Đánh Cắp Trái Tim

Chương 69




Y Tiêu kinh ngạc nhìn thanh đao sượt qua đỉnh đầu chỉ còn cách mặt vài centimet, nếu không thoát khỏi hai gã đàn ông trước mắt thì chỉ sợ 'dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra', cô cấp tốc giơ chân đá về hướng một người, sau đó thừa thế nghiêng thân thể dịch lưỡi đao sáng loáng ra chỗ khác.

Nhưng cho dù Y Tiêu có thân thủ bất phàm, ba phen mấy bận đánh né cuối cùng cũng không thể tránh thoát được lưỡi đao sắc bén kia. Cô lách người không kịp liền cảm thấy trên trán ẩn ẩn đau, lấy tay sờ lên mặt vuốt xuống toàn là máu. Y Tiêu nhìn máu đỏ chảy xuôi theo đầu ngón tay mới cắn răng nghiến lợi nói:

"Được lắm, lão hổ không phát uy thì tụi mày xem tao là Hello Kitty a!"

Y Tiêu nói xong lập tức phi thân đạp một chân lên tường, một chân đá xuống khiến gã to xác đang định bắt cánh tay cô tức thời ngã lăn quay. Y Tiêu nhanh chóng cảm thấy thể lực sắp chống đỡ hết nổi mà mấy người kia vẫn tập kích trước sau báo hại cô suýt nữa lảo đảo ngã sấp mặt. Ngay lúc nguy cấp bỗng vang lên một tiếng súng...

"Cảnh sát! Dừng tay! Nếu không tôi nổ súng!"

Nghe giọng nói quen thuộc từ đằng xa truyền đến, Y Tiêu chợt cảm thấy toàn thân được buông lỏng, hai chân mềm nhũn ngã rầm trên mặt đất, mặc kệ bọn áo đen đào tẩu.

"Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, em không sao chứ? Mau ngẩng đầu để chị xem, nhanh..."

Sở Toàn gấp đến độ không lo đuổi theo những kẻ bịt mặt kia, thấy Y Tiêu cúi đầu không nói, cô càng nóng vội ngồi xổm thì người kia đã vội vàng che mặt lại.

"Đừng đụng vào em, chị đi ra đi, đi ra! ..."

"Làm sao vậy, em để chị nhìn một chút, em muốn làm chị sợ chết luôn hay sao? Mau để chị xem một chút!"

"Không, chị đi ra đi... em không muốn chị nhìn thấy bộ dạng này..., xấu hổ chết đi được! ...Chị đi ra..."

Y Tiêu một bên nhỏ giọng nức nở, một bên đứt quãng nói càng khiến Sở Toàn lo lắng.

"Tiêu, để chị xem em bị thương ở đâu, có được không, ngoan nào!"

Sở Toàn học theo ngữ khí dạy con của ba người phụ nữ nhà họ Hàm, vất vả lắm mới mở ra được một cái lỗ xem xét thương thế của Y Tiêu.

"Có phải em bị hủy dung rồi không?"

"Mặt của em... Thế nào? ... Có phải rất xấu không?" Y Tiêu nhìn ánh mắt đầy yêu thương của Sở Toàn mà rớt nước mắt, "Em bị hủy dung..."

"Đừng nói nữa, chúng ta đến bệnh viện."

Sở Toàn nhìn vết máu loang lổ trên trán mà thương yêu không dứt. Cô cố nén đau đớn trong lòng, tay khẽ run dìu người kia đứng dậy rời khỏi hẻm nhỏ tối tăm. Có lẽ do nguy hiểm đến quá đột ngột, ai cũng không chú ý đến chiếc Mercedes-Benz đang dừng trước ngõ, đợi hai người các cô rời đi không lâu sau cũng chậm rãi mở máy.

Trên đường đến bệnh viện, Sở Toàn không ngừng hỏi thăm, an ủi, nhưng Y Tiêu lại lo lắng mình sẽ biến thành Chung Vô Diệm phiên bản hiện đại.

