Đánh Cược Trái Tim

Chương 9




Người ta vẫn thường nói tình yêu ko bao giờ chỉ toàn màu hồng,lúc mới yêu thì vô cùng đẹp,vô cùng hạnh phúc.Tới lúc yêu lâu rồi thì thế nào cũng có xích mích,vô chạm.Lúc đầu thì cứ tưởng là tốt lắm,mọi điều đều hợp.Sau mới biết thì ra là có đủ mọi tật xấu ko thể nào chấp nhận được.Thế là thành ra từ tình yêu biến thành cuộc chiến sinh tử.Đấy cũng là hệ quả của hôn nhân.

Ko có bất cứ cặp đôi nào yêu nhau ko 1 lần cãi nhau,giống như ko có bất cứ cặp vợ chồng nào chưa 1 lần đánh nhau.Tình yêu vốn là ko có giới hạn.Khi bạn yêu bạn cho nó là màu hồng,khi bạn ko yêu thì bạn cho nó là sai lầm,khi bạn nhớ thì bạn thấy nó da diết,khi bạn buồn thì bạn cho nó cực đau khổ,khi bạn giận thì bạn chỉ thấy hận trong lòng..

Người ta bảo rằng,tình yêu bao giờ cũng bắt đầu ngọt ngào,yêu thương trong đau khổ,và kết thúc trong chia ly.Ấy thế nhưng có 1 số trường hợp lại hoàn toàn trái ngược với các triết lý trên.Tỉ dụ như trường hợp chàng trai dưới đây.

Tuấn Tú đang ngồi mân mê cốc rượu,trong lòng ko khỏi bực bội vì chuyện hôm nay.Cứ nghĩ tới là lại thấy đau đầu.Hắn chẳng hề yêu thương cô ta,cũng chưa bao giờ có phút nào ngọt ngào hết,thế mà nỗi hận này của hắn khắc tận cốt,ghi tận tim.

“Lại ỉu xìu rồi!” Duy ngồi vỗ vai hắn.

Hắn ko nói gì tiếp tục uống rượu.Thật ra nên làm gì cô ta hắn hoàn toàn ko biết.Nhưng mà thật sự giờ trong đầu hắn toàn nghĩ tới cô ta.Giống như treo ngược cô ta lên,hay là trói chặt tay cô ta lại cho ngồi trên than hồng,hay lấy que tre kẹp chặt từng đầu ngón tay cô ta, vân vân và mây mây… Đây có thể gọi là hội chứng Stockholm ko?Chúa ơi!!

“Lại có chuyện gì rồi?” thằng bạn tri kỉ vẫn kiên quyết gặng hỏi.

Hắn lắc đầu.Giờ hắn phải nói sao?Rốt cuộc muốn cho cô ta khắc cốt ghi tâm hắn,kết cục thì càng ngày hắn càng bị chơi thảm hơn.Vố sau đau hơn vố trước.Kết cuộc lai thì hắn mới là người phải suy nghĩ nhiều,còn cô ta cứ thản nhiên nhởn nhơ như cừu gặm cỏ.Rốt cuộc cô ta là loại người nào.Lúc thì như con Gozila đi tới đâu càn quét tới đó,lúc thì ra vè dễ thương như con mèo con.Rốt cuộc phải làm sao để cho cô ta biết tay?

“Này gọi cho mày mấy em nhé?” thằng bạn tri kỉ vẫn ngoan cường ko buông tha.

Hắn lắc đầu,uống thêm ngum rượu,rồi đứng lên “Tao về trước đây!”.

Đường phố ngày giữa tuần ko đông vui gì cho cam,hay tại vì bản thân hắn trong lòng ko vui vẻ hắn ko biết nhưng tại sao cứ thấy ko vui chút nào.Vể tới nhà hắn khó chịu cởi chiếc áo da vứt lên giường chui vào nhà tắm.Tới khi từ nhà tắm đi ra lại nhìn thấy 1 chiếc giầy trắng nằm ngay ngắn trên mặt bàn,trong lòng lại có chút bực bội.Khủng long bạo chúa,kết cuộc cô muốn thắng tôi tới thế sao?Càng khó ăn thì lại càng làm cho người ta thèm ăn,cô có biết ko hả?

Ngày thứ năm cuối tháng 1,trời cứ gọi là rét căm căm.Ôi mùa đông Hà Nội.Nhi sinh vào đầu tháng 2,nó chịu lạnh rất giỏi nhưng lại vô cùng khó đánh thức vào buổi sáng.Cũng là lẽ thường thôi,cứ thử nghĩ mà xem,sáng mùa đông lạnh lẽo,đang nằm trong chăn ấm áp,ai mà nỡ thức dậy chứ?Mới nghĩ tới thôi thì đã thấy chua xót rồi.Cho nên mỗi 1 buổi sáng thức dậy đi học của nó lại là 1 cuộc chia tay vô cùng cảm động của 1 tình yêu vô cùng đằm thắm và sâu sắc giữa 1 cô thiếu nữ và chiếc giường êm ấp của cô ta.Cuối cùng đã tự kiểm điểm bản thân ko biết bao nhiêu lần,tuyệt đối ko được đi học trễ nhưng kết quả vẫn cứ là.. Chạy hộc tốc tới bức tường,vứt cặp qua và.. trèo.

Vứt cái cặp vút sang bên kia tường,Nhi bắt đầu sắn tay áo,lấy đà mà trèo qua.Kết quả tới lúc tiếp đất thì cảm thấy mình đè lên 1 cái gì đó,chứ ko phải là mặt đất.

“Ai..” Nhi kêu lên.

Hắn đang bị cô đè lên người xoa xoa cái đầu vừa bị 1 con khủng long nhờ sức hút trái đất rơi xuống làm hắn ngã.Trong đầu thì nghĩ “Người nên kêu là tôi mới phải!Cô kêu cái gì chứ?”

Nhi vội vàng đứng dậy,cái gì đây?Ko phải chứ?Hôm qua nam chính xuất hiện trước,tập tiếp theo là nữ chính xuất hiện sao?Đừng đùa nhé.Ko phải mình xui vậy chứ?Nhưng nghĩ lại hình ảnh bạo loạn cuối giờ hôm qua,nó hơi chột dạ.Ko.. Ko phải định dùng bạo lực học đường đấy chứ?Tuy rằng cô ko sợ gã,nhưng dù sao thì nếu đánh nhau đảm bảo thế nào hắn ta vẫn có lợi thế hơn.Nếu bị hắn đánh chắc chắn cô sẽ rất thảm.17 năm qua,ko phải là gần 18 năm rồi chứ,chưa bao giờ cô bị ngược đãi.(Dĩ nhiên toàn là cô bầy trò ngược đãi ko à) Ko lý nào kỉ lục này bị phá vào hôm nay.Nghĩ tới đây cô vội cầm cặp sách muốn chạy thật nhanh.

“Đứng lại!” giọng hắn lạnh te.

Nhi rất muốn bước tiếp,nhưng cái bản tính oai hùng chết tiệt của cô lại giữ chân cô lại.Bình tĩnh cô quay đầu lại nhìn hắn,đôi mắt đen láy ánh lên thăm dò.Chạy trốn ko được hay lắm thì phải.Cô lại càng ko thể bỏ học mà trốn hắn cả ngày.

“Hôm nay ko chạy nữa sao?” hắn mỉm cười nhìn cô,đôi mắt nâu khẽ lay động,hình bóng nhỏ bé của cô in sâu trong đôi mắt đó.Hắn muốn nhìn cho thật kĩ cái kẻ ngày hôm qua vứt giầy bỏ chạy.Hôm nay đã đi 1 đôi giầy khác,vẫn chiếc áo đồng phục mùa đông kéo kín cổ,cái quần bò bó sát màu đen,đôi giầy thể thao hôm qua nay thay bằng 1 đôi bốt nhung màu be,mái tóc được buộc cao như mọi khi khẽ bay theo từng cơn gió,tóc mái rủ sang 1 bên để lộ đường ngôi,tóc mai hơi dài dài ôm lấy gương mặt hơi trắng,đôi môi đỏ đang mím lại cương nghị,đôi mắt đen tuyền đang lấp lánh trong buổi sáng mai.Rốt cuộc con khủng long này đang nghĩ gì trong đầu.

Cô điềm tĩnh nhìn anh,đôi mắt đen ko hề lay động. “Nếu tôi chạy cậu cũng chẳng thể đuổi được tôi.Nên có chạy hay ko rốt cuộc người thua vẫn là cậu!”

Tuấn Tú thấy trong họng nghẹn lời,con nhỏ này,có phải tự tin thái quá rồi ko?Cô ta còn chưa biết cái gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu.Anh nheo mắt lại “Vậy còn phải chờ xem!” rồi bỏ đi.

Chỉ vậy thôi hả?Nhi trố mắt nhìn nữ chính vô cùng tao nhã bước đi,lòng ko khỏi bàng hoàng.Chỉ thế thôi sao?Thật ko đó?Hắn ta thật sự tha mình dễ vậy sao?Hôm qua lao vào như muốn ăn tươi nuốt sống mà..Ko thể nào!Nghĩ ngợi 1 lúc cô khẽ giật mình.Ko phải là..ko phải là đi gọi chồng tới chứ?Mình mà còn đứng đây thì đúng là ngốc mà.Đứng đây để chuẩn bị xem ánh sáng vàng sao?Tốt nhất là chuồn.

