Nắm đấm đến trước mặt, Y Tiêu không suy nghĩ nhiều, theo bản năng lùi lại một bước, cô dựa vào cánh cửa sắt tránh được đòn tấn công dữ dội kia. Đối thủ cũng rất lợi hại, không cho cô cơ hội thở dốc lập tức tung thêm cú thứ hai. Y Tiêu bị ép vào góc tường không còn sức để chống trả nên phải cúi xuống và co người lại, sau đó cô thừa dịp người nọ sơ hở đánh trả lại. Mặc dù cô tránh được cú đấm nhưng bắp chân vẫn bị đá trúng, điều khủng khiếp hơn là vết thương trên cánh tay trái bị rách chỉ, búi tóc buộc sau đầu cũng lòa xòa, rũ rượi, trông vô cùng chật vật.
Gió trên tòa nhà 66 tầng mang đến cảm giác đau rát, hai người đứng nhìn nhau, không ai dám tùy tiện ra tay, sợ sơ xuất sẽ bị đối phương áp đảo. Tuy Y Tiêu vẫn rất bị động nhưng cô đã nhìn ra thực lực của đối thủ, nếu cô không bị thương cũng không có khả năng toàn mạng trở về, huống chi là…
Y Tiêu bất giác liếc nhìn bàn tay trái của mình, mặc dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế nhưng cô vẫn không thể che giấu được sự run rẩy vì đau đớn. Chất lỏng màu đỏ tươi liên tục trào ra từ lỗ đạn nhỏ xíu, men theo cách tay rơi từng giọt xuống đầu ngón tay tạo thành những đóa hoa đỏ li ti trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời chỉ nghe được âm thanh ‘tok tok’ như mưa nhỏ xuống đất. Y Tiêu nhìn người trước mặt đang mặc một bộ đồ da bó sát (*) và đeo mặt nạ, nhìn sơ liền nhận ra đối phương là phụ nữ. Phong cách này khá giống Nghiêm Gia Lăng, nhưng hình thể và thủ pháp lại rất khác, có thể mở mặt nạ Ultra Man ra không? Y Tiêu nhướng mày cười khúc khích.
“Các hạ không cần phải giấu mặt, tôi đến đây cũng không định sẽ sống sót trở về…”
(*) Đồ da này, maybe
Nhưng Y Tiêu còn chưa nói xong thì đối phương đã tiến đến trước mặt, đồng thời dùng tay và chân phát động đợt tấn công thứ hai. Lần này Y Tiêu không còn chật vật như lúc nãy, vừa đánh vừa lui, hóa giải mọi thế võ. Tuy cô không nhất định đánh thắng nhưng muốn cô chết không phải là chuyện dễ dàng.
“Chỉ cần các người thả Tạ Sở Toàn ra, muốn chém muốn gϊếŧ muốn làm gì cũng được!”
Y Tiêu nghiêng người tránh thoát cánh tay đang siết chặt cổ họng, người nọ thoáng dừng một chút, sau đó nhấc chân lên tiếp tục đá vào đùi Y Tiêu. Thấy không thương lượng được, cô cũng nổi giận vươn tay đánh trả, xuất chiêu thái cực lấy tứ lạng bạt thiên cân, quấn lấy tay đối phương giống như một con rắn. Tay trái chọc vào hai mắt ép đối phương cúi người tránh né những ngón tay sắc nhọn của Y Tiêu, hai người như kỳ phùng địch thủ không phân cao thấp.
Thể lực Y Tiêu khó có thể duy trì bền vững, máu chảy ra ướt đẫm cả tay áo, sắc mặt cô tái nhợt, đầu hơi choáng váng. Có lẽ “Ultraman” cũng nhìn ra điểm ấy nên lúc đầu không cố ý tấn công, thậm chí còn cố gắng tránh né vết thương của Y Tiêu vài lần, có lẽ là vì khinh thường. Đến khi nhìn thấy Y Tiêu dùng thủ đoạn quỷ quyệt để chọc thủng mắt người ta, chiêu thức trên tay cũng trở nên lợi hại.
