Thời gian cô dậy không được gọi là sớm, nhất là đối với một người giúp việc.
Cô rời khỏi phòng hắn đã là lúc sáu rưỡi, cô đi đường vòng tránh gặp đám người hầu, trở về thay một bộ đồ.
Ông quản gia đã chuẩn bị cho cô một bộ "đồng phục" đi làm sẵn rồi.
Mộng Vãn Tình mặc chiếc váy của người hầu, dùng khăn quấn tóc lên.
Cô soi mình trong gương, vẫn tính là đẹp chứ?
Khó khăn ngồi xuống đi đôi giày, cô nhăn nhó mặt mày, chân cô vẫn còn đau quá!
Mộng Vãn Tình vừa mới bước vào cửa sau biệt thự liền bị ông quản gia mắng té tát vì tội tới trễ.
Mộng Vãn Tình chỉ biết cúi đầu xin lỗi, nghe ông giáo huấn một trận.
"Mang cái này vào cho thiếu gia! Cẩn thận đừng có làm đổ đấy! Con kia nữa, bưng cái này ra!" Bà trưởng hầu chống nạnh quát tháo, chỉ vào cô và một nữ hầu khác.
Cô nhìn một ly cà phê vẫn còn bốc hơi, và một đ ĩa sandwich, liền bê luôn cả hai.
Bà ta có nói rõ đâu, đằng nào chả bê hết, bê luôn một thể cho nhanh.
Cô nữ hầu thấy cô bê hết một lượt như thế, bèn lùi lại phía sau, bà trưởng hầu cũng không ngăn cản.
Ai chẳng biết thiếu gia rất kĩ tính, bưng bê thức ăn cũng phải có quy tắc, chỉ c ần sai một chút thiếu gia sẽ rất tức giận.
Cô ta chẳng biết gì, thể nào cũng bị mắng cho xem!
Hiển nhiên, nữ hầu gái đó cũng nghĩ như vậy.
Mộng Vãn Tình chẳng nghĩ nhiều, cố gắng đi đứng sao cho không quá lệch, chân cô đau, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Mộng Vãn Tình chỉ cần đi một đoạn là đã đến được nhà bếp, một vài người hầu đã đứng thành hàng ở đó, còn hắn đang đứng cạnh tủ, giơ tay lấy thứ gì đó.
Cô đi đến, đặt khay thức ăn sáng lên bàn, bày ra đó, rồi ôm khay đứng lùi lại phía sau.
Hoắc Tường Quân nghe thấy tiếng động, lôi ra một hộp mứt dâu, quay người lại.
"Ở Mộng gia cô không được dạy phải tiếp đãi chủ nhân mình như nào à?" Hắn nheo mắt lại, cô ta không biết rằng chỉ khi nào hắn ngồi xuống cô mới được phép đặt thức ăn xuống sao? Còn nữa? Ai cho cô ta mang lên một lượt như vậy?
"Vâng." Cô thừa nhận.
Bản thân dù sao cũng là tiểu thư, tại sao cô lại phải học mấy cái đó? Mộng gia ghét cô chỉ hận không thể quăng cô vô sọt rác, giờ còn bày đặt dọn cơm cho họ, họ không hất thẳng cái bát vào mặt cô là may lắm rồi chứ ở đó mà dạy lễ với chả nghĩa.
"Ngô Tống, ông không dạy cô ta sao?" Hắn đưa mắt nhìn ông quản gia, chấp vặt với cô ta chỉ làm hắn thấp kém đi, vẫn là ông quản gia có trách nhiệm dạy dỗ.
"Tôi đã nhắc qua...!Nhưng thật xin lỗi, thưa thiếu gia, nhất định tôi sẽ dạy dỗ lại cô ta." Ngô Tống cúi đầu xuống, ném ánh nhìn sắc lẻm vào người cô.
Ngay từ lúc cô ta đặt chân vào bếp đã thấy cách đi đứng như kẻ vô giáo dục rồi, lời hôm qua ông nói cô ta quên sạch! Loại chẳng ra gì!
Mộng Vãn Tình nhìn sang phía khác, tránh chạm vào mắt ông.
Không phải cô quên, cô nhớ chứ!
Nhưng hiện tại cô đang bị ngứa đòn, muốn hắn "đánh" cho trận đấy!
Tính khí của cô rất thất thường, bản thân Mộng Vãn Tình cũng biết điều này, nên cô mới không để lộ quá nhiều.
Hắn dúi vào tay cô lọ mứt, bực dọc kéo ghế ngồi xuống, sắp tới giờ làm rồi, hôm nay có buổi họp quan trọng, chuyện này tính sổ sau cũng chưa muộn!
Cô nhìn lọ mứt trên tay, hắn không ăn nên mới dúi cho cô hả? Cô đảo mắt về phía Ngô Tống xin ý kiến.
Cô là lính mới, cái gì cũng không biết!
Ngô Tống ra hiệu ánh mắt cho cô là mở nó ra.
Mộng Vãn Tình gật gù, thiếu gia có khác, mở nắp với phết lên bánh thôi cũng để người khác làm!
Cô vặn nắp lọ mứt dâu, loại người như Hoắc Tường Quân mà ăn mứt dâu á? Chuyện cười tiếu lâm à?