Cô chạy vội ra cửa sân vào hành lang,muốn sao cho đi càng nhanh càng tốt.Tốt nhất lánh xa chỗ này đề phòng hậu họa nhưng..

Xoảng..

Bịch…

“Ai..” ngã xõng xoài trên mặt đất thấy người mình đang ướt át lạnh lẽo.Kẻ nào?Kẻ nào đặt ngay xô nước ở giữa đường thế này?Tên khốn đó!Thế này là phạm luật biết ko hả??? X(

“Thưa cô..” một giọng nói nho nhỏ cất lên phá tan tiếng giảng bài trong lớp.Tiết đầu tiên ngày thứ năm vô cùng vật vã và khốn khó lại là tiết Lý.Nhi đứng chôn chân ngoài cửa lớp chờ đợi màn vật tự do của đô vật nữ ngày hôm nay,miễn cưỡng nhắm chặt mắt,thở ra 1 cái rồi mới dám lấy hết can đảm nói tiếp “.. em xin phép vào lớp ạ!” Thà rằng là bị cô cho đo ván,vẫn đỡ đau hơn là bị tên khốn đó hạ nhục.

Cô Mai,giáo viên dạy “vật” lý lớp 12A9 ngừng giảng quay ra cửa lớp nhìn thấy 1 con bé học trò,tóc cột đuôi ngựa,mặc áo đồng phục mùa đông kẻ đen trắng,chiếc quần bò đen rách 1 chỗ,trông có vẻ còn hơi hơi xước da bên trong,đi đôi bốt màu be,và tất cả đều có 1 hiện tượng đó là hiện tượng nhỏ nước với phương thẳng đứng,do chịu tác động của lực hút trái đất.Cô xem xét con bé đang ướt nhoẹt 1 lần,đôi mắt đen của con bé phiền muộn cụp xuống.

Rốt cuộc trong cái đầu tràn đầy định lí,hiện tượng của vật chất và sự tương tác kia đang suy nghĩ sẽ dùng chiêu thức nào để quật ngã cô đây?Lần trước là 1 cú diving hurricanrana,còn lần này có phải là Standing moonsault?Hay thê thảm hơn là High angle senton bomb chứ?Nhi nghĩ tới đây khẽ nuốt nước bọt. (Những từ ngữ trên là những thuật ngữ trong môn vật tự do.Đòn standing moonsault là đòn thế mà người đô vật sẽ thực hiện 1 cú lộn ngược người để đè lên đối thủ của mình đang nằm dưới sàn.High angle senton bomb là đòn thế đô vật nhảy lên cột cao của sàn đấu nhảy xuống với tư thế lưng thẳng,2 tay dang ra như chim nhạn,đến gần cuối thực hiện 1 cú lộn người và đập thẳng người mình vào người đối thủ.Mới nghĩ thôi đã đủ thấy mún gãy xương rồi!! -….—|||| )

Cô giáo dạy Lý lớp 12A9 được mệnh danh là Mai đô vật,ko hẳn là vì vẻ ngoài hơi đô con của cô.Ok,cũng là 1 phần nhưng phần lớn là vì sở thích cá nhân của cô.Cô vô cùng thích wrestling,hay còn gọi là cái trò vật vã vô cùng bạo lực.Lũ học trò tự hỏi ko biết tại sao 1 cô giáo dạy vật lý lại có cái sở thích vô cùng đặc sắc này và cuối cùng chúng cũng biết được lý do.Giống như thấy được điều kì diệu trong vật lý,đem các qui luật sự hấp thụ trái đất,gia tốc rơi tự do,lực hướng tâm và ly tâm,vân vân và mây mây.. áp dụng vào các trận đấu wresting bạn sẽ thấy được điều kì diệu.Có đứa học trò còn nói rằng,cô huyền thoại tới độ xem 1 trận đấu và đòn thế cô có thể tính ra được chính xác độ lớn lực của đòn tấn công.Quả thật là quá đáng sợ.Và điều đáng sợ hơn là cô lại rất rất hay áp dụng mấy chiêu đó trong điều kiện thực tế giảng dạy của nhà trường bằng cách vạch định rõ tội trạng và sử dụng những đòn thế hiểm hách ko đứa học sinh ngây thơ nào có thể cầm cự nổi.Giả dụ như hôm rồi cô lập 1 đòn diving hurricanrana cho Trần Hiểu Nhi 1 vố rạng danh thiên sử,hôm nay có thể lắm cô sẽ thử nhảy từ bục giảng kia cho nó 1 cú senton bomb ko biết chừng.Ực,với cái thể trạng của hiện nay,so với cân nặng của cô giáo,quả thật nó hoàn toàn ko phải là đối thủ.Còn chưa kịp hiện lên trong đầu công thức tính lực quán tính của cô có thể tác động lên nó với 1 cú lao nó đã đủ chết lặng rồi..

“Vào chỗ nhanh đi!”

Hả?Nhi trố mắt ngước lên.Ko phải chứ?Ko đánh chiêu nào đã tha cho em rồi sao cô?

“Sao?Ko muốn vào học à?Hay cô thích đứng ngoài cửa?” cô Mai tiếp tục nói nhìn con bé đang trố ra cùng với tập thể A9 đang ngơ ngác con nai vàng tự hỏi,có phải hôm qua cô xem đấu vật tới khuya,lại thắng lớn nên hôm nay tâm trạng đặt biệt tốt ko?

“Dạ.Em vào ngay ạ!” Nhi tươi cười chạy ngay vào chỗ.Đúng là cơ hội ngàn năm 1 thủa.Nhưng nụ cười còn chưa được nở rộ thì đã bị dập tắt ngay lúc mới nảy mầm.Thật quá là tàn nhẫn.

“Nhanh rồi lên bảng giải bài này cho tôi!” cô lạnh băng tàn nhẫn giang 1 cái cùi trỏ.

Con nhỏ chỉ muốn khóc ròng,ko phải chứ?Cô ơi sao cô nỡ dùng đòn hủy diệt với em thế này.Ko chỉ là sento bomb mà còn thêm 1 cú Arm twist ropewalk chop,giữ chặt tay cô mà bẻ đã đủ đau rồi lại còn chơi cái trò ngã nhào dật cùi trỏ nữa chứ.Rõ ràng cho cô về chỗ rồi chính là để dụ cô lên sàn Steel cage match đây mà..Tàn nhẫn.Thật quá tàn nhẫn.. Ông trời sao lại bất công như vậy.

Nhưng sự thê thảm của Nhi chưa dừng ở đó,cô vừa mở cặp ra định lấy sách vở ra thì ôi thôi.Cái GÌ THẾ NÀY?????Tên.. Tên.. cái tên khốn đó.

Mặt Nhi ngắn lại,từ sắc trắng hồng vì nẻ mùa đông giờ chuyển sang trắng bệch giống người thiếu máu.Đôi mắt đen nhìn vào trong cặp mình đầy uất hận và phẫn uất.Hoàng Tuấn Tú,hèn gì ngươi lại tự tin như vậy,ngươi được lắm.Tên khốn nhân lúc ta ko để ý mà giở trò.Anh cứ chờ đó.

Lửa hận trong lòng Nhi chưa nguôi bớt chút nào,thì đô vật lý đã lao tới tiếp tục công kích.

“Làm gì thế?Lấy sách vở mang lên bảng nhanh!” cô nhướng mày nhìn đứa học trò đang ướt át đứng đó chân chân.

Nhi bừng tỉnh.Ko phải chứ cô,2 người thật là có duyên nha.Ko phải cô hợp tác với hắn đấy chứ?Sao đầu tiên là 1 kẻ cho em ngã,tiếp theo vào lớp bị cô dụ 1 trận steel cage match.Tiếp đó hắn lại ra 1 đòn,giờ cô lại đánh em thêm đòn nữa.Ko phải 2 người liên thủ chứ?2 chấp 1 ko chột thì què nha!!!

Nghĩ là vậy nhưng cái mặt của Nhi vội hiện ra nụ cười ngoan ngoãn “Dạ em lên ngay ạ!”.nói rồi gấp cái cặp lại,đặt trên bàn lê lết cái thân xác ốm o,ướt át của mình lên bục giảng.Nhi nghe rõ từng bước từng bước chân mình đạp trên nền đá hoa.Lại bất giác tưởng tượng ra,hôm nay cô đúng là Võ Thị Sáu rồi.Nhưng có muốn lắm cũng chả thể cười nổi.

Cầm viên phấn tay run run tiến tới đối diện với đại ca bảng đen.Bác bảng đen tốt bụng làm ơn đừng có đen quá thế được ko?Hiện ra câu trả lời đi chứ.Đảo 1 vòng nhìn nhìn mấy công thức,ko phải chứ?Cái này là bài mới mà.Cô vào muộn đã nghe ngóng gì đâu..Rõ ràng đây phải coi là trận First blood match mới đúng.Cô đổ máu anh dũng quá mà tại sao vẫn chưa được rút lui??

Cô nghe ở dưới có tiếng nho nhỏ của cứu viện,cô khẽ quay đầu lại.Nhưng mắt còn chưa kịp nhìn,tai còn chưa thủng chữ thì đã bị giật ngay lại.

“Làm gì thế?Ko làm được à?” cô giáo nhướng mày nhìn con nhỏ đang hoang mang đứng giữa bục giảng cầu cứu.Ánh mắt đen thông minh mọi khi giờ cụt xuống.

Nó chỉ có thể gật gật đầu.Em chấp nhận đầu hàng.Em hoàn toàn,tuyệt đối đầu hàng.Em còn muốn sống.Cô!Xin tha mạng cho em!!