“Hộc hộc…” Y Tiêu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cánh tay truyền đến một cơn đau thấu xương, sau đó ống tay áo bị xé ra làm đôi. Trước khi Y Tiêu mất thăng bằng ngã xuống đất cũng không quên đá vào bụng dưới của đối phương một phát. Cú đá này khiến người ta không chết cũng bị thương, nếu là đàn ông thì e rằng sẽ không thể gần nữ sắc trong vài tháng, là phụ nữ sẽ sớm cảm nhận được cơn đau đẻ, nhưng cũng vì vậy mà vết thương của Y Tiêu đã hoàn toàn bị xé rách. Đàn ông mạng mẽ có thể hy sinh cánh tay mà không hề than vãn một tiếng, nhưng Y Tiêu chỉ là phụ nữ với dây thần kinh phát triển bất thường, ngày thường cắt rau thái thịt đứt tay một xíu đã khiến cô kêu rên nửa ngày, vết thương kinh khủng này làm cô muốn chửi má nó. Rõ ràng cô không phải là người duy nhất muốn mắng ‘má nó’, người đối diện ngẩng đầu lên ba lần mới miễn cưỡng che bụng đứng dậy.
“Tôi sắp chết rồi, ít ra cũng nên cho tôi biết mặt hung thủ chứ!”
Với một nụ cười nhếch mép, giọng điệu ngỗ ngược như muốn nói, “Cho tôi nhìn mặt một cái!”
Ít ai có thể đối mặt với cái chết bằng một nụ cười, người có thể làm được điều đó thường là những người không thiết sống, nhưng Y Tiêu còn có chị gái và một người cô yêu như sinh mạng. Cô chưa được chứng kiến Đô Đô tán gái và cưới vợ thì đâu thể cam lòng nhắm mắt ra đi như thế. Người kia run rẩy bước tới gần rồi chậm rãi tháo xuống mặt nạ lộ ra chiếc cằm thanh tú, đôi môi mỏng đỏ, sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài…
Mọi thứ diễn ra thật chậm, giống như slow motion trong phim Ấn Độ, nếu là trước đây Y Tiêu nhất định sẽ trơ trẽn già mồm bàn về tiểu thuyết Quỳnh Dao, nhưng mà hiện tại…
Nụ cười đọng lại trên môi, khắc trước Y Tiêu vẫn hy vọng có một phép màu giải cứu sinh mệnh, nhưng lúc này cô hận tại sao người ngoài hành tinh không đến xâm chiến trái ngay lập tức, mong cho năm 2012 sớm đến và mang tất cả bí mật chôn vào cát bụi, ít ra cô còn cơ hội chết chung với người kia...
Hai người đắm đuối nhìn nhau như hai nhân vật chính trong phim Quỳnh Dao một lúc lâu, cũng không ai mở miệng. Không ai lên tiếng không có nghĩa là im lặng có thể giải quyết được mọi chuyện, vì miệng núi lửa đã cuồn cuộn nham thạch nóng chảy sắp phun trào. Y Tiêu cúi đầu vốn luôn kiêu hãnh xuống thấp, cô đang suy tư và ngẫm lại sự chậm trễ của chính mình, chậm đến mức không kịp nói cho người yêu biết, nếu sớm hơn...
Thế nhưng ‘sớm hơn’ là lúc nào? Từ lúc cô liều lĩnh ở lại căn nhà đó, từ lúc bắt đầu yêu một người cảnh sát tên Tạ Sở Toàn thì đã quá muộn màng rồi, kết cục đã định trước từ lâu, không ai có thể thoát khỏi bánh xe luân hồi của số phận.
Sở Toàn đang đợi, cô không biết mình đang đợi lời giải thích hay một lý do. Cô cố chấp chờ đợi và hy vọng những gì cô nhìn thấy không phải là sự thật và người kia có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, nhưng sự im lặng của Y Tiêu khiến cô hoàn toàn thất vọng.
Trầm mặc là chấp nhận!
“Em đã không muốn nói thì để tôi nói, đêm qua tại bến tàu Bắc Giao xảy ra một trần đấu súng, và em vốn nên ngồi trên xe lăn lại xuất hiện ở hiện trường!”
Một nụ cười gượng gạo nở trên môi, khi cánh cửa sắt kia mở ra, mọi huyễn tưởng như bọt biển tan vỡ làm trái tim đau đớn tột cùng, cô đã những tưởng hiện thực tàn khốc này vĩnh viễn sẽ không xảy ra.
“Chắc hẳn em đang thắc mắc làm sao tôi biết, đúng không?”
Chiếc bông tai theo đường parabol đáp xuống mặt đất, Y Tiêu nhặt lên, nhìn chiếc bông tai được khảm kim cương xanh lơ lửng có khắc tên viết tắt của hai người. Cô không thấy vật này lạ, Sở Toàn lại càng quen thuộc.
