Từ từ đến gần, gần thêm chút nữa... Y Tiêu chẳng còn phân biệt được bây giờ đang là ngày hay đêm và tại sao tầm mắt mình ngập tràn hình ảnh đôi môi mọng đỏ đầy mê hoặc kia. Hành động đã thoát khỏi ý thức, giờ đây cô thật muốn làm chút gì đó, sức hấp dẫn trí mạng khiến cô quên mất mình đang dấn thân vào một trò chơi nguy hiểm.
Lúc Y Tiêu hiểu được chuyện đang xảy ra thì bản thân đã rơi vào trạng thái đờ đẫn. Cô vô thức dồn Sở Toàn vào một góc sofa, bốn bề chỉ tồn tại hơi thở chiếm đoạt đầy ham muốn. Cô muốn lại gần thêm chút nữa nhưng vẫn cảm thấy sợ sệt đôi phần, chỉ biết lẳng lặng quan sát đối phương cho đến khi hai cơ thể gần kề trong gang tấc.
Không khí ngưng đọng, thời gian đình trệ, không có sự ồn ào, không lắm lem bụi trần, chỉ còn có hai người. Y Tiêu nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ, mút mát, mặc dù đối phương không đáp lại nhưng cô vẫn kiên trì không biết mệt, dường như mọi điều tốt đẹp đều tập trung tại thời khắc này.
Bỗng 'đùng' một tiếng vang giòn đánh thức người mê muội tỉnh mộng.
Tất cả hệt như một bộ phim đầy 'máu chó', Sở Toàn bị hôn đến thất điên bát đảo, thân thể bất động quên luôn phản ứng. Sau khi tỉnh táo lại, cô lập tức đẩy kẻ cầm đầu kia ra, đồng thời thưởng thêm một bạt tay giòn giã. Thân thể Sở Toàn run rẩy vì hoảng sợ, mím chặt đôi môi sưng đỏ, hai tay nắm thành quyền, vừa run sợ, vừa lúng túng. Cô cố gắng nhẫn nại nhìn chằm chặp người trước mặt như thể muốn khoét toạc một lổ hỏng xuyên qua người đối phương, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi, nụ hôn kia quả thật khiến cô bị shock nặng.
Đối với Y Tiêu mà nói, cái tát này rất hợp tình hợp lý và đầy bất ngờ. Nói một cách chính xác là cô không ngờ Sở Toàn lại ra tay quyết đoán không chút do dự như thế, cơ mà cô vẫn cảm thấy một nụ hôn đổi lấy một bạt tay rất đáng giá! Hóa ra... hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có mình cô mê muội, còn chị ấy vẫn luôn rất tỉnh táo.
Y Tiêu nhìn gương mặt tức giận của người nọ rồi chán nản đứng lên, không có câu 'Xin lỗi', cũng không có câu 'chúc ngủ ngon'... Cô đóng sầm cửa phòng lại, rốt cuộc nước mắt cũng tràn khỏi mi, song khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười mãn nguyện. Y Tiêu khẽ liếm liếm đôi môi, ý cười càng sâu:
"Chết tiệt! Môi phụ nữ quả nhiên ngọt ngào!", chẳng qua là bên trong vị ngọt còn pha chút đắng cay.
Y Tiêu không định về nhà vì cô biết không phải ai cũng có thể nhẫn nại nằm đơn độc trên giường cả đêm, và cô cũng thế.
Cô chậm rãi bước từng bước nặng trĩu xuống lầu, lồng ngực quặn đau.
Một mình lái xe bầu bạn với đêm buồn an tĩnh, cô mở hết tất cả kính xe để cơn gió vi vu tràn vào. Tuy trời đã vào cuối thu nhưng không khí vẫn chưa chuyển lạnh, từng làn gió khô nóng thổi vào người, vì cô quạnh nên lạnh đến thấu xương.
Y Tiêu tùy tiện dừng xe ở một nơi sầm uất. Tuy đã nửa đêm nhưng đối với giới trẻ thành phố thì cuộc sống mới chỉ vừa bắt đầu thôi, thỉnh thoảng cũng có người say ngất ngây bên lề đường, cơ thể tỏa ra mùi rượu nồng nặc làm không khí ô nhiễm.
Y Tiêu thơ thẩn lê từng bước về phía trước, cũng chẳng quan tâm đâu là điểm kết thúc. Cô chỉ muốn tiến thẳng về phía trước, không lùi về sau, không hồi tưởng, lững thững lướt qua dòng người tấp nập. Đôi lúc vô tình đụng phải vài người huýt sáo hoặc hô to 'người đẹp ơi!', một số người không được đáp lại sẽ vui vẻ bỏ qua, nhưng cũng có nhiều kẻ điếc không sợ súng, nhây liên miên. Đương nhiên Y Tiêu sẽ không nương tay với loại người như thế, cô vô tư quật ngã ba con 'Heo da trắng' trong hẻm nhỏ tối om, tâm tình cũng bình phục không ít.
