Đánh Dấu Một Trăm Năm Chiếc Áo Lót Của Nàng Cá Ướp Muối Bị Nổ Tung

Chương 24: 24: Âm Thầm Ra Tay 3





Đan Dao lạnh lùng nói: “Không muốn sống chính là bọn ngươi mới đúng, lại dám tới Thất Tinh cung giương oai.

Phong khác không bắt nạt, lại phải tới Dao Quang phong kiếm chuyện.

”Cô liếc mắt nhìn Thiên địa Song Ma: “Như thế nào? Cảm thấy Dao Quang phong đều là nữ tử, nên dễ bắt nạt hơn phải không? Hừ! Nếu như các ngươi thật sự nghĩ như vậy, vậy thì hoàn toàn sai.

”“Nữ nhân gì dễ ức hiếp? Xú nha đầu này, ăn nói bậy bạ gì đó?”Địa Diệt Phượng cũng không nhịn được nữa, dùng một chưởng đánh vào mặt Đan Dao.

“Không biết tự lượng sức mình.

”Đan Dao cười lạnh một tiếng, thổi lưu ly Quan Châu trong tay.

Vô số cánh hoa bay lên, giống như những thanh đao sắc bén.

Không đợi Địa Diệt Phượng phản ứng lại, bàn tay của hắn ta đã bị đâm thành cái sàng.

“A!” Địa Diệt Phượng kêu thảm một tiếng: “Xú nha đầu!”Thiên Sát Long giật nảy cả mình, run giọng nói: “Ngươi….


.

Đến cùng ngươi là ai?”“Ta là ai, ngươi còn chưa nhận ra sao?” Đan Dao giơ bàn tay lên thổi những cánh hoa mẫu đơn.

“Ngươi, ngươi….

Ngươi chính là cao thủ thần bí kia….

.

” Thiên Sát Long như thấy quỷ, trừng to mắt.

“Đúng vậy!” Đan Dao gật đầu.

“Chạy mau!”Phía dưới Động Hư tất cả đều là sâu kiến.

Câu nói này không phải tùy tiện nói chơi.

Một trăm Ngưng Anh, nhưng chắc chắn đều không thể chống lại một Động Hư.

Huống chi, bây giờ chỉ có hai huynh đệ bọn hắn.

Bây giờ Thiên địa Song Ma chỉ có một ý niệm, đó chính là -Trốn!“Muốn chạy trốn?” Đan Dao cười lạnh: “Thất Tinh cung, há là nơi các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi? Giết nhiều nữ đệ tử của Dao Quang phong, để lại mạng đền mạng.

”Đan Dao đang muốn rút Tuyết Phách Kiếm, một kiếm diệt hai lão ma đầu tội ác chồng chất này.

Nghĩ lại, kiếm này thần uy quá mạnh.

Sau khi Thiên địa Song Ma nháo loạn, đã có không ít người chú ý tới nơi này.

Nếu như dùng kiếm này giết chết hai lão ma đầu này, chỉ sợ rước lấy phiền toái không cần thiết.


Huống chi, Tuyết Phách Kiếm nằm trên bảng Cổ Thần Binh, dùng kiếm này tru sát, không khỏi làm bẩn thần vật.

Nghĩ như vậy, Đan Dao lấy từ trong nhẫn không gian một kim thêu cùng một sợi tơ.

Kim này tuy không bằng Tuyết Phách Kiếm, nhưng cũng không phải là phàm vật, đó là đồ mà cô lấy được khi đánh dấu mỗi ngày.

Mặc dù con voi rất to, nhưng phụ nữ, trẻ con đều có thể lấy kim thêu, xuyên thủng qua da của nó, tạo thành tổn thương.

Nhưng kim này bá đạo, thời điểm đối địch, thường sẽ khiến cho đối thủ không để ý mà trúng chiêu.

Đan Dao lấy một cây kim dài, xỏ tơ vào, lấy kim làm kiếm, cấp tốc quấn về Thiên địa Song Ma.

Thiên địa Song Ma vỗ chưởng, muốn đánh đứt sợi tơ này.

Tơ này là tằm tuyết ngàn năm dệt nên, sợi cực nhỏ, cực mềm dai, đao kiếm khó mà làm tổn hại.

Không những không thể đánh gãy, ngược lại bị dính chặt hai tay.

Đan Dao kéo đầu sợi tơ, kim dài tựa như linh xà bay múa, xoay thành hình cung, hình cung xuất ra liên tục, đầu đuôi tương giao, biến thành một vòng tròn.

Biến hình cung thành hình tròn, lấy tròn làm thủ, lấy thủ làm công, chính là Dao Quang kiếm tinh xảo nhất trong Thất Tinh kiếm pháp.


Chỉ nghe ‘A a a’ vài tiếng kêu thảm, hai người giống như Tử Vi bị Dung ma ma dùng kim đâm mấy chục cái.

Mỗi một kim đều không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hàn khí từ trên mỗi kim phát ra thì giống như ngàn vạn con kiến cắn xé lấy da thịt bọn họ, đau đến tột đỉnh.

Thiên địa Song Ma bị khí thế của Đan Dao chấn nhiếp, chỉ thấy tơ trước mắt múa ra như vòng sáng.

Vòng lớn, vòng nhỏ, vòng thẳng, vòng xiên qua lại làm cho bọn hắn không thể mở mắt nổi.

Không đợi bọn hắn thấy rõ kiếm chiêu trong vòng sáng đó thì Đan Dao đã đâm tới một kim.

‘Phốc Xuy’ một tiếng, kim đã đâm vào thiên linh, nguyên thần của hai lão ma đầu tán loạn, chết đến mức không thể chết thêm.

“Hừ! Khi dễ nữ nhân, đây chính là hậu quả.

”Đan Dao thu hồi kim khêu, thân hình biến mất không thấy nữa.

.