Ban đêm, ba gã bảo an ngồi vây quanh đánh bài Brit trong phòng quản lý.
"Ông Lý, ông ngâm lâu quá, mau ra bài đi!"
"Tôi sợ có chuyện..."
Người được gọi là ông Lý thỉnh thoảng liếc vào đài quan sát, mặt lộ vẻ bất an.
"Sợ cái gì mà sợ! Hơn nửa đêm rồi mà còn có thể xảy ra chuyện gì!"
Cùng lúc đó, một chiếc xe Iveco chậm rãi lướt qua cửa chính tòa nhà đến cửa sau không một tiếng động. Cuối cùng nhận được tín hiệu từ bộ đàm, người trong xe chuẩn bị mở cửa. Người không biết từ xa nhìn vào sẽ nghĩ là xe chở tiền, nhưng làm gì có ai vận chuyển tiền vào nửa đêm, cơ mà đây là thời cơ tốt nhất để cạy cửa, trộm gà, bắt chó.
Y Tiêu đang mặc nguyên bộ đồ da màu đen ngồi trong xe, lúc chuẩn bị mở cửa xe liền bị Tư Vi níu kéo cổ tay lại:
"Tiểu Tiêu Tiêu, em xác định, nhất định, khẳng định không cần chị đi chung đúng không?"
Nhìn ánh mắt ẩn tình của Tư Vi, Y Tiêu chỉ cảm thấy dạ dày trào dâng niềm chua xót, lập tức thưởng cho bà già kia một cái liếc mắt:
"Hạng Tư Vi, chị làm em buồn nôn quá. Dẫn chị theo chẳng khác gì tự mang boom hẹn giờ!".
Nhớ tới sự kiện Louvre ngày ấy liền khiến Y Tiêu tức giận, rõ ràng bom hẹn giờ phải đến giờ mới nổ, nhưng chị ấy chơi không bom hẹn mà nổ, vả lại còn chọn nhầm thời điểm, chẳng ai có thể ngăn được.
"Ô... Tiêu Tiêu thật là xấu nha, chị ghét em... Ô... Hàm, chị phải làm chủ cho em!"
Tư Vi làm dáng quay đầu lôi kéo góc áo nhỏ của Tư Hàm làm lộ ra mấy trái dâu nho nhỏ, khổ nỗi người ta đâu thèm phản ứng mà chỉ sửa sang lại cổ áo cho Y Tiêu, ôn nhu nói:
"Tiêu, lát nữa phải cẩn thận. Tuy đơn hàng lần này không lớn bằng lúc trước, nhưng cũng không được qua loa hay tự phụ. Mọi người đã chuẩn bị đủ hết chưa?"
"Ừ, mang đủ hết rồi. Hàm, chị yên tâm đi, không thôi tí về em nấu gì đó cho chị ăn... Ha ha"
Lời chưa dứt đã biến thành cơn gió chui vào ống nước ngầm.
Dười lòng đất không thấy được năm ngón dưới tay, Y Tiêu từ từ lấy ra một cây đèn pin, ung dung mang kính nhìn đêm và tai nghe, giọng Tư Hàm nhanh chóng truyền tới tai:
"Tiêu, thuận lợi không?"
Y Tiêu cầm đèn pin quan sát tỉ mỉ bốn bề đường ống, trả lời, "Tất cả đều thuận lợi!"
"Tiêu, bây giờ em phải đi tìm vị trí thang máy ngoại trừ thang chuyên dụng của Trịnh Khải, ngoài quản lý còn có ba nhân viên khác nữa. Bảo an sẽ tuần tra ban đêm mỗi giờ một lần, em muốn lợi dụng cơ hội lần này để xuất hiện trước mặt anh ta thì cứ kiên trì đứng đợi, có thể là đợi một giờ, cũng có thể là ba phút..."
Bởi vì trước đó đã nghiên cứu kết cấu ngôi nhà đồ sộ này nên họ nhanh chóng tìm được vị trí của ba buồng thang máy. Y Tiêu chui vào trục của thang giữa để đảm bảo có thể nhảy ra trước nhân viên an ninh bất cứ lúc nào.
Rất may mắn là chú bảo vệ không có ý gây sức ép cho Y Tiêu, ông trực tiếp chọn thang giữa. Khi thang máy đến giữa hai tầng 38 và 39, Y Tiêu thuận thế nhảy vào lỗ thông gió. Cũng trong lúc đó, camera an ninh thoáng lên một cái, nhưng ba người kia đều chuyên chú đánh bài nên không hề chú ý tới chi tiết rất nhỏ này.
