Trình ma ma được thưởng liền lui ra, Tiểu Quách thị nhìn vẻ mặt Ngô
thị lúc xanh lúc trắng mà hả hê khoan khoái. Mấy năm nay sống trong nhà
nàng bị Ngô thị chèn ép gắt gao, một chút lợi lộc cũng không kiếm được,
nàng ta đã sớm thấy khó chịu ngột ngạt, đầy một bụng tức.
Trong mắt nàng, việc kinh doanh bên ngoài do chồng mình lo liệu thì
việc quản lý trong nhà phải vào tay bản thân chứ. Hơn nữa nàng lại là
cháu gái đằng ngoại của lão phu nhân, nàng quản lý việc nhà cũng là lão
phu nhân quản, Ngô thị muốn tỏ ra có hiếu với lão phu nhân thì cũng nên
nhượng quyền lại cho mình.
Thêm vào đó là người ai chẳng tham lam, phu quân của Tiểu Quách thị
là đứa con út được lão phu nhân yêu quý nhất, nàng lại là cháu ruột của
bà, trước mặt Quách thị cũng được cưng chiều hơn so với Ngô thị, cháu
trai mà bà yêu thương nhất, cháu gái hợp ý bà nhất cũng do chính nàng
sinh ra. Tiểu Quách thị tự nhiên thấy Ngô thị không bằng nàng, việc nhà
cũng phải do nàng ta quản lý mới phải.
Hôm nay có cơ hội từ trên trời rơi xuống, Tiểu Quách thị khôn khéo
thông minh như vậy tất nhiên sẽ không bỏ qua, ngay lập tức nàng ta đứng
dậy tỏ vẻ thân thiết kéo tay Ngô thị, nói giọng đầy lo lắng: “Không phải em cố tình nói đâu, nhưng sắc mặt chị dâu nhìn thật kém quá. Chị dâu đã lớn tuổi lại mang thai thì phải nghỉ ngơi cho thật tốt, có điều trong
nhà những chuyện vụn vặt như ăn uống đi lại đều phiền đến chị dâu phải
để tâm, chị lại tốn bao công sức lo liệu lễ mừng thọ lão phu nhân, vất
vả như vậy nên tính sao đây…”
Ngô thị sao lại không hiểu lòng dạ Tiểu Quách thị chứ, nhưng nàng
không ngờ Tiểu Quách thị có thể bất chấp thể diện, trước mặt bao nhiêu
khách khứa mà dám tranh quyền với nàng. Nhưng nàng dù kiên trì nói bản
thân rất khỏe thì cũng chẳng phản bác được gì, một mực khăng khăng thì
cũng không sao, cái chính phải được mọi người tin tưởng, nhưng hiện giờ
không cần soi gương nàng cũng biết vẻ mặt mình nhợt nhạt ra sao, nếu cứ
kiên quyết thì mọi người sẽ nghĩ nàng chỉ biết tham lam quyền lực, đối
xử ghê gớm với em dâu.
Thôi thì chỉ trách nàng đen đủi, không nên biết mình mang thai đã 3
tháng mà giấu giấu giếm giếm, đã hỏng chuyện lại làm cho Tiểu Quách thị
nắm được nhược điểm.
Ngô thị còn chưa kịp nói gì thì Quách thị đã nhíu mày lên tiếng: “Sắc mặt con dâu cả đúng là rất kém, em con nói phải đấy, con không còn trẻ, có thể vì lão gia mà sinh thêm đứa con trai thì còn gì tốt hơn, ta và
con trai đều biết ơn con. Nhưng con cũng phải dưỡng thai cho tốt, từ nay về sau chuyện trong phủ giao lại cho vợ lão Tứ đi, con cứ yên tâm dưỡng thai sinh con, đợi ở cữ xong lo liệu chuyện nhà cũng không muộn.”
Ngô thị nghĩ mẹ chồng nói như vậy thật bất công, nàng vì Diêu gia lo
liệu vất vả, hiện giờ lại đang có thai, thế mà bà không nhớ đến công lao của nàng lại còn một lòng một dạ ưu ái Tứ phòng, trong lúc nhất thời
tức giận đến nghiến răng ken két, nhưng trước mặt ngần này người, nàng
không thể nói lời ngỗ nghịch được, chỉ đành cung kính gật đầu, nói: “Mẹ
nói phải, con dâu sẽ an tâm dưỡng thai cho thật tốt.”
