Vụ án trộm xe có tiến triển, lông mày của Sở Toàn không còn cau lại nữa, thời gian ở bên cạnh Y Tiêu càng ít, đêm khuya tăng ca là chuyện thường ngày, thâu đêm suốt sáng cô chỉ ăn một bữa, Y Tiêu có đôi khi ảo não sẽ thừa dịp phàn nàn vài câu.
Cái gì mà "tuổi xuân trẻ khỏe mà lại phòng không gối chiếc, chị đan tâm bỏ lại đóa hoa xinh đẹp đầy quyến rũ ở trong nhà, chẳng lẽ không sợ em chạy ra đường ăn vụng? " được Y Tiêu phổ nhạc hát vang mỗi ngày.
Sở Toàn nghe cô ca cẩm như Tường Lâm cũng thấy thẹn trong lòng nhưng biết làm sao được, cô không cách nào hứa hẹn giống như một ngân phiếu khống được nên chỉ có thể đền bù trong khả năng cho phép. Mặc kệ bản thân mệt mỏi đến cỡ nào, chỉ cần hai người ngủ chung thì tiết mục "trợ hứng" là điều kiện tiên quyết, Sở Toàn sẽ kể vài ba câu truyện cổ tích hoặc truyện cười cho người bên gối nghe.
Suốt thời gian chung sống, Y Tiêu thường xuyên biểu lộ ra sự vui tính, cô tin mình nắm vững tâm sinh lý của tuổi trẻ vì chẳng có cô gái nào không yêu thanh xuân nên cô bám lấy Sở Toàn giật dây kể chuyện tuổi trẻ, nội dung xoay quanh cố sự thời thơ ấu cho tới lúc trưởng thành.
Y Tiêu có tuổi thơ vô ưu vô lự, tuổi nhỏ tinh nghịch hay gây sự, còn Sở Toàn thực sự không hoàn mỹ cho lắm nên nghe khá thú vị, cô nói về các vụ kỳ án mà thế giới chưa phá được, đương nhiên không thể tránh khỏi sẽ nhắc tới đạo tặc 'Vô Ảnh' khiến người ta vừa yêu vừa hận. Chẳng biết có phải là vì chột dạ hay không, Y Tiêu nghe người bên gối nói về 'công tích vĩ đại' của hai cha con cô thì trong lòng có chút khó chịu, nửa muốn nghe nửa lại sợ, cũng may Sở Toàn phân tích tương đối khách quan, trong lời nói cũng không có địch ý, Y Tiêu mơ hồ còn có thể cảm thấy người này và "Vô ảnh" có một chút sức hút anh hùng.
Chuyện này góp phần làm cho tâm trạng thấp thỏm của Y Tiêu được thả lỏng một chút, thậm chí cô còn bắt đầu ảo tưởng nếu có một ngày lộ rõ chân tướng thì người này cũng có thể tha thứ cho mình rồi bắt đầu ôm hy vọng.
Y Tiêu cố ý dành cả 1 ngày để hầm nồi canh gà cho người chồng 'một ngày trăm công ngàn việc' bồi bổ thân thể, thả lưới mấy ngày rồi cũng nên thu lưới thôi. Mấy ngày nay, cảnh sát Tạ mệt mỏi đến độ vừa báo cáo xong dính vào mép giường liền ngủ, đừng nói là thân mật, ngay cả cơ hội nắm tay đã ít nay lại càng ít hơn. Y Tiêu tương đương bất mãn đối cái sinh hoạt vợ vợ không hài hòa nhưng cô ngại không dám nói, chỉ mong vụ án kia nhanh chóng kết thúc.
Vừa nghĩ tới đại biểu mặt trăng, a, không đúng, là đại biểu chính nghĩa tiêu diệt tội phạm Tạ tỷ tỷ với bộ dáng mê người nằm ở dưới tùy mình muốn làm gì làm lập tức khiến cô hưng phấn khoa tay múa chân. Cánh tay vung xẻng sắt đặt biệt có lực, cô như biến hành anh hung cảm tử không sợ mấy giọt nước sôi nổ lốp ba lốp bốp văng khắp nơi nữa, còn diễn tấu một khúc đại tiệc chén đĩa trong phòng bếp.
"Cuộc sống của em xinh đẹp cỡ nào, tâm tình mỗi ngày đều tốt..."
Đang ca hát vui vẻ thì ngoài cửa truyền đến âm thanh loảng xoảng, Y Tiêu cảnh giác nắm thật chặt cái xẻng trong tay, nghĩ thầm nếu Chu tiên sinh có thể lấy bút lông làm vũ khí thì cô phải phát huy hết công dụng của cái xẻng này mới được. Là đứa nào cả gan dám ăn trộm trong địa bàn của bà, nhất định phải cho nó chết không toàn thay, đến hai đứa thì chết một đôi.