"Tiêu, em sao rồi?"
Tư Hàm nghe thấy tiếng thở ồ ồ bên tai liền lo lắng hỏi.
Y Tiêu chờ hô hấp bình phục mới cúi đầu nhìn nhìn rồi vỗ ngực một cái, độ cao tầng 38 này không đùa được đâu!
"Không sao, tại có tuổi rồi mà mấy ngày nay thư thản quá nên có chút hụt hơi..." Vừa nói vừa dùng tay chân tiến về phía trước như loài bò sát.
"Xùy, gì mà hụt hơi? Tiểu Tiêu Tiêu, chị thiệt lo cho chuyện giường chiếu của em!"
Tư Hàm vừa mới yên lòng được đôi chút liền nghe Tư Vi trêu chọc ở bên cạnh, lúc này cô dịu dàng đánh oắt con một cái, "Không đứng đắn tí nào, dạy hư con nít bây giờ!"
"Thôi đi, chị ở trên giường cũng đâu đứng đắn với người ta được bao nhiêu!"
Tư Vi bị vợ quản nghiêm, hiếm khi nào uy vũ bất khuất làm Tư Hàm chẳng nói được nửa lời mà chỉ đỏ mặt nhìn máy tính chằm chặp.
Lúc đầu, Y Tiêu không hiểu hụt hơi và giường chiếu có quan hệ gì. Sinh vật đơn bào chỉ biết giường liên quan đến giấc ngủ thôi, nhưng sau khi nghe được Tư Vi lưu manh oán giận, cô đột nhiên khai thông liên tưởng từ 'trên giường' sang 'Lên giường', cơ mà rốt cuộc cũng không rõ có liên quan gì đến hai người kia không. Chúng ta đã nói rồi, Y Tiêu từ nhỏ chính là đứa trẻ ngoan không ngại học hỏi, lập tức thoải mái hỏi nghi ngờ trong lòng:
"Hụt hơi sẽ cản trở chuyện phòng the sao? Em chỉ nghe nói đàn ông bị suy giảm chức năng thôi chứ làm sao hụt hơi cũng ảnh hưởng?"
Tư Hàm nghe xong lời này thật muốn tát một phát vào mặt mình, thầm cảm thán:
"Sao tôi lại nuôi dưỡng ra một đứa bé như thế này?! Thật không biết nên nói em ấy đơn thuần hay ngốc nghếch nữa!"
Ngược lại, Tư Vi rất có hứng thú với chuyện này, hào hứng hớn hở bắt đầu nói về mối liên hệ chặt chẽ giữa hai người, cùng xúc tiến, cùng hỗ trợ quan hệ:
"Tiểu Tiêu Tiêu, nếu em muốn hầu hạ người đàn bà của mình, không phải chỉ dựa vào sắc đẹp là được. Hô hấp khỏe mạnh cũng là một trong những món công phu quan trọng được cân nhắc khi ở trên giường..."
Tư Hàm càng nghe càng khó chịu, nhưng lại không có cách nào ngăn chặn miệng của con oắt kia, chỉ biết bưng kín lỗ tai mình lại. Y Tiêu say sưa lắng nghe xong đã nhảy ra khỏi thang xuống chỗ không người, trước cửa văn phòng của Trịnh Tiểu Khai.
"A Vi, chị nói tiếp đi, em nghe này!"
Y Tiêu lấy ra một chiếc máy giải mã nhỏ, mang găng tay đặc chế của Tư Hàm đã có sẵn vân tay của Trịnh Khải. Có thể nói gã này phòng bị khá chặt chẽ, nhưng dù sao khóa mở vân tay sang trọng này chỉ hiếm thấy ở Châu Á trong khi Âu Mỹ đã sử dụng kỹ thuật quét mống mắt.
Thấy Y Tiêu mở hai cánh cửa kính dễ như ăn bánh, hai người đang ngồi giám sát cùng thở phào một cái. Lúc này, Tư Vi mới sửa sang lại dòng suy nghĩ về 'dục nữ tâm kinh':
"Tiểu Tiêu Tiêu, em tuyệt đối đừng coi thường hô hấp nha. Em nghĩ xem, Tạ tỷ tỷ gì đó là cảnh sát, hô hấp nhất định không thấp. Nhỡ đâu lúc em và cô ta KISS, em bị hụt hơi ngất xỉu thì cứ mua sẵn miếng đậu hủ rồi đập đầu tự tử đi, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
Y Tiêu vội vàng hỏi, bản năng nói cho cô biết nội dung phía sau từ 'hơn nữa' của Tư Vi rất quan trọng. Tuy cô rất muốn biết nhưng cũng không thể vì thế mà rối tay loạn chân được. Cô đành phải mở máy tính của Trịnh Khải ra, nhìn mật khẩu trên màn hình cũng không cảm thấy có gì thất vọng. Cô lấy từ trong túi ra một chiếc USB rồi cắm vào máy, để mặc nó tự vận hành.
