Đến khi hai người trông thấy đứa nhỏ uống sữa chua xong mới an tâm nhớ đến dạ dày đang khua chiêng đánh trống của mình. Chẳng biết oắt con khốn kiếp này xung khắc thế nào với cảnh sát Tạ của chúng ta mà mỗi khi đối mặt với cô giống như gặp kẻ thù gϊếŧ cha vậy. Sở Toàn vừa bưng chén lên chuẩn bị ăn cơm thì nó lại gào khóc.
"Oắt con, bản thân ăn no rồi cũng không để người khác an ổn ăn cơm!"
Người ngày thường hô phong hoán vũ há chịu được cơn giận này, Sở Toàn buông chén xuống chuẩn bị 'giáo dục' oắt con không hiểu chuyện, cơ mà nó không những không sợ mà còn trừng mắt lạnh lùng nhìn lại, cô chửi nó cũng rống lên áp đảo khí thế.
"Chị làm gì hù dọa một đứa con nít vậy!"
Y Tiêu bây giờ đã chìm đắm trong tình mẹ bao la, sao có thể để người khác giáo huấn bảo bối của mình, cho dù là bạn cùng giường chung gối cũng không được. Cô tức giận vội vàng muốn cướp đứa bé trong ngực Sở Toàn, đứa nhỏ này cũng cậy thế chủ, hùa theo mẹ Tiêu khóc càng to hơn.
"Sao thúi vậy a?"
Y Tiêu còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi hương bất nhã, hơn nữa càng lúc càng nồng nặc, cô vừa hoài nghi vừa nhìn người nọ xin giúp đỡ, "Đừng nói là nó ị rồi nha?" Nhưng đối phương vẫn mờ mịt luống cuống.
"Hay mở ra xem một chút?"
Trải qua một phen đùn đẩy, cuối cùng vẫn là Sở Toàn gánh vác sứ mệnh thần thánh đầy quang vinh, tã lót vừa mở ra lập tức khiến cả hai không hẹn mà cùng nhau cau mày, che miệng, bịt mũi.
"Quá thối, quá thối, không ngờ oắt con nhỏ xíu này lại thả được quả bom nguyên tử hạng nặng!"
Sở Toàn vân vê tã lót rồi nắm một góc, sau đó dùng sức rút thứ rắm thúi giữa hai đùi của oắt con ra, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nói thầm, "Quả nhiên là tên tiểu tử thối!"
"Chỗ nào là tiểu tử thối, rõ ràng tiểu nha đầu mà. Chị nhìn đi, nó đâu có vòi đâu mà chị lại không phân biệt được!" giờ phút này Y Tiêu vẫn đắm chìm trong vui sướng, nhất thời khó kìm lòng, cũng không để ý thối hay không mà chỉ muốn hôn nó một cái.
"Cách xa một chút, thối chết!"
Y Tiêu được nhắc nhở mới nhớ tới nguyên đống lớn trước mắt. Hai người nhìn trân trối vào cái thứ vàng óng ánh mà không dám chạm vào.
"Bây giờ nên làm gì?"
Qua hồi lâu Sở Toàn mới từ trong khiếp sợ chậm rãi tỉnh táo lại, một tay vẫn che mũi, một tay khác cầm tã lót bằng hai ngón giơ ra xa, bộ dáng kia trông rất là buồn cười, nếu là ngày thường cô nhất định sẽ bị vợ giễu cợt một phen, nhưng hôm nay chính Y Tiêu cũng cảm thấy choáng váng.
"Chị đi siêu thị mua vài bộ quần áo trẻ con, tã lót và sữa bột, chỗ này để em xử lý!"
