Đánh Cắp Trái Tim

Chương 42




"Tại sao không ăn?" 

Thấy Sở Toàn đột nhiên cố tình gây sự, Y Tiêu cũng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Trong ấn tượng của cô, Tạ tỷ tỷ luôn là ngự tỷ nghiêm túc ôn hòa, chưa từng từ chối ai.

"Không muốn ăn! Không thích! Khó ăn muốn chết! Canh quá nhiều mỡ, thịt gà quá dai, ba ba không đủ thơm."

"Không thể nào! Chị nói bậy nói bạ gì vậy! Lúc nãy em ăn thử đâu có như chị nói!" 

Y Tiêu rất có lòng tin với khẩu vị của mình, phải là cô rất có lòng tin với tài nấu nướng của Tư Hàm. Món 'Bá vương biệt cơ' này là cực phẩm Trung Quốc của Tư Hàm, nước dùng thơm ngọt ngon miệng, thịt gà nhẵn nhụi, trơn mềm, ba ba bổ dưỡng không có chút mùi tanh, phải nấu đến bảy, tám tiếng mới được như thế mà lại bị đứa trước mặt nhẫn tâm giày xéo. Y Tiêu cảm thấy rất khó chịu, nhưng thấy chị ấy bị thương cả người đau nhức mới kiềm chế lại, khiêm tốn cất giọng nũng nịu:

"Vậy rốt cuộc là tại sao?"

"Chẳng phải em nói chị nói năng bậy bạ sao? Cứ coi như chị lên cơn là được rồi!"

"Chị!" 

Y Tiêu hết cách, chán nản ngã ngồi một bên ghế, vô lực xoa xoa mi tâm, miệng nhỏ nói thầm, "Cố tình gây sự mà!" Nhưng lại bị tai thính của người đẹp nghe được, sau đó nhấc lên một cơn sóng dữ.

"Cố tình gây sự? Đúng! Chị cố tình gây sự đấy! Còn em ở đây làm gì, sao không đi tìm 'cô Tấm xinh đẹp' của em đi! Hừ!" 

Sở Toàn nheo mắt nhìn chiếc hộp giữ ấm màu xanh lam trên bàn nhỏ, không khỏi hừ lạnh, "Cô Tấm xinh đẹp của em nấu món ngon cho em mà, em đưa chị ăn để làm gì?"

"Cô Tấm xinh đẹp nào?" 

Y Tiêu mở to đôi mắt hạnh trừng Tạ tỷ tỷ đến nổ phổi. Cô chẳng hiểu tại sao 'cô Tấm xinh đẹp' lại đắc tội với người phụ nữ này, hiển nhiên biến một người dịu hiền thành ác phụ!

Hóa ra chính là buổi trưa, Sở Toàn thấy Y Tiêu ra ngoài liền nhảy lò cò đến trước cửa sổ. Trải qua mấy ngày rình mò, lần nào Y Tiêu xuống lầu lấy cơm cũng không quá lâu, chỉ cỡ mười phút. Theo cô phân tích, con oắt này chắc chắn không mua cơm ở trong tiệm. Tâm trạng hiếu kỳ mà người trong cuộc lại không chịu nói, không nói thì thôi, cô là ai chứ, là cảnh sát hình sự đó! Cô xưa nay không cho phép tội phạm qua mắt, lần này có thể nào buông tha?

Không thể phủ nhận là cao thủ trinh sát, thị lực của Sở Toàn vô cùng tốt, từ tầng mười hai nhìn xuống không sót thứ gì, đương nhiên thấy luôn cả chiếc Mini màu hồng chói lóa kia. Cô hiển nhiên trông thấy một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt, mắt đeo kính râm đang tựa vào cửa xe, màu tóc đỏ dưới ánh mặt trời đặc biệt lộng lẫy. Sở Toàn cảm thấy thân ảnh người nọ có chút quen mắt, nhưng nhất thời nhưng nhớ được là ai, mãi đến tận khi con Thỏ trắng loi nhoi xuất hiện mới nhớ ra.

"Hạng Tư Vi!"

Sở Toàn rất quen thuộc với cái tên này vì Thỏ trắng nhỏ thường xuyên líu ríu bên tai cô. Nào là: Tư Vi nhà em thế này, Tư Vi nhà em thế kia...

Đến một ngày, Y Tiêu cứ nhắc mãi tới cái tên "Tư Vi" khiến tâm huyết Sở Toàn dâng trào, mở miệng trêu chọc:

"Chị thấy Tư Vi nhà em chẳng khác gì cuốn sách giáo khoa!" Không ngờ oắt con lại hiển nhiên gật đầu tán thành.