"Yên tâm đi, dựa vào bộ dáng xinh đẹp của cô bây giờ, tham gia tuyển hoa hậu cũng không có vấn đề gì."

"Có thật không, bác sĩ đừng lừa tôi?"

"Chúng tôi chưa bao giờ lừa gạt người bệnh, người đẹp chỉ cần tu bổ vết thương nhỏ này một chút tuyệt đối sẽ không để lại sẹo, ở đây chúng tôi đều là dân chuyên môn."

"Phiền anh nhanh một chút, chúng tôi còn có việc!"

Nghe bác sĩ trái một câu người đẹp, phải một tiếng mỹ nữ vợ nhà mình, Sở Toàn sớm đã nổi trận lôi đình hận không thể lập tức cầm băng dính nhét vào cái mồm ồn ào kia. Bác sĩ trẻ tuổi vốn đang thao thao bất tuyệt còn muốn phản bác, nhưng thấy sắc mặt đen đủi của chị gái xinh đẹp bèn thức thời ngậm miệng lại.

"Sở Toàn, chị nói tại sao hôm nay ở bệnh viện lại đầy mùi chua nhỉ?"

Y Tiêu vừa đi ra khỏi phòng cấp cứu liền che lấy vết thương rồi nháy mắt ra hiệu.

Sở Toàn mờ mịt, "Cái gì chua?"

"A-xít a-xê-tíc, vừa rồi có người ăn dấm không phải sao?"

"Tạ Sở Toàn, chị đang ghen chứ gì!" Thấy đối phương không nói lời nào, Y Tiêu đắc ý cười một tiếng, xong lại lo sợ bất an hỏi, "Sở Toàn, thật sẽ không để lại sẹo phải không?"

"Không phải ngay cả bác sĩ cũng nói là không sao rồi mà!"

Sở Toàn bất đắc dĩ mỉm cười, cả đêm lo lắng làm cô mỏi mệt vô cùng, đến giờ phút này nỗi âu lo mới giảm xuống mấy phần.

Vết thương trên trán Y Tiêu chỉ cần đụng ngón tay vào sẽ lộ ra huyết hồng trên băng gạc thô ráp, nhưng cô vẫn nhịn đau rồi dịu dàng mỉm cười, "Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ để lại sẹo!" Giữa hành lang không bóng người, cô nhẹ nhàng đặt lên vết thương một nụ hôn.

"Nếu mặt em bị hủy, Sở Toàn chị sẽ còn muốn em sao?"

"Em nói xem? Nếu em xấu xí, chị nhất định sẽ đá em một phát, sau đó đi tìm người tuổi trẻ xinh đẹp!"

"Chị dám?" Đôi 'mắt hổ' trừng một cái rồi giơ cao móng vuốt nhỏ, cô tuyệt đối không phải Hello Kitty đâu!

"Cho dù có sẹo thì em vẫn là Y Tiêu của chị mà. Vả lại trên người chị cũng có rất nhiều sẹo, em cũng đâu có ghét bỏ, phải không?"

Trông thấy Y Tiêu lại bắt đầu giương nanh múa vuốt, cô vội vàng đè hai cánh tay của em ấy xuống, "Người ta nói xinh đẹp quá sẽ bị người khác đố kỵ, chị còn lo lắng người khác sẽ nhớ em, nên như vậy rất tốt! ..."

Sở Toàn xấu xa cười một tiếng rồi nhảy cách xa "cọp cái" của chúng ta ba thước.

"Đước lắm Tạ Sở Toàn, chị đợi đấy."

"Đừng nhốn nháo, đây là bệnh viện chứ không phải cái chợ!" Không đợi Y Tiêu nói hết lời, trong phòng bệnh xuất hiện người y tá, "Bị thương thành như vậy còn để bệnh nhân nhảy tưng nhảy loạn, cô làm người nhà kiểu gì vậy? Tranh thủ thời gian đến truyền dịch nào!"

Y Tiêu dừng lại thè lưỡi trêu Sở Toàn, "Sở Toàn, chị bảo cô y tá này ăn cái gì mà lớn, bộ dạng cứ như diễn viên hài vậy."