Cuối cùng Y Tiêu căn cứ vào lòng từ bi ‘ta không vào địa ngục thì ai vào’ quyết định chết thử một lần. Sở Toàn được lệnh ân xá lập tức cầm ví tiền chạy ù ra ngoài mặc cho bụng đói đang kêu vang. Không phải cô phụ bạc bỏ vợ bơ vơ giữa đại nạn, nhưng cô thật sự bó tay với việc chăm con nít. Nếu như gặp cướp, Tạ Sở Toàn thà rơi đầu chứ tuyệt đối không trốn sau lưng phụ nữ, nhưng đứa nhỏ kia chính là khắc tinh của cô, dù có trăm cái không cam lòng cũng đành phải phó mặc cho vợ nhà mình xông pha chiến đấu, còn bản thân lại hóa thành con rùa đen rút đầu cổ vũ tinh thần ở hậu phương.
Lại nói đến Y Tiêu, sau khi Sở Toàn rời đi, cô liền thận trọng ôm oắt con hôi thối vào phòng tắm. Đứa nhỏ này rất kỳ quái, lúc nãy bị lột tã thì khóc tức tưởi, bây giờ có người ôm lại cắn ngón tay cười ngây ngô khoe hàm răng trắng noãn nhỏ xíu.
"Ai du, bé con cười cái gì đó? Mẹ Tiêu nói con nghe nè, từ nay về sau, chị chính là mẹ của con, có được không? Cười coi như đồng ý nha!" Thế là Y Tiêu vừa dỗ dành vừa lừa Bé Mập, quang minh chính đại trở thành mẹ.
Chờ nhiệt độ nước vừa đủ, Y Tiêu đem bàn tay mập mạp của oắt con nhúng vào trong nước trước, thấy nó hớn hở mới yên lòng lột sạch đồ ra. Con nít trời sinh mê nước, đứa nhỏ này cũng không ngoại lệ, thoạt đầu còn có chút sợ hãi, quen dần liền trở thành Tiểu Bá Vương nghịch nước, Y Tiêu cũng không giữ nó ở yên một chỗ được.
"Bé con, cái mông sạch sẽ, thân thể cũng thơm tho rồi, không chơi nữa nha?"
Nói hết lời, thái độ của đứa nít ranh chưa mọc lông măng này không chống đối cũng không hợp tác, Y Tiêu đành cưỡng ép vớt nó lên, cô vốn cho rằng nó sẽ khóc lóc ầm ĩ, nhưng đứa nhỏ lạ lùng này lại không khóc không nháo, chỉ nháy nháy cặp mắt nhỏ nhìn hết sức linh hoạt, da thịt cũng mịn màng thật đẹp!
Y Tiêu càng nhìn càng thích đưa tay ngắt nhéo nhào nặn cái mặt nhỏ nhắn kia, đứa bé cũng tốt tính cười khúc khích. Cô vò cho đến khi mặt mũi mĩm trắng trẻo biến thành đỏ rừng rực mới áy náy ngừng tay, sau đó lấy khăn tắm bọc lấy người oắt con.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Y Tiêu có chút đứng ngồi không yên, lỡ như Mông Nhỏ lại thả ra một đống xấu xí thì toi, cũng may oắt con chừa mặt mũi cho mẹ Tiêu, cứu cô ra khỏi nan đề.
Hai tay Sở Toàn xách bốn cái túi đầy, trên miệng còn ngậm một bao tã lớn, vừa trở về nhìn thấy hai đứa bé, một lớn một nhỏ chơi đến quên cả trời đất.
Lúc này, Y Tiêu đã tìm ra được cách dụ con nít là ném oắt con lên giữa không trung, trước đó cô còn lo lắng nó sẽ sợ nên không dám ném quá cao, thời gian dần qua cô phát hiện lá gan của đứa nhỏ này thuộc dạng mập, không biết "Sợ hãi" là cái quái gì. Bạn ném càng cao nó sẽ càng vui vẻ, đoán chừng đem nó ném ra ngoài Địa Cầu cũng sẽ cất tiếng cười khắp không gian.
"Cẩn thận kẻo nó bị em dọa tè ra quần bây giờ!"
