Đánh Cắp Trái Tim

Chương 75




Càng đi về phía trước càng có nhiều người, Y Tiêu vốn ham vui nhưng hôm nay lại đông đến không nhúc nhích được nên chỉ có thể thong thả đi dạo, hai bàn tay nắm chặt chưa bao giờ thả lỏng, cho dù đã ướt đẫm mồ hôi vẫn dính lấy nhau.

"Đừng buông tay, ở đây đông lắm, đi lạc là khỏi tìm ra luôn!"

Suốt cả con đường, Sở Toàn cứ nhắc đi nhắc lại một câu khiến Y Tiêu phiền muốn chết.

"Dong dài! Em đâu phải con nít mà không tìm được đường về!"

"Chị sợ có ai bắt cóc vợ đi mất, ai bảo chị có vợ lợi hại như vậy làm chi!"

Lời này tuy không được đứng đắn nhưng Y Tiêu nghe xong lại cảm thấy ấm lòng, khi đã yêu thật nhiều, sợ nhất chính là mất đi.

Lúc đến nơi, bờ biển đã chật kín người, nhón chân lên chỉ thấy được mấy trăm cái ót. Sở Toàn ảo não thở dài, "Haiz... chị không nghĩ sẽ có nhiều người như vậy, sớm biết đã đưa em đến chỗ khác tốt hơn rồi."

"Chỗ nào cũng vậy thôi, ngày kỷ niệm của bọn mình mà được cả nước ăn mừng luôn, đây gọi là gì hả 'tướng công'?"

"Nương tử à, em thật là lạc quan!"

Sở Toàn thấy người kia chớp mắt 'phóng điện' cũng phối hợp làm 'bà cô dê xòm' nâng cằm của Y Tiêu lên hỏi, "Phu nhân, em có muốn được ngắm mưa sao băng cùng chồng ước nguyện không?"

"Đồ điên, ở đây đâu phải Địa Trung Hải!"

Một ông chú râu rậm ở góc 90° nói xong liền quay đầu nhìn hai người. Cặp vợ vợ cũng xấu hổ cúi đầu một lúc lâu sau mới dám ngẩng đầu rồi nhún vai nhìn nhau cười. Lúc này, Y Tiêu vẫn cảm thấy thiếu thuyết phục, "Ra là 'Địa Trung Hải' chứ không phải 'Đỉnh Quang Minh'!"

"Em đó nha!"

Sở Toàn vội vàng che miệng người yêu lại kẻo 'Đỉnh Quang Minh' nghe được sẽ gây sự, sau đó cô kéo Y Tiêu ra khỏi biển người rồi dừng lại ở một nơi hẻo lánh. Ở chỗ này có một tảng đá lớn, góc nhìn tốt và chưa có ai nghỉ chân. Lúc này, Sở Toàn mới thả tay Y Tiêu ra.

"Y Tiêu à Y Tiêu, em rốt cuộc có biết chữ 'sợ' viết như thế nào không? Em không nhìn thấy người đó cao lớn vạm vỡ, cánh tay còn có hình xăm sao? Lỡ như em sơ xuất..." Em ấy mà bị gì là hai chị vợ dữ như cọp kia còn không lấy mạng nhỏ của cô đi!

Sở Toàn còn chưa dứt lời, Y Tiêu đã giở cánh tay nhỏ lên quát, "Tất cả phái phản động đều là cọp giấy!"

Không ai nghĩ rằng câu nói này xuất phát từ miệng của người lớn lên tại Mỹ, Sở Toàn dở khóc dở cười kéo người kia ngồi xổm trên mặt đất.

"Uầy, bà Y đừng có ngồi vạ ở đây chứ!", Y Tiêu nhẹ nhàng đá đá vào người Sở Toàn đang ngồi chồm hổm, "Có cái gì buồn cười, đứng lên đi, em muốn về nhà!"

"Đừng mà bà Tạ!"

