Y Tiêu Ngồi xuống không lâu thì có một người phụ nữ mặc sườn xám từ một bên đi tới, lớp hoa xanh nhạt trên nền vải trắng khác hẳn với hoa đỏ nhưng lại có thể tôn lên nét cổ điển của quán trà. Y Tiêu luống cuống nhận menu trên tay người phụ nữ nọ, cô lớn lên ở nước ngoài nên khá xa lạ với bữa điểm tâm sáng, có vẻ như người nọ nhìn thấu quẫn cảnh bèn đề xuất món bánh ngọt cứu nguy khẩn cấp.
Sau khi tiếp viên đi rồi, Y Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm quay đầu nhìn về chân núi. Có lẽ do hơi nước ngưng tụ, nhìn từ trên đỉnh xuống sẽ thấy cảnh tượng ngập tràn mây bụi bồng lai khiến lòng người mê say. Tiếng gió rì rào cùng âm thanh mềm mại bỗng nhiên truyền đến bên tai, Y Tiêu vốn không phải bà tám nhiều chuyện đâu nha, chỉ là cô hơi hơi hiếu kỳ người xung quanh đang nói gì thôi. Cô lấy một chiếc gương trong túi xách ra soi rọi mặt mũi của mình liền cảm thấy thỏa mãn, nhìn từ góc độ này quả nhiên thu được hết điệu bộ của hai người sau lưng.
"Đừng có xem nữa, ăn xong rồi xem tiếp không được sao?"
Người phụ nữ áo trắng nhẹ nhàng nói với người bên cạnh.
"Hừm, sắp xong rồi, còn một chút nữa thôi..."
Đại khái là qua gần mười phút, Y Tiêu vẫn thấy người kia cứ vùi đầu xem văn kiện trên tay.
Sau một thời gian vắng lặng qua đi, cuối cùng hai người phía sau đã có động tĩnh. Y Tiêu một mặt vừa ngắt nhéo bánh đậu xanh, mặt khác chăm chú theo dõi tình hình thực tế trong gương. Thì ra người phụ nữ áo trắng chịu không nổi bèn thừa dịp người kia phân tâm rồi dời ly cà phê sang một bên, báo hại đối phương lần mò nửa ngày không thấy liền ngẩng đầu.
"Nói mau! Có phải chị đã thay đổi rồi!? Trước đây, lúc ăn cơm, chị luôn nhìn em. Bây giờ già rồi, nhan sắc tàn phai không còn sức hút, chị thà xem tài liệu cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến em, đúng không?"
"Ặc?..."
'Hắc Vô Thường' nghe 'Bạch Vô Thường' oán trách một trận xong liền ngẩn ra, khóe miệng giựt giựt, khẽ cười nói:
"Dù em có đến bảy mươi tám mươi tuổi thì chị vẫn không hề chán chê. Ai nói em không có sức hút chứ! Do em có từ lực quá mạnh, chị sợ nhìn xong nhịn không được rồi ăn luôn em nên mới dời chú ý qua chỗ khác, bộ em nghĩ chị thích đọc tài liệu lắm sao?" Dừng một chút rồi nói tiếp, "Mấy tài liệu chán phèo kia làm sao bì được với nụ hôn của vợ chứ!"
'Hắc Vô Thường' tự giác khép văn kiện quăng lên bàn, sau đó nghiêng người thổi một hơi ướŧ áŧ lên khóe miệng của 'Bạch Vô Thường', "Vầy được chưa? Uống cà phê đen quen rồi, giờ thêm chút sữa cũng không tệ!", nói xong giả vờ hưởng thụ liếm liếm môi dưới.
"Đồ trắc nết, lúc nào cũng không đứng đắn!"
Đùa giỡn thành công làm vợ xinh đẹp ửng hồng hai má, cũng may cô đưa lưng về phía Y Tiêu, bằng không sẽ bị đứa kia cười đến rụng răng.
