Sáng sớm hôm sau, mọi người tiếp tục chạy đi
“Ố ồ, A Học, hăng hái dữ ta.” Đào Chân cười gian bảo.
“Hở? Ông cũng có tinh thần lắm chứ.” Nghiêm Học không rõ có ý gì.
“Chúng tôi đâu giống cậu, cậu mệt mỏi cả đêm mà~~~” Tả Niệm cũng chọc Nghiêm Học.
“Không phải, không phải, mệt là Minh Vũ mới đúng. Tiểu công đều rất mệt, tôi hiểu lắm.” Khâu Tử Lộ cũng giúp vui, bị Khâu Tử Dạ hung tợn liếc xéo.
“Ồ~~~” Mọi người đồng thanh.
Nghiêm Học và Khâu Tử Dạ mặt đỏ đến có thể luộc trứng.
Trên đường khắp nơi là ‘yêu quái’. Đào Chân nói chơi thế này còn kích thích hơn. Rốt cuộc xuyên qua rừng cây âm u, lại trông thấy ánh mặt trời. Nhưng chưa kịp hưởng thụ ánh nắng ấm áp thì mọi người đã bị bao vây.
“Oa! Thật nhớ quá đi!” Đào Chân hét to, trong giọng nói có hưng phấn.
“Hi! Lâu không gặp!” Khâu Tử Lộ còn vẫy tay với chúng.
“Các người có thể đừng biến thái như vậy không!?” Hàn Thanh Hương thật tình chịu không nổi, có ai vui vẻ trò chuyện với một đám cương thi thối rữa chứ.
Không sai, bao vây họ chính là cương thi, loại cao cấp.
Cương thi sẽ không nói chuyện nhưng có thể phát ra tiếng *ùng ục*, tựa như đói bụng vậy. Chúng từ xa chạy nhanh lại, tốc độ rất mau, bộ dáng cũng rất đáng sợ, hay nói chính xác hơn là buồn nôn. Đa số đều lõa lồ, có một ít trên người giắt mảnh vải rách tung tóe, có một ít lộ ra xương. Rất nhiều cương thi mục rữa không còn hình dạng, thậm chí không còn cả nội tạng. Nhưng chúng vẫn cảm nhận được mùi thịt tươi mới và cảm giác đói khát không thể khống chế.
“Các anh em, lên đi!” Đào Chân nói xong lên đạn, chính xác bắn bể đầu sau đó là xương sống của mục tiêu.
Từng con cương thi phun chất dịch buồn nôn, nước mủ vàng từ trên người không ngừng nhỏ giọt. Bụng mọi người co thắt muốn ói.
“Mới mấy ngày không gặp, sao biến ngày càng ghê tởm vậy?” Tả Niệm nói.
“Tứ ca, trước kia anh từng gặp?” Nghiêm Học hỏi, vừa nói vừa giết một con đánh lén Tả Niệm.
“Cậu bé ngốc, Tứ ca là từ chỗ này đến G thị!” Tả Niệm cười nói.
“A! Đúng rồi!” Nghiêm Học đỏ mặt nói.
Đang nói chuyện thì một con cương thi còn nửa cái lưỡi đánh hướng lưng Nghiêm Học, Đào Chân múa hai đao giúp cậu giải quyết.
“Nghiêm Học, đừng cứ lo nói chuyện, cẩn thận sau lưng.” Đào Chân nhắc nhở.
“Ừ ờ!” Nghiêm Học vội nghiêm túc lên.
“Tại sao mấy con cương thi này sợ Minh Vũ mà không sợ cậu?” Đào Chân hỏi.
“Bởi vì máu của tôi không thuần như Minh Vũ!” Nghiêm Học nói.
“Sao nhiều vậy chứ? Một đống. Dạ, chúng ta tiếp tục phối hợp không?” Khâu Tử Lộ hỏi.
“Tốt.” Khâu Tử Dạ vui vẻ đồng ý.
Thế là hai người lại chơi đánh tiếp sức.
“Thật oai quá! Tiểu Ngũ, sao cậu và em dâu không chơi như vậy?” Tả Niệm hỏi Tả Minh Vũ.
“Không phải em dâu!” Nghiêm Học đỏ mặt giãy chết.
“A Học, cậu không phải em dâu thì là cái gì?” Tả Niệm hỏi.
“Tôi…tôi…tôi…tôi không chơi với mấy người nữa!” Nghiêm Học đỏ mặt đi hướng khác đánh.
“Ha ha ha ha ha~~~!” Mọi người cười không khép miệng.
Cương thi một đống lại một đống đến, mọi người đánh bắt đầu thấy mệt, may là cương thi sắp bị diệt xong hết, chỉ còn lại hơn ba mươi con. Mọi người thở phào một hơi, nhưng ngay lúc này chỉ nghe Trì Nham hét to một tiếng.
“A!”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, Trì Nham ngồi trên mặt đất ôm ngực, một cương thi xông tới cắn đầu gã. Nghiêm Học lắc mình một cái giải quyết cương thi gần người Trì Nham, mấy người khác cũng tăng tốc độ xử lý cương thi bên cạnh mình, chạy vội qua xem.
