Đánh Cắp Trái Tim

Chương 29




"Tìm được rồi, em tìm được rồi! Sở Toàn, chị xem có phải là nó không?"

Tâm tư Sở Toàn lập tức ùa về, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Y Tiêu. Vẻ đẹp tươi trẻ dưới cảnh đêm càng tôn lên cái đẹp rực rỡ mê người, có lẽ là nụ cười của em ấy quá chói mắt, cũng có lẽ do ánh mắt em ấy quá trong sáng...

Sở Toàn ngây người nhìn chằm chằm người trước mắt, nụ cười xán lạn như muốn thắp sáng trời đêm, đồ quý trên tay đã sớm mất đi màu sắc, thậm chí Sở Toàn còn chẳng thèm liếc tới nó vì đã bị người này hấp dẫn mất rồi...

"À... Hình như dây đồng hồ bị hỏng rồi a..."

Nghe Y Tiêu lầm bầm, cuối cùng Sở Toàn cũng không khống chế được, nước mắt nóng bỏng chua xót rơi xuống. Y Tiêu vốn đang chuyên chú nghiên cứu đồ trong tay, ngẫu nhiên thoáng nhìn đã thấy nước mắt chảy dài trên má người kia, lặng yên rơi lệ xem ra còn thống khổ, đáng thương hơn kêu gào thành tiếng. Y Tiêu nhất thời hoảng hồn, rối rít an ủi:

"Sở Toàn đừng khóc, chị xem em đã tìm được đồ cho chị rồi này, chỉ là dây bị hỏng thôi, em sẽ tìm người sửa, bảo đảm nhất định sửa được. Chị đừng khóc có được không..."

Y Tiêu muốn tiến lên ôm ấp dỗ dành người đẹp, nhưng vừa mới tới gần liền cau mày lui về phía sau vài bước, giữ khoảng cách thật xa.

Tuy hơi mông lung, nhưng mỗi một hành động của Y Tiêu đều rơi vào mắt Sở Toàn. Cô càng khóc càng ức, trái tim chua xót vô ngần, không cam lòng dang hai tay:

"Lại đây!"

Y Tiêu dĩ nhiên hiểu được ý 'Lại đây!' của Sở Toàn, tâm trạng cũng biến đổi vạn lần vì câu lệnh 'lại đây' của nữ vương. Nếu không có gì thay đổi, cô nhất định sẽ điên dại chạy đến quỳ trước gót chân chị ấy kêu "Tạ tỷ tỷ, Tạ tỷ tỷ" mãi không dứt. Tuy nhiên, lúc này không giống khi xưa, Y Tiêu ngửi được mùi lạ trên người liền bất giác lui về phía sau một bước, quật cường lắc đầu nguây nguẩy :

"Không được, em hôi thối lắm..."

"Haiz... Vậy em đưa đồng hồ cho chị!"

Sở Toàn bất đắc dĩ thở dài, một tay vẫn giơ giữa không trung chờ Y Tiêu đưa đồng hồ, sau đó thuận thế nắm lấy cổ tay em ấy:

"Về nhà!"

Y Tiêu bị bắt ra khỏi đống rác, tuy cô hết lần này tới lần khác đều muốn tránh tay nhưng hình như Sở Toàn biết được ý đồ, bất luận thế nào cũng không chịu buông tha, mãi đến khi có đám người lạ đi ngang qua mới ngưng giãy giụa.

Sở Toàn cảm giác được người ở bên cạnh dừng loi nhoi mới an tâm được đôi chút. Lúc vào thang máy, cô phát hiện có không ít ánh mắt dị kỳ đánh giá hai người, họ thậm chí họ còn bịt mũi oán giận. Trong lòng cô tràn đầy lo lắng, lực tay không khỏi mạnh hơn. Khi cô quay đầu, nụ cười vui vẻ tuyệt đẹp của Y Tiêu khiến cô nhất thời hoảng hốt.