Sở Toàn cười đến hai mắt đẫm lệ, cô nhìn tình thế cấp bách trước mắt rồi đưa tay kéo Y Tiêu ngồi xuống, bùn đất ẩm ướt dính lên quần, gió lạnh buốt xương khiến đối phương không khỏi run người. Sở Toàn thấy vậy bèn cởϊ áσ khoác trùm lên người nọ rồi nói, "Chúng ta ở đây một lát đi, nhiều người quá không có đường ra đâu!"

"Đành vậy chứ biết làm sao giờ."

Y Tiêu bĩu môi dựa đầu lên vai Sở Toàn, thỉnh thoảng phủi đất cát ra khỏi người, cô yên lặng không nói gì, cho đến khi Sở Toàn cúi đầu gọi mới tỉnh thần.

"Y Tiêu, em nhìn ngôi sao kia kìa." Sở Toàn chỉ vào một ngôi sao sáng trên đỉnh đầu rồi nói tiếp, "Chị từng nghe người ta nói rằng ngôi sao sáng nhất chính là người thân đã mất của mình."

"A, chị cũng tin sao? Không ngờ cảnh sát Tạ cũng cảm tính lắm nha!"

"Chị vốn không tin, nhưng từ khi mẹ mất thì lại tin!"

Sở Toàn mấp máy môi, Y Tiêu nhìn thấy khuôn mặt hiền lành tươi cười kia, khóe mắt cũng ẩn ẩn nước, vậy thì bản thân mình cũng có hai ngôi sao...

"Sao băng kìa em!"

Y Tiêu nhìn theo ngón tay của Sở Toàn quả nhiên thấy một tia sáng vụt qua từ phía chân trời, khi cô vừa định đưa hai tay tạo thành chữ thập để ước nguyện thì đã bị người kia bất ngờ đặt một nụ hôn mềm mại lên môi. Trước biến cố bất thình lình, Y Tiêu còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nhịp tim rối loạn, chẳng biết là ai đã lấy hơi thở của ai, hai người thoả thích hưởng thụ niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Đến khi hô hấp gần cạn kiệt mới lưu luyến buông nhau ra, sợi 'tơ tình' cũng không kịp đứt. Y Tiêu đỏ mặt căm giận mà nói rằng, "Đều tại chị hết, hại e không ước được, đền cho em đi!"

Nói đền là đền thế nào? Tuy đó là mưa sao băng nhưng dù có kính viễn vọng cũng chưa chắc thấy được rõ huống chi là mắt thường, cơ mà chứng kiến được hiện tượng trăm năm mới có một lần cũng xem như hôm nay rất may mắn rồi!

"Chỉ là một ngôi sao thì làm gì có khả năng thực hiện được điều ước của vợ nhà chị!"

Y Tiêu nghẹn ngào không nói nên lời, khịt mũi một cái, "Vậy tại sao chị lại bắt cóc em tới đây hôn?"

"Ha ha, đúng rồi!"

"Chị là đồ thối tha không biết xấu hổ !"

"Thối sao? Sao chị không ngửi thấy nhỉ."

"Chị..."

Hai người vui đùa ầm ĩ một lúc không biết bao lâu, đợi người chung quanh dần dần sơ tán, Y Tiêu và Sở Toàn mới đứng dậy chuẩn bị về nhà. Trên đường đi, Y Tiêu lười biếng không chịu cuốc bộ nhưng xe vẫn còn ở khá xa, Sở Toàn lại lo lắng để cô chờ một mình nên chỉ có thể cúi lưng làm kiệu.

"Đây là hình phạt cho việc chị làm em mất đi điều ước! Yah, yah, đi thôi!"

Y Tiêu ngồi trên lưng sở toàn rất giống Lão Phật Gia, cũng may cảnh sát Tạ của chúng ta tốt tính nên không giận mà chỉ dịu dàng nở nụ cười yếu ớt.

Con người muốn có được thứ gì thì phải tự mình thực hiện. Thần, Phật hay mưa sao băng chỉ là một hình thức để ký thác mà thôi. Đích đến của tình yêu tất nhiên là hai chữ 'hạnh phúc' rồi, nếu như muốn thực hiện nguyện vọng này thì sợ rằng chỉ có thể dựa vào bản thân.

