu phủ thì chẳng phải càng gây ra tai họa! Hài tử này vụng về lóng ngóng, chắc chắn không nghĩ ra được ý tưởng này, người chỉ cho
nàng rõ ràng rắp tâm bất lương muốn hại Diêu gia, nếu Huyền chủ không
chỉ ra giúp thì Diêu gia ta chẳng phải là gây họa mà không biết sao!”
Quách thị trong lòng hoảng sợ, mặt càng sắt lại, tỏ vẻ nghiêm nghị,
trừng mắt với nàng rồi nói: “Ngươi còn không mau khai rõ, ai chỉ cho
ngươi hả?!”
Cả phòng bất thình lình không nghĩ tự dưng lại có chuyện ầm ĩ đến mức này, ai nấy ngây ngẩn cả người. Trong khi đó Diêu Cẩm Ngọc lúc này mới
hiểu ra đã gây họa, chân mềm nhũn ngã nhào xuống đất, sợ hãi đến run cầm cập, nước mắt lã chã, bộ dạng cực kỳ hoang mang lo sợ.
Giang An huyền chủ lập tức tiếp lời: “Lão phu nhân nói nghiêm trọng
quá, cứ như thể ta phá hỏng không khí vậy. Cũng tại ta không cẩn thận
nhắc lại chuyện cũ mới khiến lão thái thái hiểu nhầm đến thế này…”
Ngô thị thấy Diêu Cẩm Ngọc mềm oặt lạnh lẽo run rẩy như bùn nhão ở
trên mặt đất thì cũng vô cùn sợ hãi, dưới tình thế cấp bách nàng ta vội
vàng đứng dậy rồi quỳ thụp xuống nói: “Mẹ à, Ngọc nha đầu là đứa chân
thành hiếu thuận, nàng tuổi còn nhỏ nên mới suy nghĩ không thấu đáo như
thế. Trẻ con thường gây ra chuyện chê cười, không phải cố tình, các vị
phu nhân đều là người lương thiện nhất định sẽ không nhân chuyện này mà
gây sự với Diêu phủ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Mẹ xem, Huyền chủ cũng đã
nói rằng người không có ý như thế mà.”
Nàng ta nói vậy ngược lại làm cho ai nấy đều nghĩ nàng ta có ý rằng
nếu ai nói chuyện này ra ngoài thì sẽ là kẻ gây sự quá quắt vậy, chúng
phu nhân nghe xong đều cảm thấy khó chịu. Tiểu Quách thị đứng ở một bên
vốn dĩ rất thích hóng hớt chuyện chê cười của Đại phòng, nhưng nghe đến
những từ như Thái Hậu, Đại Hoàng tử thì cũng luống cuống hoảng hốt, chỉ
sợ sẽ liên lụy đến Tứ phòng, khiến cho toàn gia bị tịch thu gia sản dẫn
đến chém đầu thì làm sao bây giờ, vì thế ngay lập tức nàng ta nhìn mẹ
con Ngô thị với ánh mắt căm thù như muốn phun ra lửa.
Vạn thị thấy thế cũng nhíu chặt mày, bụng bảo dạ càng chắc như đinh
đóng cột phải nhanh chóng cắt đứt mọi quan hệ với Diêu phủ, chuyện từ
hôn chắc chắn phải thực hiện càng sớm càng tốt!
Đương lúc không khí trong Cẩm Tú đường đông cứng lại thì Cẩm Sắt chầm chậm đứng dậy, từ từ đi lên phía trước, ánh nắng chiếu qua song cửa rọi vào gương mặt trắng ngần như ngọc của nàng, mọi người chỉ thấy nàng vô
cùng ung dung điềm tĩnh và đoan trang thanh nhã, làn váy đung đưa theo
từng bước chân, trông nàng thư thái tươi mát như cánh hoa nở rộ sau cơn
mưa vậy.
Nàng điềm tĩnh đi tới gần bên cạnh Diêu Cẩm Ngọc và Ngô thị, xoay
người đỡ họ ngồi dậy, mọi người trông vậy bất giác trố mắt ra nhìn, ngay cả Giang An huyền chủ cũng hơi ngạc nhiên nhìn nàng.