Đánh Cắp Trái Tim

Chương 49




Có lẽ thế lực hai phe chênh lệch quá xa, chiến tranh đang đến hồi gay cấn nhưng Y Tiêu lại bị hụt thể lực, chống đỡ hết nổi liền bất tỉnh nhân sự. Cơ mà Sở bá vương đoạt ba quân vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, muốn mượn dư uy lần này thừa thế xông vào nội địa Trung Nguyên. Mặc dù cô không quan tâm quân địch đã giơ cao cờ trắng đầu hàng, nhưng dựa theo luật ưu đãi tù binh quốc tế, đành phải mất hứng hành quân lặng lẽ.

Tuy trời đã tảng sáng, sau một đêm chiến đấu đầy phấn khích, Sở Toàn vẫn không hề có cảm giác mệt mỏi, thậm chí huyết máu như đang kêu gào, thế nên cô quyết định chui vào phòng tắm để hạ nhiệt cấp tốc.

Sau khi xối rửa một thân khói lửa, Sở Toàn vội vàng chạy ra ngoài. Chẳng biết cái đứa trên giường đang mơ thấy mộng gì đẹp mà ngay cả ngủ cũng cười toe toét. Trong lúc cô đang khó nhọc lau chùi thân thể, tẩy đi lửa nóng, em ấy cũng chẳng thèm ừ hử lấy một tiếng, để mặc cô loay hoay xử lý, còn bản thân lại hiển nhiên ngủ mê như heo chết.

Sở Toàn vỗ vỗ cái mông trắng nõn trắng nà của bé heo rồi đặt một nụ hôn lên môi thơm, cuối cùng ôm người yêu nặng nề thiếp đi.

"Dậy, dậy đi.."

Y Tiêu mơ màng cảm thấy bị người ta véo mũi muốn nín thở, lồng ngực nặng trĩu mới bừng tỉnh, mông lung trông thấy bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Một đêm kịch chiến hết sạch tinh lực, giờ phút này, xương cốt toàn thân cô như sắp tan ra thành từng mảnh, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút liền đau nhức thấu trời, giúp cô thanh tỉnh hơn phân nửa. Y Tiêu đẩy bàn tay ác ma ra khỏi chóp mũi:

"Đồ bại hoại, tối qua giày vò còn chưa đủ hay sao mà mới sáng sớm đã quấy rối em!"

Y Tiêu mở miệng ra đã có sẵn ba phần ngọt ngào, bảy phần khàn khàn, nghe vô cùng gợi cảm, ngặt nỗi cô vẫn chưa phát giác ra ý nghĩ kỳ quái của người kia.

"Cái gì mà sáng sớm, mặt trời phơi đến mông rồi này, mau dậy đi..."

Sở Toàn vất vả lắm mới túm được một cánh tay rồi chui đầu vào trong chăn:

"Con heo lười mau dậy đi, nếu không chị sẽ tung đòn sát thủ đó nha."

Cô vừa nói chuyện vừa tập kích, Y Tiêu sợ nhột đành phải ngã nghiêng ngồi dậy.

"Đồ khó ưa, chị chỉ biết khi dễ em thôi!"

Bị người kia quấy phá mộng đẹp, Y Tiêu không cam lòng, gắt giọng.

"Được rồi, được rồi, chị là đồ bại hoại, khó ưa, trứng thối. Em muốn mắng cũng phải ăn no mới có sức mắng tiếp chứ. Chị đã nấu cháo rồi, ăn nhanh kẻo nguội mất."

Lúc này Y Tiêu mới chú ý tới tư thế hiên ngang năm xưa của Tạ tỷ tỷ đã mất, thay vào đó là chiếc tạp dề in hình Lão Sói Xám ăn bánh bao hấp rất có tư thế phụ bếp. Cô nhớ không lầm đó là thứ lúc trước được cô nhân viên quét dọn tặng:

"Sao chị lại mặc cái này, trông buồn cười chết đi được."

Y Tiêu cười lật phật ở trên giường làm bụng căng đau, đành phải kiềm chế.