Nhưng mà con đường hạnh phúc không hề suôn sẻ lại còn đầy rẫy chông gai, cuộc sống cứ thế dần trôi, đến cả ông trời cũng không thể nhìn thấy được Y Tiêu Tiêu sẽ xảy ra chuyện.

Ngày hôm đó, chẳng hiểu sao Tiểu Đô Đô lại bị sưng một cục u đỏ ửng trên tay, nó khóc la như khỉ ăn ớt, Y Tiêu một mình trông trẻ cũng cảm thấy lo lắng vì bệnh 'lỡ mồm long móng' bây giờ rất thịnh hành. Hai người họ Hạng đã đến quán bar xử lý chuyện ẩu đả gần đây, mấy ngày nay chỉ có thể ngừng kinh doanh để chỉnh đốn và lắp thêm camera cho 'Mị Hoặc'. Sở Toàn càng bận rộn với vụ án gϊếŧ người cướp của và giựt tiền cướp sắc. Tóm lại là cả nhà chỉ còn lại hai người, một lớn một nhỏ.

Y Tiêu theo nguyên tắc 'sớm phát hiện, sớm dự phòng, sớm điều trị' mà ôm con ra cửa, trước khi đi cô còn gọi điện thoại báo cho mẹ một, mẹ hai, mẹ ba, song Tư Hàm chỉ dặn dò vài câu, Sở Toàn thì tắt máy. Y Tiêu để lại lời nhắn rồi vội vàng chạy đến bệnh viện, cũng may chỉ là bệnh Rubella thông thường nên không có gì trở ngại. Mẹ Tiêu xác nhận lần nữa mới yên tâm chuẩn bị ôm con dẹp đường hồi phủ, nhưng vừa ra đến xe lại đụng phải chướng ngại vật.

Y Tiêu nhìn người đàn ông râu tóc bạc phơ nhưng lại mang bộ dạng của kẻ sát nhân già nua đang đứng ở đối diện. Cô chỉ cần liếc mắt liền biết ông già này không phải người lương thiện, nếu không nể ông ta lớn tuổi thì cô đã chửi chó cản đường rồi!

"Cô là Y Tiểu thư? Lão gia của chúng tôi có lời mời!"

Y Tiêu nghe câu này rất quen thuộc, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra anh vợ đã dùng thủ đoạn lịch sự như vậy với mình. Cô băn khoăn không biết có phải là anh vợ không, nhưng ông già trước mặt hẳn không phải fan của anh ta rồi!

"Lão gia nhà ông là ai?"

Y Tiêu là người có tâm cơ chứ không phải quả hồng mềm mà ai cũng có thể nhào được, cô lập tức cúi mặt nhìn đứa trẻ đang khó chịu trong tay.

"Lên xe sẽ biết!"

"Nếu tôi không muốn lên xe thì sao?"

Ông không nói gì mà chỉ nhìn đứa trẻ đang bi bi bô bô bên cạnh Y Tiêu, ý không cần nói cũng biết, 'nếu cô không đi thì tôi sẽ bắt con của cô làm con tin, nhìn tôi già vậy thôi chứ tôi quơ một tay là bắt được ngay!' Y Tiêu cũng biết hôm nay không thoát được, ông già ôm đứa nhỏ đi vào trong chiếc Mercedes, ông chủ lớn không có trong xe mà chỉ có một tài xế trẻ tuổi.

Có lẽ Tiểu Đô Đô cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, tuy nó khó chịu nhưng chỉ dám cọ cọ vào tã lót tránh phát ra âm thanh, Y Tiêu thấy thương liền đưa tay ra gãi ngứa giúp khiến nó khoái hoạt không ít. Cô vừa chăm sóc đứa nhỏ vừa suy nghĩ 'ông chủ lớn' là ai? Nghe giọng của ông già kia đặc sệt giọng Hong Kong, Y Tiêu không ngu ngốc lập tức hiểu ra dù ông chủ không phải anh vợ thì cũng thuộc họ bên Sở Toàn, rất có thể là ba của chị ấy. Người mà cô chưa từng gặp mặt.

