"Tại sao lại là em?"
Cho dù Sở Toàn có ngàn tính vạn tính cũng không bao giờ ngờ sẽ gặp lại người này trong lúc chật vật nhất, nhớ nhung tích tụ nhiều ngày bỗng chốc hóa thành oán hận. Cô hận em ấy tự dưng mất tăm biền biệt, khi xuất hiện lại khiến người ta lúng túng đến vậy.
"Tại sao không thể là em?"
Sau khi Y Tiêu rời khỏi gara vẫn cảm thấy lo lắng không yên, tiếng vang giòn giã kia cứ bồi hồi mãi bên tai. Nghĩ đến cảnh tượng Sở Toàn bi thương, khó xử, nhớ nhung như cỏ dại lan tràn khắp nơi, con tim khát khao chiến thắng lý trí. Cô có trở lại gara, nhưng chỉ thấy chiếc CLK63 màu bạc cô quạnh lại không thấy tăm hơi của chủ nhân nó. Y Tiêu bèn lái xe một vòng để tìm, có lẽ do khứu giác quá nhạy, dễ dàng cảm thấu được hơi thở của nhau nên cuối cùng cũng tìm được chị ấy...
Năm chữ "Tại sao lại là em?" của đối phương khiến trái tim Y Tiêu như bể nát. Đối mặt với cặp mắt đầy nước và dáng vẻ tự trách của Sở Toàn, cô chỉ hận không thể ôm chị ấy vào lòng rồi òa khóc theo. Nhưng Y Tiêu hiểu được mình không thể làm vậy, cô nhất định không được mềm yếu, phải mạnh mẽ mới có tư cách yêu thương và bảo vệ người mình yêu.
Y Tiêu lấy lại bình tĩnh, đè nén nước mắt sắp mãnh liệt tuôn trào:
"Muốn khóc thì khóc đi, đừng kìm nén..."
Cô nhẹ nhàng ôm vai áp má Sở Toàn, hơi thở ấm áp tức thì tản ra khắp nơi. Nhìn cô gái nhỏ khóc thút thít trong lòng mình, Y Tiêu cảm thấy vô cùng vui mừng. Vui vì tối nay ông trời đã sắp xếp cho các cô gặp gỡ, vui vì mình đã không yên lặng rời đi, vui vì chị ấy đã biểu lộ cảm xúc mềm yếu trước mặt mình.
Sở Toàn ôm eo thon nhỏ như cành dương liễu, tuy em ấy không có bờ vai rộng như đàn ông nhưng lại làm cho cô cảm thấy vô cùng an tâm. Đôi tay dịu dàng xoa lưng vô hình trung trở thành một quả "bom cay". Sở Toàn càng nghĩ càng cảm thấy oan ức nên vô tư gào khóc, mọi ẩn nhẫn, đau đớn và bất lực lúc trước chợt hóa thành nước mắt dâng trào ào ạt.
Sở Toàn khóc mãi đến khi mệt lã, bi thương trong lòng cũng dần lành lặn, nhưng cảm giác khô nóng hòa lẫn bất an cũng đồng thời xuất hiện, nhất là gò má. Sở Toàn thầm khinh bỉ bản thân tại sao lại có thể thất thố trước mặt một con nhãi ranh như thế, thực là mất mặt chết đi được, cơ mà nước đổ khó hốt, nước mắt đã rơi cũng không thu về được, chỉ có cách giả đà điểu vùi đầu vào bụng Y Tiêu thôi.
Y Tiêu cảm giác người kia đã nín khóc nhưng lại không thấy chị ấy ngẩng đầu liền nghi hoặc vuốt ve gò má, nơi đó vẫn âm ẩm nước mắt, đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ nóng ấm lạ thường:
"Bệnh rồi sao?"
"Ô..."
Y Tiêu muốn tiến một bước thăm dò, không ngờ lại bị Sở Toàn đẩy tay ra, nhưng đẩy thì đẩy chứ chả có chút tự giác gì cả, cứ cọ qua cọ lại trên bụng khiến cô bất mãn muốn chết. Y Tiêu vốn không có lực miễn dịch đối với người này, thấy đứa nhỏ tức giận càng vui mừng, muốn cười lại không dám cười ra tiếng, chỉ có thể kìm nén, cong cong khóe miệng trêu:
"Chị hai à, cuối cùng chị cũng có phản ứng, em còn tưởng chị ngủ gục luôn rồi chứ!"