Đi mệt đổ hết cả mồ hôi bèn ghé vào một tiệm trà sữa, vừa vô cửa đã có người hô to:
"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi người đẹp muốn dùng gì?"
Y Tiêu liếc nhìn tờ menu diêm dúa đủ loại cũng không biết mình muốn uống gì, lập tức giả vờ say móc ra hai tờ tiền 'Mao' to to:
"Em trai, chị cũng không biết hôm nay uống gì nữa, cậu cứ lấy cho chị mỗi thứ một ly đi, chừng nào chị uống thấy thích thì ngưng!"
Chủ quán là một anh chàng bảnh trai, sáng sủa, cặp mắt híp híp rất dễ thương, nghe xong yêu cầu liền giựt mắt lia lịa. Anh mở tiệm không phải một ngày hai ngày, hơn nữa chỉ bán trà sữa chứ không bán rượu, không tiện nói nên quyết định căn cứ vào nguyên tắc khách hàng là Thượng Đế, bắt đầu pha chế từng loại một.
Y Tiêu chỉ uống một hai hớp mỗi loại, cái nào ngon thì hút thêm tí nữa. Mấy hôm nay cô đã uống quen nước chua ngọt của Sở Toàn làm rồi, giờ mới phát giác bản thân nghiện vị 'ngọt', nhưng cô chẳng biết tại sao mình uống trà sữa suốt cả buổi cũng cảm thấy đắng nghét trong miệng.
"Ly này tên gì?"
Y Tiêu quơ quơ cái ly trong tay lên, giọng nói khàn khàn khác lạ.
"À, đây là..."
Gã trai dừng điều chế, do pha quá nhiều loại nên nhất thời quên mất tiêu tên thức uống, suy tư chốc lát mới nói:
"Đây là 'Vị đắng tình yêu', bởi vì nó có bỏ thêm chút rượu. Hiếm có cô gái nào thích uống vì mùi vị hơi đắng, nhưng một khi uống quen rồi sẽ cảm nhận được dư vị ngọt - đắng đến nghiện luôn!"
"Ồ? Hơi đắng à? Tại sao tôi lại cảm thấy đây là ly ngọt nhất tối nay? Tôi nghĩ tôi đã tìm được thứ tôi muốn rồi. Cậu làm thêm cho tôi loại này đi!"
Đắng ơi là đắng, mày có đắng hơn nữa cũng không đến nỗi rơi vào mê tình, đau đớn đến tột cùng như tao...
Anh chủ bất đắc dĩ tái diễn động tác trên tay, đây đã là ly 'Vị đắng tình yêu' thứ bảy rồi mà chị khách kia cứ uống hoài không chán, vả lại chị đẹp cũng không chịu đi toilet khiến anh rất bội phục:
"Tiểu thư, nếu cô thích hương vị đắng chát của rượu, hay là cô đến quán bar đi, chỗ của tôi không đủ rượu pha cho cô uống nữa rồi!"
Y Tiêu vẩy vẩy bàn tay, hất mặt, nhíu mày nhìn 'em trai nhỏ':
"Nhiêu đó tiền chưa đủ sao? Tôi có thể trả thêm cho cậu" .
"Không phải..."
Cặp mắt hạnh kia quá mức câu hồn, khiến chàng trai từ nói năng lưu loát biến thành cà lăm, "Do chỗ tôi thật sự đã hết rượu rồi, rất xin lỗi. Nếu cô không ngại thì xem như đêm nay tôi mời khách, tiền này trả lại cho cô..." Nói xong liền đẩy đống tiền trên bàn trở lại.
"Cám ơn cậu, bất quá..." Y Tiêu đứng lên lại gần bên tai chàng trai, "Chị đây đã có người trong lòng rồi!"
Nói xong lập tức xoay người, phất tay, hiên ngang rời đi, để lại gã đàn ông đỏ mặt ngơ ngác nhìn tờ tiền chói mắt trên bàn, "Chị đẹp thật có khí chất!"
Y Tiêu vừa ra khỏi quán trà sữa lập tức run lập cập, lảo đảo suýt vấp ngã, dạ dày co thắt từng cơn, đi được một lúc liền ứa mồ hôi lạnh. Cô dáo dát nhìn bốn bề xa lạ, vô lực ngã ngồi xuống góc đường, nhân lúc chưa mất ý thức hoàn toàn vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi. Nghe được thanh âm quen thuộc, cũng may lần này mình không ấn sai số:
"Em đang ở bên ngoài, cảm thấy hơi khó chịu, đến đón em..."