"Buồn cười lắm sao? Chị lại cảm thấy rất đẹp nha, chẳng phải bây giờ đang lưu hành câu nói 'muốn cho thân mệt tình nồng, lấy chồng phải chọn Sói già xám đen' hay sao? Ai u, sao Tiêu bảo bối lại nằm xuống nữa rồi?"

"Đều tại chị hết, mệt chết đi được! Em không dậy nổi đâu!"

"Là em nói đó, đừng trách tiểu sinh vô lễ!"

Sở Toàn nói xong liền vờ vịt xốc chăn băng bó nguyên con Heo trắng nhỏ nhắn lại, sau đó cô vội vã nhặt khăn tắm dưới giường lên, quay người bao lấy người nọ.

Đến khi bé Heo thật thà bị trùm kín không kẽ hở liền xuất tuyệt chiêu bí ẩn, Sở Toàn thấy vậy cũng có chút kinh ngạc. Lúc trước, cô luôn xem Y Tiêu là bé gái thích khua chân múa tay làm trò ra vẻ, hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt, không khỏi cảm thán:

"Ai da, không ngờ vợ chị lại là cao thủ võ lâm nha!"

"Còn nhiều chuyện chị không ngờ tới lắm!" 

Y Tiêu liếc mắt đưa tình, quay người xõa mái tóc dài phiêu dật, sau đó ngẩng đầu, ưỡn ngực, lắc eo nhỏ đi vào toilet hệt như chim Khổng Tước, nhưng chưa đi được mấy bước thì chân đã nhũn ra lảo đảo, dù Sở Toàn phản ứng kịp thời đưa tay muốn đỡ nhưng đối phương đã ngã quỳ trên mặt đất.

"Tại chị hết đó!"

Y Tiêu cắn răng, chống tay, miễn cưỡng đứng lên, tức giận nhìn kẻ cầm đầu. Sở Toàn trái lại không còn khí thế bá vương như hôm qua mà chỉ ngây ngô cười, gãi gãi ót:

"Ha ha, hai bên đối chọi khó tránh thương vong, tử thương khó tránh..."

Y Tiêu tức giận đến nghiến răng, hung hăng đập mạnh lên mu bàn chân của người nọ. Sở Toàn tự biết mình đã đắc tội với cô gái nhỏ này nên cũng không dám thất lễ, tranh thủ thời gian bắt chước dáng đi của 'đại nội tổng quản' đỡ người yêu, nhưng cô nào có thể đoán được nương nương tức giận để lại hậu quả rất nghiêm trọng. Y Tiêu vừa vào đến phòng tắm lập tức đóng chặt cửa, suýt chút kẹp trúng cái mũi của Sở Toàn khiến cô đành phải lắc đầu cười khổ.

Nước nóng lướt qua thân thể trần trụi tỏa ra hơi nóng khiến da thịt trắng nõn thoáng đỏ rực, có đôi khi đau buốt như đòi mạng.

Giữa hương khí bao trùm khắp gian bếp, có một người đang vui vẻ chăm chỉ ngân nga một khúc hát, giờ khắc này, cô như có cảm giác nước trong người ùng ục sôi trào.

Y Tiêu tắm rửa xong, ra khỏi phòng ngủ liền trông thấy hai cái rương ở góc phòng, đến gần nhìn vào mới thấy một cái chất đầy hoa hồng, một cái khác chứa mấy ly nến pha lê được xếp ngay ngắn, rõ ràng chúng đã được dọn dẹp sạch sẽ trong lúc cô nằm ngáy o o, đúng là làm mất hết ý nghĩa tồn tại.

Nến vẫn chưa cháy hết, mấy giờ trước chúng rất nhiệt tình, bây giờ lại tịch mịch bị vứt bỏ qua một bên. Cô cầm một nhúm hoa lên rồi để nó trượt xuống từ đầu ngón tay, chỉ trong một đêm thôi đã mất đi sức sống, trở nên khô khốc, tàn phai.

Lòng cô không khỏi dâng lên niềm sợ hãi, tình yêu hoàn mỹ này có mất sớm giống như thế không...

"Đang suy nghĩ gì đấy?" 