Cũng may suy nghĩ bạo lực vừa mới nảy sinh liền bị bóp chết từ trong tã lót, khi trông thấy Sở Toàn đầu tóc rối bời, cả người toàn là máu, cái xẻng được xem là vũ khí rơi 'choang' xuống mặt đất.
"Chị bị thương hả? Bị thương ở đâu?"
Y Tiêu nóng lòng chạy ù tới trước mặt người kia để xem cho rõ, song lại sợ phải đối mặt sự thật thương tâm nên cô lập tức từ bản năng cự tuyệt tiếp cận người máu, tay chân thì cứ luống ca luống cuống.
"Chị không sao, đây không phải máu của chị đâu, em mau tới đây phụ một tay!"
Y Tiêu nghe xong mới phát hiện mặc dù người này trông khá chật vật nhưng tinh thần sáng láng, nói chuyện nhấn rõ từng câu từng chữ chứ không hề giống bị trọng thương, lúc này cô mới yên tâm đón lấy đồ trong tay đối phương. Y Tiêu vừa tiếp xúc với món đồ kia lập tức có cảm giác không đúng, nó mềm mềm, nặng không đến 10 cân lại còn đang động đậy, "Đây là cái gì..."
Y Tiêu chưa nói hết câu thì đột nhiên im lặng há miệng thành chữ O, cô mở bao ra nhìn nhìn, thì ra là một con búp bê sống, "Tạ Sở Toàn, chị mang con riêng về nhà sao?"
Y Tiêu đương nhiên là nói đùa, cô tự hỏi cảnh sát Tạ không thể tự sinh ra một con búp bê mập mạp chỉ trong vòng một ngày được, lá gan của Tạ Sở Toàn cũng không lớn đến mức có con ngoài giá thú. Cô không vội đợi người kia trả lời đã quay đầu nhìn đứa bé trong ngực, oắt con này cũng khá thân thiện, cô chưa kịp chào hỏi nó đã bi bô cười ra tiếng.
"Ai da, ai ôm nó cũng khóc, em ôm nó lại cười nha."
Sở Toàn trông thấy đứa bé cười cũng mon men lại gần, ai ngờ oắt con đang cười toe toét lập tức mím môi chau mày 'oa oa' khóc ra tiếng.
"Đi chỗ khác... Toàn thân tanh hôi đừng có hôn em bé! Ngoan ngoan nè, đừng khóc nha..."
"Chị đi, chị đi..."
Sở Toàn bị một đứa con nít chưa mọc lông măng cướp mất phúc lợi đành méo miệng lắc đầu cười khổ đi vào toilet, đổi lại như ngày xưa chỉ sợ kia người đã hoảng hốt thay quần áo nghiệm thương cho mình rồi. Khổ nỗi Y Tiêu đâu có thời gian để bận tâm đến cô gái bị tổn thương này, cô vội vàng cưng nựng vật nhỏ trong tay còn không kịp nữa là.
"Bé con, em tên là gì? Hay chị gọi em là Bé Mập được không? Ha ha, cười, lại cười rồi... Em cười là đồng ý nha, ha ha Bé Mập..."
Cảnh sát Tạ của chúng ta rửa mặt qua loa, đầu tóc ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm lập tức bắt gặp người yêu phát ra hào quang mẫu tính đang say mê đong đưa đứa bé trong ngực. Sở Toàn chua xót cay cay sóng mũi, ngoài ra cô còn ngửi thấy có mùi cháy khét.
"Có phải đồ ăn bị cháy rồi không?"
"Ai nha, đồ ăn của em! Chị mau chạy vào bếp tắt đi!"
Xem đi, đây đúng là từ Thái Thượng Hoàng hạ cấp xuống thành Đại Nội Tổng Quản mà, Sở Toàn ít nhiều có chút khó chịu nhưng trước dáng vẻ vênh mặt hất cằm sai khiến của Thái Hoàng Thái Hậu, cô cũng chỉ có thể khúm núm, "Tuân lệnh!" rồi ngoan ngoãn chạy vào phòng bếp thu dọn tàn cuộc.
"Sở Toàn, em bảo chị tìm chó về nuôi để gϊếŧ thời gian chứ đâu có bảo chị mang con nít về! Đúng rồi, đây rốt cuộc là con cái nhà ai?"
