Y Tiêu đứng ngoài cửa hối hận tại sao mình lại đi ra đường vào hôm bất lợi như vậy, thấy được thứ không nên thấy là chuyện nhỏ nhưng đã quấy rầy việc tốt của độc phụ kia thì...
Người đang ngồi trong ngực Cổ Tư Thần chống hai lên vai của đối phương lộ vẻ kháng cự, hành động ‘nghiện mà còn ngại’ càng thêm chọc người. Được người yêu ôm ấp trong tay, Mạc Tử Ngôn khó kìm lòng trước môi hôn nồng nhiệt, còn tham lam hưởng thụ mùi hương nhàn nhạt trên cổ người kia, bàn tay không tự chủ mò sâu vào bắp đùi khiến đối phương không thể chống cự nổi mà cầu xin tha thứ.
"Thôi đi!"
Cổ Tư Thần thở phì phò bắt lấy bàn tay ma quái vừa chui vào dưới váy kéo ra khoảng cách của hai người, trên môi còn dính lại một sợi tơ óng ánh.
"Hình như lúc nãy có người đi vào?"
Mạc Tử Ngôn cất giọng mê hoặc hỏi, đôi mắt hẹp dài rậm mi lộ ra vẻ động tình.
"Ừm, chắc vậy! Lần này em hài lòng rồi chứ, đủ rồi kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi nha!?"
"Có phải đi nhầm cửa không nhỉ?"
"Cũng có khả năng!"
Cổ Tư Thần híp mắt cười trưng ra bộ mặt vô tội, cô khẽ đưa môi đỏ tiến đến bên tai người nọ,"Vậy có muôn tiếp tục nữa không?" Sau đó cô chủ động áp gần sát mỹ nhân. Phụ nữ được ôm ấp yêu thương tất nhiên sẽ không cự tuyệt, hai người tranh thủ thời gian chóp mũi đối chóp mũi, trán kề trán, thân mật thêm hồi lâu. Lúc ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ lan tràn đến đỉnh điểm thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa, Cổ Tư Thần nghe được động tĩnh vội vàng thối lui, cười xấu xa rồi ung dung nói, "Hình như bạn tốt của chị đến tìm."
"Bạn?"
"Đúng! Một bạn nhỏ thú vị!" Ý cười chưa giảm, Cổ Tư Thần đã đứng lên kéo qυầи ɭóŧ, sửa sang lại quần áo trên người rồi lập tức hôn người dục cầu bất mãn, sau đó lau dấu môi đỏ thắm, "Ngoan, đừng quệt miệng làm trò cười cho người khác!"
"Về nhà chị phải đền bù cho em!"
Mạc Tử Ngôn bĩu môi tức giận oán trách, nào còn khí thế nữ chủ Mạc thị chỉ huy thiên quân vạn mã.
"Được, được, bé ngoan! Về nhà rồi nói!"
Cổ Tư Thần vỗ về, an ủi cô vợ nhỏ mặt mày đang ửng đỏ, sau đó cô lộ mặt nghiêm túc ngồi ngay lại, nhìn cửa đối diện hô, "Vào đi!"
Được cho phép, Y Tiêu sờ sờ cái cổ lạnh ngắt mà không khỏi run lẩy bẩy, cô ổn định tâm thần, hít sâu một hơi, run run vặn chốt đi vào, "Xin chào Tiểu Thần!" Y Tiêu mang theo nét mặt tươi cười rạng rỡ vào phòng, nhìn hai vị ngồi nghiêm trang trước mắt há có thể tưởng tượng được ba phút trước họ đã làm gì.
"Y Tiêu, cô tới trễ quá, làm tôi đợi thật lâu! Biết mấy giờ rồi không?"
Cổ Tư Thần cười đến xán lạn, hoàn toàn không có chút xấu hổ, nhưng nụ cười chưa tới thì đáy mắt lạnh lùng cắn răng phun ra hai chữ, "Phải phạt!"
"Rồi rồi!"
Y Tiêu cười cười nhưng lông mao phía sau đã dựng đứng hết lên, hai chân run rẩy, sợ hãi đi đến trước mặt hai vị nữ vương, cầm lấy chai rượu trên bàn rót vào ly, "Tôi tự phạt một ly vì làm trễ nải thời gian của chị.”
