"Chị nhìn ngón tay của chị ấy đang làm gì này?"
Trần Mạc Thông nhắc Sở Toàn mới chú ý tới ngón tay của Y Tiêu, lúc nãy cô chỉ tập trung nhìn biểu cảm xem em ấy có đau hay bị thương không và đã bỏ qua rất nhiều chi tiết, tiết tấu của ngón tay đang gõ trên ghế quả thực có chút quái dị.
"Cái này không phải là tiết tấu âm nhạc."
"Đương nhiên, cô nhóc này vốn không có năng khiếu âm nhạc!"
Sở Toàn cũng không nghĩ Y Tiêu gõ nhịp bài hát vì em ấy căn bản không có tế bào âm nhạc, em ấy cũng không điên đến độ đánh nhạc đêm cổ vũ đao phủ, như vậy đó chỉ có thể là một ám hiệu cầu cứu.
"Là mã Morse!"
Hai người đồng thanh nhìn nhau cười, đây là lần đầu tiên Trần Mạc Thông nhìn thấy chị gái cùng cha khác mẹ tươi cười, hóa ra người cương nghị đó cũng rất dịu dàng nhưng khoảnh khắc vui vẻ cứ như pháo hoa rực rỡ rồi vụt tắt trong phút chốc.
"Tôi không biết nhiều về mã Morse, cũng không biết có ai trong đội hiểu được cái này không.", Sở Toàn nhìn thêm một lúc vẫn không hiểu, đành phải lấy CD ra.
"Chị sao vậy?"
"Tôi phải mau chóng mang cái này về đội để người ta nghiên cứu, hiện giờ bọn họ rất nguy hiểm, bọn bắt cóc có thể gϊếŧ con tin bất cứ lúc nào.", Sở Toàn nhanh chóng cất đĩa vào túi đựng vật chứng.
"Hay là để em thử xem sao." Mặc kệ ánh mắt hoài nghi của Sở Toàn, Trần Mạc Thông nói tiếp, "Chị cũng đâu chắc đội ở sở cảnh sát có thể giải mã được đúng không? Giải mã không phải chuyên ngành của em nhưng em đã từng tiếp xúc, hơn nữa em có không ít bạn bè ở nước ngoài rất hứng thú với mã này, để em nhờ họ hỗ trợ xem thế nào."
"Đây không phải là trò đùa, nó liên quan đến hai mạng người đấy đại thiếu gia!"
Sở Toàn gằn từng chữ, song tay cầm đĩa CD vẫn còn do dự. Có lẽ đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của họ, chuyện đã phát triển đến nước này rồi, cô không còn cơ hội để phân vân. Sở Toàn đắng đo một lúc rồi quyết định giao túi vật chứng cho em trai.
"Chị yên tâm, em biết đây không phải chuyện đùa, mạng sống của ba phụ thuộc vào nó, nhưng chị hãy cho em một chút thời gian..." Trần Mạc Thông nhận đĩa giơ lên, "Em biết việc này là trái luật, em sẽ không nói lung tung, chị yên tâm!" Tùy tiện giao vật chứng cho người khác, một khi bị phát hiện sẽ bị xử phạt nội bộ.
"Chỉ cần có thể cứu người, dù tôi có phải cởi bỏ quân phục này cũng không sao, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian đâu."
Thời gian thật sự không nhiều, Sở Toàn có thể cảm giác được Y Tiêu cũng hiểu rõ điều này mới gửi tin nhắn, bất quá chính bản thân cô cũng không dám tin hành động nhỏ nhặt tầm thường đó có bị bọn bắt cóc nhìn ra được hay không, cô cũng chẳng biết Sở Toàn có thể hiểu được không, canh bạc này thật sự rất liều.
"Tiểu Tiêu Tiêu, cô nói cô không liên quan gì đến ông Trần, đừng nói chỉ có mình Chuột không tin, tôi cũng không tin!"
Ma nữ vừa giúp Y Tiêu mát xa nửa bàn chân vừa xấu xa cười nói, "Tại sao lại chịu đòn thay ông ta? Rốt cuộc cô và ông già đó có quan hệ gì?"
"He he, có thể là quan hệ gì nữa, chính là quan hệ nam nữ thuần khiết, nó còn trong sáng hơn cả mối quan hệ của hai chúng ta nữa!"
Y Tiêu cảm giác lòng bàn chân bị ấn mạnh đến nhức nhối, cô gào khóc thề sẽ không dám khua môi múa mép nữa, liên tục xin khoan dung, "Chị đẹp, tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa? Chúng ta là quan hệ thuần khiết đến mức nước sôi lửa bỏng!" Đến khi bàn tay kia nhẹ lại mới chậm rãi thở phào.
