Diêu Cẩm Ngọc đi cùng với Tạ Thiếu Văn vào đây liền khiến mọi người
miên man suy nghĩ, mặt khác Diêu Cẩm Ngọc vẫn còn đang chìm trong tâm
trạng vui sướng của bản thân, nàng ta chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng thỏa mãn, thầm nghĩ hiện giờ phía sau bình phong Cẩm Sắt ắt hẳn đang tức
giận đến mức nghiến chặt răng, nàng ta càng ngày càng cảm thấy hả hê khó nén.
Nàng ta mặc dù cũng cảm thấy không khí trong phòng có vẻ hơi kỳ quái, nhưng chỉ nghĩ mọi người đang kinh ngạc trước khí chất và phong thái
của Tạ Thiếu Văn, dù sao trong phòng nhiều người thế này chỉ có nàng
đang đứng cạnh chàng công tử không những tướng mạo nổi bật mà thân phận
càng thêm tôn quý.
Quách thị nghe lời chúc của Diêu Cẩm Ngọc thì nở nụ cười, nói với mọi người: “Xem nha đầu này lẻo mép thế nào này, chỉ biết lừa gạt để bà lão này vui vẻ thôi, mau đứng lên, mau đứng lên.”
Dường như để che lấp đi bầu không khí quái dị cùng với vô vàn những
suy tưởng bất tận vừa nãy, các vị phu nhân đều dồn dập cười nói, liên
thanh phụ họa lão thái thái. Rõ ràng hôm nay họ tới làm khách Diêu phủ
nên đương nhiên lúc nào cũng phải tâng bốc mặt mũi Diêu gia lên, các vị
phu nhân trong lòng càng khinh thường Diêu Cẩm Ngọc khoe khoang phách
lối ra sao thì vẻ mặt càng cường điệu khen ngợi nàng ta bấy nhiêu.
Diêu Cẩm Ngọc cứ tưởng người ta thật lòng khen ngợi, thêm vào việc
đang đứng cạnh Tạ Thiếu Văn nên ngay lập tức nét mặt ửng đỏ, dáng dấp e
thẹn trông như nàng dâu nhỏ. Tiểu Quách thị đứng sau lưng Quách thị ngắm Diêu Cẩm Ngọc với bộ dạng e ấp kia thì trào phúng liếc sang Ngô thị.
Ngô thị lúc này sắc diện trắng bệch, mắt nhìn Diêu Cẩm Ngọc vẫn một
mực ngu ngốc mà đứng bên cạnh Tạ Thiếu Văn, dáng vẻ hồn nhiên mà không
biết mình đã gây họa thì gân xanh trên huyệt Thái Dương chợt giật thình
thịch.
Ngô thị thầm hận lẽ ra ngày ấy không nên mau mồm mau miệng nói với
con gái chuyện Tạ Thiếu Văn và Võ An hầu phủ, hôm nay là lần đầu tiên
diện kiến phu nhân Võ An hầu mà hai mẹ con nàng liên tục gây ra chuyện
khiến người khác cười chê, chỉ sợ sẽ gây ra ấn tượng xấu khó vãn hồi.
Trong lòng nàng tuy vô cùng lo lắng, nhưng vẻ mặt thì tươi cười, nói
với mọi người: “Đứa nhỏ này da mặt mỏng, xin các vị phu nhân đừng khen
nàng nữa, nếu không nàng xấu hổ quá lại thành ra thất lễ.” Sau đó vội
vàng phất tay về hướng Diêu Cẩm Ngọc: “Con còn không mau ra phía sau
giúp mẹ hàn huyên với các vị tiểu thư đi, đứng ngây ngốc ở đó làm gì.”
Diêu Cẩm Ngọc nhìn vào mắt Ngô thị, nàng chỉ cảm thấy người mẹ ngày
thường vẫn luôn cực kỳ thương yêu mình hiện giờ trong ánh mắt tràn ngập
sự trách cứ và nghiêm khắc, trong nhất thời không thể rõ lý do. Nhưng
nàng cũng hiểu rõ tính cách và bản lĩnh của Ngô thị, hơn nữa từ xưa tới
nay nàng luôn cực kỳ tin cậy mẹ mình, vì thế vội vàng cúi nhẹ người rồi
nói: “Con xin vâng.”
Nàng còn chưa dời bước thì nghe thấy giọng nói trêu chọc của Tiểu
Quách thị: “Đại tiểu thư có phải đã quên dâng quà tặng lão phu nhân
không? Bình thường lão phu nhân thương nhất Đại tiểu thư, quà mừng thọ
của Đại tiểu thư khiến người trông đến đỏ con mắt đấy, đúng là đáng phạt mà!”