"Em lại không đứng đắn!" Sở Toàn trộm liếc mắt nhìn y tá quay người rời đi, sau đó tiến đến bên tai Y Tiêu, nhỏ giọng nói, "Đúng là hơi mập!"

"Làm gì mà hơi mập, chị nhìn đi, em lo lắng cô ta không bay lên được!"

"Bay?"

"Chẳng phải nói họ là thiên sứ áo trắng sao? Thiên sứ không phải đều có cánh sao?"

"Em..." Sở Toàn vô lực lắc đầu thở dài một tiếng, "Khi nào em mới có thể trở nên đứng đắn một chút đây, nhưng mà hôm nay đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai đã công kích em?"

"Làm sao em biết được, họ vừa đến đã nói, 'Đánh... Ăn cướp... Ăn cướp' ..."

Y Tiêu một bên khuấy động bình nước đang nhỏ giọt, một bên vừa cười vừa mô phỏng "ăn cướp".

"Nghiêm túc, nghiêm túc, không cho cười, chị đang thẩm vấn đấy!"

Sở Toàn dùng cách đùa kinh điển để chấn chỉnh người yêu, sau đó lại lập tức nghiêm mặt, "Nghiêm chỉnh mà nói thì những người kia thật sự muốn lấy mạng của em. Nếu không phải em có võ phòng thân hay chị đến trễ một chút thì hôm nay chỉ sợ không phải tổn thương đơn giản như vậy?"

"Em thật sự không biết, có thể là đánh nhầm người chăng? Hay do em viết thứ gì đắc tội người khác? Chị biết nghề nghiệp của em đâu an toàn hơn cảnh sát bao nhiêu, đắc tội người khác cũng là chuyện thường..."

"Cái này. . ." Sở Toàn vừa muốn mở miệng thì chuông điện thoại di động vang lên.

"Nếu sở cảnh sát có việc gấp thì chị đi đi, em ở đây không cần người chăm sóc cũng có thể làm được!"

Sở Toàn nhìn nhìn màn hình điện thoại rồi nói với Y Tiêu, "Ngoan ngoãn ở đây truyền nước biển, chị đi nghe điện thoại rồi quay lại ngay" .

Với tính nết của Y Tiêu, tất nhiên là sẽ không dễ dàng 'ngoan ngoãn' như thế. Sở Toàn vừa đi khỏi thì cô đã lập tức cầm điện thoại ra chơi, một lúc lại kéo kéo dây truyền dịch, ba hồi lại nghiên cứu chữ 'rồng bay phượng múa' của bác sĩ.

"Uầy, chị đã bảo em ngồi yên rồi mà, mau ngồi xuống!" Sở Toàn vừa về đến phòng liền nhìn thấy người kia đang đứng trên giường, "Mặc dù Đô Đô không phải do em sinh ra nhưng sao hai mẹ con em lại giống như vậy, một khắc cũng không chịu yên tĩnh, tranh thủ thời gian ngồi xuống, cẩn thận máu chảy ngược về!"

"Cái này chứng minh hai mẹ con em đều rất hoạt bát!"

Sở Toàn hết cách với 'niềm tự hào' của đối phương, lần này cũng phải dựa vào vũ lực cưỡng chế người ngồi xuống.

"Em rốt cuộc không biết người tập kích em là ai? Theo chị thấy thì tuyệt không phải đánh lầm người đơn giản như vậy, xét về thân thủ và tốc độ bỏ chạy chưa đầy một phút đồng hồ của họ thì rất rõ ràng đây là một tổ chức, có dự mưu tỉ mỉ."

"Em thật sự không biết những người đó là ai, nếu họ thật muốn đánh em, thậm chí gϊếŧ em, em nghĩ hẳn là do em viết đặc san chọc giận người nào đó rồi, nhưng bài em viết có hơn cả trăm, hai cánh tay cũng đếm không hết, bây giờ chị hỏi em có thể là ai, em cũng nói không chính xác được."