So với cái đứa vừa bảo 'em rất hôi thối", Y Tiêu cứ như hai người khác nhau. Cô chưa bao giờ quan tâm đến cái nhìn của thiên hạ mà chỉ quan tâm người phụ nữ tên Tạ Sở Toàn thôi...

Sở Toàn lôi Y Tiêu đến gần xe của mình, nhưng oắt con chết bầm này chết sống cũng chẳng chịu lên, dáng vẻ 'vợ nhỏ giận chồng' hoàn toàn khác xa ngự tỷ siêu ngầu lúc trước.

"Y Tiêu, em lên xe cho chị!" 

Sở Toàn tức muốn bốc lửa, hào phóng phô bày khí chất nữ vương.

"Em... Em có xe mà, hơn nữa... Hơn nữa em sợ làm bẩn xe của chị."

Lúc đầu, Sở Toàn nghe Y Tiêu ấp a ấp úng giải thích, chỉ hận không thể bóp chết em ấy ngay tức khắc, cơ mà sau khi nghe xong lý do, trong lòng lại bắt đầu đau xót, cuối cùng chỉ có thể hạ giọng dụ dỗ:

 "Y Tiêu, tâm trạng hiện giờ của chị không thích hợp để lái xe, phiền em đưa chị về nhà, được không?"

Quả nhiên, Y Tiêu nghe xong cũng không nhốn nháo nữa mà ngoan ngoãn cầm chìa khóa lên xe Sở Toàn.

"Đây là món quà cuối cùng của mẹ cho chị..." 

Sở Toàn cầm đồng hồ để trước mặt, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, đầu óc trống rỗng.

"Không có nó, chắc chị sẽ khó sống hết đời... cám ơn em, Tiêu..." 

Sở Toàn nói hoàn chỉnh hết câu như trút được gánh nặng, nhắm mắt dựa đầu vào bờ vai không rộng lắm của Y Tiêu.

"Tin em, em nhất định sẽ sửa nó như mới rồi trả lại cho chị!" 

Y Tiêu nắm thật chặt tay Sở Toàn, từ từ rút đồng hồ ra, cẩn thận bỏ vào túi quần, sau đó khởi động xe.

Dọc theo đường đi, không ai nói thêm câu nào, chỉ lặng lẽ sẻ chia hơi thở, tim hòa nhịp đập. Sở Toàn vẫn gối đầu lên vai Y Tiêu, cô có thể cảm nhận được em ấy chuyển động tay vô cùng êm ái, nhiều khi xe xốc nảy nhưng em ấy vẫn luôn duy trì một tư thế. Tuy cả hai đều mỏi cổ tê vai, nhưng họ vẫn luôn im lặng hưởng thụ an yên...

Con đường quay về không quá gần, mười phút lộ trình bị Y Tiêu kéo dài đến hơn một giờ. Hai tay cầm lái không thể động đậy, nửa vai bên phải bị vật nặng tựa lên nhưng cô vẫn luôn thầm nhủ 'sao đường ngắn thế! Sao hôm nay không bị kẹt xe?!'.

Y Tiêu dừng xe trước cửa nhà lại cảm thấy khó xử, cô không muốn quấy rối Sở Toàn đang bình yên ngủ, nhưng nếu không gọi chị ấy dậy thì lát nữa sẽ ngại chết được... Cơ mà Tạ tỷ tỷ thực sự quá sức mê hoặc, thiệt muốn hôn một cái. Y Tiêu nghĩ sao làm vậy, chẳng trách luôn bị oắt con Tư Vi chế nhạo 'Trong tình yêu, Tiêu chính là một loài sinh vật đơn bào!', cũng may sinh vật đơn bào này chỉ có chín phần mười tà tâm chứ không có đủ sắc đảm.