Y Tiêu uống ly rượu vào miệng, nếu không phải Cổ Tư Thần cô muốn tôi tới nơi đầy chướng khí này, còn hại tôi phải ra sức né tránh mấy cô gái hở hang kia thì làm sao tôi có thể đến trễ được cơ chứ, không những vậy còn trực tiếp chứng kiến hiện trường khi nãy nữa.
"Tiêu Tiêu, một ly rượu làm sao bù đắp được thanh xuân bị trì hoãn của chúng tôi? Cô có biết thanh xuân của phụ nữ là ngàn vàng khó mua không, huống chi ở đây có đến hai người phụ nữ, cô tính xem mình có thể bồi thường thêm gì nào?"
"Tôi..."
Y Tiêu không phục, cái gì mà thanh xuân chứ, rõ ràng là xuân tình thì có! Haizzz, do có việc nhờ nên tai kiếp hôm nay khó thoát rồi. Cô lắc đầu cười khổ nói, "Vậy Cổ đại tiểu thư nói nên phạt tôi cái gì mới được?"
"Phạt thêm một ly nữa đi!"
Y Tiêu lấy làm vui mừng, ngàn ly không say như cô thì chấp gì thêm một ly nữa? Nhưng cô chưa kịp ăn mừng thì Cổ Tư Thần đã gọi phục vụ, "Mang cho tôi mười loại rượu, độ càng cao càng tốt, thuận tiện lấy thêm ly to đến!"
Cổ Tư Thần vừa nói xong, Y Tiêu biết ngay cô ta có ý định gì, cho dù có ngàn chén không say thì phen này cũng không thể toàn mạng trở về. Cô âm thầm mắng người kia là ‘đồ vô nhân tính’ đồng thời lại cảm giác bản thân không biết nắm bắt thời vận, đây là một sự trả thù trắng trợn, càng nghĩ càng hận.
Mạc Tử Ngôn tung hoành mấy năm nay đã nhìn quen luật trên bàn rượu, nhưng khi trông thấy các loại rượu hỗn hợp bày đầy trên bàn vẫn không khỏi lạnh người. Cô nhíu mày nhìn cô gái nhỏ tên Y Tiêu kia rồi chọc chọc vào khuỷu tay Cổ Tư Thần, nhỏ giọng nói:’
"Không nên làm khó người ta, chẳng phải cô ấy là bạn tốt của chị sao? Nếu uống hết đống này, đoán chừng ngay cả nhà mình ở đâu cũng không nhớ nổi."
"Em vẫn còn thương hương tiếc ngọc như vậy à! Đau lòng hửm? Đau lòng thì em uống thay cô ấy đi! Chị biết cửa nhà chúng ta ở đâu nên em không cần phải lo lắng!"
Cổ Tư Thần nhướng mày, không tỏ vẻ tức giận nhưng lại dọa Mạc Tử Ngôn vốn quản nghiêm người yêu cảm thấy sợ hãi đến á khẩu rụt cổ lại. Cô chán nản dựa vào sofa, sau đó áy náy liếc nhìn Y Tiêu rồi vội vã xoay mặt đi.
Y Tiêu vốn không ôm hy vọng ở chị gái không có tiền đồ kia bao nhiêu, xem chừng cô ta cũng thuộc giai cấp ‘thụ’ như mình nên giữa hai người tức thời sinh ra chút lực hút ‘thụ thụ’, nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong được, người cưỡi bạch mã không nhất định là vương tử mà có thể là Đường Tăng, nữ vương không nhất định đều là công mà cũng có thể là thụ, ăn mặc nữ tính cũng có thể là cường công.
"Tôi uống, tôi uống. Season, dù cô có trộn thạch tín vào rượu thì tôi cũng uống, nào dám để cô không vui a!"
Y Tiêu bưng ly rượu lên, nhắm mắt lại rồi yên lặng thề ‘nếu hôm nay tôi có thể an toàn ra về thì sau này nhất định sẽ không bỏ qua cho Tạ Sở Toàn chết bầm kia!’. Không biết bây giờ người phụ nữ chết bầm đó đang thế nào, nhiều ngày như vậy cũng chảng thèm tìm mình, thật sự là quá tuyệt tình!
Vừa buồn vừa giận, ly rượu hỗn hợp này cũng không khó uống mấy, đắng, ngọt, chat, chua... nuốt hết vào bụng, "Một ly này... chúc…" Y Tiêu uống xong đảo ngược ly rượu lại, lau miệng, một tay ôm bụng rồi nói tiếp, "…chúc hai chị bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử, trăm tử ngàn tôn, năm thế cùng đường, Phúc Lộc song toàn... Hic..." Cuối cùng tê liệt ngã xuống sofa.