"Cô đúng là đồ mồm mép, chắc chắn đến lúc chết cũng há mồm nói!"
"Cô nói đúng, cô xem tay tôi bị trói chặt như vầy cũng đâu có tiện nên mới nhờ vả cô giúp mà, đúng không?" Y Tiêu gian tà dựa dựa vào người ma nữ.
"Cô đó... Thành cũng nói mà bại cũng nói, thật là muốn đánh thêm cho một trận."
Người phụ nữ dịu dàng vuốt ve mặt Y Tiêu, nếu tháo mặt nạ xuống, bạn lập tức có thể thấy được ánh mắt mê luyến.
"Vừa rồi chỉ là bất đắc dĩ thôi, nếu bọn người kia không đáng ghét như thế thì tôi sẽ không ra hạ sách này, cô nghìn vạn lần đừng trách tôi!"
"Sao có thể chứ! Là tôi mở miệng cầu xin mà. Nếu cô thật sự đánh chết ông Trần cũng không phải chuyện tốt, tôi lại không có tiền, lúc đó tôi chết chắc rồi!"
"Cô hiểu là tốt rồi!" Nói xong ma nữ liền vội vã rời khỏi.
Y Tiêu nhìn bàn chân bị băng bó thành móng lợn của mình rồi thở dài một tiếng, "Xem ra ải này rất khó qua, nếu tôi không thể sống sót ra ngoài thì phiền ông chuyển lời đến Sở Toàn, bảo chị ấy lập gia đình hay tìm bạn tình mới đi, đừng có thắt cổ chết theo tôi, tôi sẽ không trách chị ấy đâu!"
"Nhóc con cô kỳ quái thật, cô nghĩ cô trốn không thoát thì tôi có thể ra ngoài sao? Cô cũng đừng quá bi quan, nếu bọn họ nhận được tiền thì hẳn sẽ không làm khó chúng ta."
Khó có được một ngày Trần Á Luân không đối chọi gay gắt với cô, trái lại còn trấn an cô nữa. Nếu là trước đây, Y Tiêu sợ rằng bản thân sẽ 'thụ sủng nhược kinh' với đãi ngộ này, nhưng bây giờ cô thật sự chẳng có tâm tư kia nữa. Sau năm hai mươi bốn tuổi, Y Tiêu sẽ gặp phải kiếp nạn, 'gậy thần' năm ấy đã tiên tri như thế. Tuy cô không phải người tin vào số mệnh nhưng trực giác vô cùng chính xác, cô sẽ có dự cảm mỗi khi đại họa ập đến, song điềm báo lần này rất đặc biệt. Trần Á Luân có thể được đi ra ngoài, nhưng cô... bản thân cô chưa từng tin vào điều đó.
Bên này, Trần Mạc Thông còn chưa giải mã tín hiệu cầu cứu của Y Tiêu xong thì bên kia, bọn bắt cóc đã có động thái khác. Họ hẹn Trần Kính Hiên mang tiền đến địa chỉ khác và đồng thời tuyên bố sẽ gϊếŧ con tin nếu cảnh sát can thiệp. Đối mặt với lời khiêu khích này, đội của Sở Toàn đành bất lực, ông Đổng còn tức giận đến mức đập vỡ chiếc ly sứ đã cùng ông trải qua 10 năm thăng trầm.
Sở Toàn bố trí kế hoạch lần hai cẩn thận hơn lần trước và chờ bọn bắt cóc lộ diện, họ càng lo lắng thì đối phương càng bình tĩnh. Sở Toàn đứng trên tầng cao nhất của khu phố cầm kính viễn vọng giám sát nhất cử nhất động của Trần Kính Hiên phía dưới. Chẳng biết có phải do đã có kinh nghiệm nên lần này gã không còn khẩn trương như trước nữa, nhưng Sở Toàn lại căng thẳng và lo lắng hơn, lòng bàn tay cô nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, ngoại trừ vô vọng chờ đợi thì chỉ còn lại sự bất lực.
Khi mọi người đang sốt ruột thì đột nhiên có một cậu bé cầm bóng bay va vào người Trần Kính Hiên khiến chiếc túi du lịch trong tay gã văng ra mặt đất, không biết vì mất quả bóng hay vì bị đau mà cậu bé khóc ầm lên. Ai nấy đều ngừng hô hấp, Trần Kính Hiên đỡ cậu bé đứng dậy rồi bắt lấy quả bóng bay lại để vào tay cậu mới chịu nín.