Y Tiêu hôn phớt qua trán Sở Toàn hệt như mèo con ăn vụng. Ăn vụng lần một sẽ có lần hai, dù là nam hay nữ đều chăm chỉ ăn không ngừng, ăn không biết mệt, Y Tiêu cũng không ngoại lệ. Lúc cô đưa môi tiếp cận thêm lần nữa, người trong cuộc cuối cùng cũng có chút phản ứng, khẽ nhíu lông mày báo hiệu 'Người bị hại' sắp tỉnh lại.

Y Tiêu thấy vậy liền ngồi dậy, mắt nhìn thẳng nhìn về phương xa, thở chầm chậm, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Sao đến rồi mà không đánh thức chị?" 

Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu Sở Toàn đã mở mắt, lười biếng xoay người ngồi thẳng dậy, trong giọng nói vẫn còn vẻ mệt mỏi.

"À, vừa mới tới thôi, thấy chị ngủ ngon nên để chị ngủ thêm một chút."

Y Tiêu nghiêm trang nói, còn Sở Toàn lại ngượng ngùng liếc nhìn đối phương.

Kỳ thực Sở Toàn vốn không có ngủ, em ấy cứ nghĩ mình hay nhưng cô chỉ không muốn vạch trần mà thôi. Khi nãy, hơi thở nóng rực phả lên mặt khiến Sở Toàn nhất thời căng thẳng, hoảng loạn, nhưng nhớ tới cảm giác mềm mại, lành lạnh tối hôm đó lại có chút chờ mong. Cơ mà sau đó Y Tiêu cứ hôn trán cô hết lần này đến lần khác làm tan vỡ sự mong đợi.

Cô phải thừa nhận miệng Y Tiêu chuẩn hơn Rađa, lần nào cũng rơi đúng vào một vị trí, kinh độ và vĩ độ bất biến. Nếu cô không kịp tỉnh lại, chỉ sợ ngày mai chưa tới đã bị hôn thành "bánh bao" nên mới nuối tiếc tỉnh lại ngay.

Hai người đứng trong thang máy nhỏ hẹp, bầu không khí có hơi quái dị, Y Tiêu hết ngó đông lại ngó tây, rõ ràng là có tật giật mình khiến Sở Toàn không nể mặt cười ra tiếng:

"Tiêu, em ngó gì mà dữ vậy, chỗ nào đâu có lớn lắm đâu!"

Y Tiêu nghe người kia chế nhạo, thoáng nghĩ một chút liền hiểu ngọn ngành gốc rễ, "À à..." nửa ngày cũng không nói được chữ khác, may mà lúc này thang máy mở ra. Sở Toàn thấy đối phương không ra cùng mình bèn thành ý mời:

"Em không vào nhà chị ngồi chơi một chút sao?"

"Híc, không được" 

Y Tiêu cúi đầu nhìn y phục của mình, bất đắc dĩ cười nói, "Em nhìn chị vào nhà xong sẽ đi ngay!"

Sở Toàn cố không trợn mắt kích động, xem ra mình phải làm sứ giả chăm hoa rồi! Ở nơi này sóng ngầm cuồn cuộn, thang máy khác cũng đã đi được hai vòng, Y Tiêu ấn giữ cửa mở, hai người nhìn nhau đắm đuối như đang diễn bộ phim tình khổ ngập tràn máu chó.

Sở Toàn không ngăn nổi đứa bướng bỉnh kia đành tước vũ khí đầu hàng, vội vã xoay người tiến một bước nâng đầu người nọ hôn cái 'chụt' vào trán:

"Goodbye kiss! Ngủ ngon!" Sau đó nhanh chóng nhảy ra thang máy.

"Ngủ ngon!"

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Sở Toàn nhìn người kia ngây ngốc vẫy tay cười toét miệng, quần áo màu đen dính một mảng lớn sốt cà chua hay là tương ớt gì đó, đột nhiên sinh ra cảm giác đã lâu chưa có...