Nhìn nó cô khẽ quắc mắt,cái con nhỏ này.Học hành ko tệ chỉ mỗi tội cứ hay đi học muộn bài chưa đọc sách,chưa nghe giảng thì sao mà làm được.Khẽ thở ra 1 cái,cô rất fair play chậm rãi nói “Về chỗ lấy sách giáo khoa lên xem công thức mà làm đi!”

Nhi méo mặt.”Cái này.. Cái này..”

“Lại sao nữa?” đô vật có vẻ ko được vui nhíu mày nhìn cái vẻ lúng túng của cô học trò.

“Dạ.. em.. em ko mang sách ạ!” Nhi cúi gằm mặt,tiếng càng ngày càng nhỏ dần đi tới nỗi mấy chữ cuối bản thân nó cũng hoàn toàn ko nghe thấy.

Rầm…

Cả lớp 12A9 lúc này đều nghĩ,công nhận trông cái bàn giáo viên trường mình bề ngoài thì vô cùng xuống cấp nhưng thật sự,thật sự chất lượng thì quá tuyệt.Bị lực tác động như thế mà vẫn ko suy chuyển.Đúng là nhìn ko thể nhìn bề ngoài.

Cô Mai “vật” lý vừa đấm tới rầm 1 cái xuống bàn,bàn tay vẫn còn nắm chưa buông lỏng.Chứng tỏ cô đang vô cùng,vô cùng giận dữ.

“Trần Hiểu Nhi,em ra ngoài hành lang đứng ngay cho tôi!” cô quát lên ko khách khí.

Ai nói rằng trận First blood kết thúc khi 1 trong 2 đối thủ đổ máu?Rõ ràng trận này cô đổ ko biết bao nhiêu lần máu,cuối cùng mới có thể ra khỏi cái lồng thi đấu.Nhưng mà..Hắt xì..Trời tháng 1,cô lại đang mặc đồ ướt,đứng ở nơi khoáng đạt khung cảnh lồng lộng gió thế này,có phải hơi tàn nhẫn quá ko??Nhi chỉ còn biết khóc ròng,người khẽ run run,tay chân thì lạnh ngắt.Bờ môi hồng dần dần tái đi.Nhưng đôi mắt đen thì lại sáng lấp lánh.Bị hắn ta hại thê thảm thế này,nếu ko cho hắn bài học thì cô lại quá hiền lành rồi,còn gì là thiếu nữ A9 nữa.Cứ chờ đó mà xem.

“Này mày ko sao chứ?” Ngọc nhìn con bạn thân môi thâm tím đang khẽ run vô cùng lo lắng.Nắm lấy bàn tay con nhỏ,nó phát hoảng “Trời!Lạnh ngắt!Cẩn thận cảm lạnh đấy bà trẻ!”

Nhi thu người ôm lấy hai cánh tay xoa xoa cố tìm hơi ấm,hơi thở mờ đi vì trời lạnh khẽ cười “Tao chịu lạnh rất giỏi.Ko dễ ốm thế đâu!”

Ngọc bĩu môi “Nhìn tướng mày mà bảo ko lạnh,có trẻ con cũng ko tin.”

Nhi chỉ cười.Ko sao,cô sẽ ko ốm.Nếu ốm bây giờ là thua rồi.Nên tuyệt đối,tuyệt đối ko được ốm.

“Rốt cuộc hôm nay làm sao thế?Bình thường mày có bao giờ quên sách vở đâu?” Ngọc hỏi.

“Đừng nói nữa!” Nhi ngán ngẩm chống tay vào cằm.Nghĩ lại vẫn là tức lộn ruột mà.

“Chuyện gì?”

Nhi vứt cái cặp của mình lên mặt bàn nói với con nhỏ bạn “Mày tự xem đi!”

Ngọc ngơ ngác mở chiếc cặp của Nhi ra.Vừa kéo khóa đã có 1 mùi thơm ngòn ngọt bay ra ngọt ngào.Ngọc đảo mắt vào trong,trời đất trong cặp của con nhỏ bạn nó là món ăn mới.Sữa trộn sách giáo khoa.1 túi sữa tươi dâu được tìm thấy là hung thủ gây ra mùi thơm ngọt ngào của món ăn mới này,gọn gàng nhẹ nhàng nằm dưới đáy cặp.Vô cùng an phận và làm rất tốt nhiệm vụ là lênh láng toàn bộ sữa ra ngoài làm cho quyển sách giáo khoa nào cũng có mùi thật ngon ngọt,ướt sũng tả tơi.

“Mày đang nấu món gì đây?Ko phải tại khó nuốt quá nên cho thêm sữa nhai cho dễ đấy chứ?” Ngọc nhăn mặt nhìn con bạn khẽ túm lấy cái khóa kéo lại trước khi mình bị dính tí sữa nào.

“Ha ha ha … phải khó nuốt quá nên mới cho thêm sữa đấy!” nó nói,vẫn ko khỏi tức giận chống cằm.Tên khốn đó,lợi dụng lúc cô vứt cặp qua cho túi sữa vào lúc nào cô ko biết.Rõ ràng hắn đang trả thù vụ sách giáo khoa đây mà.Nhi cắn môi,đôi mắt đen ánh lên tia nhìn nghiêm nghị.Trong não bộ đang tổng hợp sử lý thông tin để vạch định kế hoạch.Rồi nó vụt đứng dậy.

“Mày đi đâu đó?” Ngọc chạy theo.

Nó chạy thẳng 1 mạch xuống cuối hành lang.Đứng ở cửa sau lớp 12A14 nó nói lớn.

“Hoàng Tuấn Tú”

Hắn lơ đễnh ngước mắt lên nhìn.Khủng long xem ra lại lên cơn rồi.Lại thành Gozila quất cái đuôi lung tung rồi.Khẽ nhếch mép cười.

Nhi đổ ụp chiếc cặp toàn sữa là sữa của mình về phía người hắn.Sách cùng sữa cũng rơi theo nhau mà tọa lặc xuống bàn xuống ghế lớp 12A14.

“Làm gì thế hả?”

Nhi đôi mắt đen nhìn thẳng,hàng lông mày nhướng lên tức giận,đôi môi tím tái bắt đầu nói “Bữa sáng của cậu tôi nhận.Nhưng cậu hãy cẩn thận 1 chút.Tôi sẽ ko nhẹ tay nữa đâu.”Nói rồi cô bỏ đi.

“Mày lại đi đâu đó?” tiếng Ngọc thất thanh cứ chạy theo đằng sau nó gọi vô vọng.

Tú khẽ đưa tay lên lau 1 vệt sữa bắn trên má,đột nhiên 1 mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong ko khí.Xem ra cô ta thực sự tức giận rồi!Anh khẽ cười,giờ ko chỉ 1 mình tôi là người ghi nhớ đúng ko?Nói rồi hắn khẽ đứng dậy,định đi ra ngoài.

“Đại ca anh đi đâu vậy?”

“Y tế!” hắn đáp.

“Đại ca tiết 3 là giờ thực hành hóa đấy!Anh ko bỏ được đâu.”

“Biết rồi!” hắn đáp,vẫn tiếp tục bước,rồi như nhớ ra điều gì hắn quay lại “À.Dọn dẹp đống này đi!Nhớ mang mấy quyển sách đi phơi cho khô đấy!” hắn nói lạnh tê,quyết định bùng tiết 2 xuống y tế.

Mấy thằng đàn em chỉ nhìn theo cái dáng cao cao của hắn,quay sang nhau ngơ ngác.

“Đại ca phơi hộ nhỏ đó đống sách làm gì?” 1 đứa hỏi.

“Ai biết!Nhưng cứ làm đi!” đứa khác lại nói.Rồi tự động đứng dậy nhặt từng quyển sách ướt dính nhơm nhớp mùi sữa dâu,mang ra đặt trên thành lan can để phơi nắng.

“Này!Này mày định đi đâu!” thấy con bạn leo tường chuồn ra ngoài Ngọc nhìn mà lo lắng.Ko phải là nghĩ quẩn làm liều đấy chứ?Dù sao công nhận nó đang vô cùng thảm.Đồ thì ướt,sách cũng ướt.RỐt cuộc còn trận chiến sinh tử với Mai “vật” lý.Ôi bạn tôi,đáng thương quá!Nhưng mày ko thể vì thế mà nhảy tường tự tử được. “Khoan đã!” nó gọi với theo.

Nhi ngồi trên bờ tường cúi xuống nói với nhỏ bạn “Xin nghỉ thể dục hộ tao,cứ bảo tao chảy máu sắp chết vào y tế rồi!” nó cười tinh quái. “Tiết 3 tao về!” nói rồi nó nhảy xuống bờ tường bên kia mất hút.

“Lần nào cũng là tao xin!Mày ko thấy thương tao à?Tao cũng sắp xuất huyết vì thầy Thành rồi đây!” Ngọc ngán ngẩm bĩu môi.

Cái này cũng là có lý do,trường phổ thông trung học Đống Đa có 3 giáo viên thể dục.2 nam 1 nữ,cô giáo nữ thì thôi tạm thời ko bàn đến,nhưng thầy giáo đang dạy lớp 12A9 đích thị là hình mẫu thầy giáo lý tưởng yêu thương học sinh.Phải gọi là vô cùng vô cùng yêu thương học sinh,đặc biệt là các bạn nữ.

