Đánh Cắp Trái Tim

Chương 45




Thời gian thấm thoát thoi đưa, xương vỡ trên người Sở Toàn cũng từ từ lành lại, vết thương kết vảy rồi biến mất, chỉ để lại vết tích hồng hồng. Dù sao anh hùng cũng là phụ nữ, mà đã là phụ nữ thì luôn sợ dung nhan tàn phai, nên Sở Toàn không chỉ một lần tự giễu mình sắp thành Chung Vô Diệm.

Nhưng Y Tiêu lại cảm thấy vết thương đó càng làm Sở Toàn tăng thêm mấy phần khí khái hào hùng, vì thế còn nâng dao trước gương đòi tự rạch mặt. Sở Toàn sợ cái đứa cơ bắp kia sẽ làm chuyện kinh người nên cô đã tuyên bố: nếu mặt oắt con bị hủy, cô sẽ lập tức đi tìm niềm vui mới nên con oắt kia mới chịu bỏ qua.

Hai người vui cười giận mắng, cuộc sống cơm áo gạo tiền rất thích ý, tựa như lời hát trong vở kịch Hoàng Mai:

"Đôi ta tựa cánh uyên ương,

Đảo quanh khắp chốn, bôn ba khắp trời..."

Tất nhiên chẳng có đôi uyên ương nào trong sáng như hai người cả. Nói cũng kỳ, cả hai cùng giường chung gối hơn một tháng mà vãn không hề phát sinh chuyện 'phong hoa tuyết nguyệt' gì sất. Sở Toàn cứ ngỡ mình đã nhìn thấu tâm tư của oắt con, nhưng mấy ngày liên tiếp, Y Tiêu chỉ giỏi nói miệng chứ chả làm được gì vượt rào, nghiễm nhiên thanh tâm quả dục. Ngược lại, Sở Toàn luôn ngửi thấy hương thơm hoa quả rồi nảy sinh ý nghĩ kỳ quái khó an giấc, ghê tởm nhất chính là kẻ cầm đầu lại không hề hay biết chút nào.

"Tạ tỷ tỷ, chị buồn ngủ lắm sao? Em thấy nãy giờ chị ngáp cũng được hơn sáu lần rồi đó!"

Dung nhan rực rỡ hơn cả ánh nắng, làn da trắng nõn khỏe khoắn lộ ra chút phấn hồng, dáng vẻ ngây thơ vô số tội khiến Sở Toàn hận không thể một tay bóp chết đứa kia.

"Nếu vậy thì bọn mình lên giường nằm một chút đi..."

Không nói thì còn tốt, nói đến chuyện giường chiếu, trong lòng Sở Toàn bỗng dấy lên một ngọn lửa không tên, liệt hỏa hừng hực không có chỗ phát, đành phải ngẩng đầu nhìn trời cho tỉnh.

Rốt cuộc Y Tiêu chỉ là một cái cây xanh tươi, sớm muộn gì cũng sẽ tàn phai xuân sắc. Cô đã từng nghe qua bốn chữ 'Dục cầu bất mãn' nhưng lại chưa bao giờ cảm thụ qua. Thấy Sở Toàn cứ khó chịu, rầu rĩ không vui nên cô bèn nghĩ kế làm chị ấy vui lại bị tiếng chuông cửa cắt ngang.

"Chắc Tư Vi đến đó!"

Y Tiêu nói xong liền mang dép lê ra ban công. Từ khi tâm sự hết mọi chuyện, Tư Hàm và Tư Vi đã trở thành khách quen của nhà này. Đại khái là bởi vì khí chất tương hợp, chủ đề tương thích nên Sở Toàn và Tư Hàm nhanh chóng trở thành bạn bè thổ lộ tâm tình. Đương nhiên chủ đề không chỉ xoay quanh quần áo, mỹ phẩm mà còn có 'đứa trẻ to xác' kia nữa, cho nên hai người này thỉnh thoảng đến 'quấy rầy' một chút cũng chẳng có gì lạ.

