Y Tiêu cùng Tư Hàm, Tư Vi tranh giành một đứa oắt con mà suýt chút đánh nhau đến sức đầu mẻ trán, cuối cùng ba chị em thống nhất thay phiên nhau làm mẹ, cơ mà đứa nhỏ chỉ có thể nhận thức một mẹ khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Một mẹ nói, "Cục cưng, chúng ta ăn cơm nào!"
Một hồi mẹ khác nói, "Lại đây nào Mông Mập, chúng ta tập thể dục cho khỏe mạnh nha."
Một mẹ khác nữa lại gào to, "Tiểu mỹ nữ, chúng ta đi ngủ nào, để mẹ kể cho con nghe chuyện Sói Xám và chị gái quàng khăn đỏ nha!?"
Thường thường lúc này Mông Mập sẽ ngồi dưới đất chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội lần lượt nhìn từng mẹ rồi cười "Hì hì" rất ngây ngô, sau đó bò qua chỗ con vịt bóp kêu ‘cạp cạp’ hai tiếng và học theo, tiếp theo nó lại ném đồ chơi vào mặt một mẹ, song người bị ném chỉ xoa xoa chóp mũi cười theo:
"Cục cưng thật là thông minh, ném thật là chuẩn, mẹ sẽ mua thương cho con chơi, sau này làm Thần Thương Thủ nha, con đánh còn chuẩn hơn cả mẹ Tiêu nữa… Ê, chậm một chút, đừng có trốn..."
Đừng thấy oắt con không phải do ba người này sinh ra, nhưng kỹ năng chạy trốn chẳng kém ai, đi đứng lảo đảo nghiêng ngã quá thì ngồi xuống bò xuống gầm bàn, thoắt cái đã không thấy bóng dáng. Chung cư của Sở Toàn chỉ rộng trăm mét vuông hiển nhiên không đủ chơi, rơi vào đường cùng đành phải di chuyển quân đội sang biệt thự ở ngoại ô.
Sở Toàn chưa thích ứng lắm với cuộc sống một nhà năm miệng ăn, nhất là để oắt con thối tha kia chiếm hết spotlight nên cô càng ghét trẻ con vô cùng, khổ cái là mệnh vợ khó cãi, cô chỉ có thể yêu ai yêu cả đường đi thôi. Đứa nhóc này vốn không hợp tuổi với cô, thỉnh thoảng nó còn khi dễ và lén đi cáo trạng với ác nhân, nếu cô lỡ trừng mắt hù dọa nó, nó sẽ la lối ‘oe oe’ om sòm. Sở Toàn không biết mình vì chuyện này bị vợ giận biết bao nhiêu lần, cũng may cô độ lượng, mặc bản thân bị khinh bỉ, nuốt uất ức vào bụng mà tận lực chạy đi làm thủ tục nhận nuôi. Do vợ chồng Tư Hàm đều mang quốc tịch nước ngoài nên thủ tục khá rườm rà, oắt con tạm thời không cần đi cô nhi viện, nếu không cảnh sát Tạ làm sao sống nổi với ba người kia.
‘Thần trộm’ của chúng ta vất vả một thời gian cũng có một ngày nhàn rỗi, nhân lúc hai mẹ khác đang trông trẻ, cô một mình ra ngoài tản bộ. Đi dạo cả ngày, kết quả là hai tay xách đầy túi, nhiều nhất chính là vật dụng cho trẻ em, tất sơ sinh, mũ len,… khi nghe nhân viên bán hàng gọi phu nhân, trong lòng Y Tiêu vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.
"Chừng nào mình mới có thể làm Tạ phu nhân đây?"
Y Tiêu đứng trước tiệm áo cưới gặm ngón tay, nghiêng cổ nhìn bộ váy trắng tin hiệu Gionanna Sbiroli mà thất thần.
"Y tiểu thư!"
Âm thanh bất thình lình đánh thức giấc mơ giữa ban ngày của Y Tiêu. Bãi cát mùa hè, ánh nắng ấm áp, nước biển xanh lam, hôn lễ lãng mạng kiểu Pháp,… bỗng chốc biến tan thành mây khói. Y Tiêu ảo não xoay người sang chỗ khác muốn xem đứa nào không có mắt dám quấy rầy mộng đẹp của mình, nhưng người kia không khỏi làm cô giật mình.
"Y tiểu thư, cô nhận ra tôi không?"