Mỗi tiết thể dục của thầy các bạn nữ chỉ phải tập trong khoảng 10’ đầu rồi mệnh ai có thể về chỗ nấy mà làm gì tùy ý.Miễn là ngồi yên ở nơi tập trung ko chạy lung tung lăng xăng trong trường.Quá tuyệt vời thế nhưng đôi khi lại làm người ta sợ.Vì tình yêu trẻ vô bờ bến của thầy nên mọi người ko khỏi bàng hoàng và sửng sốt khi đột nhiên đang nói chuyện thầy xuất hiện ở ngay sau bạn,giơ gương mặt cao quí của thầy vào vòng tròn hội thảo của bạn mà hóng hớt.

Cả giờ học thể dục Ngọc ưu ái được thầy bắt chuyện,chẳng là con bạn thân của nó khốn khổ khốn nạn thế nào lại là học trò cưng môn thể dục của thầy.Cứ nhìn cái lịch tập luyện căng thẳng hầu như ngày nào cũng chạy vắt giò lên cổ buổi sáng,cộng thêm thể thao leo núi trèo tường của nó thì cũng biết,thể lực nó tốt thế nào.Vô cùng tình cờ và bất ngờ nó luôn đạt từ 8 điểm trở lên môn thể dục.Tổng kết gì rồi điểm trung bình môn là 9,1.Thế cho nên khi 1 học sinh ưu tú luôn được ưu ái như nó ko học giờ thể dục,có nghĩa là thầy sẽ bắt chuyện hỏi han,hóng hớt tình hình với con bạn thân của nó.

Đang mếu máo ko biết trả lời câu hỏi tiếp theo của thầy giáo cao quí thế nào thì nó thấy thầy dừng lại.Đôi mắt thầy bỗng nhiên nghiêm túc lạ.Thầy đứng dậy khỏi ghế,bước đi khoan thai tới phía cuối sân,1 tay cầm sổ đầu bài,1tay cầm cái đồng hồ bấm giờ với cái còi.

“Trần HIểu Nhi,em gọi đây là ốm thập tử nhất sinh hả?”

Nhi đứng trên bờ tường nhìn vào cái sân và ông thầy thân yêu của nó,nó cười rất tươi nhảy 1 cái đáp xuống.

“Thưa thầy chỉ lần này thôi ạ!” nói với giọng nịnh nọt ra mặt.

“Ko được,quyết ko tha!Tôi nên viết gì vào sổ đầu bài đây?” thầy quay mặt đi chỗ khác tỏ vẻ suy nghĩ.

Nó vội nhào tới,bám cứng lấy cánh tay thầy giáo khả ái,giọng ngọt ngào lại vừa đáng yêu “Thưa thầy,thầy tha cho em lần này thôi ạ.Chỉ lần này thôi ạ!Tại hôm nay em có việc gấp mà!”

“Việc gì mà gấp?” thầy nói vẻ nghiêm nghị khẽ liếc mắt nhìn nó dù mặt vẫn ngẩng cao quay đi hướng khác.

Nó khẽ chụm bàn tay che miệng nói nhỏ vào tai thầy.Ko rõ nhỏ to cái gì nhưng khi nghe xong thầy e hèm 1 tiếng,gâp sổ đầu bài lại,gõ nhẹ đầu nó 1 cái “Lần sau ko được thế biết chưa?” rồi đá mắt với nó “Vào hàng ngồi đi!”

Nó cười tươi như hoa để lộ cái răng khểnh duyên, “Em cám ơn thầy ạ!” rồi nhanh lẹ tiến tới cái ghế trống cạnh con bạn thân.

“Mày vừa nói gì thế?” Ngọc ngạc nhiên nhìn nó.Rõ ràng bị bắt gặp leo tường trốn vào trường,lại đang giờ của ổng,sao nó được tha dễ quá vậy?

Nhi khẽ cười đôi mắt đen láy thông minh ánh lên chút tự đắc. “Bí mật!”

“Này tao cực khổ biện đủ lý do cho mày giờ lại tính bí mật với tao,lần sau tự mày đi mà xin lấy!” Ngọc giận dỗi quay đi.

“Ấy ấy,bạn thân của tao!Tao nói tao nói!” Nhi vội kéo kéo tay con bạn dàn hòa.

“Nói!Rốt cuộc mày nói gì?” Ngọc quay đầu lại nhìn con bạn thân.

“Cũng chẳng có gì tao chỉ nói chuyện của bạn gái chúng mình thôi!” Nhi thản nhiên đáp khóe môi mỉm cười.

“Là chuyện gì?” Ngọc nghi ngờ.

“Là chuyện của bạn gái chúng mình chứ chuyện gì!” Nhi nhìn con bạn,xem ra nó hiểu quá sâu xa rồi.

Ngọc đơ ra 1 lúc.Ko phải chứ?!!!Con ranh,chuyện đó mà cũng dùng làm lý do được!!!!!!

Trường Phổ thông trung học đống đa có 1 phòng gọi là phòng thực hành,học sinh thực hành môn hóa sẽ tới đây để làm thí nghiệm.Vì ko mấy khi được tiếp xúc với ống nghiệm và phản ứng trực tiếp nên các giờ thực hành đứa nào cũng rất thích thú,nhưng còn việc viết báo cáo lại làm chúng nó ngán tận cổ.Tuấn Tú ko thích thực hành,nhưng vì giờ thực hành nào cũng điểm danh và phải nộp báo cáo tính điểm nên có ko muốn đi cũng cứ phải vác xác đi.

Và lúc này tâm trạng của anh trông vô cùng u ám.

“Đại ca làm sao đó?” 1 tên nói nhỏ hỏi mấy thằng bạn.

“Có lẽ thiếu ngủ!” 1 thằng phỏng đoán.

“Mày ngu sao!Đại ca vừa xuống y tế ngủ cả tiết còn gì!”

“Chắc là đang ngủ ngon bị đánh thức!” 1 thằng khác thêm vào biện chứng.

“Ukm cũng có lý.Bình thường anh ấy ghét nhất bị đánh thức mà!” hắn gật gù ra chiều đây có lẽ là lý do chính đáng nhất.

Thật ra thì đúng là Tú ko được ngủ đủ giấc thật.Nằm trong phòng y tế cứ nhớ lại lời nói khiêu chiến của cô lại làm anh ko ngủ được.Kết quả là gần hết tiết thì bỏ phòng y tế,thử đi ra sân sau do thám quân tình.Biết người biết ta trăm trận trăm thắng,cho nên chỉ là do tò mò muốn do thám quân tình thôi.Thật sự chỉ có thế thôi.Thế là đầu thì nghĩ chân thì bước,tới khi tới cổng sân sau thì lại thấy 1 cảnh tượng vô cùng thú vị.Cô ta đang nũng nịu bám chặt lấy tay ông thầy giáo thể dục,mà bọn con gái thường gọi là ông thầy yêu con gái 1 cách thái quá.Lập tức trong lòng hắn nổi lên cảm giác ko vui,trong lòng ngực thấy bức bách khó chịu.Rõ ràng nói là sẽ ko nương tay,còn đưa ra lời cảnh báo nữa,hắn cứ tưởng cô sẽ làm gì đó,cuối cùng thì..Đang ngồi làm trò với ông thầy già?Ko phải định dùng ông ta cho anh bài học chứ?Có kiếm cũng kiếm người nào trẻ trẻ chút được ko?

Cho nên,kết luận tổng quan đó là do cô ko tính kế để phản công,nên người đáng lý ra sẽ bị trả thù nay ko bị trả thù nữa,và đang vô cùng khó chịu.

Sau giờ thực hành hóa,bọn học sinh từ từ ra khỏi phòng thực hành,hòa vào cái sân trường như ong vỡ tổ.Hắn lơ đễnh nhìn lên lầu 3,lớp 12A9 bên ngoài hành lang có mấy cô gái đang truyện trò vui vẻ.Con nhỏ đó đang ngồi trên thành lan can nói chuyện tíu tít,chắc là làm nũng được với ông thầy nên vui lắm hả.

Hắn bước nhanh đi về phía cầu thang cạnh lớp mình,ko muốn ngẩng đầu nhìn lên nữa,nhưng cứ mỗi bước đi lại càng thấy tâm trạng mình ko được tốt thêm nữa.Ngồi vào lớp hắn dựa người vào ghế,cũng chẳng rõ mình đang bị làm sao.Ko bị trả thù có nghĩa cô ta hoàn toàn ko nhớ tới hắn,hoàn toàn ko tức giận vì hành vi của hắn.Cô ta hoàn toàn ko để ý 1 chút nào.Rốt cuộc con khủng long này… phải làm sao?Nghĩ tới đây hắn chán nản thò tay vào ngăn bàn,tìm cái máy psp để giải sầu.

Sờ xoạng 1 lúc hắn chạm vào 1 cục hình chữ nhật man mát bằng nhựa,chiều dài tầm 12cmm.Hắn cầm lấy định nhấc ra,nhưng.. ko nhấc được.Hắn tò mò nhìn vào đúng là Psp của hắn,nhưng ko biết tại sao giờ đang dính vô cùng chắc chắn vào ngăn bàn.Hắn hít 1 hơi kéo lần nữa.Nhưng vô hiệu.Thử kéo lần nữa,vẫn vô hiệu…Tới khi bàn tay hắn đỏ lừ,cái bàn cứ rung lên rầm rầm mà cái máy vẫn kiên quyết nằm yên tại chỗ.Hắn tức giận gào lên “Trần Hiểu Nhi!!”