"Ừ ừ! Chị cũng đang khó chịu muốn chết nè, nhìn em thôi đã chịu sắp không nổi rồi!"
Người nọ vừa cười vừa hôn nhẹ lên mu bàn tay kia mới phát hiện nó thật lạnh lẽo, "Lạnh hả? Thân thể không tốt mà còn ăn mặc phong phanh, muốn phong độ không muốn nhiệt độ à, mau chóng sửa tật xấu này đi nghe chưa!" Lời còn chưa dứt đã đứng dậy, "Chị ra xe lấy áo cho em, bé ngoan ngồi yên chờ chị nha!"
Người phụ nữa thấy vậy cũng không ngăn cản, "Tiện đường lấy giúp em PDA trong xe nhé..."
Đọc đến đây chắc các bạn đã nhìn ra hai vị 'Hắc bạch vô thường' này không ai khác mà chính là hai 'Đại phú bà' của thành phố B -- Cổ Tư Thần và Mạc Tử Ngôn. Nói cho oách vậy thôi chứ kỳ thực từ khi Mạc thị quật khởi được hai năm thì Cổ Tư Thần đã có ý định rửa tay gác kiếm rồi. Mọi người cũng đã lãng quên kỳ nữ có 'đôi tay làm mưa làm gió' trong giới kinh doanh năm đó rồi, cũng khó trách Y Tiêu nhất thời không nhớ rõ vị 'Bạn cũ' này.
Thấy Mạc Tử Ngôn vội vàng lên núi lễ Phật, Cổ Tư Thần mới chậm rãi dựa lưng vào ghế.
"Nhìn đủ chưa? !"
Trong giọng nói rõ ràng mang theo chút tức giận. Y Tiêu đang nén cười nghe người kia nói xong tức thì cười to lên, khép lại tấm gương.
"Không cần mua vé vào cửa đã xem được film hay rồi. Tôi vốn không liếc cũng chẳng muốn nhìn đâu, cơ mà mới sáng sớm cô đã mời tôi xem phim tình cảm rồi thì chẳng có lý do gì không nhìn cả!"
"Tại sao đã đến đây rồi lại không tìm tôi ôn chuyện xưa tích cũ?"
Cổ Tư Thần sớm đoán được miệng người này không mọc được ngà voi nên cô chẳng ngạc nhiên khi bị cười nhạo, cũng không cảm thấy tức giận chút nào.
"Ha ha, ôn chuyện? Như thể tôi tìm tới cửa nhà cô khóc lóc kể lể là chuyện thường như cơm bữa à? Thế sao cô xây biệt thự to cũng chả thèm mời tôi đến chơi lấy một lần?" Y Tiêu nhích ghế về sau một chút.
"Nhà tôi nhỏ lắm, chẳng có đồ gì đáng chơi, chỉ sợ cô đến không vừa mắt thôi!"
"Ai nói, bảo bối vừa nãy của cô nhìn cũng đáng yêu lắm!"
Không nhìn cũng có thể đoán được người sau lưng đang nghiến răng nghiến lợi, mất hết dịu dàng. Tuy đã hơn mười năm không gặp, nhưng Y Tiêu luôn biết rõ người này. Nếu bình thường không đạp trúng thuốc nổ của cô ta thì bạn sẽ bình an vô sự, một khi đã đụng trúng thì cô ta sẽ biến thành độc phụ nổi danh có thể gây cho bạn tổn thương sâu sắc, xong việc coi như bạn cứ niệm A di đà phật Bồ Tát phù hộ, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục bi thảm dở sống dở chết...
Cho nên Y Tiêu rất thức thời lèo lái đề tài, "Cổ đại tiểu thư, mới sáng sớm cô đã mời tôi tới đây chỉ để uống trà xem phim đơn giản như vậy sao?"
"Tôi muốn cô giúp một chuyện"
Người thông minh không cần vòng vo, chỉ những người già mồm mới tự cho mình thông minh. Cổ Tư Thần am hiểu sâu sắc điều này nên lập tức nói thẳng:
"Tôi muốn cô giúp tôi trộm một bản tư liệu" .