Trước đó Y Tiêu đã đề nghị nuôi chó bướm hoặc chó tuyết trong nhà còn bị người này kia trêu chọc là 'nhà giàu mới nổi' bày đặt bao dưỡng thú cưng, không ngờ hôm nay người kia lại trực tiếp mang về một đứa bé.
Y Tiêu và Bé Mập náo loạn nửa ngày, đứa nhỏ này không sợ người lạ, lại tựa hồ đặc biệt thích mẹ Tiêu, còn đưa bàn tay nhỏ núc ních nắm lấy ngón tay của cô nhét vào miệng.
"Chẳng phải em cũng thích thằng nhóc này sao?"
Sở Toàn sắp xếp lại mớ lộn xộn trên bàn, trông thấy cảnh tượng mút tay của hai mẹ con mà vô lực nhìn lên trần nhà.
"Hả? Nó là con trai hả?"
"Ặc, cái này. . ." Sở Toàn khó xử nhún vai nhìn oắt con, "Chị cũng không biết", tình huống lúc ấy hỗn loạn lắm, đâu ai có tâm trí xem đứa bé này là trai hay gái.
"Nó là con của tên 'Đại pháo' kia, lúc tụi chị đến bắt thì anh ta cướp xe mang theo vợ con chạy trốn rồi gặp tai nạn, hai người lớn tử vong tại chỗ, chỉ còn lại đứa bé này..."
Sở Toàn sâu kín nói ra tình hình thực tế, hồi tưởng lại ánh mắt cầu khẩn của người phụ nữ đó khiến cô cảm thấy lòng đau như cắt.
"Van cầu cô hãy cứu con của tôi!..."
Rất nhiều năm về sau, mỗi khi cô nhớ lại tình cảnh năm ấy, tiếng khóc của đứa bé vẫn phảng phất bên tai.
Nghe tới đây, Y Tiêu đang kéo qυầи ɭóŧ của Bé Mập bất giác ngưng trệ, cô ngắm nhìn gương mặt nhỏ xíu của đứa nhỏ, má lúm đồng tiền, cặp kia mắt long lanh sáng ngời lại khiến Y Tiêu không dám nhìn thẳng:
"Nhóc con, nếu có một ngày em biết cha mẹ đã chết, em có còn cười với chị như vậy nữa không?"
"Chúng ta ăn cơm trước đi..."
Sở Toàn nhìn con mắt đỏ ngầu của Y Tiêu biết em ấy khó chịu bèn vội vàng đổi chủ đề, nhưng nói tới chuyện cơm nước thì búp bê Mập vốn mới cười ha ha tức thì gào lên oa oa, lúc này mẹ Tiêu ôm ấp vỗ về ra sao vẫn vô dụng, không biết oắt con này lấy ở đâu ra khí lực rống muốn thủng màng nhĩ của hai mẹ.
"Ai da, sao vậy hả? Đừng khóc, đừng khóc..."
Y Tiêu dỗ dành không thấy hiệu quả nên chỉ có thể nhờ mẹ Tạ giúp đỡ, khổ cái là mẹ Tạ chỉ giỏi bắt cướp thôi, giờ đối phó với mèo con thật đúng là gặp phải khắc tinh, chỉ cần cô vừa đến gần là nó sẽ khóc đến tê tâm liệt phế. Y Tiêu từ nhỏ cũng chưa từng thấy ai khóc nhất là trẻ con, "Có khi nào nó đói bụng không?"
"Chắc vậy, làm sao đây?"
Y Tiêu biết hỏi người kia cũng như không nên chẳng ôm hy vọng quá lớn. Cô không thèm thảo luận nữa mà tự mình làm chủ, cầm đũa gắp tử sa trong nồi canh gà nhét vào miệng của oắt con đang khóc lóc ầm ĩ, kỳ quái là đứa bé cứ há mồm ngậm lấy đầu đũa không chịu nhả.
"Xem ra nó thật sự là đói bụng, Sở Toàn, chị lấy thêm cho em đi!" Y Tiêu thấy chiêu này hữu dụng bèn vội vàng yêu cầu lấy thêm, canh gà này nấu cho người lớn, không biết con nít ăn có bị có tác dụng phụ không nữa.
"Được rồi!" Sở Toàn nhận ý chỉ không nói hai lời lập tức động thủ.
"Nhìn nó ăn vui vẻ chưa kìa, y chang con sói đói." Lúc này hai người đều quên béng đi cái bụng rỗng của mình, tựa trán vào nhau cùng xem sói con ăn canh tựa như một nhà hạnh phúc.
P/s: không biết còn bạn nào theo truyện này không :( comment xíu nào.