Y Tiêu vừa mở cửa liền choáng váng. Người bên ngoài không phải là tiểu ma nữ Tư Vi mà rõ ràng chính là một 'soái ca' vô cùng đẹp trai. Nếu Y Tiêu không phải hoa đã có chủ thì cô sẽ lập tức xông vào cái anh có gương mặt giống Ngô Ngạn Tổ kia rồi. Cô nhất định sẽ không bỏ qua gã đàn ông này, làm gì làm cũng phải sơ múi một chút mới chịu.

"Anh là..."

Soái ca khẽ nhíu mày rồi lui ra phía sau một bước, ngẩng đầu xác định bảng số phòng rồi mới tiếp tục nói:

"Sở Toàn có ở đây không?"

"Có, mời vào!"

Tuy Y Tiêu cười cười lách mình sang một bên nhưng trong lòng lại suy tính đây là người tình thứ mấy của Tạ tỷ tỷ. Nếu lát nữa gã có ý nghĩ gì xấu xa thì cô có nên cầm chổi đuổi người ra khỏi cửa hay là nên mở vài lời xát muối đuổi khách?

Trong khi Y Tiêu đang lo lắng suy nghĩ đối sách đối phó thì 'soái ca' ngoài cửa đã bước thẳng vào nhà rồi. Cô chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy 'ngự tỷ' lớn tuổi núp vào ngực 'soái ca' ríu rít thút thít như đứa con nít. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Y Tiêu tức thì xác định 'soái ca' kia là tình địch, bình dấm chua nhỏ lập tức bật nắp toát ra vị chua nồng đậm.

Sở Toàn vốn là người kiên cường nhưng đôi lúc cũng sẽ sợ lạnh, sợ già, sợ tối, sợ đau như bao cô gái khác. Trong khoảng thời gian này, đau đớn gần như đã chiếm hữu hết tất cả ý chí của cô nên vừa gặp anh trai cũng không thể khống chế được chua xót tận đáy lòng.

"Tiểu Toàn, khổ cho em rồi, em đừng làm cảnh sát nữa được không? Về nhà với anh đi!"

Lúc này, Trần Kính Hiên chả thèm đoái hoài tới người ngoài, chỉ tập trung dỗ dành cô gái nhỏ trong ngực.

"Anh, em không sao..."

Tuy nước mắt làm nhòa hai mắt, nhưng Sở Toàn vẫn không hề xao lãng chút thống khổ trong đáy mắt Y Tiêu. Cô biết em ấy nhất định đã hiểu lầm, mặc dù em ấy luôn nói đùa mình là củ cải chua nhưng đâu ai ngờ đó là cả một bình dấm. Nghĩ đến đây, cô không kịp lau nước mắt đã nhẹ đẩy Trần Kính Hiên ra rồi cắn cắn ngón tay tỏ vẻ rầu rỉ, sau đó liên tục giải thích với 'bình dấm chua':

"Tiêu, đây là anh trai chị, tên Trần Kính Hiên. Em ấy là bạn gái của em, tên Y Tiêu. Em ấy vẫn luôn chăm sóc em suốt thời gian qua!" Nói xong liền dí dỏm nháy mắt mấy cái.

"Nhóc con chết tiệt kia, bị thương như thế còn không đứng đắn!"

Trần Kính Hiên cưng chiều vỗ lên đầu Sở Toàn. Lúc vừa nghe thấy hai chữ 'bạn gái' khiến gã không khỏi giật mình, nhưng khi trông thấy bộ dáng không đứng đắn của Sở Toàn mới nghĩ đó chỉ là trò tai quái của oắt con. Có lẽ do chuyện của Hoắc Minh Viễn vẫn còn huyên náo nên gã mới không nghĩ tới phương diện kia.

Sự thật bất thình lình được bộc lộ làm Y Tiêu luống cuống tay chân. Cô không biết Tạ tỷ tỷ ăn gì mà to gan tuyên bố quan hệ của mình như vậy. Thấy chị ấy chớp mắt, cô lập tức biết sẽ có một trận bão tố đợi mình, ai ngờ 'anh trai' lại không coi đó là sự thật mà chỉ âm thầm mắng con nhóc không biết điều kia một trận.