Sở Toàn thực sự chịu không được hai người cả gan làm loạn bèn nhả bịch tã ra mở miệng ngăn cản, "Em tuyệt đối đừng xem đứa nhỏ này là thú cưng, chị còn phải đem nó giao nộp về sở, chị chỉ làm bảo mẫu tạm thời thôi, chờ thủ tục làm xong sẽ đưa nó đến cô nhi viện..."
"Cái gì? Chị còn muốn đưa nó vào cô nhi viện? Đó là chỗ có thể ở được sao?"
Nghe Sở Toàn nói như vậy, Y Tiêu nín cười, nhẹ nhíu mày nói, "Chị có biết mấy đứa nhỏ ở đó căn bản sẽ ăn không đủ no, nó còn nhỏ như vậy thì làm sao giành ăn được với mấy đứa lớn, lỡ đâu gặp phải cô nuôi dạy trẻ có lòng dạ hiểm độc không cho ăn rồi ngược đãi nó thì làm sao bây giờ?"
"Làm gì đến mức khủng bố như em nói vậy! Bây giờ cô nhi viện rất chính quy, sao lại có chuyện vô nhân đạo đó xảy ra?"
"Cha mẹ ruột vứt bỏ con cái đầy ra đó, thậm chí gϊếŧ con luôn thì còn có chuyện gì là không thể? Chị không ngại thì đi hỏi Tư Hàm, Tư Vi xem tuổi thơ của họ đã trôi qua thế nào!"
Y Tiêu nghiêm túc ôm chặt đứa nhỏ trong ngực, oắt con giống là cảm nhận được gì đó cũng nín cười rưng rưng nước mắt khiến mẹ Tiêu thấy chua chua sóng mũi, sau đó cô dứt khoát nói:
"Em kiên quyết phản đối! Em đã nhận Mông Nhỏ làm con gái rồi, em muốn nhận nuôi nó!"
"Em nhận thật sao?"
Tuy Sở Toàn hỏi như vậy nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Y Tiêu liền biết em ấy không nói suông.
"Chị biết em thích nó nhưng con nít không phải là chó con, mèo con, không phải em nói nuôi liền có thể nuôi được..."
Sở Toàn thấy Y Tiêu vẫn cố chấp quệt mồm nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu tiếp tục nói, "Ở Trung Quốc, muốn nhận nuôi một đứa bé, đầu tiên phải xem khả năng của người đó chứ không chỉ là điều kiện kinh tế. Em nghĩ hai chúng ta có thể chăm sóc cho nó sao?"
"Ngày mai em sẽ bảo anh Ban đi!"
"Em..."
Sở Toàn bỗng muốn đập đầu vào tường, đúng là con lừa bướng bỉnh mà.
"Còn có một điều kiện nữa, hai chúng ta ai cũng chưa đủ ba mươi tuổi, không phù hợp với điều kiện nhận nuôi!"
"Chuyện này..."
Y Tiêu phạm vào thế khó, 'Chuyện này…' nửa ngày, cũng không có 'chuyện khác'. Cô nhìn oắt con đang nghịch tóc của mình, da thịt tươi mát, cái chân ngắn ngủn như ngó sen đang đạp trên bụng cô rồi mưu toan từng bước từng bước đạp đến trước ngực, nhưng mỗi lần nó leo đến một nửa đều sẽ trượt xuống, sau đó lại trèo lên trên, tính nết của oắt con bướng bỉnh chẳng khác gì mẹ Tiêu khiến cô cảm thấy vô cùng thương tiếc. Bé Mập còn đưa tay vuốt mồ hôi trên trán Y Tiêu rồi nhón chân bất thình lình gặm một cái lên mặt cô. Kẻ cầm đầu để lại một bãi nước bọt sau đó lập tức ngửa mặt ngã về phía sau cười ngây ngô hệt như con mèo nhỏ.
