Đánh Cắp Trái Tim

Chương 89




“Đúng là không biết xấu hổ!”

Người vừa nói chính là Tư Vi. Y Tiêu nhìn dáng vẻ cười tươi như hoa của người kia, trái tim vừa nhảy đến cổ họng lại rơi xuống bịch bịch, cô thở phào nhẹ nhõm:

“Chị định hù chết em sao?”

Có trời mới biết cô sợ hãi như thế nào. Nếu để Tạ Sở Toàn nghe thấy, cô chẳng những sẽ bị cưỡиɠ ɦϊếp trên giường mà e rằng mạng nhỏ cũng kết thúc trong hối tiếc. Cơ mà khi cô trông thấy đứa nhỏ trên tay Tư Vi, lông mày nhíu càng chặt.

“Chẳng phải em đã nói bệnh viện không sạch sẽ, sao lại mang Đô Đô tới a?”

“Con là Đô Đô sao, lại đây dì ôm một cái nào!”

Nghe giọng nói ‘chảy ra nước’ của người kia, Y Tiêu không khỏi rùng mình. Hoàng hậu độc ác hóa thành công chúa bạch tuyết thật đúng là làm cho người ta nổi hết da gà.

Mà đứa nhỏ không có cốt khí kia thấy gái đẹp liền bất chấp lao tới, hai tay béo ú ôm cổ đối phương chặt cứng, còn cọ cọ vào ngực người đẹp, miệng khoái chí cười ‘khanh khách’, nước miếng cũng chảy không ít.

Y Tiêu đỏ mặt nhìn đức hạnh biếи ŧɦái của con gái, quả nhiên là long sinh long, phượng sinh phượng, chuột mẹ đẻ chuột con. Lúc này Tư Vi chẳng muốn thừa nhận đứa kia chính là con gái nhà mình chút nào.

“Ồ, nó chỉ là đứa quỷ nhỏ không biết xấu hổ nhà chúng tôi thôi.”

Tư Vi ghét bỏ vả vào mông Đô Đô một cái càng khiến nó hít chặt vào ngực người kia. Cổ Tư Thần rất thích đứa nhỏ ‘dê xòm’ này, cô sủng nịch gỡ bàn tay nhỏ kia ra rồi mỉm cười nói:

“Tiểu Đô Đô, gọi mẹ nuôi đi rồi dì sẽ cho con một phong bì lớn.”

Y Tiêu vỗ cái trán hô MGD rồi tức tốc túm con gái trở về, sau đó cô căm giận nhìn chằm chằm ba người phụ nữ và một đứa bé trước mắt, “Các người thích trẻ con thì sao không tự đẻ một đứa đi?”

“Ơ, vậy đứa nhỏ này là do cô sinh chứ không phải được ông Trời phái xuống sao, ai thấy trước thì có một phần, chúng tôi cũng xí một phần!”

Y Tiêu vốn luôn nhanh mồm nhanh miệng lúc này lại im lặng, phẫn hận nhìn Tư Vi, Tư Hàm và Cổ Tư Thần đang đắc ý cười. Trong cuộc chiến dai dẳng giữa cô với Y Tiêu có thể nói là khi bại khi thắng, vất vả lắm mới có thể hòa một ván, không hát vang bài ca chúc mừng mới là lạ!

Tư Hàm đương nhiên nhìn ra vợ nhà mình nghĩ gì, thấy Cổ Tư Thần thích Đô Đô như thế bèn mỉm cười, “Tôi thấy Season làm mẹ rất được nha, nhà hai người vừa to lại vừa giàu, sữa bột, tã lót, quần áo, tiền học, vợ tương lai của Đô Đô,… do cô tài trợ nhé?”

Khóe miệng Y Tiêu giựt giựt, thực sự là ứng với câu cách ngôn ‘vô gian bất thương’, cũng may Cổ Tư Thần chỉ cười hì hì khoe hàm răng chói lóa có thể làm mù mắt người ta.

“Tôi sợ kiếp này không thể sinh con, mà tôi lại rất thích cô bé, hôm nay tôi không mang theo đồ gì tốt, tặng đỡ cái này làm quà gặp mặt nha!”