Sở Toàn thả nồi trong tay xuống liền bắt gặp Tiểu Bạch Trư náo động thường ngày đang yên lặng ngồi xổm trong góc tường. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn sầu não ấy, cô chỉ muốn chạy đến ôm em vào lòng để yêu thương, nghĩ sao làm vậy, không chút do dự.

Lúc Y Tiêu phát giác được phía sau có người thì bản thân đã bị ôm chặt. Cô cũng không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng tựa vào thân thể người kia, vuốt ve vết tích để lại của ngọn nến trên trường rồi thở dài:

"Quả nhiên muốn lãng mạn phải trả giá thật lớn!"

"Sau này sơn mới lại là được rồi, chị cảm thấy rất xứng đáng!"

"Có phải chị đã sớm có âm mưu?" 

Y Tiêu quay đầu ra sau đập lên trán Sở Toàn khiến cả hai ngã ngồi trên mặt đất.

"Được thôi, chị thừa nhận chị đã lên kế hoạch để em chính thức trở thành người của chị, em có thể xử tội chị nhẹ một chút không?" 

Y Tiêu nắm chặt hai tay đang ôm trên người mình, hơi thở gần kề mái tóc dài, tham lam hấp thụ hương hoa quả ngọt ngào, cô thậm chí cảm thấy mùi vị này có thể so sánh với thuốc phiện, nếu không thì tại sao mình phải khắc chế không để tâm trí sa vào trầm mê như thế.

"Chị chưa từng nghe qua câu 'thành thật sẽ được khoan hồng' sao?"

"Vậy thì tốt quá, lần sau chị sẽ tranh thủ kháng cự để được nghiêm trị, về nhà ăn tết!"

"Chị dám!" 

Hai người nhất thời không nói lời nào, chỉ còn lại tiếng cười nho nhỏ ngốc nghếch. Y Tiêu ôm cổ Sở Toàn, trầm mặc thật lâu mới nhàn nhạt mở miệng: 

"Sở Toàn, một ngày nào đó, chị có vứt bỏ em như chúng nó không?" 

Phụ nữ vừa mới yêu luôn dễ dàng lắng lo được mất.

"Sẽ không, chỉ cần em còn nắm chặt tay chị thì chị sẽ không bao giờ để mất em, vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì, em phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được buông tay. Nếu em buông ra, chị nhất định sẽ không cho em thêm cơ hội nào nữa!" 

Trải qua cảm xúc bất tận, khi gặp phải sự phản bội, con người sẽ vô cùng tàn nhẫn.

"Được rồi, xuân đến rồi, đừng cứ nói đến chuyện buồn, như vậy mau già lắm!"

Vì không muốn đối phương phiền muộn nên Sở Toàn đã chủ động kéo vợ đứng dậy, "Chúng ta mau chóng ăn cơm trưa đi nào, chiều nay chị muốn đến chúc Tết hai vị tỷ tỷ của em."

"Tư Hàm, Tư Vi? Đi chúc tết họ?"

"Lúc trước chị chịu ơn chăm sóc của người ta, dù sao cũng nên cám ơn một tiếng chứ!"

"Không cần đâu, hai chị ấy không phải là người câu nệ chuyện tiểu tiết.."

"Cấp bậc cao nên trọng lễ nghĩa vẫn hơn, em cũng chỉ có hai người ấy là thân nhân ở thành phố B mà. Họ không biết mối quan hệ của chúng ta thì thôi, nhưng nếu đã biết rồi thì chị làm sao có thể phụ lòng họ đã xem chị là em dâu được?! Chị gái như mẹ, thừa dịp năm mới phải đến chúc tụng, không phải sao?"

"Nhưng... là..."

Y Tiêu trợn to hai mắt, cằm thiếu chút nữa rớt xuống vì kinh ngạc, trình độ nghiêm túc của Sở Toàn đối với chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.

"Em cảm thấy chị làm vậy là dư thừa?" 

Sở Toàn đặt một chén cháo đặc đầy cá ra trước mặt Y Tiêu, hải sản tuy ngon nhưng lại khó nén mùi tanh nên chỉ có thể dùng sợi gừng và hành lá át mùi. Y Tiêu xưa giờ không thích gia vị này liền cẩn thận gắp ra đem bỏ.