Mộng Vãn Tình đương nhiên không dám hỏi, đi đến bên cạnh hắn, đặt lọ mứt xuống bàn.
Tay hắn giơ ra định lấy chiếc lọ, một bàn tay mảnh khảnh khác xen ngang, lấy mất một lát bánh mì trên đ ĩa.
Hắn nhìn cô thành thục lấy bánh mì, phết đều mứt lên đó, rồi đặt lên chiếc đ ĩa trống trước mặt hắn.
Cái này cô ăn suốt, cô biết hắn chẳng ăn ngọt nên phết lên khá ít, hy vọng ông giời này đừng có giở chứng.
"Mộng! Vãn! Tình!" Giọng hắn trầm xuống, mang theo khí lạnh từ địa ngục thổi tới.
Mộng Vãn Tình giật nảy mình, cô làm gì sai chứ?
Ngô Tống thực sự muốn lao đến bóp ch3t cô.
Ông chỉ bảo cô ta mở nắp, ai kêu cô ta phết lên bánh làm gì??? Thiếu gia vốn không thích người khác chạm vào đồ ăn của mình! Ông dặn cô ta không dưới ba lần rồi mà!!!
"Cô!!!" Hắn giơ tay bóp chặt lấy hai má cô, kéo thấp xuống, đối diện với cái nhìn tức giận của mình.
Thực sự muốn xiên cô ta mấy nhát!
"Muốn chết..."
À? Từ cuối bị hắn nuốt vào bụng, đôi đồng tử của hắn bỗng giãn ra.
Mộng Vãn Tình giật mình, cằm cô cũng bị tay hắn bóp lại, đau nhức.
Đôi mắt cô lay động, đột ngột đối diện với đôi mắt lạnh lùng của hắn liền sợ hãi, theo bản năng lùi lại phía sau.
Tay hắn giữ chặt lây cô không nhúc nhích được, Mộng Vãn Tình đang luống cuống không biết xử lí ra sao, bỗng thấy tay hắn nới lỏng ra.
"Á!"
Má cô bị bóp chặt lại một lần nữa, đau muốn trào nước mắt ra ngoài.
Không chỉ một lần, má cô bị hắn bóp đến đỏ bừng, đôi mắt cô long lanh, xuất hiện làn nước mỏng tanh bao phủ mắt cô.
Hoắc Tường Quân vô thức lại bóp hai má cô lại thêm lần nữa.
Mềm...
Bóp một cái.
Như cái bánh bao vậy.
Bóp thêm cái nữa.
Mềm quá.
Bóp tiếp.
Cơn giận dữ bay mất tiêu.
Hắn bỗng chìm luôn vào khuôn mặt trắng bóc búng ra sữa của cô.
Trước kia hắn không nhìn ra là cô lại trắng như vậy đấy, da hơi khô, nhưng lại rất đàn hồi, đặc biết ở bên má, mềm mại, căng phồng, bóp mãi không thấy chán.
Mỗi lần tay hắn co lại đôi môi nhỏ kẹp giữa hai má cũng chu lên, hắn thấy rõ hàm răng sứ nhỏ bé bên trong.
Răng bé như vậy, có phải người lớn không?
Đôi mắt cô đen lay láy, rất hay long lanh ý cười, hắn có để ý thấy điều này, nhưng lại chẳng thèm để ý, giờ mới nhìn thấy cô trong khoảnh cách gần như này...
Đúng là có hơi...
"Đau!!! Buông em ra!!!" Mộng Vãn Tình thiếu điều bật khóc ngay tại chỗ.
Đầu cô hắn đã ép dí vào cửa rồi thì thôi đi, đến cằm cô hắn cũng muốn bóp nát nó sao?
"À..." Hoắc Tường Quân sực tỉnh, thu hồi tay lại, quên mất vừa nãy mình định mắng cô.
Nhìn xuống cái bánh mì phết mứt, lại muốn mắng cô, nhưng khi bắt gặp đôi má đỏ bừng của cô bao nhiêu ngôn từ lại trôi tuột xuống bụng.
"Mặt em dính gì à?" Cô xoa xoa cái má, thực sự đau lắm đấy, dù sao cô cũng là phụ nữ, còn là vợ hắn, hắn không thể nhẹ tay chút à?
Lần nào giơ tay ra cũng đòi cái mạng hèn này!
Hắn hơi giật mình, lắc đầu.
Bỏ đi, ăn nhanh còn đi làm.
Hắn không muốn đôi co với cô, dạy dỗ cô cứ để Ngô Tống làm.
Đám người chờ xem kịch hay bỗng ngây người.
Thiếu gia không mắng cô ta nữa sao?
Sao chưa gì đã tha cho cô ta rồi?
Hắn nhìn chiếc bánh mì, do dự một lúc, vẫn cầm lên ăn.
Hmm.
Cũng không tệ.
Nhìn thấy cô đứng lù lù bên cạnh, hắn nhớ lại dáng đi như gà què hồi sáng của cô, không kìm được nhìn về phía đùi cô, nói
"Cô còn đi được cơ à? Là do hôm qua tôi chưa đủ nỗ lực sao?"
"Không hề." Cô mỉm cười đầy ngọt ngào "Anh đã làm rất tốt, thưa thiếu gia."
Cô sắp vứt cmn chân mình rồi chứ ở đó mà đi với chả đứng!.