Trước ngực Trì Nham từ phía trên bên phải kéo xuống phía dưới bên trái miệng vết thương dài hai mươi lăm centimet, máu nhiễm đỏ áo. Tả Minh Vũ xé rách đồ Trì Nham, vết thương rất sâu, thịt đỏ lòi cả ra ngoài. Miệng vết thương có màu hơi vàng. Tả Minh Vũ dùng ngón trỏ chấm máu đặt ở mũi ngửi, đứng dậy.
“Thế nào?” Nghiêm Học vội hỏi.Tả Minh Vũ lắc đầu, nói.
“Lây.”
“A! Sao có thể như vậy!?” Khâu Tử Lộ lạ lên.
“Có cách cứu không?” Khâu Tử Dạ hỏi.
Tả Minh Vũ lắc đầu.
“A Học, không phải cậu có thể trừ độc sao? Cho Trì Nham uống không được hả?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“Tôi uống là máu của thể biến dị, cho nên máu của tôi không thể cho người khác dùng nữa.” Nghiêm Học nói.
“Máu của anh cũng không được?” Đào Chân hỏi Tả Minh Vũ.
Tả Minh Vũ lắc đầu. Bởi vì năm đó trước khi biến dị Nghiêm Học, mỗi ngày anh để cậu uống một giọt thích ứng. Nhưng Trì Nham bị thương, một giọt không có tác dụng gì, còn uống trực tiếp sẽ khiến gã chịu không được năng lượng quá lớn mà tự nổ.
Mọi người nhìn Tả Minh Vũ lắc đầu thì luống cuống.
Tả Minh Vũ ngẫm nghĩ, định nói ‘Trước giúp Trì Nham ổn định lại, tới phòng nghiên cứu chắc có thuốc giải’. Nhưng không đợi Tả Minh Vũ mở miệng, chỉ thấy Trì Nham vốn ngồi trên đất thở hồng hộc đột nhiên đứng lên. Gã chịu đựng vết thương đau đớn, nhanh chóng tới gần Nghiêm Học đứng cạnh đang cố gắng nghĩ cách, dùng đầu gỗ chĩa vào ngực Nghiêm Học. Mũi đầu gỗ bị vót nhọn, xem liền biết gã đã chuẩn bị từ trước.
“A Học!”
“Không được cử động!”
“Anh muốn làm gì!?”
“Tả Minh Vũ, máu của anh có thể trừ độc đúng không?”
“Tôi không thể đưa anh uống.”
Trì Nham dùng đầu gỗ ấn ngực Nghiêm Học chuyển sang mạnh đâm vào đùi cậu!
“A!” Nghiêm Học đau đớn hét thảm.
“A Học!” Tả Minh Vũ kinh sợ hét to.
“Anh không đưa tôi uống thì sẽ hành hạ chết cậu ta!” Ánh mắt Trì Nham tràn ngập tàn nhẫn.
“Tại sao…phải…phải làm vậy…” Nghiêm Học nhịn đau hỏi.
“Tôi vốn chính là người như vậy!”
“Không! Anh không phải! Trước kia khi An Tiểu Chi nói xấu bọn họ thì anh luôn săn sóc chuyển đề tài!” Khâu Tử Lộ hét to.
“Các người nội loạn thì sao bảo vệ tôi bị thương được? Làm công nhân viên chức, tùy cơ ứng biến và nhìn sắc mặt người ta, tôi biết rõ nên làm như thế nào!” Trì Nham cười lạnh nói.
“Anh…”
“Biết tại sao chân tôi bị thương không?”Mọi người nhìn gã, gã nói tiếp.“Tôi và bạn thân bị cương thi đuổi theo, thấy cương thi sắp đuổi kịp thì tôi đá hắn về phía cương thi. Ai ngờ hắn ôm chân tôi không chịu thả, móng tay cào rách một miếng thịt chân tôi, sau đó tôi chém đứt tay hắn mới trốn được.”
Mọi người không thể tin nhìn gã, không biết nên nói cái gì.
Trước ngực lại đau đớn, Trì Nham dùng gậy gỗ dí sát vào người Nghiêm Học. Cậu đau đến mặt tái nhợt, mồ hôi chảy từng giọt.
“Trì Nham, máu…” Không đợi Nghiêm Học nói hết lời thì bị Tả Minh Vũ đánh gãy.
“Tôi để anh uống!”
Tả Minh Vũ nhoáng người lên đi tới bên cạnh Trì Nham, cắn rách mạch máu cổ tay. Trì Nham lập tức uống từng hớp, chừng vài hớp sau thì đẩy Nghiêm Học tới trước. Tả Minh Vũ vội đưa tay muốn ôm nhưng ai ngờ Trì Nham dùng gậy gỗ nhanh chóng đâm vào tim Tả Minh Vũ!
Mặt Tả Minh Vũ chậm rãi biến thành xám trắng, trên mặt nổi gân xanh, ngã ra sau, tay anh vươn hướng Nghiêm Học.
“Không!” Nghiêm Học khàn giọng hét.