Trong hội trường vẫn là cảnh ồn ào náo nhiệt, một minh tinh điện ảnh nổi tiếng mặc sườn xám và đeo một viên ngọc bích trị giá hàng trăm triệu đô cùng Trần Kính Hiên đi lên sân khấu, đẩy bầu không khí lên đỉnh điểm, chẳng ai chú ý đến bạo động ngoài cửa, cũng có người nghe thấy tiếng súng nhưng họ chỉ nghĩ đó là tiếng pháo mừng.
Khi Tư Vi nhìn thấy "hòn đá lớn" trên cổ người đẹp, mặt mũi cô xanh mét, đầu óc nhất thời cảm thấy có gì đó xui xẻo sắp xảy ra. Quả nhiên cô chưa kịp phản ứng thì đã có người xông vào. Quan khách nhìn thấy bọn người lạ mặt đằng đằng sát khí, dùng ngón chân cũng biết đã có chuyện lớn, nhưng viên đá kia vẫn nằm yên trên cổ người đẹp. Một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên, nhưng khi Tư Vi hiểu được thì hiện trường đã bị phong tỏa, không ai được ra ngoài. Điều này có nghĩa là cô không thể loan tin nên chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho hai người phụ nữ ngoài kia.
Lúc này Y Tiêu đang ngồi trên xe hắt hơi liên tiếp 3 cái, một tiết mục đua xe điên cuồng đang trình diễn trên đường cao tốc, tất nhiên hai người không hề hay biết 'viên đá quý' kia không có trên chiếc xe kia. Với kỹ năng lái tốt và các pha xử lý nhẹ nhàng chiếc MINI vượt, bay, lạng lách... Tư Hàm đã bám sát Cayenne phía trước, hiển nhiên bọn họ cũng nhận thức được tình hình hiện tại nhưng không thể cắt đuôi phía sau.
Cả hai bên đều không muốn lộ mặt, dí súng vào nhau cũng không phải hành động sáng suốt dưới tình huống lúc này. Y Tiêu nghĩ nếu vũ khí hạng nặng trong tay bọn liều mạng đó làm tổn thương những người vô tội thì tội lỗi của cô sẽ vô cùng nghiêm trọng, nhưng cô không hề biết lúc này cảnh sát cũng đang truy lùng nhóm cướp có vũ trang. Sở dĩ cảnh sát có thể ứng biến nhanh như vậy, phải cảm ơn madam Tạ của chúng ta!
Vào thời điểm xảy ra vụ việc, Y Tiêu và Tư Hàm không phải là nhân chứng duy nhất tại hiện trường, kỳ thực khi đó Sở Toàn đang đứng trên sảnh lầu hai cùng Tần Khanh cũng nghe thấy tiếng súng. Dẫu đã gắn ống hãm thanh nhưng tiếng 'đùng đùng' vẫn rất rõ ràng, dĩ nhiên chỉ có kẻ điên mới đốt pháo vào lúc này. Dựa vào kỹ năng xử lý vụ án nhiều năm và cơ thể phản ứng trước não bộ, hai người lần lượt chạy xuống cầu thang. Không may hai cô cảnh sát vì tham gia bữa tiệc đã mặc váy dài, lúc họ lao ra đến cửa chỉ nhìn thấy chiếc Cayenne đụng vào đít xe của MINI làm nó biến dạng.
Sau khi xác nhận năm người kia đã chết, Sở Toàn căm giận xé toạc chiếc váy dài đến bắp đùi, sau đó tháo đôi giày cao ba phân ra rồi nhảy lên xe, đến khi chiếc CLK63 ra khỏi ngã tư đã mất dâu hai chiếc xe kia.
Sở Toàn một mặt truy kích, một mặt yêu cầu Tần Khanh báo cho cảnh sát giao thông. Nhờ vào hệ thống camera an ninh gắn khắp nơi, chẳng bao lâu họ đã biết được vị trí của hai chiếc xe kia, nhưng đến bến tàu chỉ thấy có một chiếc Cayenne trong nhà kho, chiếc MINI đỏ đã biến mất.
Mùi lưu huỳnh thoang thoảng vẫn còn trong không khí, vết tích loang lổ trên xe và dấu đạn đều nói rõ đã xảy ra một trận đánh lớn.
Sở Toàn nắm chặt tay, hai hàm răng rung lên bần bật, Tần Khanh theo sau lưng cũng chết lặng, bầu không khí áp lực làm người ta không thở nổi, chẳng bao lâu họ đã tìm được một xác chết nằm trong góc khuất.