Lúc trước, Sở Toàn có thể tự nhủ Hạng Tư Vi là bạn 'rất thân' của Y Tiêu, nhưng 'rất thân' đến cỡ nào thì cô chẳng mấy quan tâm. Nhưng sau khi hai người ở bên nhau, cô không thể không để tâm, bởi vì cô không cho phép có nửa hạt cát nào ngoài mình trong mắt người yêu.

Sở Toàn không thể nghe được người phía dưới nói gì, nhưng chỉ nhìn động tác quơ tay múa chân liền biết họ nói chuyện rất ung dung, vui vẻ. Sở Toàn bất động đứng trên ban công, chân trái chống đỡ lấy trọng lượng cả người khiến mắt cá ẩn ẩn đau nhức, đáy lòng dâng lên một luồng ghen tuông không tên. Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm giác mình vĩnh viễn không thể đuổi kịp sự thân mật ấy, đặc biệt là khi tận mắt nhìn thấy tình nhân của mình hôn môi người kia. Nỗi chua xót như dời non lật bể tập kích thân - tâm - trí cô.

Sở Toàn không biết mình làm sao có thể trở lại trên giường, chỉ cần nhìn gấu áo nhăn nheo sẽ rõ cô chật vật cỡ nào.

Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, không ai nói lời nào, bầu không khí ngưng tụ rơi vào trầm mặc, tĩnh mịch. Sở Toàn nhìn kỹ gương mặt đủ làm điên đảo chúng sinh kia, đôi mắt hạnh yêu mị lộ rõ nỗi bàng hoàng, luống cuống. Thời gian như thước phim tua lại từ lúc mới quen đến điệu nhảy nóng bỏng trong quán rượu, đến lần ăn lẩu cay có ý vị tuyệt vời... sau đó lại đến chiếc MINI COOPER cùng cử chỉ thân mật, những hành động ám muội với chiếc hôn kia...

Từng hình ảnh cũ xưa hiện rõ trong đầu, muốn nghĩ khác cũng không được, tiêu tan cũng không xong. Ký ức cứ quấn quanh trái tim thành bế tắc khiến lòng người cực kỳ đau.

"Chị nói 'cô Tấm xinh đẹp' gì đó chính là Tư Vi?" 

Y Tiêu nhìn chằm chặp gương mặt tràn ngập hai chữ 'khó chịu' kia rồi cẩn thận cất giọng hỏi. Tuy Sở Toàn vẫn lặng im không nói, nhưng Y Tiêu đã có thể xác định suy đoán của mình khi thấy chị ấy nhíu mày, vội giải thích, "Sở Toàn, chị hiểu lầm rồi..."

"Hiểu lầm? Ban ngày ban mặt hôn môi là hiểu lầm?"

"Không phải hôn môi mà là hôn má để tỏ lòng cảm tạ, đây là phép lịch sự thôi. Chị cũng từng ở nước ngoài mà, chẳng lẽ không thể tiếp thu?"

"Cái chị thấy rõ ràng là hôn môi!" 

Sở Toàn càng cảm thấy bất mãn với lời giải thích như vậy.

"Chị là cảnh sát hình sự nên cũng biết rõ những gì mắt thấy không nhất định là sự thật mà! Chỉ là góc độ không giống thôi." 

Trông thấy Sở Toàn nổi giận, Y Tiêu cảm thấy thật buồn cười, nhưng ngược lại có chút cao hứng, dù sao thì ghen cũng là đặc quyền của tình nhân. Nếu người yêu không ghen đồng nghĩa với bản thân bạn không đủ sức hấp dẫn, hoặc đối phương căn bản không để bạn trong lòng. Nghĩ đến đây, Y Tiêu càng thản nhiên.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hồi lâu đều không nói lời nào, bầu không khí từ nóng hạ xuống lạnh. Y Tiêu nghĩ cả hai vừa bạo phát lớn, chiến tranh quy mô như vậy có thể sẽ tổn thương đến tình cảm dẫn đến nghi ngờ lẫn nhau. Đứa con ngoan không ngại học hỏi bắt đầu thấp thỏm, cần phải có người giúp cô giải thích rõ ràng mới được. Thừa dịp hai mắt cay cay liền phẫn nộ đứng lên ra khỏi phòng bệnh.

Lần này, người Y Tiêu điện thoại cầu viện không phải là Tư Vi mà là Tư Hàm. Đương nhiên Tư Hàm không dễ dao động như Tư Vi, phải có lý do thì chị ấy mới chịu giúp cô giải quyết vấn đề, thế nên Y Tiêu chỉ có thể kể rõ ngọn ngành, tất nhiên không tránh khỏi bị chửi một trận.