Sở Toàn đứng trên cao cảm thấy sợ hãi, cảnh sát bốn phía từ từ đến gần Trần Kính Hiên để ngừa bọn bắt cóc đột nhiên hành động, đến khi gã nhặt lại túi tiền lên cũng không có kẻ khả nghi nào xuất hiện. Cảnh tượng này rơi vào mắt Sở Toàn lại càng khiến cô thêm bất an, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn thì bất chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Sở Toàn nhanh chóng cầm súng chạy ra khỏi hành lang, không kịp theo thang máy nên cô bèn nhảy qua thang bộ đáp xuống phía dưới, bất chấp xe cộ băng nhanh đến chỗ Trần Kính Hiên đoạt lấy túi trong tay gã rồi mở ra.
"Có chuyện gì sao?"
Trần Kính Hiên trầm mặc nhìn xấp giấy trắng rơi tán loạn trên đất.
"Ông Đổng đi theo giám sát Diêu Tuyết Nhi..."
"Vô dụng thôi, có lẽ lúc này dì Tuyết đã đưa tiền cho bọn bắt cóc rồi." Không đợi Sở Toàn nói xong, Trần Kính Hiên cuối cùng cũng mở miệng, "Chúng tôi cũng không có cách nào, nếu không hợp tác, bọn họ chắc chắn sẽ gϊếŧ con tin."
"Anh có biết gia đình các người làm như vậy mới là gϊếŧ chết họ không!" Sở Toàn đỏ ngầu mắt túm lấy vạt áo của Trần Kính Hiên, "Không giao tiền thì họ mới được an toàn!" Sau đó cô đánh vào mặt gã một đấm, người chung quanh thấy thế vội vã bước lên tách hai người ra. Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Sở Toàn vang lên, nhìn dãy số trên màn hình, cô lập tức tỉnh táo tiếp điện thoại.
"Chị, mật mã là đông, nước và núi."
"Đông, nước, núi?" Sở Toàn lặp đi lặp lại ba từ rồi đột nhiên bừng tỉnh, "Là vùng đất ngập nước trên núi ở ngoại ô phía đông!"
Khi Sở Toàn đến vùng đất ngập nước ở ngoại ô phía đông quả nhiên nhìn thấy dấu bánh xe trên đường, căn cứ vào vết tích tìm thấy một ngôi nhà nhỏ ở sườn núi. Sở Toàn không dám chậm trễ, cô lập tức bố trí tấn công nhưng bên trong chỉ có Trần Á Luân đang bị trói nằm đó, hình như đã hôn mê, cũng không thấy bóng dáng Y Tiêu đâu.
"Các người định làm gì tôi, nếu tôi không đoán sai thì dưới núi này đều là cảnh sát, các người mau bỏ chạy giữ mạng đi."
Y Tiêu đạp liên tục vào người hai gã to con, hành động này khiến cô mất sức rất nhanh, hô hấp có hơi trúc trắc, "Các người mang tôi đi... sớm muộn... Sớm muộn gì cũng sẽ thấy bị gánh nặng!"
"Vốn tưởng có thể bắt cô làm con tin, nhưng bây giờ xem ra cô đúng là gánh nặng thật!" Gã Chuột nói đến phân nửa liền giơ súng chỉa vào huyệt thái dương của Y Tiêu, "Cô chết mới không liên lụy tới chúng tôi."
"Chuột, các anh đi trước đi, giao cô ấy cho tôi."
Ma nữ thấy Y Tiêu bình đạm nhìn mình bèn dùng tay nắm lấy khẩu súng trên đầu người kia xuống.
"Tiểu thư, ông chủ nói..."
"Tôi bảo các anh đi trước đi, có nghe không!" Ma nữ ra lệnh rồi kinh ngạc nhìn Y Tiêu, gió trên sườn đồi thổi nhẹ tà áo hai người bay phất phới, "Tôi không muốn gϊếŧ cô..."
"Là người đứng sau lưng cô muốn cô lấy mạng tôi? Tôi nhớ cô đã nói cô không muốn làm tôi bị thương..."
Y Tiêu mỉm cười, ngữ khí nhàn nhạt như thể đang bàn chuyện dự báo thời tiết.
"Cô quá thông minh, mà phụ nữ thông minh lại sống không lâu." Ma nữ chậm rãi bóp cò súng, "Cô có thể nói cho tôi biết cô làm thế nào báo cho cảnh sát biết vị trí của chúng tôi không?"
"Đây là bí mật, nếu như lần này tôi không chết thì lần sau tôi nhất định sẽ nói cho cô nghe!"
"Đùng..."
Một tiếng súng vang lên giữa núi rừng làm kinh động đến lũ chim đang đậu trên cây, đồng thời cũng làm tan nát trái tim Sở Toàn.