“Cái tiếng gì thế?” Ngọc ngơ ngác nhìn về cuối hành lang.Hình như vừa nghe tiếng gào tên con bạn.

Nhi khẽ nhếch mép 1 nụ cười ma quái,để lộ ra cái răng khểnh,lúc này trông cô chẳng khác nào Dracula.Mới chỉ là bắt đầu thôi.

Mấy thằng đàn em của Tú ngồi hì hục mãi,cuối cùng cũng cậy được con psp ra khỏi cái ngăn bàn.Chúng lâu mồ hôi trên trán,keo 502 đúng là thần kì thật.Nhưng tới lúc lấy ra được thì con psp mới cũng trông thê thảm như vừa được lôi ra từ kho phế thải.Hắn tức giận nhìn con máy.Đây là câu trả lời của cô đúng ko?Rồi đột nhiên ko đừng lại được mà nở 1 nụ cười.

“Đại ca bị sao vậy?” cậu học sinh nhìn thằng bạn bên cạnh ái ngại nói rất nhỏ.

“Ko biết nhưng tốt nhất ko nên nói gì hết!” cậu bé kia trả lời.

Lại 1 giờ toán nữa đến với lớp 12A14,nhưng lần này có 1 sự khác biệt,tên nhóc ngồi bàn cuối đang hoàn toàn tỉnh táo và nhìn ra ngoài suy tư.Hắn đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì,và hơn nữa còn có 1 lý do khác khiến hắn ko thể ngủ,đấy là thầy VH vẫn luôn giám sát hắn từng giờ.Ai từng bảo rằng thầy vô cùng dễ tính,ai từng bảo rằng thầy rất mẫu mực?Rốt cuộc là ai nói thế?Tại sao ko nói thêm là thầy có trí nhớ rất rất tốt?Để chỉ sau 1 giờ toán hắn từ 1 con người vật vờ nơi cuối lớp trở thành tấm bia nhắm tới của thầy VH.Hắn tự thở dài,cái chiêu này của cô ta cũng thật quá tàn nhẫn đi,tin đồn tình yêu trong sáng còn chưa chấm dứt giờ lại phát sinh thêm 1 người có tình ý,cuối cùng hắn phải làm nhân vật chính tới bao giờ?Còn đang mải thả hồn “để gió cuốn đi” thì bỗng nhiên bóng hình thân quen xuất hiện ngay bên cạnh hắn.Hắn mơ màng nhìn lên,đột nhiên trong bán cầu não phải của hắn hoạt động đưa ra hình ảnh cái mặt nhọn hoắt cái kính tứ giác,kèm thêm cái trán nhẵn bóng,cặp môi súp pờ men ngậm ô mai xuất hiện trước mặt hắn,rất rất rất mún cười mà hắn đành cố nuốt vào trong.

“Đang giờ học anh làm gì thế?” thầy giáo toán hết sức nghiêm túc nhìn cậu học trò hỗn xược,lần đầu trong đời thầy giáo thầy có cảm giác bị sỉ nhục như thế.Ôi cứ tưởng rằng học trò mình ngoan tới lúc phát hiện ra thì chúng đang bôi nhọ hình tượng của mình rồi.Còn gì đau khổ hơn khi có 1 học trò như thế này?Còn gì đau khổ hơn khi nhìn thấy cái mặt nhọn hoắc của mình lại chúm chím ngậm ô mai như thế này?Còn gì đau khổ hơn khi chúng nó cười với mình thì mình tưởng vì chúng nó quí mình??Ôi trái tim người thầy giáo,tình yêu thương học trò vô bờ bến nay dâng trào như đại hồng thủy.

“Dạ em..” hắn còn đang cố gắng dùng bán cầu não trái để suy nghĩ xem rốt cuộc có cái lý do gì thích hợp đây còn chưa kịp khởi động máy,thì đã nghe loạt đạn thứ hai của ông thầy nã rầm rầm.

“Vở của anh đâu?” ,đây là chiêu thứ 2 của các giáo viên.Đó gọi là bới mèo ra bọ,bới lông tìm vết,hay còn có 1 tên gọi khác vô cùng ngắn gọn,xúc tích nhưng bất cứ đứa học sinh nào nghe thấy cũng chỉ muốn khóc ròng,đấy chính là “đì”.

Hắn ko nói thêm gì nữa,nhìn ông thầy.Thầy ơi,thầy muốn bắt lỗi thì cứ bắt lỗi mắc mớ gì phải kiếm cho đủ lý do.Nghĩ thế nhưng hắn vẫn thò tay vào ngăn bàn,rút ra 1 quyển có tên là vở toán,ném lên bàn ko nói thêm câu gì.Trong đầu thì nghĩ,thầy kiểm tra cứ kiểm tra,em ko ghi bài đấy tiếp theo thầy muốn làm gì?

Thầy VH cầm quyển vở của hắn lên,đôi môi cong xuống nghiêm nghị nhìn hắn 1 cái liếc hiểm rồi mới chậm rãi giở vở ra.

Người ta vẫn thường bảo thực tế ko bao giờ giống như người ta tưởng tượng.Đó là 1 khoảng cách xa,vô cùng xa.Bởi vì,đôi khi thực tế còn.. xấu..xấu hơn tưởng tượng rất rất nhiều.

Vừa giở được vài trang từ trong quyển vở đã rơi ra 1 vài tờ giấy gì đó hình chữ nhật.Hắn nhìn những tờ giấy rơi xuống đất tự hỏi,gì thế nhỉ?Chưa từng thấy bao giờ.Thầy Văn hóa lườm hắn 1 cái rồi chậm rãi cúi người xuống nhặt hết 3 tờ giấy lên xem.Sau khi xem xong mặt thầy lại biến sắc lần nữa,nhưng lần này đầu tiên là đỏ lừ,khẽ ho 1 tiếng rồi quay đi,Tới khi quay lại,cái gương mặt hình nón của thầy bừng bừng lửa giận..Giận vô cùng giận,trông thầy như cái ống khói tàu lửa đang phả khói phì phì,rít còi inh ỏi.Đôi vai gầy của thầy bắt đầu run run,gương mặt vốn lồi lõm ko bằng phẳng vì tuổi già của thầy nay càng trũng sâu như vừa bị sạt lở đất.Đôi lông mày nhíu lại thành những vết nứt dài trên gương mặt,cái kính dày cộp lại lóe lên 1 tia sáng bức bối.Đôi môi khô cằn thâm đen vì thuốc của thầy méo xẹo rít lên 1 cách giận dữ “HOÀNG TUẤN TÚ Anh đến trường để làm cái trò này hả?!”

Hắn còn chưa hiểu đầu cua tai nheo,chỉ biết 1 điều giờ này thì ra bức vẽ của con khủng long cũng thật là tử tế đấy chứ.Cô ta vẽ mặt thầy giáo nhẵn thín à.Giờ nhìn thầy ko khác gì mặt ruộng mùa khô.Trông thật thê thảm.

Thầy ném mạnh 3 mảnh giấy xuống mặt bàn trước mặt hắn tức giận.Hắn mới cúi xuống nhìn cho rõ,rốt cuộc giấy gì mà thần kì khiến thầy thay đổi nét mặt liên tục như thế?Và cuối cùng người thay đổi nét mặt lại chính là hắn.

Ko phải chứ?Trần Hiểu Nhi,cô.. cô.. cô..Cô kiếm cái của nợ này ở đâu ra vậy?Mấy mảnh giấy ấy thì ra là mấy bức ảnh,trong ảnh là 3 cô gái trên người hổng mảnh vải che thân,đang ở các tư thế vô cùng nhạy cảm.Hắn bỗng chốc tim đập mạnh,đầu quay quay.Hắn rốt cuộc là đang đối diện với 1 đứa con gái 17t hay đang đối diện với 1 thằng nhóc con trai của ma vương đây?Cái thứ ảnh này,rốt cuộc cô ta kiếm ở đâu ra?Cái kế này… rốt cuộc là cô ta muốn gì đây?

Hắn ngước lên nhìn thầy văn hóa 1 cách cầu cứu,thầy ơi thầy anh minh thần võ ko phải thầy tin mấy bức ảnh này của em thật chứ?Thầy ơi thầy thông minh như vậy,đầu thầy to hơn cả thân người chắc chắn não thầy cũng rất rất lớn,thầy ko thể mắc 1 cái bẫy đơn giản thế này chứ?Thầy ơi em như thế này từ xưa đến nay chỉ coi phim AV chứ có bao giờ em xem ảnh đâu,xem ảnh đâu có hứng thú bằng xem phim được,cái thể loại nhạt nhẽo này em đâu có thèm xem chứ.Ảnh đâu có cử động được,lại càng ko có âm thanh,nhìn đi nhìn lại cũng chẳng động đậy tí nào cả.Em ko bao giờ lại đi xem cái thứ chả có tính hấp dẫn gì thế này!.Thầy.. em bị oan thật mà!

Nhưng thầy văn hóa kết cục vẫn hoàn toàn bỏ ngoài kính ánh mắt cầu khẩn của hắn,đúng như cái tên nói lên tất cả của mình,do thầy rất văn hóa nên cư xử cũng rất văn hóa,nhưng tới khi cư xử thiếu văn hóa thì lại vô cùng ko có văn hóa..

“Anh cất sách vở lên đứng cột cờ đợi tôi!” thầy lạnh băng phán.