Y Tiêu vĩnh viễn cũng sẽ không quên đêm đó Sở Toàn đã đưa cho cô một chiếc hộp rỗng, cô tức giận đến mức suýt nhảy dựng lên và bất ngờ mở lại chiếc hộp lần hai. Đôi hoa tai được Sở Toàn thuê một nhà thiết kế trang sức người Pháp đặc biệt làm ra, ai ngờ vật đính ước hôm nào lại trở thành bằng chứng tốt nhất để tố cáo người yêu.
“Em đã lừa dối tôi, chân của em vốn đã lành lại từ lâu. Em đã gϊếŧ năm người ở bến tàu hôm qua và ba người Việt trước đó. Thân phận và nghề nghiệp của em đều là giả. Từ vụ Thiên Sứ cho đến cuộc gặp gỡ tình cờ ở thư viện, không, có lẽ là từ khi tôi bất cẩn đụng vào em, tôi đã rơi vào lưới…” Nước mắt bất ngờ rơi cuống như mưa sao băng, “Em có thể nói cho tôi biết có chuyện gì mà em không nói dối tôi không?”
Có, đương nhiên là có, ngoại trừ thân phận ra, mọi thứ khác đều là sự thật, duyên phận là thật, hạnh phúc là thật, yêu cũng là thật, nhưng lúc này Y Tiêu bi thương phát hiện bản thân chỉ là một tên hề trong vở kịch câm, bất kỳ lời bào chữa nào cũng đều trở nên giả tạo trong mắt khán giả, niềm tin đã sụp đổ, nghi ngờ thì vô hạn.
“Bây giờ nghĩ lại thì em tiếp cận tôi đều là âm mưu, tình yêu của em cũng chỉ là một màn kịch, đúng không? Em xem tôi là cái gì? Thú cưng hay là một trò tiêu khiển?”
Đột nhiên, Y Tiêu ngẩng đầu sững sờ nhìn chằm chằm vào người kia, trong mắt hiện lên vẻ đau buồn, tâm như bị ai nghiền nát, quả nhiên ngay cả tình yêu cũng bị hoài nghi.
“Một tên trộm hai tay nhuốm đầy máu, nhìn cảnh sát ngủ bên cạnh chắc là thú vị lắm phải không? Nên em hết lần này đến lần khác nhìn tôi như con ruồi không đầu bị nhốt trong chai thủy tinh rồi cảm thấy rất hài lòng, đúng không? Để tăng vui vẻ thậm chí em còn gϊếŧ người vô tội để gây phiền phức cho tôi.”
Nụ cười nhạt biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy căm hận có thể gϊếŧ người trong giây lát.
"Y Tiêu, tình yêu của em là giả tạo, à không, em căn bản không phải Y Tiêu, thật buồn cười, tôi yêu em lâu như vậy lại chẳng biết gọi em là gì nữa! Nhưng điều đó không còn quan trọng, từ nay về sau, giữa chúng ta không còn tình yêu nữa. Tôi hận em, so với Diêu Tuyết Nhi thì nỗi hận này còn hơn gấp trăm vạn lần. Bà ấy dùng dao nhọn, còn em lại dùng tình cảm làm tổn thương tôi. Em có biết chẳng có người phụ nữ nào có thể chịu đựng việc bị chính tình yêu của mình làm tổn thương không? Vậy nên sau này gặp lại hãy là người xa lạ, bất luận em là ai cũng đừng bao giờ để tôi gặp lại."
Gió lạnh thổi qua, từng chữ từng chữ phả vào tai hóa thành phiến băng đâm thẳng vào tim đau đớn, Y Tiêu không thể biện minh cho lời lên án vô tình kia nên chỉ có thể nhìn theo bóng dáng rời đi của người đó.
Nước mắt đã khô nhưng máu trong tim không ngừng tuôn ra. Cô nằm ngửa trên sân thượng không người, chuyện cũ hiển hiện trước mắt rồi trở thành hồi ức. Nếu như trên đời thật sự có ‘tình hoa độc’ thì hãy để cô chết ngay tức khắc cùng với cảm giác tội lỗi và tình yêu vô bờ này đi. Y Tiêu nghĩ vậy liền đưa tay lên che mặt, sau đó cô nhắm mắt nở một nụ cười nhẹ nhõm, hơi thở càng ngày càng yếu…