"Ở đâu?"
"Em cũng không biết, đến nhanh một chút!"
"Gì mà không biết? Này! Alo!"
"Alo..."
Còn chưa kịp nói xong thì điện thoại đã tự động tắt ngóm. Thân thể mòn mỏi, trí óc mờ mịt, Y Tiêu cũng không muốn thử thách 'trình độ nghiệp vụ' của Tư Hàm vào lúc này đâu, nhưng cô thật sự không biết mình đang ở đâu. Hy vọng chị ấy có thể đến nhanh một chút, cô không muốn bị 'sâu rượu' quấy rầy đâu.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, một mùi hương 'quen thuộc' bay đến, sau đó ý thức cũng trở nên hỗn độn. Y Tiêu mơ màng thấy rất nhiều giấc mộng, bên tai như có ai đó quan tâm hỏi thăm, thỉnh thoảng xen vào đôi lời chửi bới. Thân thể cô rất mệt, ngủ hoài không tỉnh. Chẳng biết trạng thái đó kéo dài bao lâu, lúc cô mở mắt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng, thở không ra hơi.
"Tiêu, em tỉnh rồi sao?"
"Ừm..." Cố gắng lắm mới nhìn rõ vẻ mặt tái nhợt vì lo lắng của Tư Hàm, "Em bị gì thế này?"
"Không nhớ sao? Hôm qua em làm bọn chị sợ quá chừng! Đã say bí tỉ lại còn xỉu ngoài đường. Em có biết nguy hiểm cỡ nào không!"
"Nhưng em đâu có uống rượu!"
Y Tiêu nháy mắt, vẻ mặt thật là vô tội. Cô chắc chắn mình không hề uống rượu, chỉ uống chút...
"Còn nói nữa! Uống trà sữa cũng có thể say thành ma men được, em đúng là đã mở mang tầm mắt cho chị!"
"Sao chị biết em uống trà sữa?"
"Vì em ói ra toàn là sữa!"
Tư Hàm hung tợn trừng người trên giường, trong lòng dịu đi mấy phần, "Tiêu, em có biết dạ dày em không tốt? Tại sao lại tự hành hạ mình như vậy? Bọn chị thật sự rất lo lắng, em đừng thấy A Vi bình thường vô tâm vô tư mà lầm, em ấy trông thấy bộ dạng khó chịu của em tối qua cũng khóc hết cả đêm đấy..." Oán giận đến cuối cùng biến thành tiếng khóc nức nở.
"Xin lỗi, xin lỗi đã để cho mọi người lo lắng..."
Y Tiêu gượng dậy, áy náy ôm chặt người phụ nữ đang khóc vào lòng.
"Em... em vì cô cảnh sát kia mới thành như vậy?"
"Hả?"
"Lúc em ngủ cứ mãi hô to tên cô ta..."
"Xin lỗi, Hàm, em nghĩ em đã yêu chị ấy thật rồi!"
"Yêu khi nào?"
"Không biết nữa, có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt, cũng có thể từ cái đêm em ngã bệnh được chị ấy chăm sóc. Chị có nhớ lần trước chúng ta trộm sòng bạc Las Vegas, A Vi bị trọng thương nhập viện, em ở bệnh viện rất sợ hãi, cũng may đêm đó có chị ấy bầu bạn em mới cảm thấy an tâm... Kỳ thực lúc đầu em có chút ghét chị ấy, có lẽ do chị ấy là cảnh sát nên muốn trêu ghẹo. Nhưng ở bên nhau một thời gian dài đã nảy sinh tình cảm... Haiz..."
Y Tiêu nói xong thở dài, đau đớn trong lòng giảm bớt không ít.
"Vậy là cô ta từ chối em?"
"Chị ấy đánh em!"
Nghĩ đến cái tát kia, Y Tiêu vẫn cảm thấy oan ức. Cô lớn như vậy rồi cũng chưa từng bị ai đánh, hơn nữa đối phương lại là người cô yêu.
"À?"
Y Tiêu kể rõ mười mươi tình huống đêm đó không dám để sót chi tiết nào. Dẫu sao thì kinh nghiệm yêu đương của hai chị em họ Hạng kia bao la xanh ngát hơn bắp cải Trung Quốc.
"Em đúng là đồ đầu heo, chưa biết người ta có chấp nhận tình cảm của mình không mà dám hôn? Nếu là chị cũng tát em te tua!"
"Nhưng đó là nụ hôn đầu của người ta mà!"
"Nụ hôn đầu thì sao? Chẳng lẽ nụ hôn đầu của em nên người ta phải nể mặt nể mũi mua một tặng một cho em nữa sao?!"