Y Tiêu mang bộ mặt mê gái về nhà, vuốt ve nửa bên gò má Sở Toàn mới hôn, hung hăng nhéo bắp đùi mình một cái, cảm giác đau đớn nhắc nhở cô đây không phải là mơ.

Về nhà, Y Tiêu chưa kịp tắm rửa liền móc đồng hồ trong túi quần ra rồi dùng cồn lau chùi vết dầu ngoài mặt, sau đó xịt thêm chút nước hoa, xong xuôi mới cởϊ qυầи áo nhảy vào bồn tắm lớn. Y Tiêu từ nhỏ đã có chút bệnh thích sạch sẽ, bệnh này không nghiêm trọng lắm, chỉ sạch hơn người thường tí xíu thôi, chỉ vứt hết quần áo mặc hôm nay vào thùng rác thôi.

Cô đứng dưới dòng nước ấm chảy ra từ vòi hoa sen giội rửa, kỳ cọ đến khi da thịt ửng hồng mới ngưng hành vi tự ngược, sau đó miễn cưỡng bò vào bồn tắm ngâm mình hưởng thụ. Cơ mà ông trời có mắt không muốn để cô suиɠ sướиɠ.

Nghe chuông cửa vang lên không ngừng, Y Tiêu tức giận đứng dậy quấn sơ khăn tắm. Cô muốn xem rốt cuộc là ai dám quấy nhiễu cô hơn nửa đêm. Hai người Tư Vi và Tư Hàm sẽ không "khách khí" gõ cửa, họ phá cửa xông vào là chuyện thường như cơm bữa. Cô nhìn qua mắt mèo bắt gặp bóng người quen thuộc, không kịp suy nghĩ lập tức mở cửa:

"Tạ tỷ tỷ, sao chị lại tới đây?"

Sở Toàn nhíu mày nhìn chằm chằm gò má ưng ửng đỏ của Y Tiêu:

"Sao em lại ăn mặc như thế này mở cửa cho người khác?", Hơn nửa đêm rồi, oắt con này không biết tự giác cảnh giác sao?!

"Ha ha, em thấy chị mới mở cửa mà, hơn nữa chị cũng đâu làm gì em!" 

Sở Toàn hỏi một đằng, Y Tiêu trả lời một nẻo.

"Muộn rồi nên không nấu cơm được, chị mới gọi thức ăn ngoài, nhiều quá nên rủ em ăn cùng..."

"Quá tốt rồi! Là cơm thịt heo à?" 

Y Tiêu hưng phấn nhận túi trong tay Sở Toàn, mở hộp ra liền tự bội phục mình có mũi thính như chó.

"Quả nhiên là cơm thịt heo! Tạ tỷ tỷ hiểu em ghê!"

"Tóc còn ướt này, sấy khô rồi ăn!"

"Em thích để khô tự nhiên, ăn xong rồi tính" 

Y Tiêu vừa nói vừa gấp rút cầm đũa bắt đầu ăn. Sở Toàn thấy vậy cũng không nhiều lời, vào phòng tắm cầm khăn lông khô lau tóc cho oắt con. Tóc vừa gội mềm mại, trơn trợt, tỏa ra mùi trái cây thơm ngát. Khi nhìn thấy nửa vai trần trắng nõn của Y Tiêu lộ ra, không hiểu sao mặt cô lại đỏ lên.

"Tiêu, em thay đồ ngủ đi..." Có trời mới biết cô run rẩy như thế nào mỗi khi đụng vào bả vai noãn nà ấy.

"Không được! Ăn xong rồi thay!" 

Y Tiêu bất mãn, lắc đầu lia lịa như trống bỏi làm giọt nước nhỏ theo cổ rồi biến mất trong rãnh ngực sâu hun hút...

"Em..." 

Tiếng nuốt nước bọt vang lên giữa không gian yên tĩnh làm căn phòng càng thêm mập mờ...