Mãi đến khi giọng Tư Vi vang lên, "Hơn nữa..." Nghe người kia nói, Y Tiêu cũng không rảnh dập tắt tường lửa, xoay máy quay lỗ kim về mặt mình.
"... Hơn nữa giọng của người hay bị hụt hơi cũng không tốt lắm!"
Tư Vi hài lòng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Y Tiêu, hai mắt bỗng hiện lên một nụ cười nham hiểm:
"Em nghĩ xem, bạn tình của mình lên giường mà hú hí đứt khúc chẳng khác gì con lừa thì thử hỏi có ai nổi lên được thú tính!?"
Nhìn mặt cười đê tiện của Tư Vi, Tư Hàm hận không thể lập tức xé rách miệng con oắt này ra. Nhưng Y Tiêu nghe quá chăm chú, thậm chí còn nhớ lại buổi sáng của năm nào đó, tháng nào đó, nhớ đến âm thanh giận dữ của người nào đó ở Pavarotti liền cảm thấy lời nói đó không hề giả dối, đáng để học hỏi lấy kinh nghiệm.
"Vậy chị biết cách tăng hô hấp trong khoảng thời gian ngắn không?"
Y Tiêu rất khiêm tốn thỉnh giáo Tư Vi, cô cũng không giấu diếm điều gì, lập tức phóng khoáng truyền thụ kinh nghiệm:
"Tăng cường vận động như bơi lội, chạy bộ, đạp xe,... tuy nhiên, thực hành mới là chân lý..."
"Thực hành? Có ý gì..."
"À, Tiêu, hình trên camera mờ quá, em chỉnh lại chút đi!"
Tư Hàm thực không chịu được cảnh một hỏi một đáp như vậy bèn mau chóng lên tiếng nói sang chuyện khác.
"Hàm, hình này rất rõ mà!"
Tư Hàm hào phóng tặng cho Tư Vi khó hiểu kia một ánh mắt bén như đao khiến cô sợ hãi đến á khẩu.
"Hàm, chị xem được chưa?"
"Trạng thái tĩnh vẫn tạm được, nhưng không biết hình ảnh thật như thế nào. Tiểu Tiêu Tiêu, hay là em múa hát ăn mừng mua bán thành công sớm đi!"
Tư Vi nhìn Y Tiêu nhón chân gắng sức điều chỉnh góc độ liền khó chịu đề nghị. Tư Hàm không để tâm đề tài thiếu nhi, chỉ nhắm một mắt mở một mắt nhìn hai đứa nhóc đùa giỡn. Mấy trò khôi hài này không phải lần đầu tiên, lúc trước ở Las Vegas trộm vàng, hai con oắt này còn mang sầu riêng vào khiến cả sòng bạc náo loạn, à không, là Tư Vi mới đúng!
Y Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mấy ngày nay Tư Vi cứ quấy nhiễu vào tai cô bí tịch theo đuổi phụ nữ, sau này còn có cả đống lớn vấn đề cần quấy rầy người từng trải kia. Nghĩ vậy nên cô cũng không tiện làm phật ý oắt con, tự động tự giác nhảy xuống ghế múa may bay lượn đầy phong tình.
"Hàm, Hàm, chị xem dáng vẻ Tiểu Tiêu Tiêu của chúng ta mê người biết bao, cái eo nhỏ thon thon xoay xoay kia thực đúng là vưu vật trời ban! ..."
Trang phục bó sát tôn lên đường cong thân thể của Y Tiêu vô cùng tinh tế, khó trách Tư Vi 'vạn năm thụ' mải mê nhìn đến chảy nước miếng, hận không thể đổi lương lấy một đêm xuân.
Vậy mà hình ảnh Y Tiêu trong mắt Tư Hàm lại vô cùng bi thương. Thời khắc này, cô đang nghĩ nếu biến cố kia không đột nhiên xuất hiện thì có lẽ cảm xúc mãnh liệt của Y Tiêu hiện giờ chỉ là một cơn mưa rào. Cô đã sớm biết em ấy khác xa cô và Tư Vi. Em ấy từ nhỏ đã không thích làm chuyện lén lút, nếu không vì tìm kiếm ba mẹ mất tích thì có lẽ Tiêu sẽ không chọn cuộc sống như thế...