Sở Toàn chậm rãi ngồi xổm xuống, tay đặt lên động mạch chủ đã ngừng đập. Người chết là nam giới, thể trạng cường tráng, mặt cúi gằm, bị bắn vào sau đầu và bị gϊếŧ chỉ bằng một phát đạn, trong tay cầm một khẩu Desert Eagle (*). Chẳng bao lâu họ đã tìm thấy thi thể thứ hai, thứ ba...
(*) Desert Eagle:
Tổng cộng có 5 thi thể chết vì vết thương do đạn bắn ở giữa lông mày hoặc phía sau đầu, chỉ có một người có thêm vết đạn ở chân và ngay sau đó bị kết liễu bởi một phát bắn vào thái dương nên có thể kết luận hung thủ có ít nhất hai người.
Mùi tanh tưởi quẩn quanh chớp mũi, Sở Toàn nhìn đại dương bao la rồi thở dài, đáy lòng dâng lên cảm giác bất lực trước nay chưa từng có. Tần Khanh liếc nhìn người đang đứng một mình, thu hết vẻ mặt thất thần của Madam vào mắt, cô lập tức lấy điện thoại báo người đến hỗ trợ.
Sở Toàn lấy lại tinh thần tiếp tục thăm dò hiện trường, đột nhiên dưới chân đạp trúng một vật cứng, cô chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt vật đó lên. Trong bóng tối, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu từ chiếc bông tai khiến mắt cô bỗng dưng đau rát.
Tư Hàm cau mày lái chiếc MINI chạy về một bến cảng bỏ hoang cách đó không xa. Y Tiêu không có trên xe, mặc dù cô đã cực lực áp chế nỗi sợ nhưng hai tay vẫn run lên bần bật. Khi bước chân lên bãi cát mềm lần nữa, Tư Hàm suýt tê liệt ngã quỵ xuống đất, nhưng cô biết bản thân không thể. Lý trí gần như đã đến bờ vực sụp đổ, cô gắt gao cắn chặt môi, không dám gọi tên người kia. Đèn pin chợt lóe sáng chiếu ra sóng biển đang vỗ vào bãi đá ngầm ngoài xa, mỗi giây đều là dày vò, ý niệm duy nhất trong đầu là người kia nhất định sẽ xuất hiện!
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên sóng lớn ập tới, trên mặt biển lấp lánh hiện ra một bóng người.
"Tiêu, là em sao?"
Tư Hàm ném đèn pin đi, bất chấp bơi về phía bóng người kia, "Tiêu, Tiêu..."
Khi Tư Hàm kéo những người dưới biển lên bờ, cả hai đều ướt sũng hệt như ma nước.
"Lên xe rời khỏi đây... mau..."
Y Tiêu yếu ớt nói, hơi thở bất định, hai người loạng choạng bước vào trong xe.
"Em bị thương?"
Nương theo ánh đèn trong xe, cô khoác áo cho Y Tiêu, hai má tái nhợt, bờ môi run rẩy.
"Đều tại chị..."
Nếu không phải vì lòng nhân từ, nếu phát súng vào đầu người đó thay vì vào chân thì em sẽ không bị thương, nếu em không yểm hộ cho chị trốn thoát thì em cũng sẽ không sẽ bị ép nhảy xuống biển.
"Đừng nghĩ lung tung, chị là chị của em, nếu đổi lại là chị thì chị cũng sẽ làm vậy cho em thôi."
Y Tiêu miễn cưỡng nở nụ cười, cô lau đi nước trên mắt Tư Hàm, vết thương bị động đau đến thấu trời.
"Mau rời khỏi đây đến chỗ an toàn rồi giúp em lấy viên đạn ra!"
"Em nhất định phải gặp bác sĩ, chúng ta đi tìm Cổ Tư Thần, cô ấy nhất định có biện pháp."
"Không, không được."
Y Tiêu thống khổ ôm cánh tay trái đau đớn, "Chúng ta trúng kế rồi, viên ngọc không bị những người đó cướp đi, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Em không chắc đã bị lộ hay chưa, chúng ta không được liên lạc với cô ấy! Em phải quay lại càng sớm càng tốt!"
"Nếu vậy thì em càng không thể trở lại, lỡ như... em không thể quay về chỗ của Tạ Sở Toàn!"
"Không được, em nhất định phải về! Tối nay ít nhất phải về!"
Y Tiêu nhíu chặt mày, mặt lộ ra nụ cười đau khổ, "Nếu chuyện hôm nay khiến chị ấy nghi ngờ thì em sẽ không về nữa. Em chỉ cần về nhà là xác nhận được ngay, nếu chúng ta vẫn chưa bị lộ và căn cứ theo tình hình hỗn loạn đêm nay, chị ấy sẽ không về nhà, em cũng không gặp nguy hiểm, cho nên dù có thế nào thì em cũng phải về... Nhưng hai chị cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đi khỏi đây bất cứ lúc nào."