Xe dừng lại ở một biệt thự nổi tiếng của thành phố B, Y Tiêu đi theo ông già cùng đứa trẻ đi khắp hành lang 'chín khúc cua mười tám khúc quanh', cuối cùng cũng thấy 'Lão gia' trong truyền thuyết.

Y Tiêu vừa nhìn sơ sơ đã có thể chắc chắn người này chính là ba vợ của mình, hai cha con Sở Toàn rất giống nhau, cả người ông toát ra vẻ uy nghiêm khó có ngôn ngữ nào biểu đạt được, thảo nào nữ thần thám lại có thần thái át người như vậy, tất nhiên là di truyền ba rồi.

Y Tiêu không dám tiếp lời mà chỉ đứng chết lặng đợi 'ba vợ' lên tiếng, ông ấy chơi cờ một mình trông có vẻ rất vui vẻ. Y Tiêu chờ mãi cũng mất kiên nhẫn, nghĩ thầm 'ông ấy tốt xấu gì cũng là ba vợ của mình, là ba ruột của Sở Toàn, phải nhịn!' Mà hiển nhiên tay của cô sắp tiêu tới nơi, bế đứa nhóc nặng hai mươi cân suốt ba tiếng đồng hồ thì tay gỗ, tay đồng, tay sắt cũng chịu không nổi.

"Có biết chơi cờ không?"

Đợi hết nửa ngày, Lão gia mới chịu nói câu tiếng người.

"Biết một chút.",

Y Tiêu đáp thẳng thừng, nhưng sau khi nhìn oắt con, giọng nói bất giác nhỏ xuống, Lão gia đang ngồi bên cạnh nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên:

"Ngồi xuống chơi tiếp đi, ông Viên giữ đứa nhỏ!"

"Nó nghịch lắm, tôi giữ nó được rồi."

Để một ông già hung thần ác sát giữ trẻ sao? Ngay cả cô còn sợ chứ nói gì đến con nít. Người được gọi là ông Viên thấy Y Tiêu cố chấp không chịu đưa con ra liền tìm một bà già đến. Đúng, cô đã đâm lao thì phải theo lao, bà già này cũng không đáng tin nhưng vẫn phải miễn cưỡng giao người, và thế là đứa trẻ đáng thương đã bị chính mẹ Tiêu của nó 'bán' đi!

Chơi được một lúc, cả hai coi như là kỳ phùng địch thủ, Y Tiêu chơi cờ rất thông minh, cô luôn luôn nghĩ ra ám chiêu bất ngờ, nhưng dù sao gừng càng già càng cay, lần đầu ra mắt phải để lại mặt mũi cho ba vợ nên cô đã hạ mình giả thua.

"Y Tiêu, người Mỹ gốc Hoa, 26 tuổi, biên tập tạp chí..."

Ba vợ vừa rửa tay vừa lẩm bẩm, Y Tiêu cuối cùng cũng biết bệnh thích sạch sẽ của Sở Toàn di truyền từ ai.

"Nghe nói cô và con gái tôi - Sở Toàn rất thân thiết?!"

Y Tiêu dám thề rằng đây là một câu tuyên bố chứ không phải là câu thẩm vấn. Cô băn khoăn không biết tiếp theo sẽ có điều gì tốt đẹp, cô cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ khi nghe câu 'Xin đừng chọc phá nó nữa!' và kèm theo một tờ ngân phiếu. Không thể trách Y Tiêu có sức tưởng tượng phong phú, cơ mà cảnh tượng này giống hệt trong phim Hong Kong vậy, một bà mẹ đưa tiền bảo 'từ nay về sau hãy nhất đao lưỡng đoạn', 'ông là một người cha tốt, tôi rất thương cảm...'

Y Tiêu còn chưa kịp chua xót thì người kia đã móc chi phiếu ra khiến cô hoài nghi bản thân không phải là biên tập mà chính là biên kịch.