"Hai đứa em tự dưng lại gây phiền toái cho chị! Chờ Hạng Tư Vi trở về, xem chị làm sao xử lý! Đưa cơm cũng không làm chị bớt lo."

"Hàm, lần này không phải A Vi sai, là em..."

"Em cũng vậy, chẳng phải em nói đã có vợ rồi, sao còn không biết giữ mình. Chị không để tâm bình thường em với Tư Vi đùa giỡn kiểu gì vì chúng ta là người một nhà nên hiểu rõ nhau, nhưng người khác sẽ không như thế!"

"Hàm, em sai rồi..." 

Bị Tư Hàm quở trách, Y Tiêu mơ hồ cảm giác mình có lỗi tày trời, giọng nói đầy ân hận.

"Được rồi, được rồi, việc đã đến nước này thì em đừng ảo não nữa. Phụ nữ khi yêu đều như trẻ con vậy, thỉnh thoảng nổi nóng cũng là chuyện tốt. Giận hờn chút cho tình thêm sâu, em đừng làm quá mọi chuyện lên. Bây giờ em tuyệt đối đừng giải thích gì cả, có thể cô ấy sẽ nghĩ giải thích chính là che giấu đó. Em phải mạnh mẽ lên..."

"Như vậy không hay cho lắm?"

"Tiêu, cho dù trong lòng quan tâm cũng đừng biểu hiện ra quá mức rõ ràng, bằng không em sẽ bị cô ấy ăn gắt gao!" 

Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài, "Haiz... Xem ra thời điểm này khổ cho Tạ tỷ tỷ rồi."

"Chuyện đó... chuyện đó... người ta bị thương còn chưa lành đó... hay đợi thêm một thời gian nữa..." 

Y Tiêu vừa nghe Tư Hàm xong liền nói lắp.

"Chuyện gì? Muốn trị được vợ xấu thì phải để nó gặp cha mẹ chồng! Cứ vậy đi, tối bọn chị sẽ đến, cúp đây!"

"Alo... này... Đúng là đồ chuyên chế!" Nghe âm thanh 'tít tít', Y Tiêu lầm bầm tức giận.

Y Tiêu thản nhiên trở lại phòng bệnh mở hộp giữ nhiệt màu xanh lam ra, khói trắng vốn có đã bốc hơi đi mất nhưng trong không khí vẫn còn hương vị nhàn nhạt. Y Tiêu len lén liếc nhìn người trên giường, Sở Toàn đang cầm quyển tạp chí giả vờ giả vịt lật xem cảm nhận được cái nhìn khác lạ liền nghiêng người quay lưng về phía oắt con.

Y Tiêu nhìn bóng lưng lãnh mạc tức giận đến lệch mũi nhưng lại không tiện phát tác, chỉ biết cầm đũa cầm bát ăn cho hả giận, vừa ăn vừa trầm trồ khen:

"Tiếc quá đi, thật là đáng tiếc cho một nồi canh ngon!"

Sở Toàn càng tức giận, trong mắt cô, Y Tiêu vừa nãy đột nhiên bỏ đi chính là biểu hiện của sự chột dạ. Bây giờ, thấy em ấy ngồi ăn ngon lành mới thầm phỏng đoán quan hệ của em ấy với 'cô Tấm' kia nhất định có mờ ám. Nghĩ vậy nên cô nhất thời nghiến răng nghiến lợi, giận không chỗ phát tiết.

Lần này Y Tiêu quán triệt chỉ thị của Tư Hàm 'nếu không chủ động sẽ không có kết quả tốt. Không để ý tới xem có thể xảy ra chuyện gì!'. Cô bỏ mặc Sở Toàn một mình dỗi hờn trên giường rồi lấy notebook ra lên mạng xem mèo và chuột, thỉnh thoảng còn cười khanh khách, góp phần châm thêm ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng Sở Toàn:

"Em có thể im lặng một chút được không? Chị buồn ngủ!"

Ngược lại với Sở Toàn, mặc dù Y Tiêu chỉ buồn buồn đáp lại một tiếng 'Ờ' nhưng trong lòng đã sớm đánh trống ăn mừng. Có lẽ đứa trẻ đã chịu đựng khổ ải suốt một thời gian dài nên sau khi người kia phản ứng liền cảm thấy vui mừng.

Y Tiêu mang tai nghe, chăm chú nhìn màn hình, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người trên giường trằn trọc trở mình như cái bánh nướng rồi xấu xa oán thầm, "Muốn giận thì em chiều! Đáng đời, ai bảo tự dưng làm mình làm mẩy chi!" Chú Thỏ trắng nhỏ đặc biệt hài lòng.

