Khi Sở Toàn bước vào sở cảnh sát thì bụng đói kêu vang, nhưng trong lòng lại thấy đủ đầy. Hôm nay, người yêu ‘hai mươi bốn hiếu’ vốn luôn chăm lo việc ăn uống ngủ nghỉ của cô không còn quan tâm nữa, cũng là do cả hai triền miên quá độ gián tiếp dẫn đến cảnh sát Tạ của chúng ta đói bụng đi làm. Thật ra không thể trách Y Tiêu, muốn trách thì phải trách người họ Tạ gieo gió gặt bão, phụ nữ ba mươi như sói như hổ, huống chi con hổ này đã hơn nửa tháng bị bỏ đói rồi.
Trên thực tế, Tạ Sở Toàn tuyệt đối không phải người không biết ‘kiềm chế’, nhưng từ khi gặp Y Tiêu thì cô đã không còn biết hai chữ đó viết như thế nào nữa. Sáng sớm hôm đó, khi dư vị của cơn cực khoái từ từ nhạt đi, cô bật đèn ngủ lên nhìn đồng hồ báo thức, kim chỉ năm giờ. Lúc ngồi dậy, cô chợt cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nghĩ nghĩ lại cúi xuống thì thầm vào tai người yêu, “Làm thêm một hiệp nữa rồi chị đi làm…”
Khi đó Y Tiêu mệt đến mức thở không ra hơi, vừa nghe người kia còn muốn nữa mà chỉ thấy hận không đá cho một phát bay đến tận nam Thái Bình Dương, từ nay về sau không liên lạc nữa, tiếc rằng hai chân vô lực, sống lưng đau đớn như sắp gãy đến nơi nên cô chỉ có thể yếu ớt giơ tay miễn cưỡng khước từ người bên trên, miệng nỉ non, “Không, leo xuống đi!”
Mà từ này vào tai Sở Toàn chẳng khác nào ‘nghiện mà còn ngại’ nên nụ hôn vẫn được rải đều như thiên la địa võng, ngón tay như con rắn chui vào ‘đầm lầy’ không ngừng trêu chọc vào suối nguồn du͙ƈ vọиɠ. Mãi đến khi trời sáng hẳn, cảnh sát Tạ mới vui vẻ và tràn đầy năng lượng mặc cảnh phục, thắt cà vạt đi làm. Cô đảo mắt nhìn người yêu đang ngủ mê man (nếu có thêm một ít nước bọt trắng ở khóe miệng sẽ trở thành thảm cảnh sau trận bạo lực gia đình) cũng không thể vô sỉ mà đòi thức ăn sáng, tất cả đều do cô tự làm tự chịu.
Ai nấy đều thấy được tâm trạng hôm nay của madam Tạ rất tốt, lại còn trang điểm nhẹ nữa, nhưng đâu ai ngờ lớp kem nền mỏng này chẳng khác gì lớp vỏ bọc che đậy bằng chứng cho cuộc mây mưa đêm qua.
Đúng là 'đồng nghiệp bất đồng mệnh', Sở Toàn nhìn anh em tiều tụy, còn bản thân tràn đầy sung mãn lại cảm thấy hổ thẹn, cơ mà sự áy náy này chỉ thoáng qua trong phút chốc thôi, nếu có thể tiếp tục ở nhà thì cô nguyện cùng vợ triền miên đến chết cũng cam lòng.
“Ông Đổng sao rồi?”
Sở Toàn vừa ngồi xuống đã nhận được một cốc cacao nóng từ tay Tần Khanh, trong mắt cô, em gái này rất biết cách quan tâm người khác.
“Khỏe rồi, hôm qua ông ấy còn bảo nằm nhiều nên xương cốt rã rời, muốn mau ra viện để giúp chúng ta!”
Lâm Thiếu Ban vừa ngậm sandwich vùa nói, tuy đã hai ngày chưa ngủ nhưng câu ‘tuổi còn trẻ chính là vốn liếng’ quả không sai, tinh thần vẫn rất tốt.
“Vậy là tốt rồi, nói với ông ấy nếu khỏe rồi thì có muốn lười biếng tôi cũng không cho phép đâu! Được rồi, chúng ta nói một chút về vụ án đi, hôm qua tử thương thế nào?”
Thấy Madam nín cười, mọi người cũng trở nên nghiêm túc báo cáo, “Lần này chúng ta đã khắc phục được khó khăn, kể cả người bị Madam bắn chết thì lần này có tổng cộng bốn tên cướp bị gϊếŧ tại chỗ, một tên bị trọng thương đang lẩn trốn, và một người anh em bị thương nhẹ vì đạn lạc.”