"Đương nhiên, Tần tiểu thư, chị của tôi thường xuyên khen cô làm việc thận trọng giúp chị ấy phá không ít án."
Y Tiêu ưỡn thẳng sống lưng nở nụ cười rạng rỡ. Cô biết người này sớm muộn gì cũng xuất hiện nhưng không ngờ lại đến nhanh tới vậy, sợ là điềm chẳng lành, nhưng nếu vì vậy mà sợ hãi thì không phải là Y Tiêu rồi!
"Thật sao?" Tần Khanh ngượng ngùng nhếch môi, mắt nhìn đồ vật trong tay Y Tiêu rồi tiếp tục nói, "Y tiểu thư, hay là chúng ta đến tiệm cà phê lầu dưới uống một ly nhé, nghe nói có vị Lam Sơn.."
"Đương nhiên là được, để tôi mời, cô đừng giành thanh toán với tôi nha!"
Hai người vào tiệm cà phê, ai nấy đều chuyên chú uống không lên tiếng nữa. Mới đầu Y Tiêu nhìn người phụ nữ này cũng cảm thấy khó chịu, thỉnh thoảng cô sẽ lắc lư ly cà phê rồi nhấp một ngụm. Cà phê Lam Sơn dịu nhẹ chảy vào cổ họng để lại dư vị cùng hương thơm. Y Tiêu dùng hai tay cầm ly lên uống một hơi, sau đó híp mắt duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm môi đỏ bóng loáng nhưng vẫn chưa thỏa mãn, "Uống ngon thật đấy!", bộ dạng hưởng thụ khiến người khác cũng động tâm.
"Tôi cũng đoán cô sẽ thích nó!" Tần Khanh khẽ nhíu mày biểu lộ sự tự tin. Y Tiêu không khỏi hiếu kỳ chậm rãi buông ly sứ trong tay xuống rồi nhìn người đối diện, "Cái này cũng có thể đoán được sao?"
"Madam của chúng tôi cũng thích uống Lam Sơn, tôi thường xuyên pha cho chị ấy uống." Tần Khanh thoáng dừng một chút, Y Tiêu cũng không vội hối thúc mà chỉ yên lặng chờ đối phương uống xong ly Mocha, "Cho nên tôi đoán nếu là hai chị em thì chắc hẳn Y tiểu thư cũng nhất định sẽ thích, không phải sao?"
"Đừng khách khí, gọi tôi là Y Tiêu được rồi, tôi cũng không phải là madam của cô, đừng câu nệ như vậy."
Luận "Gian xảo" thì Tần Khanh không phải là đối thủ của Y Tiêu, dùng phương thức thẩm vấn đi thẳng vào vấn đề không có tác dụng gì. Cô vất vả nói bóng nói gió lại bị đối phương tám lạng nửa cân đánh trở về khó tránh đứng ngồi không yên, cô gắt gao cắn môi dưới suy nghĩ những lời kia nên hỏi như thế nào.
Y Tiêu mở to hai mắt đợi đối phương mở miệng nhưng người kia vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Cô nhàm chán xem lại quần áo mới mua cho con gái rồi ngồi cười ngớ ngẩn.
Tần Khanh bị tiếng cười đánh động, cô thăm dò qua chợt phát hiện dáng vẻ ngốc nghếch, "Đó là đồ cô mua cho đứa bé kia sao? Nghe madam nói cô muốn nhận nuôi nó?"
"Ừm, hoàn toàn chính xác, nhìn này, đây là đồ cho Đô Đô nhà chúng tôi này, đẹp không? Ha ha..."
"Đô Đô?"
"Đúng vậy a, Đô Đô, Đô Đô ú, ha ha đứa bé kia quá đáng yêu nên chúng tôi đã đặt cho nó nick name." Y Tiêu cầm một đôi tất nhỏ giơ lên cho Tần Khanh xem, "Có đáng yêu không? Cũng không biết chị ấy nghĩ sao lại không thích trẻ con."
"Cô không thể trách madam, trẻ con thật sự rất đáng yêu, nhất là con mình sinh ra. Y tiểu thư thích trẻ con, madam nói cô đã có bạn trai, vừa nãy tôi lại thấy cô đang xem áo cưới, sao không nhanh chóng kết hôn sinh con? Tôi nghĩ quan hệ chị em hai người rất tốt, madam nhất định sẽ thích con của cô!"