Tiểu Quách thị nói lời này quả thực không chỉ nhắc tới chuyện Diêu
Cẩm Ngọc chậm trễ quên dâng quà mừng thọ cho lão phu nhân mà còn nhắc
lại cả chuyện nàng gặp gỡ đàn ông con trai, vốn dĩ các vị tiểu thư khác
đã dâng quà mừng thọ cho lão thái thái từ khi còn ở Phúc Lộc viện rồi.
Hiện giờ các vị cô nương đều tránh mặt sau bình phong, chỉ có mình
Diêu Cẩm Ngọc đứng lồ lộ bên ngoài càng có vẻ cực kỳ ngả ngớn chướng
mắt, Ngô thị vốn định bảo Diêu Cẩm Ngọc nhanh ra phía sau, cũng tốt cho
việc lấp liếm một phen. Ai dè Tiểu Quách thị không khiến nàng được như
nguyện, Ngô thị tức đến nghiến chặt răng nhưng cũng không thể cãi lại.
Có điều nàng ta nghĩ quà mừng cho lão thái thái do chính bản thân bày cách cho Diêu Cẩm Ngọc, thêm vào đó ngày ngày nàng ta đều chuyên chú
thúc giục để thừa dịp nổi bật trước mặt các vị phu nhân, nhất là để rạng rỡ mặt mày trước phu nhân Võ An hầu, cho nên lần này khi Tiểu Quách thị nhắc tới, Ngô thị không nói thêm gì. Nàng ta chỉ hy vọng các vị phu
nhân khi nhìn tới quà mừng thọ của Diêu Cẩm Ngọc thì sẽ thay đổi thái độ một chút.
Diêu Cẩm Ngọc nghe vậy thì trộm nhìn Ngô thị, sau đó mới xoay người
quỳ xuống nói với Quách thị: “Cháu gái từ cái ăn cái mặc đến đồ dùng
trang trí trong phòng đều đầy đủ tinh xảo, tất cả là nhờ vào công ơn tổ
tiên khổ công tích lũy, cháu gái sinh ra đã được hưởng thụ nên luôn nhớ
kỹ và cảm động vô cùng, không dám chỉ nghĩ cho riêng mình. Cháu được bà
nội yêu thương, hôm nay là ngày mừng thọ của người, cháu vốn không thể
đền ơn đáp nghĩa, chỉ có khả năng thêu thùa may vá là còn tạm được, vì
thế liền thêu tặng người một tấm vải treo bình phong, dâng chúc bà nội
phúc thọ an khang
Tiểu Quách thị nghe mà tức thầm trong lòng, tổ tiên Diêu gia trở nên
giàu có vì buôn bán vải vóc, sau này làm ăn phát đạt liền kinh doanh cửa hàng may mặc, các loại vải vóc, dần dần trở thành thương gia buôn bán
vải vóc hạng nhất nhì Đại Cẩm, vào thời cha chú Diêu Giang thì Diêu gia
bắt đầu được tiến cống hàng hóa vào cung, vì thế trở thành hoàng thương. Khả năng thêu thùa may vá của các tiểu thư Diêu gia tất nhiên cũng
không tầm thường so với những nhà khác, cũng bởi nguyên do này mà vào
dịp mừng thọ vị tiền bối nào đó, các vị tiểu thư đều dâng quà mừng là đồ thêu do chính tay làm.
Lần này cũng không ngoại lệ, ngoại trừ Cẩm Sắt dâng hai bản kinh Phật tự tay chép ra thì ba vị cô nương đều tặng đồ thêu, hiện giờ Đại tiểu
thư nói năng hùng hồn hàng rằng ngày thường mình được sống sung sướng ra sao, làm ra vẻ vô cùng hiếu thảo hiếu thuận, mang cả ông cha ra làm dẫn chứng, chẳng lẽ nó không biết cái kim, sợi chỉ, vải vóc kia đều là đồ
của Diêu phủ sao? Hừ, muốn chơi trội à, cũng phải xem xem nàng có cho
phép không chứ?!