"Đừng quấy rầy chị!"
Sở Toàn hờn dỗi một tiếng, thuận tiện lau mắt lên quần áo Y Tiêu để bày tỏ sự bất mãn.
"Chị hai à, đồ của em đắt tiền lắm á, chị khóc xong rồi phải bồi thường đấy nhé!"
Nước mắt vừa dính vào quần áo tức khắc bị hấp thụ lên da. Y Tiêu cười cười, nhất định là cô gái nhỏ này đang ngượng ngùng mới không dám ngẩng đầu.
"Y Tiêu! Sao em lại đáng ghét đến thế!"
Y Tiêu nhìn thấy con mèo nhỏ đang ngoan ngoãn trong ngực vươn ra móng vuốt sắc bén hệt như hello kitty tiến hóa thành cọp cái liền run lẩy bẩy. Cô chưa kịp hiểu ra nguyên nhân đã bị người kia đẩy cho một cái lảo đảo, suýt té ngã như chó gặm bùn. Nếu là người khác, cô khẳng định sẽ phản đòn ngay, nhưng đối mặt với cặp mắt sưng đỏ đầy nước kia, cơn tức giận bỗng bay biến đi mất.
"Ai za... Tạ đại tiểu thư, chị có biết dáng vẻ hiện giờ của chị xấu lắm hay không! Đừng có nói cho người khác biết là chị quen em nha..."
Y Tiêu lấy trong túi xách ra một cái khăn tay, ngồi xổm người xuống cẩn thận lau mặt giúp Sở Toàn.
"Không ngờ em còn dùng cái này..."
Có lẽ là do ánh mắt Y Tiêu quá kiên định và nghiêm túc khiến sắc mặt Sở Toàn bất giác đỏ ửng, vội vàng nhận khăn.
"Ừ, đúng rồi! Em luôn chuẩn bị cho chị mà... Ha ha"
Chuyện cười nói ra khỏi miệng mới phát giác có chút mập mờ, hình như có gì đó sai sai, thôi thì cứ cười cười che giấu. Thật ra dạo này Y Tiêu thường giả danh 'gái nhà lành' trước mặt Trịnh Tiểu Khai nên phải cố ý thay đổi mấy chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống, ngờ đâu lúc này nó cũng có đất dụng võ.
"Miệng lưỡi trơn tru!"
Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo tiếng khàn khàn sau khi khóc, "Tại sao em lại ở đây? Em đã trông thấy tất cả rồi?" Mặc dù chỉ là nghi vấn, nhưng trong giọng nói đầy ý khẳng định.
"Ừm."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Sở Toàn, Y Tiêu biết chị ấy đang ám chỉ chuyện ở bãi đậu xe. Nếu trước mắt là một người khác thì cô nhất định sẽ giả bộ ngu ngơ, nhưng đối với chị ấy thì không.
"Vậy em nghĩ sao?"
"Đây là chuyện riêng của chị mà, không phải sao?"
"Lẽ nào em không hiếu kỳ?"
Chẳng biết vì sao nghe giọng nói lạnh lùng của Y Tiêu, Sở Toàn có chút không vui.
"Haiz... Nếu chị muốn nói thì chị sẽ nói. Nếu chị không muốn nói thì dù em có rặn hỏi, chị cũng sẽ không nói!"
Y Tiêu nắm tay Sở Toàn kéo ra khỏi xích đu, đi tới ghế dài. Sau đó cô cởϊ áσ khoác nhỏ lót lên ghế rồi nắm chặt bàn tay lạnh lẽo kia, "Chúng ta ngồi đây một lúc rồi đi!"
"Không phải em nói y phục của em đắt lắm sao? Chị không có tiền đền đâu!"
Trong bóng tối, Y Tiêu bất đắc dĩ lườm ai đó một cái. Hai người ngồi lặng lẽ, nhất thời cũng không ai nói thêm câu nào, không biết đã im lặng bao lâu, có lẽ là ba phút, có lẽ là năm phút, có thể là lâu hơn...
"Chồng cô ta là bạn trai cũ của chị..."
Cuối cùng vẫn là Sở Toàn phá vỡ không khí trầm mặc, "Chị không có gì với anh ta..."
"Ừm, nhìn ra rồi."
"Hả?"