"Hàm, em đã nói rồi, Tiêu chính là một đứa 'dụ thụ' trời sinh. Nhìn em ấy xoay eo lắc mông đi... Chà chà... Quả thật là dụ dỗ người ta phạm tội một cách vô ý mà! Không hiểu sao Tạ Sở Toàn lại không biết nắm giữ bảo vật trời ban như vậy ở bên mình, chẳng lẽ cô ta bị vô năng hay lãnh cảm..."
Sau thời gian dài, thần kinh của Y Tiêu đã dần hình thành phản xạ mang tên 'Tạ Sở Toàn', vừa loáng thoáng nghe được ba chữ này lập tức có phản ứng:
"A Vi, chị nói Sở Toàn làm sao?"
"Chị nói nếu em chịu nhảy nhót uốn éo như vậy trước mặt Tạ Sở Toàn, bảo đảm cô ta có bằng đá cũng sẽ nhào tới liền! Ha ha..."
"Đừng cười nữa, có biến rồi!"
Nghe Tư Hàm nhắc nhở, Tư Vi lập tức thu hồi nụ cười, ngồi nghiêm chỉnh, "Tiêu, Trịnh Khải đang đến, bây giờ hắn đang ở đại sảnh, mới vừa lên thang máy, em ở đó thế nào rồi?"
Vừa nghe có biến, Y Tiêu tức khắc ngừng tay, trả ghế về chỗ cũ, chạy đến trước máy tính:
"Còn năm phần trăm, còn bao lâu nữa hắn mới đến?"
Vẫn là dáng vẻ nhẹ như mây gió, ngữ khí nhàn nhạt không có bất kỳ sự khẩn trương nào, chỉ có lòng bàn tay đổ ra ít mồ hôi.
USB kia không chỉ phá giải mật mã mà còn có thể xâm nhập vào máy tính, đồng thời phát tán một lượng lớn virus nhằm khống chế tất cả các máy có liên kết internet với máy chủ. Chỉ cần xâm nhập được hệ thống mạng đồng nghĩa với việc lấy được tất cả tin tức của công ty, dĩ nhiên cũng bao gồm mục tiêu cuối cùng của họ.
"Hắn đã đến tầng 35 rồi. Tiêu, mau ra đi, cùng lắm thì đợi hắn đi rồi lẻn vào lại!"
"Không, còn một chút nữa thôi, em có thể ứng phó!"
Nhìn tiến độ đang dần bão hòa, Y Tiêu không cam lòng cứ thế từ bỏ, chỉ còn thiếu một chút thôi, chỉ cần một phút, à không, năm mươi giây là được rồi!
"Y Tiêu dừng nhanh đi, hắn đã đến rồi!"
Tư Vi, Tư Hàm nín thở nhìn hai gã đàn ông ra khỏi thang máy liền biết đã hết đường lui:
"Tiêu, ngoại trừ Trịnh Khải còn có vệ sĩ, em phải hết sức cẩn thận! Đêm nay chị sẽ luộc bánh trôi nước mà em thích ăn nhất."
Phát tán virus thành công, Y Tiêu cấp tốc tháo USB và đóng máy tính. Cô khẽ nhếch môi khi nghe lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ của Tư Hàm truyền đến, nhìn chung quanh bốn phía xong lập tức trốn dưới bàn làm việc.
"Tiên sư nó, Cổ thị này như chó điên cắn người. Không biết tôi đã chọc giận Cổ Tư Thần chỗ nào mà suốt hai năm nay cô ta luôn chen chân vào chuyện làm ăn của tôi, sớm muộn gì cũng có một ngày ông đây sẽ làm thịt cô ta!"
Y Tiêu rụt người cười trộm khi nghe Trịnh Khải chửi thề, thầm nói, "Anh suýt đoạt vợ người ta, người ta chưa tìm anh tính sổ đã khách khí lắm rồi..."
"Trịnh tiên sinh, cấp trên nói bối cảnh của Cổ Tư Thần rất phức tạp, chúng ta không nên động tâm!"
"Tôi biết! Không cần cậu giáo huấn!" Nghe Trịnh Khải bạo rống, Y Tiêu hơi nhíu mày.
"ĐCM nó, xui xẻo quá, uống ngụm nước cũng nghẹn!"
Y Tiêu nheo mắt nhìn văn kiện rơi xuống bên chân, nắm chặt nắm đấm, "Tôi mới xui xẻo đây!" Một tay đã sớm rút dao nhỏ ra khỏi bao da...