Lão phu nhân lúc này mới hài lòng gật đầu, nhìn mọi người cười nói:
“Ta có cô con dâu quản gia cực thỏa đáng, hiền thục hiếu thảo, nhưng lại quá mức kính cẩn lương thiện, cứ một mực muốn vất vả chịu khổ, cũng do
tổ tiên Diêu phủ tích đức mới có thể lấy được một nàng dâu hiền như
vậy.”
Nàng vừa dứt lời, mọi người tất nhiên nhao nhao khen ngợi, Ngô thị
dịu dàng vui mừng, khóe mắt thấy Tiểu Quách thị mang dáng vẻ tiểu nhân
đắc ý thì hận đến nỗi miết mạnh mười ngón tay vào lòng bàn tay. Cẩm Sắt
đứng một bên nhìn vạt áo nàng run run thì khẽ cười trào phúng.
Mặt khác ở trong vườn, Diêu Cẩm Ngọc đang dùng gáo múc nước trà xanh ra khỏi ấm nhỏ đặt trên bếp lò bằng đất nung màu hồng, nàng đổ ít nước
sôi vào bình trà tráng men hình chim chóc hoa lá, cầm kẹp trúc thả ít lá trà vào giữa bình sứ trắng vuông đương nóng rực, lá trà nở ra xoáy theo dòng nước.
Nhận thấy ánh mắt chăm chú của Tạ Thiếu Văn, trong lòng nàng tim đập
thình thịch, động tác càng thêm nhã nhặn, mắt thấy nước sôi ùng ục, hơi
nước bốc lên nhỏ xuống chiếc kẹp trà, vấn vương quanh đầu ngón tay thì
nàng ta bỗng thấy đôi tay của mình thật mảnh mai mềm mại, giữa làn nước
dày đặc quả nhiên đẹp không tả xiết.
Lại nghĩ ánh mắt Tạ Thiếu Văn nóng bỏng như vậy chắc bởi chàng đánh
giá cao kỹ năng pha trà khéo léo của mình, Diêu Cẩm Ngọc bất giác đỏ
bừng hai má, tâm trạng ngọt ngào, nàng run rẩy chớp mi nhìn Tạ Thiếu
Văn, rồi nói giọng xấu hổ xen lẫn mắng yêu: “Văn ca ca đang nhìn đi đâu
vậy…”
Tạ Thiếu Văn nghe vậy nhưng không rời mắt, trái lại nhìn bàn tay Diêu Cẩm Ngọc mà nở nụ cười, ánh mắt đượm vẻ dịu dàng đến mức Diêu Cẩm Ngọc
tim nảy thình thịch, hai tay như nhũn ra, suýt nữa làm rơi chiếc kẹp
trúc trong tay.
Nàng thấy Tạ Thiếu Văn điềm đạm cười rồi mới nhẹ nhàng nói: “Đại tiểu thư học cách pha trà của Cẩm Sắt muội muội phải không? Ta nhớ rõ hồi bé muội ấy thích nhất khuấy nước bên trái ba lần, bên phải ba lần như vậy, ta hay trêu muội ấy hành động như trẻ con, thế mà muội ấy luyện giỏi
lắm, không chỉ khuấy như này đâu, muội ấy còn có thể khuấy trà thành
hình những đóa hoa đào đương nở rộ, vô cùng đẹp đẽ…”
Tạ Thiếu Văn nói với vẻ đầy hồi tưởng, đôi môi đẹp khẽ nhếch, Diêu
Cẩm Ngọc nghe vậy thì vẻ mặt thoát đỏ thoắt trắng, thoắt trắng rồi lại
đỏ bừng.