"Chị đã nói là bạn trai cũ nghĩa là chuyện quá khứ rồi!"
"Chị nói gì em cũng tin sao?"
"Chị chẳng có lý do gì để gạt em..."
"Y Tiêu, em là đứa ngốc!"
"Ặc..."
Sở Toàn nheo mắt nhìn khuôn mặt đần thối của Y Tiêu liền mỉm cười. Đây là nụ cười thật lòng đầu tiên của cô trong suốt hai tuần qua, cơ mà nụ cười ngắn ngủi ấy lập tức đọng lại trên mặt chỉ vì Y Tiêu nói:
"Đúng vậy, làm đứa ngốc cũng không sao. Em chỉ làm đứa ngốc của một mình Tạ Sở Toàn thôi..."
Lời thổ lộ khiến Sở Toàn ngây người trong chốc lát, bởi vì không kịp chuẩn bị nên có chút bối rối và bất an:
"Híc, thời gian không còn sớm, Y Tiêu, chúng ta về thôi!"
Cuối cùng chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác. Lần này, Y Tiêu chỉ cười cười ưng thuận, cô vốn không hy vọng sẽ được đối phương chấp nhận.
"A, đồng hồ đeo tay của chị đâu rồi!"
Sở Toàn đứng lên khoát tay mới hoảng hồn phát hiện đồng hồ vốn nên đeo trên tay đã không còn.
"Chị có bỏ quên ở nhà không đó?"
"Sẽ không! Ngoại trừ tắm rửa, lúc nào chị cũng mang nó!"
Sở Toàn bắt đầu lo lắng tìm quanh chỗ ghế dài và xích đu, nhưng trời tối quá nhìn không thấy rõ, chỉ có thể mượn điện thoại bật flash. Trước kia, Y Tiêu đã từng thấy qua chiếc đồng hồ đó, kiểu dáng có chút cổ xưa, cũng không phải hàng hiệu gì, nhưng Sở Toàn rất quý nó, nhất định là vật có giá trị kỷ niệm. Vì vậy, cô không cần hỏi đã kiên nhẫn giúp chị ấy tìm đồ. Tìm mãi hồi lâu cũng chẳng có, Sở Toàn lại bắt đầu khóc nức nở. Y Tiêu quả đoán quyết định một mình trở về khách sạn tìm, còn Sở Toàn sẽ tìm dọc đường về.
Sau khi tìm hai lần ba lượt ở gara khách sạn vẫn không thấy, Y Tiêu đành phải gọi điện thoại hỏi rõ người kia ăn tối ở đâu. Tìm tới tìm lui, tìm từ phòng khách ra đến hành lang cũng chẳng có thu hoạch. Lúc này, bàn ăn đã sớm được lau công quét dọn không còn một mống thì nói chi đến tung tích của đồng hồ. Cô lôi toàn bộ người phục vụ của khách sạn ra để hỏi cũng không có ai nhìn thấy.
Ngược lại có một người phục vụ vô tâm nói một câu nhắc nhở Y Tiêu, "Nếu bị tưởng nhầm là rác sẽ bị đem đi xử lý!" Nghe xong lập tức vọt tới bãi rác.
Lúc Sở Toàn trở về khách sạn liền trông thấy Y Tiêu như bà thu mua ve chai đang bươi đống rác tìm kiếm. Mùi rác tanh tưởi tản ra nồng nặc, Sở Toàn chưa bao giờ cảm thấy đáy lòng chua xót đến vậy. Cô cắn chặt môi dưới, cố kìm nén nước mắt tràn mi.
"Tiêu, bỏ đi, đừng tìm nữa..." Run rẩy nói một câu mà thật gập ghềnh trắc trở.
"Không sao đâu, còn hai, ba túi nữa thôi..."
Y Tiêu vừa cắn dây điện thoại vừa khó khăn mở miệng, thấy Sở Toàn đưa tay muốn lấy túi rác, cô vội vàng tránh ra một bên.
"Nơi này bẩn lắm, chị cầm điện thoại giúp em là được rồi..."
Sở Toàn ngoan ngoãn lấy điện thoại trong miệng Y Tiêu ra, ngồi thẳng lưng một bên nhìn người nọ tìm kiếm, dọn dẹp, tâm tư cũng bay thật xa...
"Tìm được rồi, em tìm được rồi!"