"Không phải, em tưởng chị cũng sợ Tư Hàm giống em.."

Y Tiêu múc một muỗng cháo bỏ vào miệng rồi nhắm mắt thưởng thức, cháo hoa tan chảy lưu lại hương nồng trên đầu lưỡi, cá được băm nhuyễn, mềm nhẵn, không tanh. Y Tiêu hưởng thụ chậm rãi nuốt, đúng là món cực phẩm.

"Tư Hàm xác thực rất phong phạm nữ vương, chị thừa nhận bản thân có chút căng thẳng khi gặp chị ấy lần đầu, có lẽ do mắc chứng sợ hãi khí chất đó. Nhưng dù gì thì chị ấy vẫn là chị của em mà, em không cần lo lắng!" 

Sở Toàn nhìn người đối diện, thấy em ấy thỏa mãn, cô khẽ nhếch khóe môi. Bây giờ cô đã có thể được vì sao lúc trước Y Tiêu lại thích nấu ăn cho mình đến thế, sự kỳ diệu đẹp đẽ đó e rằng chỉ có người đã trải qua mới có thể cảm nhận được.

"A, đúng rồi, Long nhi và Quá nhi thường xuyên ở riêng cũng không tốt, em xem ngày thả tụi nó vào chung một hồ đi, hoặc là chị đem Long nhi đi, hoặc là em dẫn Quá nhi tới?" 

Sở Toàn ăn cơm đến một nửa liền ngẩng đầu, lơ đãng hỏi, trong lòng mơ hồ có chút chờ đợi.

Y Tiêu hiểu lời này không chỉ đề cập riêng đến hai con cá đơn giản như vậy, Sở Toàn khéo léo đưa ra yêu cầu sống chung đây mà. Một người quen sống một mình bỗng nhiên được góp gạo thổi cơm chung khiến trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, nhưng cô biết đó là phương pháp giữ vững mối quan hệ bền chặt hơn. Y Tiêu suy nghĩ một lát rồi lập tức gật đầu đồng ý:

"Để em mang Quá nhi lên, bể cá dưới lầu bé lắm, đoán chừng không nhét Đại điêu vào lọt..."

"Ừ, được! Được!" 

Hiển nhiên Sở Toàn vô cùng hài lòng với đáp án này, vội vàng gắp thêm đồ ăn cho Y Tiêu.

Đôi vợ chồng son thu xếp sẵn sàng liền hùng hùng hổ hổ ra cửa, miệng cười toe toét.

Y Tiêu buộc miệng hỏi người yêu trở về được mấy ngày rồi, Sở Toàn nhún vai bảo, "Ba ngày!"

Y Tiêu thầm mắng mình là heo, lầu trên lầu dưới, trước kia chỉ cần rơi một sợi lông thôi đã nghe thấy động tĩnh nhưng tại sao ba ngày qua vẫn không có cảm giác, lại cảm thấy có gì đó không đúng:

"Không thể nào, ngày nào em cũng cho Đại điêu và Long nhi ăn, sao lại không gặp chị được?"

"Cứ 7 giờ tối em đến, nửa giờ sau liền đi, còn đúng giờ hơn cả đài tin tức trung ương, chị muốn tránh mặt quả thực dễ như trở bàn tay..."

"Quả nhiên là trinh sát gian xảo!" 

Y Tiêu quệt mồm ra vẻ cắn răng nghiến lợi, tự trách mình không cẩn thận quan sát, lúc trước cô nhất định sẽ phát giác ra có người trong phòng, tình yêu quả nhiên là độc dược a!

"Đừng buồn, muốn trách chỉ có thể trách hai đặc vụ nhỏ của em không thể nói chuyện..." 

Sở Toàn thừa dịp xe dừng đèn đỏ, tranh thủ cưng chiều vuốt ve đầu nhỏ của Y Tiêu, sau đó cô nghiêng người hôn vào bờ môi anh đào nhỏ nhắn.

Hạnh phúc tức thời thay thế nỗi buồn, tình yêu vừa là độc dược, cũng vừa là thuốc giải bách độc, hóa ra lấy độc trị độc mới là chính đạo...