Cổ tiểu thư vừa nói vừa giao đứa nhỏ cho Tư Vi bế, oắt con cũng lưu luyến chảy cả nước miếng khiến mẹ Vi hận đến độ muốn ném tên biếи ŧɦái này đi.

Cổ Tư Thần nói nó chỉ là một vật nhỏ nhưng giá trị không ‘nhỏ’ miếng nào, nó rất là vàng và được mang lên cổ Đô Đô. Bạn đoán xem đó là thứ gì? Chính là một chiếc khóa bằng vàng 9999 chỉ có địa chủ lớn ngày xưa mới có. Tuy đứa nhỏ này đã gặp bất hạnh, nhưng tương lai có nhiều người yêu thương cũng xem như bồi thường. Y Tiêu nghĩ vậy bèn mỉm cười, dưới ánh hoàng hôn lại có một sự ấm áp khác.

Thương thế của Y Tiêu dần dần bình phục, vết thương kinh khủng do súng đạn gây cũng nhanh chóng lành lại, chân đã có chuyển biến tốt đẹp. Bác sĩ nói chỗ bị thương nằm trên kinh mạch, về sau cần tập thêm vật lý trị liệu, nếu không sẽ để lại di chứng. Từ đó, Y Tiêu không còn phải ở lại nơi ma quái đầy rẫy thuốc khử trùng này nữa.

Thứ nhất, cha con nhà họ Trần đáng ghét kia sẽ không quấy rầy cô nữa. Thứ hai, cô không thể chịu nổi bầu không khí ‘náo nhiệt’ của bệnh viện vào đêm hôm khuya khoắt. Mặc dù Sở Toàn sẽ đến ngủ với cô mỗi khi không có nhiệm vụ, nhưng cô có nỗi sợ của mình. Sau vài lần năn nỉ thì Sở Toàn cũng miễn cưỡng cho cô về, còn lấy tên đẹp là ‘về nấu ăn’.

Cuộc sống hạnh phúc không được bao nhiêu ngày, Y Tiêu liền bị xáo trộn bởi một vụ cướp lớn. Tối hôm đó, cô đang ở nhà vừa ăn khoai tây chiên vừa xem một chương trình ‘hẹn hò’ ăn khách, miệng lên án cô gái hám tiền và chê bai người đàn ông đi BMW kia có bệnh. Đến đoạn quảng cáo được chèn vào, cô lập tức lấy remote chuyển kênh trong vô thức. Đại đa số phụ nữ đều gặp phải vấn đề này nên đừng ngạc nhiên khi có ai đó than phiền rằng TV nhà mình bị hỏng không phải do TV bị hỏng mà chính là bị vợ của mình làm hỏng.

Sau khi đã lướt qua hàng loạt kênh và sắp sửa trở lại kênh ban đầu, Y Tiêu lại đột nhiên bị một nhân vật nữ anh hùng trên màn ảnh thu hút. Người này có dáng dấp cao gầy, mặc đồng phục xanh, anh khí cao ngất, sạch sẽ, gọn gàng, giọng nói dịu dàng và gương mặt nữ tính càng tăng thêm sức hút.

Mặc dù Y Tiêu mê gái đẹp nhưng vẫn không bỏ qua lông mày cau có và gương mặt căng thẳng của người trên màn hình. Vị nữ anh hung này là ai chắc mọi người đều biết, không phải Tạ Sở Toàn thì còn ai có thể khiến Y Tiêu ngây dại như vậy?

“Cảnh sát Tạ, nghe nói trận đấu súng này có đến ba cảnh sát bị bắn chết phải không?”

“Chúng tôi vẫn đang thống kê thương vong cụ thể, hiện tại không tiện nói ..."

"Đối mặt với những tên cướp của gϊếŧ người có vũ trang giữa thanh thiên bạch nhật, cô có bình luận gì không?"

“Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tất cả những tội phạm dám khiêu chiến pháp luật và cảnh sát chắc chắn sẽ bị đưa ra trước vành móng ngựa để công lý và người dân phán quyết! Xin lỗi, hãy để…”

“Vậy cô có thể cho chúng tôi biết thêm về những việc cảnh sát sẽ làm tiếp theo không, cảnh sát Tạ, cảnh sát Tạ, cô có thể nói thêm vài lời không?”