(Câu này mình khó edit thoát ý nên xin tóm lại như sau: Câu trước
Diêu Cẩm Ngọc bảo vì mình được ăn sung mặc sướng lâu quá rồi nên bây giờ nhân dịp mừng thọ muốn tặng quà cho bà nội, ý của Tiểu Quách thị là nếu đã tặng quà thì phải bỏ tiền túi ra, nhưng thật ra món quà của Diêu Cẩm Ngọc là tấm vải thêu, mà để thêu nên tấm vải này Diêu Cẩm Ngọc dùng
toàn đồ trong nhà như vải vóc, kim chỉ… cho nên Tiểu Quách thị mới tức
khi Cẩm Ngọc nói như thế).
Tiểu Quách thị vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào món quà Diệu Hồng dâng lên, một lòng một dạ muốn tìm ra khuyết điểm để chê bai Diêu Cẩm Ngọc.
Hai Đại a đầu Nhã Băng và Nhã chi tiếp nhận tấm vải rồi cẩn thận mở
ra, mọi người chỉ cảm thấy sáng ngời chói lóa, trên nền vải đen Vân Châu dùng kim thêu mười dòng kinh văn theo thể chữ Lệ, thư pháp trang trọng
ngay ngắn, chữ vàng trên nền vải đen càng thêm bắt mắt. Mọi người còn
đang ngạc nhiên thán phục thì đã thấy Nhã Băng và Nhã Chi cười chỉ xuống dưới rồi nói: “Tấm vải này có hai mặt, lão thái thái mau nhìn sang bên
này.”
*Chữ Lệ: http://home.thuhoavn.com/?p=5517
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy mặt vải bên cạnh càng tinh xảo tuyệt
đẹp hơn, trên mặt vải thêu hình bức tượng Quan Thế Âm Bồ Tát, tượng dài
bằng chiều cao một người, thêu thùa tinh tế tỉ mỉ, trông rất sống động,
gió nhẹ phớt qua mặt vải làm những sợi tơ vàng chỉ bạc lay động, dường
như chiếu ra ánh sáng chói mắt, làm nổi bật hình ảnh Quan Âm Bồ Tát,
quang mang chiếu rọi muôn phương, điềm lành xuất hiện, như được tắm gội
trong nước thánh mát lành, thánh khiết.
Trong phòng phút chốc chợt tĩnh lặng rồi ngay sau đó bỗng dồn dập vang tiếng tán tụng của các vị phu nhân.
“Chữ viết thật đẹp, khả năng thêu thùa quá xuất sắc!”
“Không ngờ trình độ may vá của Diêu Đại tiểu thư lại xuất sắc đến
vậy, không biết cô gái khéo tay như vậy tương lai sẽ được nhà ai rước
đây!”
“Ô? Các vị xem khuôn mặt tượng Quan Âm kìa, hình như hơi… A, không phải trông rất giống lão thái thái ư!”
Chẳng biết vị phu nhân nào thốt lên một tiếng, mọi người chăm chú
nhìn kỹ thì thấy khuôn mặt tượng Quan Âm quả thực có phần giống Quách
thị, từ ngũ quan cho tới vẻ mặt, ngay cả những nếp nhăn li ti bên cạnh
cũng giống y hệt, nhất là khi so sánh với Quách thị đang mỉm cười ngồi
bên cạnh thì càng sống động như thật, làm người khác thán phục không
ngớt.
Ngay cả Quách thị vốn xuất thân từ gia tộc kinh doanh hàng thêu tuyệt phẩm cũng bất giác thấy giật mình trước vẻ sáng bừng trước mắt, trong
khi đó Vạn thị, người luôn coi thường Diêu phủ và tự coi mình là người
thấy nhiều biết rộng cũng phải nhìn chăm chú món quà, mặt lộ đầy tán
thưởng.
Tiểu Quách thị ngẩn người, mặt biến sắc, nhìn đồ thêu kia mà không
thốt nên lời, quả thực đồ thêu này của Diêu Cẩm Ngọc dù muốn hay không
thì ý tưởng và tay nghề vẫn hơn hẳn một cái dây buộc đầu nhỏ nhoi mà
Diêu Cẩm Hồng làm ra, nàng ta mặc dù tức tối bất bình nhưng cũng không
thể không thừa nhận điều này.
Cẩm Sắt cũng chăm chú nhìn vào món đồ thêu kia, đôi môi đẹp của nàng
khẽ cong lên. Kiếp trước Diêu Cẩm Ngọc dựa vào món quà này mà được Vạn
thị coi trọng, cũng mang mỹ danh đoan trang hiếu thảo, thông minh khéo
tay, lần này thì khác, nàng sẽ khiến cho Diêu Cẩm Ngọc biết rõ thế nào
gọi là gieo gió gặt bão!