"Kéttt..."
Tiếng phanh chói tai vang lên, xe đột ngột dừng lại khiến Y Tiêu suýt đập mặt vào kính chắn gió theo quán tính. Sau khi ngồi vững lại, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu một lúc, cuối cùng Tiêu Tiêu đã bị hạ gục, cô quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài rồi mở miệng:
"Ở đây đi, giúp em lấy đạn ra."
Thấy bộ dạng quật cường của Y Tiêu, Tư Hàm không nói gì nữa, cô lấy hộp thuốc giấu trong cốp xe ra.
"Không có thuốc gây tê, em cố chịu đau một chút.", sau đó cô khử trùng con dao sắc bén của quân đội Thụy Sĩ, khéo léo xé tay áo đầy máu ra rồi từ từ đưa mũi dao đến gần vết đạn...
Sau đó chỉ nghe một tiếng kêu rên nghẹn ngào, Y Tiêu cắn chặt răng, đầu hơi ngước lên, mồ hôi từ trán chảy xuống má rồi từ từ rơi xuống cằm và biến mất trong khe ngực, năm đầu ngón tay cắm sâu vào ghế da.
"Sớm muộn gì em ấy cũng sẽ phát hiện ra vết thương của em, em không thể lừa được em ấy đâu..."
"Em có cách của riêng mình!"
Biết rằng không thể giấu được, chỉ là cô khao khát hơi ấm lần cuối cùng, cô cũng chưa bao giờ nghĩ việc này lại trở nên xa xỉ đến vậy.
Y Tiêu quay trở lại căn hộ, Sở Toàn vẫn chưa về, điều này làm cô thở phào nhẹ nhõm. Cô nhịn đau tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường nhớ lại tất cả những chuyện hôm nay. Mặc dù thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nhưng cô vẫn không có cách nào ngủ được. Y Tiêu mở to hai mắt nhìn trần nhà trắng xóa. Tư Hàm đã về nhà an toàn, Tư Vi cũng nhân lúc rối loạn chuồn ra khỏi buổi tiệc, Cổ Tư Thần vẫn là nữ phú hào quyến rũ. Sở Toàn gọi điện thoại về báo cô đang bận theo vụ án nên đêm nay không về được, ngữ khí không có điểm bất thường. Mọi chuyện không hề tệ như cô tưởng tượng, nhưng vì sao nỗi lo lắng cứ kéo dài trong lòng?
Một đêm trằn trọc này đã định là sẽ khó ngủ ngon, Tần Khanh lặng lẽ bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hai giờ sáng, mọi người đều rời đi ngoại trừ ngọn đèn bàn chưa tắt kia.
Từ khi từ bến tàu trở về, Madam không nói lời nào, tự nhốt mình trong phòng làm việc. Mọi người đều nghĩ rằng cô bị trầm cảm vì 10 người đã chết trong đêm, nhưng Tần Khanh biết đó không phải là lý do duy nhất.
Bên trong cánh cửa, Sở Toàn ngây người nhìn bông tai trong tay, cô thả hồn bay bổng rồi dần dần phát hiện một mạng lưới vô tận đang mở ra trước mắt.
Sáng hôm sau, Y Tiêu mở TV xem tin tức, mọi chuyện dường như đã bị dập tắt, đầu đề vẫn là ngọc bội xinh đẹp sang trọng. Sợ rằng mọi người ở thành phố B vĩnh viễn sẽ không biết đêm qua đã có rất nhiều người bỏ mạng vì nó. Có một số việc chỉ có thể là bí mật và có một số chuyện được định sẵn không thể thành bí mật.
Chạng vạng, Y Tiêu nhận được điện thoại của Sở Toàn nói sếp đã cho nghỉ lễ nên sẽ mua rau thịt về ăn mừng. Cô chưa kịp vui mừng thì người kia đã đột ngột cúp máy khiến cô thực sự hụt hẫng.
Hai, ba phút sau có một tin nhắn xuất hiện dưới tên của 'Sở Bá Vương', Y Tiêu vừa nhìn liền biến sắc.
"Tạ Sở Toàn đang ở trong tay tôi, muốn cô ta sống thì một mình Vô Ảnh đến tòa Thương Mậu, nếu không thì cứ đến nhặt xác đi!"
Sau đó điện thoại tắt máy...
Y Tiêu xem tin nhắn, vẻ mặt bất lực của Sở Toàn lập tức hiện lên trong đầu. Cô không kịp nghĩ đã bật người ra khỏi xe lăn rồi lái xe đến tòa Thương Mậu theo chỉ thị, khi cô mở cửa tầng thượng của tòa nhà liền ăn ngay một nắm đấm vào mặt.