"Em thấy cô ấy say thật rồi..." Ngay cả sớm sinh quý tử, trăm tử ngàn tôn cũng nói hết ra thì có thể nào không say!
"Em cũng quá coi thường cô ấy rồi, con nhóc này tửu lượng không phải dạng vừa đâu!"
Cổ Tư Thần dù ngoài miệng nói không tin, nhưng vẫn mở đèn để xem xét người đang ngủ, "Tiêu Tiêu, cô kêu hai chị đây làm sao có thể sớm sinh quý tử, trăm tử ngàn tôn? Vẫn là cô và hoa khôi cảnh sát sớm làm..."
"Bớt đề cập tôi với người phụ nữ vô lương tâm kia dùm đi!"
Người đang uể oải suy sụp đột nhiên mở to mắt rồi hung tợn nhìn chằm chặp vào hai người đang ở gần dò xét mình. Trước mắt tối om, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, Y Tiêu ôm dạ dày, cố nén cảm giác thiêu đốt trong bụng để ngồi ngay ngắn lại.
Lúc bấy giờ Mạc Tử Ngôn mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái kia, mi cong như lá liễu, có lẽ do nồng độ cồn nên mắt hạnh nhắm lại, trong con ngươi ẩn ẩn hơi nước mờ mịt, hai gò má phiếm hồng, bờ môi linh lung sáng bóng, nhất là dáng người có lồi có lõm, hơn một chút thì ngại mập, thiếu một phân thì ngại gầy. Toàn thân Y Tiêu toát lên vẻ yêu diễm mỹ lệ tựa tiên nữ, vưu vật như vậy chỉ trên trời mới có, nhân gian khó được mấy lần gặp. Cổ Tư Thần bận chăm sóc người đang say be bét đương nhiên sẽ không chú ý đến việc vợ mình đang thầm tán thưởng người khác, nếu cô biết những suy nghĩ này của Mạc Tử Ngôn thì không thể tránh né đại thế chiến lần thứ ba diễn ra.
"Cô kêu tôi không được nhắc đến cô ta thì tới đây tìm tôi làm gì?" Cổ Tư Thần khinh thường liếc người kia một cái, "Không lẽ cô đã biết là ai hãm hại cô ta rồi sao?"
"Chuyện nào ra chuyện đó, đúng là tôi ghét chị ấy, tôi còn muốn rút gân, lột da, uống máu, ai bảo chị ấy hại tôi khó chịu như vậy làm gì!" Y Tiêu vỗ vỗ ngực trái, đáy lòng lập tức đau đớn, "Nhưng tôi tuyệt đối không hận chị ấy! Chỉ có tôi mới được ăn hiếp chị ấy, người khác hic... Người khác không thể. Ai bảo chị ấy không chịu tìm tôi, cô hiểu không? ..."
"Tôi hiểu!" Mạc Tử Ngôn đột nhiên lên tiếng chen vào lời say của Y Tiêu.
Cổ Tư Thần trông thấy đáy mắt ưu thương tràn đầy đau xót liền nắm thật chặt tay người kia, tất cả bi thương đều có thể tan thành mây khói, hai người đồng thời nhàn nhạt cười một tiếng.
"Cô hiểu thì xin hãy giúp tôi, Cổ Tư Thần, Cổ đại tiểu thư, Cổ tỷ tỷ... Coi như Y Tiêu tôi cầu xin cô một lần được không?"
"Cô đừng như vậy, Y Tiêu"
Cổ Tư Thần nhìn dáng vẻ thương tâm của Y Tiêu mà lòng tê tái, hai chữ ‘cầu xin’ càng thêm đau xót, lúc này cô cũng không xác định được người trước mặt say hay tỉnh, chỉ có thể lấy xấp ảnh đã chuẩn bị trước đó đưa tới tay người nọ, "Tôi không nói là sẽ không giúp cô, đây là người cô muốn tìm, tên là Phó Tuyết Ngưng, lúc trước bạn trai cũ của cô ta là Trần Dũng đánh bạc thiếu Lại Cờ Xương 10 vạn tệ, Lại Cờ Xương có em trai tên Lại Thế Xương cũng liên quan đặc biệt trong vụ ma túy mà Tạ Sở Toàn tự mình dẫn đội bắt về rồi bị phán án tử hình. Hai anh em bọn họ từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất tốt, giờ em trai chết rồi, cô nghĩ anh trai có thể không báo thù sao?"