Hắn như sét đánh ngang tai.Ko .. ko phải chứ thầy?Chỉ vì mấy cái ảnh ko có chút kích thích nào thế này mà bắt em lên đứng cột cờ sao?Thầy đừng đùa em chứ?

“Còn đứng đấy làm gì?Muốn tôi nhờ người tới khiêng anh đi à?” thầy nói mỉa mai.

Cả lớp khẽ lầm rầm.

“ko phải thầy đang nhắc tới nam chính trong truyện tình học đường chứ?Thì ra cả giáo viên cũng biết.”

“Thế tức là đúng rồi!Ko ngờ hotboy lại là dân đồng tính.”

“Nhưng trước đây anh ta cặp với nhiều người lắm mà,ko lý nào”



Hắn nghe ko nổi,đành nhắm mắt mím chặt môi uất hận.Trần Hiểu Nhi,lại bị cô chơi 1 vố.Cô có cần thiết bạc tình vậy ko?Tôi cùng lắm chỉ làm sách vở cô ướt thôi,còn cô lại đem ảnh khiêu dâm kẹp vào vở tôi.Con khủng long kia,rốt cuộc cô tính làm gì đây.Truyện tình học đường cô viết còn chưa giảm độ hot,cô đã lại cho tôi thêm 1 tình tiết mới rồi.Rốt cuộc cô còn tính vùi dập tôi bao nhiêu nữa.Con nhỏ chằn ăn.

Hắt xì..

Lúc này trong lớp 12A9,đang là sinh học.Nhi vừa hắt xì hơi 1 cái ko chủ ý.Tuy quần áo trên người đã khô nhưng vẫn là cứ thấy hơi lạnh lạnh.Đúng là mùa đông có khác,lạnh quá đi!!

Hoàng Tuấn Tú lần đầu tiên thấy mình thê thảm thế này.Trong 19 năm qua chưa bao giờ hắn ta bị đứng ở dưới cột cờ chịu tội.Mỗi khi có học sinh nào vi phạm nội qui cực kỳ,cực kỳ nghiêm trọng giáo viên mới bắt ra cột cờ đứng để điểm mặt thị chúng.Giống 1 loại hình trừng phạt như cạo đầu bôi vôi,thả bè trôi sông ngày xưa.Nhưng từ khi vào cái trường này anh mới chỉ thấy có 3 lần có người bị đứng phạt ở cột cờ.Lúc đó nghĩ trông chúng nó thật thê thảm,ai bảo ngu ngốc gây chuyện còn để bị bắt,thậm trí còn cười thầm.Nhưng ko bao giờ ngờ có ngày người đứng đây lại là mình.Đúng là ko ai nói trước được tương lại,cười người hôm trước hôm sau người cười là thế đấy.

Ngậm ngùi mà chua xót thương thân oán phận cho thân phận bần cùng của mình.Đột nhiên 1 làn gió thổi qua làm hắn tâm trạng càng thêm khó chịu.Trong đầu lại vang lên bài thơ “Gió hiu hiu hề,nước sông DỊch lạnh ghê,tráng sĩ ra đi ko trở về!”.Nước mắt như tuôn ra.Khủng long bạo chúa,tôi chỉ làm ướt sách cô thôi,có cần thiết phá tôi vậy ko?Làm tôi đi tong con psp thì thôi đi,giờ lại cho tôi ra đứng hạ cờ thế này hả?Tuy đúng là mình ko bao giờ tham gia đầu tuần kéo cờ,nhưng cũng ko cần phải đứng đây để bù lại thời gian đã mất chứ??

Cuối cùng thì hồi trống cũng vang lên,mấy giáo viên đi qua cứ nhìn hắn như thể sinh vật lạ,hắn thật chẳng còn biết giấu mặt vào đâu.Tất cả cũng tại cô ta.Hoàn toàn là lỗi tại cô ta.

Trên tầng 3 dãy nhà A,có 1 cô gái đang nhìn xuống cột cờ với 1 thân thể đang đứng im lặng cạnh cái cột sắt lạnh băng,trên môi nở 1 nụ cười.Hoàng Tuấn Tú,tôi đã nói rồi phải ko?Anh ko gây thì tôi cũng ko gây,tốt nhất nên tránh xa tôi ra 1 chút,đồ công tử bột.

Thầy văn hóa đã bước xuống sân,nhìn thằng học trò bất trị đang co ro,thầy lườm nó 1 cái rồi nói “Đi theo tôi!”

Hắn lẳng lặng đi theo sau,ôi lại là cái văn phòng.Từ khi gặp phải cô ta lần thứ 2 tới văn phòng rồi đấy.Ko phải xui vậy chứ?

Thấy hắn bước vào theo sau thầy Vũ,bảo vật quốc gia liền đứng dậy hỏi.

“Có chuyện gì vậy?” trong lòng thầm nghĩ,ôi ko phải sẽ có thêm cái kính gọng vàng nữa chứ?

“Thầy xem đi!” thầy Vũ vô cùng bực bội ném 3 tấm hình xuống bàn.

Quốc Bảo dân tộc tò mò cúi xuống,sau đó thì..Ôi quá sức hot,quá sức chịu đựng của thầy rồi..Thầy đỏ mặt tía tai,máu mũi chảy ra.Trời ơi,Hoàng Tuấn Tú em có hàng nóng mà giữ làm của riêng bao lâu.

Thằng nhóc chán chả buồn nhìn,ko phải chứ?Mới có thể đã chảy máu cam.Chắc chắn là thầy ko xem AV được rồi,nếu xem chắc thầy chảy máu mà chết quá.Thật đáng thương.

Văn hóa bực bội ngồi xuống ghế,tay đặt lên bàn,nhìn tướng thầy lúc này thật vô cùng nam tính,ko giống như cái tướng còm nhom lúc nào đi cũng gù lưng vô cùng biết thân phận của thầy.Bọn học sinh bây giờ thật là,mới tí tuổi đầu,nứt mắt ra đã xem mấy cái thể loại tranh ảnh thế này,thì làm sao còn học hành gì nữa.Nhớ lại ngày xưa lúc bằng tuổi chúng nó,thầy còn chả biết trẻ con làm sao sinh ra,đến lúc cưới vợ đêm động phòng còn thấy ngại đến chín cả mặt.Vậy mà giờ,chúng nó.. chúng nó.. nhìn tơ hơ thế này mà hoàn toàn ko phản ứng tí nào.Ko phải mình vô dụng thế chứ??Chẳng nhẽ lại ko bằng thằng nhóc cấp 3 này?

Trong lòng thầy có chút ghen tị,nhớ cái ngày xưa nắm tay ko dám nắm,tối tân hôn đèn chưa tắt thì chỉ dám nhìn ko dám động thủ.Tới lúc tắt đèn rồi cũng chỉ dám tiến quân từ từ.Vậy mà giờ chúng..Quá tân tiến,quá tân tiến rồi.Mình lạc hậu vậy sao?

Thầy văn hóa có vô cùng nhiều suy nghĩ về văn hóa sống ngày nay,lại tự so sánh với bản thân mình trong tâm ko khỏi có chút hoang mang.Chẳng nhẽ thầy lại lạc hậu tới thế.Nhưng mang tranh ảnh này tới trường,cũng thật to gan chứ.

Văn hóa suy nghĩ chán,tự kỷ chán,cuối cùng càng nghĩ càng thấy mình quá lỗi thời,quay sang bên giám thị nói 1 câu “Thầy là giám thị,vậy thầy quyết định xử phạt đi!”

Quốc Bảo mặt biến sắc,tay ko dám đẩy gọng kính vàng nữa,quay sang nhìn bà vợ bé nhỏ đang đứng đó,nuốt nước bọt cái ực.Rốt cuộc nên làm gì?Xử phạt,dĩ nhiên ko được rồi.Bây giờ là lúc nào,là gần tới tết dương lịch đấy.Thầy ko định cho tôi nhận quà tết sao thầy Vũ.Trong thâm tâm thầy khóc ra máu,nhưng lại hoàn toàn ko biết nên làm gì.

“Được rồi thầy cứ để tôi suy nghĩ trường hợp này.” Cuối cùng nam chính đành phải tính kế trì hoãn trước rồi tính tiếp sau.

Thầy Vũ ậm ừ rồi đứng dậy lên lớp tiếp để giảng bài,ko buồn quay lại để nhìn lấy 1 lần,thầy sợ rằng sự tự kỉ của mình lại quay lại.

Lúc này bảo vật quốc gia mới kéo tay Tú nói rất nhỏ “Trò làm gì thế hả sao lại mang mấy cái hình này đến trường?Muốn xem cũng phải cất cho kĩ chứ!”

Hắn nhăn mặt,ko phải chứ thầy,trông em khỏe mạnh thế này mà chỉ xem có mấy cái ảnh đã thỏa mãn rồi ý ạ?Em chỉ xem phim AV mấy cái thể loại ảnh chả có tí cảm xúc,tiếng động,chuyển động này xem làm gì cho mất thời gian.Bụng thì nghĩ vậy nhưng hắn đành nói “Ko phải của em!”

Quốc Bảo nhìn hắn ngạc nhiên “Vậy của ai?”

Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên hình ảnh 1 cô gái bé nhỏ,đứng như con sen ở giữa cái phòng hội đồng này,đôi mắt đen láy cụp xuống.Bao nhiêu lời định nói đều bị hắn 1 hơi hít vào trong “Của anh em.Em ko biết nó kẹp vào vở em lúc nào!”