“Bốn người đều chết?” Đây chắc chắn không phải là tin tức tốt lành cho vụ án, Sở Toàn không khỏi nhíu mày, “Chúng ta nhất định không thể để người bị thương kia trốn thoát, đừng bỏ qua bất cứ bệnh viện hay phòng khám nhỏ nào, thông báo cho cảnh sát khu vực tuần tra kỹ một chút. À mà có mang mối gì về tên cướp đã chết không?”
“Chúng tôi đã kiểm tra nhóm người này, họ không phải là người Trung Quốc, xét về DNA và thể trạng thì một trong số đó là người Việt, hơn nữa họ có thể là cựu chiến binh, cũng không có tư liệu xuất nhập cảnh, ắt hẳn là nhập cư trái phép.”
“Nhập cư trái phép nhiều người như vậy, A Ban, anh tiếp tục lần theo đầu mối này điều tra, hy vọng sẽ có chút thu hoạch…”
Ly cacao nguội dần, Sở Toàn nhấp một ngụm rồi nhướng mắt hỏi, “Sát thủ bên kia có tiến triển gì không?”
“Căn cứ vào quỹ đạo đường đạn và mô tả của Madam, chúng tôi đã nhanh chóng tìm ra vị trí bắn là ở trên tầng 15 của tòa Phượng Thiên Tiêu, thủ pháp rất sạch sẽ không để lại chứng cứ, kỹ thuật bắn súng hoàn mỹ, ngoại trừ tên cướp ở bên cạnh Madam lúc đó còn có hai tên cũng bị cùng một cây súng bắn trúng Thái dương.”
Đang báo cáo thì có người xông vào cắt đứt lời của Lâm Thiếu Ban, “Madam, có một vụ nổ súng tại phố Hương Lan, một người đã bị gϊếŧ bởi một phát súng.”
“Đùng!”
Nhìn thấy gã đàn ông ngã xuống và mọi người gần đó đều gào thét bỏ chạy, người nọ khẽ nhếch môi, mau chóng gỡ kính ngắm và báng súng, sau đó chậm rãi cất vào hộp rồi vác lên vai, cuối cùng nhìn thi thể trên đất qua ô cửa kính rồi quay lưng bỏ đi.
Đây là lần thứ ba trong nửa tháng qua, Y Tiêu không phải là một kẻ khát máu, cũng chẳng phải là sát thủ, cô chỉ là một tên trộm có chút danh tiếng thôi. Cô ghét cảm giác hai tay nhuốm máu nhưng đành phải thở dài cảm thán một câu ‘người giang hồ không thể giấu mình mãi’.
Cô bước đến bậc thang cuối cùng thì bị một người chặn lối đi, ánh sáng chiếu vào mắt làm Y Tiêu phải giơ tay che lại mới có thể nhìn rõ được người trước mặt, trong trí nhớ hiện ra một đoạn ký ức.
[“Đùng!”
Cơn đau xuyên qua lồng ngực xé nát ý chí của cô, mặc dù thân thể đã ngã xuống nhưng ý thức vẫn cố chấp điều khiển dây thần kinh lần cuối. Cô nhìn người kia từ từ xé bỏ lớp mặt nạ dữ tợn để lộ ra vẻ mặt lẳng lơ cực hạn rồi lạnh lùng cúi xuống để lại một nụ hôn trên môi cô,
“Tôi sẽ rất tiếc nếu nhìn thấy cô chết…”]
Y Tiêu bất giác vuốt vuốt đôi môi, hương thơm kia vẫn còn lưu luyến trên đó.
“Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp.” Giọng nói hững hờ như một người bạn cũ lâu năm mới gặp, “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé!”
Y Tiêu không từ chối, cô nắm thật chặt dây đai trên vai rồi đi theo sau lưng người phụ nữ kia đến quán cà phê bên đường. Dọc theo đường, cô lờ mờ nghe thấy có người lại bị gϊếŧ, cách đó không xa có một chiếc xe cảnh sát lao vụt qua. Tất cả những điều này không liên quan gì đến họ, một phút trước thì có nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa.
“Tiêu Tiêu, cô vẫn khỏe chứ?”
Hai người gọi cà phê, người phụ nữ kia thâm ý liếc nhìn Y Tiêu rồi hỏi.
“Thắt lưng khỏe, chân khỏe, thân thể khỏe! Cảm ơn chị đẹp đã quan tâm nha.”
“Cô vẫn luôn hài hước như vậy! Giống hệt lần đầu chúng ta gặp gỡ.”