Mặt khác Tạ Thiếu Văn không hề nhìn nàng, vẫn còn mỉm cười mà nói:
“Cẩm Sắt muội muội thích nhất những thứ đẹp đẽ, không chỉ riêng pha trà, hễ nhìn thấy những thứ nhỏ nhắn xinh xắn, muội ấy liền giống chú mèo
nhỏ nhìn thấy con cá, đôi mắt sáng long lanh ngập ánh nước, không biết
những thứ đồ chơi ta đưa tới ba năm qua muội ấy có thích hay không… A,
Đại tiểu thư, nước trà đã ngừng xoay rồi, nên dừng đi thôi…”
Tạ Thiếu Văn vừa nói chuyện vừa nhìn nước trà, vẫn chưa nhìn về phía
Diêu Cẩm Ngọc, thấy nước trà đã ngừng xoay mà nàng ta vẫn đang khuấy một cách cứng ngắc thì vội hô một tiếng, lúc này mới ngạc nhiên nhìn về
phía nàng. Diêu Cẩm Ngọc nghe vậy thì buông tay, điều chỉnh lại vẻ mặt,
cầm thìa vớt bọt giữa chén trà, sau đó mới cầm kẹp trúc khuấy đều lại.
Hiện giờ Diêu Cẩm Ngọc đương khó chịu nên cũng không còn muốn dựa vào việc pha trà để gây chú ý với Tạ Thiếu Văn, vì vậy động tác không còn
vẻ ung dung đẹp đẽ như khi nãy, Tạ Thiếu Văn nhíu mày rồi quay sang nhìn chăm chú về phía sân Y Huyền viện, hắn nhỡ kỹ Cẩm Sắt vẫn chưa tỉnh
dậy.
Trong đình nhất thời yên lặng, thấy trà được pha khá ổn rồi, Diêu Cẩm Ngọc mới rót vào hai chiếc chén, lúc này mới cười đưa lên trước mặt Tạ
Thiếu Văn nói: “Tay nghề pha trà của muội đương nhiên không bằng Cẩm Sắt rồi, Văn ca ca tạm nếm thử xem, đừng chê muội “Đông Thi hiệu tần*” là
tốt rồi.”
Tạ Thiếu Văn nhận tách trà từ tay Diêu Cẩm Ngọc, ngẩng đầu cười nói:
“Hôm nay phiền Đại tiểu thư tự tay pha trà tiếp đãi Tạ mỗ đã thấy vinh
hạnh, sao có thể chê cười Đại tiểu thư chứ.”
Sau đó hắn khẽ ngửi hương trà thơm mát rồi khen: “Trà Kim Qua của
Vân Sơn này thơm ngát hương hoa mai trong tuyết, nhờ tay tiểu thư mà
tươi mát như mới hái, hương vị tuyệt trần.”
Lúc hắn nhận tách trà không tránh khỏi đụng phải đầu ngón tay Diêu
Cẩm Ngọc, nàng ta chỉ thấy tim như nảy lên, lại ngắm vẻ mặt tươi cười
của tình lang gần trong gang tấc, dáng người khôi ngô tuấn tú, giọng nói nhẹ nhàng êm tai, nhất thời sự khó chịu vừa rồi biến sạch, vẻ mặt xấu
hổ đỏ bừng, xinh đẹp động lòng người.
Thấy nàng như vậy, Tạ Thiếu Văn bỗng chợt cảm thấy nao nao, hai người còn đang ngồi ngó nhau thì nghe thấy ngoài đình bất chợt vang lên tiếng nói.
============================================
*Đông Thi hiệu tần: Nàng Đông Thi bắt chước cách nhăn mặt của Tây Thi.
Câu chuyện như sau:
Tây Thi là một trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc, còn được gọi là Tây
Tử. Nàng có sắc đẹp trời phú, tài nghệ xuất chúng, tương truyền đến cả
hành động chau mày ôm ngực vì bị bệnh bẩm sinh cũng được nhiều nữ nhi mô phỏng, vì vậy mà có điển tích “Đông Thi jiệu tần”.
Mỗi khi Tây Thi bị đau bụng thì thường nhăn mặt, nhưng sự nhăn mặt ấy càng làm cho nàng trở nên hấp dẫn hơn. Bởi vậy, ở xóm Đông Trữ La có cô gái cũng họ Thi, cũng bắt chước đau bụng nhăn mặt hòng làm các trai
làng chú ý. Có điều, cô Đông Thi càng nhăn mặt thì càng xấu xí hơn. Do
đó có điển tích “Đông Thi hiệu tần”, nghĩa là nàng Đông Thi bắt chước
nhăn mặt.