"Em vẫn nên ngẫm lại rồi liệt kê một danh sách cho chị, nếu như chuyện này xảy ra lần nữa, trái tim của chị không chịu nổi đâu!"

"Ừm, để em ngẫm lại, làm sao chị biết em gặp nguy hiểm mà chạy tới?"

Y Tiêu nhìn lông mày sâu nhíu lại của Sở Toàn liền biết chị ấy còn đang suy nghĩ, vì không để chị ấy suy nghĩ lung tung đành phải đổi chủ đề.

"Chìa khóa của em rơi ở phòng làm việc của chị, không ngờ em đi được nhanh đến vậy, chị đuổi theo đã không thấy bóng dáng, nhắc tới cũng kỳ quái, hôm nay trong lòng cứ có cảm giác bất an..."

"Cái này gọi là tâm điện cảm ứng, chứng minh chúng ta đã đến cảnh giới thần giao cách cảm!"

Sở Toàn tức giận trừng mắt đứa đang đắc chí rồi tiếp tục nói, "Chị nghĩ đi xa hơn một chút tìm em, qua một ngã tư liền nghe được một đôi tình nhân nói trong hẻm nhỏ có âm thanh đánh nhau nên chị lập tức chạy đến. Sau này em tuyệt đối không được đi tắt vào hẻm nhỏ, lúc này bên ngoài bất ổn lắm, mặc dù em biết võ nhưng vẫn là con gái, lỡ như..."

"Tính mạng con người là không có nói lỡ như nha. Em biết rồi, sau này em nhất định sẽ cẩn thận, Tạ Đường Tăng!"

"Em..." Sở Toàn vừa muốn mở miệng thì trông thấy người đã lâu không gặp. Tư Hàm đã đứng ở cửa phòng bệnh từ lúc nào, khí chất nữ vương làm mọi người tự động im bặt.

"Em đừng không biết nặng nhẹ! Sở Toàn là vì muốn tốt cho em thôi. Nếu em xảy ra chuyện gì, ngoại trừ bọn chị thì chẳng phải người đau lòng nhất là em ấy sao?"

"Em biết sai rồi!" Nữ vương đến làm cho đại vương mất đi khí thế, mệt mỏi cúi hạ đầu.

"Biết sai còn không tranh thủ nằm xuống, cả ngày nhảy lên nhảy xuống y chang con khỉ vậy!"

Nữ vương hạ mệnh lệnh, Y Tiêu đành phải ngoan ngoãn tuân theo. Sở Toàn vốn định nói vài lời công đạo cho vợ, nhưng thấy em ấy đã yên tĩnh nên cũng không nhiều lời nữa, trong lòng cô không khỏi thầm than vỏ quýt dày có móng tay nhọn thật sự là chân lý.

"Sở Toàn, nếu sở cảnh sát có việc thì em đi mau lên, Tiêu Tiêu ở đây có chị chăm sóc rồi, đợi em ấy khỏe rồi chị đưa về nhà chị luôn, Tư Vi cũng rất lo lắng nhưng phải ở lại trông con không đến được, lúc chị đi còn dặn đi dặn lại nhất định phải áp tải Y Tiều về nghiệm thương!"

Sở Toàn nghe nữ vương nói như vậy cũng không cò kè mặc cả, chắc chắn đêm đêm mình lại phòng không gối chiếc. Cuối cùng cô dặn dò Y Tiêu vài câu mới rời khỏi.

"Tư Hàm, sao chị lại đuổi Sở Toàn đi?" Mắt thấy người yêu đi xa, con hổ ngoan ngoãn ảo não quyệt miệng gào to.

"Em nói tại sao, nhìn em bị thương kìa, giữa trán còn chấm một lỗ đỏ y chang quỷ!"

Y Tiêu nghe vậy mới ngượng ngùng che vết thương nhẹ giọng nói, "Em cũng không muốn bị thương như thế, bọn khốn kia đừng để em gặp được, nếu không bà đây nhất định khiến bọn bây không làm đàn ông được!"

"Được rồi, đừng nói những thứ vô dụng nữa, nói chị biết rốt cuộc đã xảy ra chyện gì?"