Buổi tối, sau khi hai người ăn qua loa cơm bệnh viện xong, Y Tiêu mới cảm thán Tư Hàm thực sự là một đầu bếp đỉnh cao. Cô nghĩ đến nước canh thơm ngát, trong lòng không khỏi thổn thức, đồng thời lập lời thề 'dù chết đói cũng không ăn đồ khó nuốt!'.

Sau buổi cơm tối không lâu, Tư Hàm chính thức mang theo người tình nhỏ Tư Vi lên sân khấu trong sự hoài nghi của Sở Toàn. Cảm giác nữ vương giá lâm này còn rõ ràng hơn cả lần trước, bây giờ cô đã tin có vài người không cần đội vương miện cũng có thể thành nữ vương, Hạng Tư Hàm trước mắt chính là loại phụ nữ như thế.

"Xin chào, tôi là Hạng Tư Hàm, đây là Tư Vi, chúng tôi đã... đã sớm nghe tin cảnh sát Tạ bị thương nên định đến thăm, nhưng đứa nhỏ Tiêu Tiêu kia lại sợ chúng tôi sẽ doạ cô sợ nên đã bị trì hoãn..." 

Sở Toàn chưa lấy lại sức đã bị người kia làm kinh ngạc. Ý của nữ vương đã nói lên rất rõ quan hệ của họ. Kinh ngạc chưa xong liền lập tức biến thành sợ hãi vì câu nói tiếp theo của Tư Hàm:

"Nhưng đại diện cho mẹ đẻ của Tiêu Tiêu, tôi nghĩ chúng tôi vẫn nên đến thăm 'em dâu cưng' tương lai một chút!"

Sở Toàn để ý tới ba chữ 'em dâu cưng' được Tư Hàm nhấn mạnh, thân thể không khỏi co ro về mép giường, bỗng nhiên có bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay trái của mình. Cô cảm giác được hơi ấm của đối phương, đồng thời đối đầu với ánh mắt sắc bén của người nọ, rễ lục bình cuối cùng cũng coi như đã tìm ra phương hướng.

"Hàm, chị đừng..."

Tư Hàm đảo mắt sắc qua, "shut up!" Tuy chưa mở miệng nhưng đã thành công cấm khẩu Y Tiêu.

Sở Toàn nhìn Tư Hàm tỏa ra khí thế nữ vương đưa tay trước mặt Hạng Tư Vi rồi lại nhìn Y Tiêu nhát gan bên cạnh liền cảm thấy có một đám mây trắng bay qua.

"A Vi, tìm bình hoa cắm bách hợp vào đi. Tiêu Tiêu, tụi chị có mang ít hoa quả đến, bệnh nhân nên bù nước nhiều, sao em không chăm sóc người ta cho tốt? Em nhìn đi, môi cảnh sát Tạ khô quá rồi." Hàm nữ vương bắt đầu lên tiếng ra lệnh.

"Ây... Hàm... Sở Toàn không khát!" 

Sở Toàn nắm chặt tay Y Tiêu, phối hợp gật đầu như điên.

"Nhưng chị khát!" 

Tư Hàm khoanh hai tay trước ngực, không muốn rửa cũng phải rửa!

"Đến đây, đến đây, Tiểu Tiêu Tiêu, em với chị đi rửa trái cây rồi tìm bình hoa luôn. Tư Hàm khát nước lắm, hậu quả rất nghiêm trọng nha!" 

Tư Vi vẫn thờ ơ lạnh nhạt cầm hoa quả rồi lôi Y Tiêu ra ngoài cửa, "Chúng ta đi ra ngoài rửa, chỗ này nhỏ quá!"

Y Tiêu bị Tư Vi dẫn đi, bất an quay đầu lại nhìn về phía Sở Toàn, nhưng cũng chỉ có thể để lại ánh mắt 'chị tự cầu phúc đi' rồi theo Tư Vi rời đi.

"Xem ra oắt con nhà chúng tôi hao tổn không ít tâm tư rồi..." 

Tư Hàm thu hồi ánh mắt, cười cười lên tiếng. Cô thoáng nhìn hộp giữ ấm màu xanh đặt ở đầu giường, từ từ đi tới, mở nắp, hơi nhíu mày:

"Thịt gà quá dai, canh nhiều mỡ, ba ba quá tanh... Thực sự không còn gì khác sao? Đến giờ tôi mới nghe người khác phê bình đúng trọng tâm như thế, làm sao bây giờ đây? Xem ra phải cải thiện tài nấu nướng của tôi thêm rồi."