Hai người hàn huyên một lúc, sau khi Trần Kính Hiên tháo mũ tình địch xuống, Y Tiêu mới cảm thấy 'soái ca' trông cũng thuận mắt, quan trọng đó là người nhà của Sở Toàn.

Trò chuyện trong chốc lát, Trần Kính Hiên muốn mang em gái ra ngoài chơi. Y Tiêu cho rằng gã ngại có mình ở đây nên không tiện khuyên Sở Toàn về quê. Vì sự an định và đoàn kết trong tương lai, cô tất nhiên không có lý do gì ngăn cản bọn họ.

Y Tiêu lưu luyến dõi theo bóng dáng hai anh em rời đi rồi mệt mỏi trở về căn nhà trống rỗng, trong lòng sa sút, lúc thì nghĩ đến Sở Toàn sẽ trả lời anh mình thế nào, khi thì nghĩ nếu Sở Toàn về Hongkong thật thì cô nên làm gì... Càng nghĩ càng bực bội, đến khi chuông cửa vang lên lần nữa cũng chưa nghĩ ra cách.

"Sao mà giống trái cà héo quá vậy?"

Tư Vi vừa vào cửa đã soi mói khắp nhà, nhìn quanh một vòng, "Vợ em đâu rồi? Bị quái thú bắt đi ra ngoài rồi hả?"

"Không phải quái thú, là anh trai của chị ấy!"

"Cô ấy có anh trai hả, sao không nghe ai nói vậy ta?"

Tư Vi thấy Y Tiêu phờ phạc chống cằm ngồi trên sofa liền biết sự tình không ổn, "Anh trai đến làm gì? Anh ta biết quan hệ của hai người rồi sao?"

"Không phải, đại khái là muốn khuyên chị ấy về Hồng Kông."

"Vậy em nghĩ sao?"

"Còn sao nữa, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, gả cho khỉ thì leo lên núi, chị ấy đi đâu thì mình đi đó thôi!"

"Em đúng thật là có đủ tiền đồ!"

"Nhưng em tin chị ấy sẽ không cam lòng rời khỏi nơi này đâu!" Y Tiêu nhếch khóe miệng, "Không tin thì đánh cược với em nào!?"

"Em có lòng tin với bản thân đến vậy sao?"

"Em chỉ có lòng tin với Vô ảnh thôi!"

Nói đến đây, nét ngây thơ đơn thuần đã không còn nữa, khóe mắt ẩn ẩn lộ ra tia sáng.

"Người phụ nữ này trông vô tâm vậy thôi, trên thực tế còn tinh ranh hơn cả hồ ly! Em phải cẩn thận kẻo bị lật thuyền trong mương nha! Hồng nhan họa thủy!"

"Nếu không phải bất đắc dĩ thì em cũng chẳng lấy mình ra làm mồi dụ! Huống chi ai là họa thủy thì chưa biết đâu nha! Haiz, phòng ngủ có gì đẹp đâu mà vào, ra ngoài, ra ngoài!"

Y Tiêu thoạt đầu không để ý Tư Vi nhìn đông ngó tây nhưng khi thấy người kia đột nhập vào phòng ngủ mới khẩn trương, vội vàng đi theo.

"Phòng ngủ mới có cái đáng xem a! Chậc chậc các người vẫn chưa ấy ấy sao?"

Tư Vi chau chân mày chỉ vào hai bộ chăn mền trên giường, khịt mũi coi thường, tính tình không cần nói cũng biết.

"Kỳ thật nếu em muốn giữ cô ấy ở bên người thì phương pháp đơn giản nhất không phải là Vô Ảnh mà là lấy thân dụ dỗ, cô ấy nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em."

"Chị đúng là đồ đàn bà hư hỏng, lần sau trước khi đến nhớ tẩy não cho kỹ!"

Y Tiêu tức giận muốn xé rách miệng của người nọ ra mới hả giận.