Quốc Bảo nhìn hắn,nói thì nói vậy nhưng ai biết là đâu.Nhưng thôi cứ xem như lão ta tin đi,dù sao 2 cái kính gọng vàng vô cùng,vô cùng đáng tin “Thì ra là hiểu lầm.Nhưng nếu thầy Vũ ko hết giận thì thầy cũng ko còn cách nào khác.Em biết đấy.” bảo vật vừa nói mày hơi nhíu lại.Quả thật thầy ko muốn tự mình làm mất quà tết của mình đâu.Nên thầy vô cùng,vô cùng ko muốn phạt em.

“Thầy nghĩ em nên có lời với thầy Vũ thì tốt hơn.Chúng ta cũng ko ai muốn làm to chuyện này đúng ko?” bảo vật nói nhỏ với hắn,đôi môi như 2 trái chuối úp vào nhau chuyển động,đôi mắt thầy nhìn xung quanh thật nhanh xem liệu có bất cứ ai có thể nghe thấy lời vừa rồi ko.Đúng là có tật giật mình mà.

Hắn nở 1 nụ cười nhìn cái gương mặt bảo vật cần bảo tồn mà nghĩ,quả nhiên vàng lên giá cao thật.Rồi hắn mỉm cười “Em hiểu rồi!Cảm ơn thầy!”

Quốc Bảo vui mừng ra mặt,vỗ vai hắn “Rất thông minh!Được rồi về lớp đi!” trong bụng nghĩ,đừng quên ơn thầy nhé.Tết âm lịch cũng sắp đên rồi,thầy luôn luôn ở nhà.Hí hí hí..

“Tối nay tao ko đi được!” hắn nói.

Đầu dây bên kia hỏi gì đó,hắn nhăn mặt “Để tao giải quyết xong việc đã nếu sớm tao sẽ qua.” Nói rồi cụt máy.Nhìn lên ngôi nhà 3 tầng xây mái bằng trước mặt,đôi mắt nâu của hắn thu lại dịu dàng.Tay bấm chuông.

1 người phụ nữ béo tốt,tóc xoăn như mì sợi,mặc 1 cái áo thun nỉ dài tay,1 chiếc quần vải màu đen ôm lấy cặp giò heo chạy ra mở cửa.Nhìn cậu trai sáng sủa,điển trai,trắng trẻo ngoài cửa ko khỏi xuýt xoa “Chà con cái nhà ai đẹp trai quá!” rồi đon đả dùng bàn tay chắc thịt của mình ra mở cửa.

Hắn lẽ phép khẽ gật đầu chào “Em chào cô,em là học trò của thầy Vũ!”

Người phụ nữ à 1 tiếng mắt híp lại nhìn cậu trai trẻ rồi lập tức “Vào nhà!Em vào nhà đi!Để cô đi gọi thầy.” nói rồi dẫn đường cho hắn đi vào phòng khách,rồi mau mau di chuyển cái thân hình phì nhiêu màu mỡ của mình lên cầu thang, “Ông ơi,nhà có khách.”

Một lúc sau có tiếng bước chân và cuối cùng người mà hắn chờ đợi cũng xuất hiện nơi những bậc thang.Thoáng thấy cậu trai trẻ tuổi tài cao,khuôn mặt văn hóa hơi nhíu lại.Bước chân xuống ngồi xuống ghế đối diện cậu học trò,ông nói chậm rãi “Trò đến có chuyện gì?”

Hắn nở 1 nụ cười của thiên thần ngoan ngoãn,trong lòng thì ác quỉ lộng hành, “Dạ thưa thầy,em biết sáng nay là em sai.Nên em đến mong thầy tha lỗi ạ!” vừa nói hắn vừa đặt cái giỏ quà to như quả núi nhỏ,nào rượu tây nào thuốc ngoại,nào bánh đắt tiền được gói lại cẩn thận,làm hắn xách cũng muốn đau tay.Tất nhiên là ko thể thiếu hoa đồng tiền đặt ở trong rồi.

Thầy văn hóa nhìn giỏ quà to có khi gấp đôi chiều ngang người thầy,ko khỏi chạnh lòng.Cái thằng nhóc này ở lớp đã mang ảnh nóng,vẽ bậy trên sách miệt thị ta,giờ lại còn mang cả giỏ quà to đến,ý chê ta gầy còm,yếu sinh lý chứ gì?Ta đâu có ngu đâu. “Anh mang về đi!Tôi ko dám nhận!”

Ấy ấy,đấy gọi là có tật giật mình.Khi mà mình có điểm yếu gì cứ có ai hay sự vật nào liên quan thì ta lại cứ nhận vơ vợ thằng nhân là đang nói mình.Cũng là 1 trường hợp của sự nhảy cảm thái quá hay còn có thể dùng 1 từ là biến thái để hình dung.

Hắn hơi nhíu mày,vẫn cố tỏ ra nhiệt tình “Dạ em biết lỗi thật rồi mà thầy,đây là thành ý của em,mong thầy đứng từ chối!” hắn nói gương mặt điển trai khẽ nhíu mày vẻ tội lỗi.

“Tôi đã nói ko là ko!ANh mang về cho tôi!” thầy văn hóa vô cùng cương quyết.

Nhưng đang lúc sức sống thầy xung mãn như thế thì.. Bốp..

Cô giáo vừa từ bếp quay lại trên tay cầm theo 1 cái khay có mấy cốc trà mời khách.Nhìn giỏ quà to cỡ người mình trên bàn,lại đập ngay vào mắt là cái gì như phong bì trắng trắng,mắt cô sáng lung linh,trong đầu thì nghĩ “Đẹp trai,sáng sủa đúng là biết cách cư xử hơn người khác.Còn cái lão già cà queo như con cá ngựa khô nhà này thật là..”

Hắn đần mặt,nhìn cái góc khay va chạm với cái đầu hói của thầy mà ko khỏi bàng hoàng.Bạo hành gia đình ….Hèn gì,người thầy mới choắt như thế,bị hành hạ như vậy lớn làm sao được.Trong lòng hắn nghĩ,nhưng cấm có dám biểu hiện ra.Chỉ đành ngồi im,vờ như ko thấy gì hết.

Cô giáo đon đả mời hắn uống trà,hắn lễ phép nhận lấy bằng 2 tay,đưa cốc trà lên miệng mắt ko dám nhìn thẳng vào ông thầy đáng thương của mình.Đột nhiên giờ hắn hiểu tại sao mà ở lớp thầy vô cùng,vô cùng nguyên tắc.Chỉ cần im lặng là thầy cho qua luôn.Quả thật giờ mới hiểu sâu sắc nỗi lòng của thầy giáo.Hèn gì thầy lại yêu sự im lặng như vậy.

Cô giáo đon đả nhìn hắn cười,hắn chỉ dám giả vờ con nai vàng ngước mắt lên nhìn rồi lại cụp xuống ra chiều xấu hổ.Trong đầu người phụ nữ trước mặt thì nghĩ “Càng nhìn càng thấy đẹp trai,lại còn rất lễ phép!Thật ưng mắt!”

Thầy văn hóa nhìn bộ dạng hài lòng của bà vợ,trong lòng tự kỉ lại trào dâng.Rõ ràng cái tên nhóc này đang muốn trêu ngươi thầy giáo mà.Tiên học lễ,hậu học văn,thế mà nó dám lôi thầy nó ra làm trò đùa thế này đây.Lần này thầy mặc kệ là sẽ bị hành hạ bao lâu sau khi tên học trò này về,nhưng quyết tâm phải 1 lần vùng dậy khởi nghĩa,ko thể để thế gian coi thường thế này được.Nghĩ là làm,thầy đập tay thật mạnh vào thành ghế.

Rầm..

“Tôi đã bảo tôi ko nhận!Cậu về nhanh cho tôi!” oai hùng,tự bản thân thầy cảm thấy mình hôm nay sao oai hùng quá.Bình thường cứ về nhà là thầy lầm lũi như con chuột chũi,vợ gọi thì tới,ngồi cạnh bà nhà mà cứ như ngồi trên bàn chông,ho ko dám ho mạnh,thở ko dám thở dài, kết quả là ở trong nhà thầy,người nói nhiều luôn là vợ.Vợ là nhất.Vợ là đại nhân,còn thầy chỉ là tiểu tốt.Đã bao nhiêu năm nhìn nắm đấm càng ngày càng to ra,chắc thịt của bà vợ là bấy nhiêu lần khởi nghĩa bất thành của thầy.Thầy thì cứ ngày càng gầy gò,còn vợ thầy cứ ngày càng béo tốt.Cứ như thể thầy chưa đủ đáng thương với chiều cao khiêm tốn ko bằng.Nhưng thầy lại có 1 điều hài lòng duy nhất,cho tới ngày hôm kia,đấy là dạy học.Nhìn cái ko khí lớp học yên ắng khi thầy giảng bài,bỗng chốc thầy thấy ôi sao mình vĩ đại quá.Chỉ có duy nhất nơi đó,người ta mới biết nể biết sợ thầy,biết lắng nghe thầy nói.Thầy giống như thánh nhân cầm đầu lũ trẻ,hướng dẫn chúng trưởng thành.Ôi nghề giáo,mới vĩ đại làm sao?Thế nhưng cái thánh đường của thầy,chỉ vì thằng nhóc này,đạp 1 cái mà vỡ tan tành.Thật đúng là..Ko thể tha thứ..Tuyệt đối.. Tuyệt đối ko thể tha..

Hắn nhíu mày trễ xuống,đôi mắt mở ra vẻ đáng thương “Thưa thầy..”