Người phụ nữ duyên dáng mỉm cười rồi nâng cốc lên uống một hớp, “Chà, lúc đầu gặp gỡ… cứ ngỡ như mới hôm qua, thực sự khó quên a…”
Khó quên sao, đúng là không thể quên, nhờ ‘lần đầu gặp gỡ vui vẻ’ mà cô suýt chút phải cưa luôn cái chân phải, suýt chút mất mạng, suýt chút không còn gặp lại người yêu nữa.
Y Tiêu mím chặt môi dưới rồi nhìn người phụ nữ kia nhướng mày như chợt nhớ ra điều gì đó, “Cô còn nhớ lúc trước đã hứa với tôi chuyện gì không? Đã đến lúc nên nói rồi, tôi tò mò đấy!”
Y Tiêu mỉm cười gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn trơn bóng làm người kia bừng tỉnh gật đầu cười, “Thì…”
Người kia trầm mặc một lúc lâu mới nói tiếp, “Nghiêm Gia Lăng là tên của tôi, hẳn là cô đã tìm người điều tra thông tin chi tiết của tôi rồi, nhưng tôi nghĩ tôi nên chính thức giới thiệu về bản thân một chút!” Nói xong, cô vươn tay phải ra.
Y Tiêu sống ở ngước ngoài từ nhỏ nhưng cô không nghĩ ở Trung Quốc nên bắt tay, chắc cô sẽ cảm thấy buồn cười nếu nhìn thấy một người ngoại quốc mắt xanh mũi lõa bắt tay chào ‘đồng chí’. Nhưng dựa trên phép lịch sự, Y Tiêu vẫn nghiêng người về phía trước và nắm lấy bàn tay kia, song khi bàn tay kia nắm chặt lại khiến cô cảm thấy hối hận.
Những gợn sóng nhẹ từ đầu ngón tay út làm Y Tiêu rung động, cô không thể nói rõ là thích hay ghét, chỉ cảm thấy… không có từ nào có thể hình dung được. Để che giấu cảm xúc xấu hổ đó, cô lập tức giãy tay ra rồi cầm lấy ly cà phê nóng uống ừng ực, suýt bỏng hết cả đầu lưỡi.
Nghiêm Gia Lăng thấy vậy liền xấu xa nhếch miệng nở một nụ cười xinh đẹp, “Làm người yêu của tôi đi!”
Nghiêm Gia Lăng không biết mình có bị điên hay cố tình trêu chọc người trước mắt, lời ra khỏi miệng xong mới ý thức được bản thân đang nói gì.
“Xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi!”
Y Tiêu không hiểu tại sao bản thân lại xin lỗi, là vì mình đã có vợ nên từ chối người ta sao? Cô đột nhiên nhận ra lời thừa thải nên không muốn giải thích, nhưng đối phương rõ ràng không muốn buông tha.
“Tôi biết, nhưng hai người không thuộc cùng một thế giới, sớm muộn gì cũng chia tay thôi. Chúng ta mới cùng một loại người, không phải sao?”
Y Tiêu không đáp lời mà chỉ mỉm cười kéo khăn quàng cổ xuống, “Hệ thống sưởi ở đây hơi nóng.”
Cần cổ trắng nõn đầy vết đỏ như thiêu đốt nhãn cầu không khỏi khiến người ta cảm thấy xấu hổ, phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể "yêu" ra được từng ấy vết tích?
“Không ngờ cảnh sát Tạ lại biết cách làm đau người yêu như vậy, xem ra trị an ở đây ổn quá rồi!”
“Tôi không quan tâm người khác sống chết ra sao, nhưng nếu ai dám đụng đến chị ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cô về mà nói lại với người kia bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp, nếu cứ cố chấp thì tôi cũng không ngại đại khai sát giới!”
“Cố chấp quá không tốt, hà tất phải như vậy?”
“Vậy thì bảo người đó phóng ngựa đến đây đi.”
Y Tiêu uống cạn ly cà phê rồi gọi nhân viên tính tiền, 'đạo bất đồng bất tương vi mưu' (*).
(*) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: không chung chí hướng thì không thể chơi chung được nữa.
“Tôi sợ cô bị tổn thương.”
Y Tiêu vừa đứng lên lập tức bị Nghiêm Gia Lăng nắm lấy cổ tay, nhưng phục vụ bàn đã tới dọn dẹp nên cô đành phải lui lại.
Nhưng tôi không thể đảm bảo lần sau sẽ thế nào, xin hãy tha thứ cho tôi thân bất do kỷ.