“Không có bình luận, làm ơn cho tôi …”

Nhìn người nọ đẩy camera ra rồi biến mất khỏi ống kính, tâm trạng tốt đẹp của Y Tiêu đột nhiên tan biến, nhất là khi trông thấy cảnh máu chảy đầm đìa trên đường, chẳng hiểu sao vị khoai tây chiên lại khiến cô phát ớn.

Từ đó, các kênh địa phương ở thành phố B đều đưa tin về vụ cướp, chuyên đề trở thành tâm điểm và nhanh chóng áp đảo tin về vụ bắt cóc trước đó. Theo thống kê gần nhất, có tổng cộng 11 người thiệt mạng, trong đó có 3 nhân viên bảo vệ, 4 người người dân và 4 cảnh sát, ngoài ra còn có một người là vợ của một trong bốn cảnh sát cũng mất trên đường đi khám thai, cả gia đình ba người ra đi chung một ngày.

Rất nhiều người bị thương nặng, còn có cả trẻ em lẫn người già. Vài ngày sau, nghe nói bệnh việnh lại có thêm hai trẻ em chưa đủ 18 tuổi đã chết. Mỗi lần Y Tiêu trông thấy cảnh tượng gây sốc này được phát đi phát lại trên TV đều giật mình thương tâm, ngay cả sự kiện ngày 11/9 cũng chưa từng khiến cô có cảm giác này. Nghe tên những cảnh sát đã hi sinh, lòng cô dâng lên một nỗi sợ vô hình, cô sợ sẽ nghe thấy tên Tạ Sở Toàn. Y Tiêu vừa nghĩ đến sẽ có ngày mình khóc lóc đau đớn như người phụ nữ mất đi người yêu trong TV liền cảm thấy khó thở.

Từ khi vụ án xảy ra, Sở Toàn càng thêm bận rộn, cô hầu như 24 tiếng đều ngồi dính trong văn phòng. Mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại, cô lại lo lắng nhấc ống nghe, sau đó cuồng loạn mắng người bên kia đầu dây. Ngày đó, Sở Toàn về nhà, nằm trên giường ôm mùi hương quen thuộc mới thư thả thần kinh căng thẳng được đôi chút. Cô vẫn còn nhớ người kia run rẩy trong vòng tay mình, “Chị nhất định phải bình an!” Đó là yêu cầu duy nhất của Y Tiêu và cô chỉ có thể đáp, “Chị sẽ không sao đâu.”

“Sẽ không sao đâu.”

Trong một lần phá án, cô nghe anh cảnh sát nọ nói như vậy với người thân qua điện thoại. Cô nhớ lúc đó cô còn trừng mắt với anh ta, ai ngờ hai tháng sau, vợ chồng anh ta và đứa con chưa kịp chào đời cũng ra đi.

Cô hối hận vì sao lúc đó không để anh ta nói hết lời quan tâm với gia đình, chỉ là vài câu nói thôi mà, tại sao cô lại làm khó người khác, bây giờ có hối hận cũng đã muộn.

Y Tiêu nhìn chằm chằm vào đùi phải đang băng bột của mình, hai tay nắm chặt thành đấm, đầu móng tay ghim chặt vào da thịt non mịn, trong tích tắc để lại những vết hằn đỏ. Cuối cùng cô đã biết được lô hàng súng ống đạn dược kia được dùng để làm gì, cũng biết rõ ai là chủ mưu. Cô không biết nên làm gì khi chứng kiến Sở Toàn tiều tụy hao tổn tinh thần như vậy, cô có nên nói cho chị ấy biết ai đứng sau mọi chuyện không?

—— Cô không thể!

Trong sự dày vò khổ đau, cô đã chọn cách tự cứu lấy mình. Cô không có lòng trắc ẩn, ý thức về công lý và trách nhiệm xã hội thật nhỏ bé trước tình yêu, cô chỉ là một người phụ nữ sợ làm tổn thương người yêu của mình mà thôi.

Bởi vì sợ đối phương bị tổn thương nên cô chỉ có thể lựa chọn chiến đấu một mình, vì cô biết người ấy sẽ không buông tay, mà trận quyết đấu đã sắp bắt đầu…