Cạch..

Đôi mắt thầy văn hóa sau cặp kính mở to,cái cổ toàn xương của thầy quay sang bên trái,yết hầu của thầy khẽ di động,thầy vừa nuốt nước bọt cái ực.

“Ông vừa nói gì nhỉ?” bà nhà thầy vừa đặt cốc trà xuống cái đĩa vô cùng mạnh,đôi tay mập ú cầm cái quai cốc khiến cho nó như sắp sứt ra,đôi mắt híp lại thành 1 đường cong,đôi môi dày đang nở nụ cười để lộ hàm răng hạt ngô.Ko khí quanh người bà tỏa ra hơi lạnh như mùa đông mở tủ lạnh vậy.

Thầy khẽ nhíu mày,đường chân chim lại hiện rõ trên gương mặt,nhưng giờ ko phải là sạt lở đất như ban sáng,mà nó trĩu xuống như bột mì bị kéo dài ra.Tuy thời tiết cuối tháng 1 gần tết lại chẳng nóng nực gì,mà đột nhiên thầy ngồi trong nhà lại toát mồ hôi.

“Tôi bảo cậu ta mang đồ về!” ko được,trước mặt học trò mà để bị vợ quản thì còn ra thể thống gì.Ko được tuyệt đối ko được.Văn hóa là phải tiến bộ,phải phát triển,phải cư xử đúng mực,phải thật văn hóa.Nghĩ sao làm vậy,thầy liều cái thân xác thiêu thân của mình xông lên.

Vợ thầy ko nói gì,môi vẫn cười đưa cốc trà lên miệng uống,rồi đặt xuống bàn nhẹ nhàng quay sang nhìn thầy cười rất dịu dàng. “Ông có biết là mình đang nói gì ko?”

Văn hóa thấy tay mình lạnh toát,nhưng vẫn nắm chặt thành ghế để tránh run cố chấp nói nên luận điểm của mình “Tôi nói tôi ko nhận quà bà để cậu ta về đi.”

“Thật à?” vợ thầy khuôn miệng tươi cười nhìn thầy đang chảy nước mắt,đôi bàn chân móng giò đè chặt hơn xuống càng con cua.Rít thật khẽ qua đôi môi vẫn đang mỉm cười “Dạo này ông bắt đầu lẫn rồi à?” tiếp tục di di cái móng heo của mình 1 cách tàn nhẫn.

Hắn nhìn ông thầy,cái cổ xương gầy toàn da với gân nhẽo nhẽo đang gồng lên chống chọi cơn đau,đôi môi tím tái cắn chặt,mồ hôi đầm đìa trên cái vùng lãnh thổ khô cằn nứt nẻ bên trên đôi chân mày,trong lòng ko khỏi thương xót.Xem ra con khủng long của mình vẫn còn hiền lành chán,ít nhất cô ta ko xử dụng bạo hành.Hơn nữa người cô ta nhỏ thế có dẵm chắc cũng ko đau đến thế đâu.

Sau khi trừng phạt con cá ngựa ốm yếu xong,con heo quay ra nhìn hắn vui vẻ “Cô cám ơn em nhé,em khách sáo quá!” nói rồi đôi bàn tay mập mạp tiến tới giỏ quà mà ôm về phía mình ko khỏi xuýt xoa,toàn đồ ngoại thế này chắc chắn ko phải rẻ.Đôi mắt ko rời khỏi được cái phong bì lấp lánh nằm kia,trong lòng tự hỏi ko biết là bao nhiêu đây?

Hắn chỉ cười bẽn lẽn “Em cám ơn cô!”

Bà văn hóa dùng bàn tay mập mỡ vỗ hắn 1 cái “Ôi em là học trò của nhà tôi cũng xem như người nhà,khách sáo làm gì!!”

Hắn bị đánh 1 cái đau điếng,nhưng vẫn cứ phải cố gắng cười.Trong lòng lại càng thấy thương ông thầy mình hơn.Hắn là trai tráng khỏe mạnh còn thấy đau vậy,ko biết làm sao ông ý chịu nổi tới ngày nay.Trong lòng ko khỏi có chút nể phục.

Cười tới híp mắt nhìn giỏ quà rồi quay sang liếc ông thầy 1 cái cảnh cáo,trôi đôi mắt nhỏ tí của bà văn hóa ánh lên ánh nhìn hung dữ “Tôi đã nhận quà rồi,ông liệu mà làm!” lườm xong rồi,bà quay đầu sang nhìn cậu chàng điển trai trước mặt,đôi mắt híp lại,gò mà béo mập cũng cong lên bởi nụ cười của cái môi “Hai thầy trò ngồi chơi nhé!Cô xin phép!” nói rồi bà ôm giỏ quà phi thẳng 1 mạch lên lầu.Để mặc cho ông thầy đang tìm lại hơi thở sau đòn tấn công vừa rồi.

Lúc này tâm trạng của văn hóa vô cùng nặng nề,cái chân thì đau nhức như gãy xương trên qui mô lớn,dạ dày quặn lại,thôi thế là xong rồi.Cái thằng học trò này nó thấy hết rồi,giờ ông còn gì là oai phong ở trường nữa.

“Thưa thầy,thầy tha lỗi cho em!” hắn nói ra chiều vô cùng hối lỗi,gương mặt hơi cúi thấp xuống.CHiêu này học của con khủng long.

Thầy văn hóa chả còn biết nói gì.Chỉ day day thái dương.

“Em sẽ ko nói với ai đâu ạ!” hắn nói,đôi mắt hơi ngước lên xem VH có phản ứng gì ko?

Quả nhiên con cá ngựa chuyển động người hơi hướng về phía hắn,đôi chân mày cũng dãn ra.

“Em tuyệt đôi ko nói với ai chuyện hôm nay đâu ạ!” hắn khẳng định lại. “Dù sao em mang quà tới tặng thầy cũng là chuyện ko nên cho ai biết đúng ko ạ?” hắn thêm lý do để níu kéo thêm chút tin tưởng.

Quả nhiên văn hóa bị làm cho cảm động. “Thật chứ?”

Hắn gật gật đầu,dù sao cái chuyện này cũng chẳng có lợi gì cho hắn khi nói ra hết.Thầy ơi có phải tại tuổi già nên đa nghi ko?Chuyện thầy có nuôi heo rừng ở nhà hay ko em hoàn toàn chả có hứng thú,em chỉ hứng thú tới việc em có bị kiểm điểm hay ko thôi.

Văn hóa suy nghĩ 1 lúc,so sánh lợi hại.Quà thì con vịt giời nhà này cũng nhận rồi,giờ bảo bà ta nhả ra,đừng có mà mong.Kể cả trái đất có bị mặt trăng đâm thủng,thì bà ta cũng phải ôm giỏ quà ấy chết chung,cho nên nghiễm nhiên xem như thầy nhận rồi.Hơn nữa nếu hắn ta đến lớp nói linh tinh ko phải chẳng còn đứa học trò nào sợ thầy sao?Đắn đo 1 lúc thầy bắt đầu thỏa hiệp.

“Lần sau ko được như vậy nữa đấy!” chút tự tôn cuối cùng của người thầy giáo phải giữ lại chứ.

“Dạ,em cám ơn thầy!” hắn đắc ý nhưng vẫn phải tỏ ra ngoan đạo,rồi đứng lên xin phép đi về,vốn là muốn nhanh chân đi chơi,hơn nữa tránh để khỏi thấy vài việc ko nên thấy.Giống như trong phim,biết vừa đủ để giữ mạng được rồi,kẻ biết quá nhiều thì thế nào cũng chết đầu tiên.

Khách muốn về,mà chủ nhà cũng hoàn toàn chẳng muốn giữ.Nghe hắn nói đi về trong lòng thầy văn hóa giãn ra thở nhẹ 1 tiếng,may quá,cuối cùng cũng đi về.Cái buổi nói chuyện ngượng ngập này cuối cùng cũng kết thúc bằng việc thất bại của lần khởi nghĩa đầu tiên cũng là cuối cùng của thầy.Thật thất bại.Nên tốt nhất để nhân chứng duy nhất đi càng xa càng tốt.

Đưa hắn ra cổng,mở cửa cho hắn đi về,thầy còn ko quên vỗ nhẹ vai hắn “Lần sau cẩn thận đấy!”

Hắn ngoan đạo dạ vâng,đang định đi ra ngoài thì thầy lại vỗ vai cái nữa,lần này khuôn mặt của thầy có vẻ vô cùng nghiêm túc.Hắn chột dạ,ko phải thầy đổi ý chứ?

Thầy bảo hắn cúi xuống lại gần đây,hắn có chút sờ sợ.Thầy.. thầy định làm gì em vậy?Nhưng vẫn miễn cưỡng cúi xuống nghe xem rốt cuộc có chuyện gì làm mặt thầy đổi sắc như vậy.

“Mấy cái ảnh đó,trò kiếm ở đâu vậy?” lời thầy rất nhỏ rỉ vào tai hắn,mắt thầy ko quên ngước nhìn vào trong phòng khách hướng cầu thang,sợ bóng dáng con heo rừng xuất hiện.

Hắn trố mắt,nhìn ông thầy văn hóa của mình 1 lần.Trong đầu ko khỏi hiện lên dòng chữ trên quyển sách toán “Đúng là vãi hàng thật!!”.

Hỗn chiến trường học – round 3 finished!!

Trận này xem như hòa,tỉ số vẫn ko đổi.