"Đồ quỷ con tinh nghịch!"
Y Tiêu chỉ đầu ngón tay vào chóp mũi con Mèo Mập, đáy lòng cảm thấy ngọt ngào, lần đầu Sở Toàn hôn cô cũng không hưng phấn như vậy.
"Cục cưng lại đây để mẹ thay đồ cho nè." Cô vừa nói chuyện vừa nhận túi quần áo mới mua từ tay Sở Toàn, bộ đồ hình bé thỏ làm người ta cảm thấy đáng yêu.
Một tay Y Tiêu mở cái khăn đang quấn quanh người oắt con ra, một tay cầm quần áo mới ôm lấy đứa nhỏ, cử chỉ dịu dàng làm cảnh sát Tạ cảm thấy mê mẩn, cô lo lắng nói, "Hay là chúng ta mặc qυầи ɭóŧ cho nó trước?"
Y Tiêu cười ra tiếng, "Cái gì mà qυầи ɭóŧ? Em kêu chị mua tã lót mà? Dùng cái đó!"
"Ừm!"
Sở Toàn vội vàng gật đầu đi lấy tã, cô vừa định khen em ấy thông minh nhưng nào ngờ mẹ Tiêu cũng không biết thay.
"Làm sao bây giờ, hay là khỏi mặc?"
"Cái gì mà khỏi mặc, cầm sách hướng dẫn ra xem đi!"
Sở Toàn hoàn toàn mất hết chủ ý, chỉ biết nghe lời răm rắp nhanh chóng đi tìm sách hướng dẫn nhưng loay hoay mãi cũng không thấy sách đâu, chỉ có hướng dẫn in trên túi hàng.
Y Tiêu nghiên cứu trong chốc lát rồi lập tức mặc cho oắt con, dù hơi chật vật và lỏng lẻo nhưng cuối cùng đại công cũng cáo thành, niềm tin làm mẹ lập tức trở về. Quần áo thì dễ mặc hơn nhiều, đầu tiên là tròng hai cánh tay vào, sau đó xỏ cái chân mập vô trong, cuối cùng đến lúc cài nút lại, cô lơ đãng hỏi người bên cạnh:
"Chúng ta có thể nuôi nó đến khi đủ tuổi rồi xử lý thủ tục nhận nuôi.”, đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra. Cô nói xong bế đứa nhỏ lên sửa sang lại y phục, quả nhiên là người đẹp vì lụa, oắt con bẩn thỉu lập tức biến thành tiểu mỹ nữ trắng trẻo, hình như ống quần hơi ngắn trên mắt cá chân, "Thôi được rồi, coi như là mặc quần lửng vậy.", Y Tiêu tự an ủi mình.
"Vậy mấy năm này em định để nó ở chui không hộ khẩu sao, bây giờ không sao nhưng tương lai sẽ phiền phức cho bên nhà trẻ lắm!"
Y Tiêu nghe ý tứ trong lời nói cảm thấy khó chịu, cô không nói thêm gì nữa mà chỉ nhìn đứa nhỏ, cũng không biết oắt con này có cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt hay không lại chau mày khóc ‘oe oe’.
"Ngoan Ngoan, đừng khóc, mẹ không đưa con đi đâu hết, ngoan?" Y Tiêu vỗ về Mông Nhỏ rồi lại trừng mắt nhìn Sở Toàn, "Đều tại chị chọc nó khóc, đừng tưởng rằng nó còn nhỏ nghe không hiểu!”
Y Tiêu cắn răng ôm oắt con vòng ra phòng khách nhưng nó vẫn khóc dữ dội. Lúc Y Tiêu đang đau lòng muốn chết thì lại có người đổ thêm dầu vào lửa, "Em vẫn nghĩ là chúng ta có thể nuôi nó được sao?"
"Mau gọi điện thoại cho Tư Hàm!" Y Tiêu gần như cắn răng nghiến lợi nói!