"Thích cái rắm!" Y Tiếu ngầm gắt một cái, "Nếu bản cô nương có em bé, bình dấm chua kia nhất định sẽ lấy mạng của tôi!"
Y Tiêu không vui trong lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài, mặt tươi cười rực rỡ, "Chuyện kết hôn còn sớm, Sở Toàn còn chưa kết hôn thì tôi gấp làm gì, hai chị em chúng tôi đã bàn sẽ làm đám cưới chung chỗ! Về phần sinh con, tôi sợ đau từ nhỏ nên không hề nghĩ sẽ tự mình sinh, hiện tại có sẵn tôi vui còn không kịp nữa là..."
Y Tiêu hoạt bát nháy mắt mấy cái, không hẳn là cô tránh né vấn đề nhưng cô và Sở Toàn vẫn chưa thảo luận qua vấn đề kết hôn. Cô đã trót yêu và vẫn luôn nghĩ ‘sống là người nhà họ Tạ, chết là ma nhà họ Tạ’, kết hôn chẳng qua chỉ là nghi thức mà thôi. Nếu bản thân đã là người của nhà họ Tạ thì chuyện sinh con không đùa được, cơ mà có muốn cũng chưa chắc đạt thành, ai bảo cả hai đều là phụ nữ làm chi.
"Tiêu tiểu thư là không muốn sinh hay là không sinh được?" Tần Khanh thấy người kia không lộ ra sơ hở bèn quyết định đâm thủng cửa sổ giấy.
Câu hỏi của người kia không nằm ngoài dự đoán của Y Tiêu, chỉ là cô không biết nên ứng phó như thế nào.
"Tôi hỏi đường đột quá rồi."
"Nếu biết là đường đột thì không nên hỏi!"
Không đợi Tần Khanh nói hết lời, Y Tiêu lập tức ngừng cười, âm điệu lạnh lùng. Tần Khanh tất nhiên là không ngờ tới người phụ nữ vốn đang dịu dàng lại đột nhiên lật mặt. Tần Khanh thoáng ngạc nhiên nuốt lời sắp nói vào bụng, sau đó cô mím thật chặt môi trấn định tinh thần rồi hít sâu một cái mới tiếp tục mở miệng:
"Chuyện của hai người ở văn phòng hôm đó... Tôi đều... Đều nhìn thấy..."
"Hôm đó?" Y Tiêu nhíu mày, hương vị Lam Sơn hình như cũng thay đổi mùi vị theo.
"Là cái hôm madam ôm cô ở văn phòng, hai người làm... tôi đã nhìn thấy tất cả!"
Tần Khanh thấy đối phương bình chân như vại, trong lòng càng xao động, cho dù đã tận lực hạ giọng nhưng vẫn khó nén được bức bối.
"Lúc trước, tôi luôn cảm thấy cô trông rất quen mắt, mãi đến mấy hôm trước tôi mới nhớ đã từng thấy cô ở quán bar 'Mị hoặc' cùng một cô gái khác thân mật..."
"Có ư, sao tôi không nhớ rõ?" Y Tiêu cố lục lại trong trí nhớ mình đã thân mật với ai, tính đi tính lại thì chỉ có Hạng Tư Vi lưu manh thôi. Cô không vội giải thích mà chỉ khẽ cười nói:
"Vậy thì đã sao?"
"Madam là người tốt, hai người không thích hợp..."
"Tạ Sở Toàn là người như thế nào, tôi hiểu rõ hơn cô. Tôi là hạng người gì cũng không đến lượt cô đánh giá. Chúng tôi không hợp, chẳng lẽ cô hợp với chị ấy hơn hửm?"
"Cô... cô không sợ tôi đem chuyện của hai người nói ra sao?"
"Nếu cô thật sự làm vậy ngược lại tôi phải cám ơn cô mới đúng!"
Tần Khanh không ngờ người phụ nữ trước mặt có thể trắng trợn uy hiếp mình như thế. Cô đã nghĩ đối phương sẽ bị mình dọa sợ, từ lúc bắt gặp Sở Toàn ôm ấp người phụ nữ này, cô đã lên kế hoạch đến hôm nay. Giây phút biết được người mình tâm niệm đã yêu người khác thương tâm đến cỡ nào, nhưng trong tuyệt vọng lại dấy lên một chút hy vọng, Tạ Sở Toàn có thể thích phụ nữ thì tại sao không thể yêu cô? Đáng tiếc mọi chuyện không hề đơn giản như cô đã nghĩ.