"À!" Y Tiêu tiếp nhận ảnh chụp, hai mắt mơ hồ lập tức trợn tròn, "Cái này. . . Cái này. . . người phụ nữ này là Phó Tuyết Ngưng?"
"Đúng vậy, tướng mạo rất giống, ngay cả người bên gối như cô cũng có thể qua mắt huống chi là người ngoài..."
"Nhưng làm sao Phó Tuyết Ngưng và Hoắc Minh Viễn lại dàn dựng với nhau được?" Y Tiêu ngó trái ngó phải tấm ảnh, tinh thần mệt mỏi trước đó cũng trở nên tỉnh táo.
"À, có thể là tình địch của cô cứ nhớ mãi không quên người phụ nữ của cô nên tìm người thay thế chăng. Lại Cờ Xương cũng lợi dụng điểm ấy, cho nên..."
Cổ Tư Thần cố ý kéo dài trường âm không nói hết lời, Y Tiêu quả nhiên mắc lừa vội vàng hỏi, "Cho nên cái gì?"
"Cho nên cô nên cẩn thận một chút, cẩn thận bị người ta đoạt mất ngửi yêu!"
"Thôi đi, chị ấy dám! Cho thêm một cái lá gan cũng không dám!"
Y Tiêu nhìn ảnh chụp trong tay, nghĩ nghĩ mà cảm thấy sợ hãi, người phụ nữ này thoạt nhìn thì có vẻ giống Tạ tỷ tỷ của cô, nhìn kỹ thêm một chút thì thấy cô ta chẳng có khí chất gì, cặp mắt cũng không to như Tạ tỷ tỷ, cái mũi cũng không đẹp bằng Tạ tỷ tỷ... Nhìn thế nào cũng không giống, mấy người kia có mắt mọc ở trên đầu hay sao lại dám nói con nhỏ xấu xí đó và thiên tiên Tạ của cô là một, nhưng Y Tiêu giờ phút này hoàn toàn quên bản thân lúc trước cũng từng như vậy.
"Cô định làm gì?"
Nheo mắt nhìn tinh thần phấn chấn của Y Tiêu, Cổ Tư Thần cảm thấy mình bị lừa rồi, cô tưởng oắt con bị mình chuốc say, bản thân còn hơi áy náy, bây giờ xem ra không phải uống say, rõ ràng là giả say để đổi lấy sự đồng tình.
"Phó Tuyết Ngưng này làm gì? Cô biết cô ta ở đâu không?"
Y Tiêu kẹp tấm ảnh mỏng ở giữa ngón trỏ và ngón giữa phóng lên trên bàn.
"Nghề nghiệp kỹ nữ, ngụ tại thành phố B, chỉ là đang bỏ trốn rồi..."
"Chó đói thì thích ăn phân, khó khan người cũng liều thân hành nghề… cũ!" Y Tiêu trong mắt lóe ra một chút tinh quang.
Mấy ngày sau, sự kiện chấn động một thời lại có diễn biến mới, các tờ báo lá cải lớn đồng loạt đưa tin ‘hoa khôi cảnh sát hẹn hò cùng một người đàn ông lạ ở bờ ruộng phía Đông đã bị cảnh sát mại dâm tóm gọn’. Qua không bao lâu lại có một cảnh sát tiết lộ tên của người phụ nữ và khẳng định cô ta không phải nữ cảnh sát mà là một ‘cô gái làng chơi’, chuyện này vô tình chứng thực luôn vụ ảnh nóng trước đó không lâu, sau đó những lời đồn "bắt cá hai tay", "rạo rực đón tình cũ", "Nữ cảnh sát cam tâm làm tuesday" ... cũng lập tức sụp đổ.
Y Tiêu ngồi trong hoa viên của một căn biệt thự ở phía Tây ngoại ô, một tay nâng ly trà chiều đọc hết tờ báo rồi chậm rãi thở ra một hơi, cuối cùng cô đã có thể thư giãn sau mấy ngày căng não.
"Hiện tại đã chứng minh Tạ Sở Toàn trong sạch, em còn không mau trở về đi. Con gái gả ra ngoài như ly tát đi, đừng có lì lượm trốn mãi ở nhà mẹ đẻ, quấy rầy thế giới hai người của bọn này!"
"Hừ! khi nào chị ấy chưa khiên kiệu lớn rước thì em tuyệt không về!"