"Hì hì, nếu chị mà bị tẩy não thì còn ai báo cho em biết kẻ nào hại Tạ tỷ tỷ, có gì cũng đừng trách chị nha!"

Tư Vi cười đùa đẩy cửa sau lưng người phụ nữ nọ.

"Là ai làm?" Y Tiêu ngừng xô đẩy, nghiêm mặt nói, "Nói mau lên, bằng không em sẽ tẩy não chị thật á!"

"Còn ai vào đây nữa, người này chẳng khác gì chúng ta, bất quá lần này chỉ là cảnh cáo thôi, nếu không phải tại con ma men kia thì cô ấy đâu có bị thương nặng như thế, muốn trách chỉ có thể trách người tình nhỏ của em quá thích xen vào chuyện của người khác!"

Tư Vi còn chưa dứt lời liền bị Y Tiêu liếc mắt một cái, "Tốt, tốt, coi như em thích xen vào chuyện của người khác là được rồi!"

Tuy hai vị oan gia không hợp nhưng cũng không ra tay đánh nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ chả thú vị chút nào, cứ đấu đá vầy hoài thì ai mà chịu nổi. Y Tiêu tiễn Tư Vi chẳng bao lâu thì Sở Toàn đã xanh mặt trở về, xem ra trò chuyện không được thoải mái rồi. Mặc dù trong lòng có không ít nghi vấn, nhưng cô biết rõ thời cơ này không phù hợp để hỏi nên chỉ có thể nuốt hoài nghi vào bụng.

Dưới bầu không khí ngột ngạt, cơm tối ngon ngọt cũng trở nên vô vị. Theo thường lệ, sau khi Y Tiêu lấp đầy bụng mình sẽ cho Đại điêu và Long nhi ăn. Do hồi trước hai đại nhân đều ở trong bệnh viện nên hai bé thú nhỏ cũng chiêu tội theo, gầy hốc hác đi, cũng may sinh mệnh chúng đủ ngoan cường, không thôi đã đi đời nhà ma từ kiếp nào.

"Xem phim nha! Xem một chút cho dễ ngủ!"

Y Tiêu phủi phủi tay còn dính thức ăn rồi đi thẳng đến đống CD xanh xanh đỏ đỏ ở cạnh đầu DVD lựa lựa.

"Xem Twilight nhé, nghe người ta nói nam chính đẹp trai, nữ chính cũng rất đẹp gái, không chừng đêm nay có thể mơ thấy mộng đẹp, thế nào?"

Y Tiêu toét miệng cười quơ quơ đĩa trước mặt Sở Toàn.

"Chị sao cũng được, tùy em thôi..."

Đây là bộ phim kể về tình yêu của ma cà rồng. Anh ma cà rồng yêu cô thiếu nữa Bella mỹ lệ hiền lành, thân phận mâu thuẫn, tình cảm trái ngang... Lúc trước Y Tiêu cho rằng đây chỉ là một bộ phim kinh dị bình thường, nào biết nó giống như phiên bản tình yêu của các cô. Nghĩ vậy nên cô không khỏi ảm đạm liếc nhìn Sở Toàn đang tập trung xem phim bên cạnh.

Phim chiếu đến cảnh Edward đột nhập vào phòng của Bella rồi âu yếm hôn. Y Tiêu gặm khoai tây chiên thiếu chút cười ra tiếng. Không phải cô cổ hủ nhưng người nước ngoài thực sự hôn miệng quá lâu, hôn sâu đến độ cô phải quay đầu qua chỗ khác, ba lần bốn lượt biến đổi góc độ. Cơ mà cái này đâu có giống hôn môi, giống chó ngửi đồ ăn thì đúng hơn.

Y Tiêu vui vẻ chưa xong liền cảm nhận được hơi ấm nguy hiểm ở cổ, vừa định quay đầu nhìn cho rõ ngọn ngành đã bị một đôi môi mềm mại dính vào, khoai tây chiên trong tay tức thời rơi đầy đất...