"Tôi không phải gián điệp thương mại, cô cũng biết mà!"
"Đừng vội từ chối, chẳng có ai đối kháng với đồng tiền cả. Tôi có thể tài trợ cho cô giúp được nhiều trẻ em hơn nữa, vả lại đối phương cũng chả phải phường tốt lành gì, nếu không tôi sẽ không dùng thủ đoạn!"
Vô ảnh trộm đồ cũng có đạo lý chính nghĩa, các cô không phải là hạng giá áo túi cơm ăn cắp đồ vì bản thân, Cổ Tư Thần cũng vì điểm ấy mới xem trọng họ.
"Với bản lãnh của cô thì thiếu gì cách chiêu mộ nhân tài!?"
"Chuyện này chỉ có cô làm được thôi!"
"Cô nói vậy làm tôi vừa mừng vừa lo nha, không dễ gì được Cổ tiểu thư tán thưởng một câu nghen! Bất quá tôi phải bàn bạc lại với mấy người kia đã."
Thật ra cô đã ngầm đồng ý từ sớm rồi. Đã lâu toàn nói chuyện yêu đương khiến Y Tiêu ngứa tay khó nhịn muốn chết. Mấy ngày trước cô còn định tới siêu thị mới mở của người Pháp đen đủi lấy chút đồ về, dù là một gói khoai tây hay một miếng thịt nguội cũng được. Trộm cũng là người thôi, ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt mà, dừng lại là chuyện quá khó. Có người nghiện hít heroin, có người nghiện đánh bạc, trộm đồ đương nhiên cũng có mức độ nghiện, gặp phải cơ hội ngàn năm có một này thì sao có thể bỏ qua, quan trọng nhất là cô còn nợ Cổ Tư Thần một món nợ ân tình, nhất cử lưỡng tiện sao lại không làm. Y Tiêu nghĩ xong suýt cười thành tiếng liền lấy tay che miệng lại, tuy tiếng cười không tràn ra nhưng hai vai vẫn run dữ dội, từ xa nhìn vào còn tưởng cô bị parkinson thời kỳ cuối!
"Tốt nhất cô nên trở về thương lượng với mọi người một chút, lần sau tôi sẽ gửi tư liệu của đối phương cho cô, nhớ để ý kiểm tra và nhận thư, còn nữa..."
Cổ Tư Thần nói đến 'Còn nữa...' bỗng dừng lại một chút, có lẽ nói nhiều khát nước, cô nhấp một hớp sữa tươi trên bàn rồi nói tiếp:
"Đối thủ không phải hạng xoàng, tôi đấu hai năm rồi cũng không thắng nổi, các cô phải tuyệt đối cẩn thận, tôi hy vọng chuyện này có thể kết thúc thành công trong im lặng, đánh rắn động cỏ sẽ phiền toái hơn!"
Tuy Y Tiêu bảo sẽ về bàn bạc lại nhưng Cổ Tư Thần đã thừa biết cô sẽ đồng ý nên mới nhắc nhở.
"Cô cứ yên lặng chờ đi!"
Nghe được tiếng bước chân đang đến gần, sau đó hai người liền nín lặng. Y Tiêu ăn xong bánh ngọt rồi vội vã rời đi nhanh như một cơn gió thoáng qua, không để lại chút vết tích nào. Cô lái xe về thành phố B, thức dậy sớm khó tránh khỏi buồn ngủ nhưng lời nói vừa rồi như kích hoạt nhiệt huyết trong cơ thể sôi ùng ục. Người có thể khiến Cổ Tư Thần đau đầu nhức óc cần phải được khai quật, cuộc buôn bán này nhất định sẽ thành công. Nghĩ đến đây, Y Tiêu không ngừng đạp mạnh chân ga, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Tư Vi và Tư Hàm.
Nhắc đến duyên cớ quen biết Cổ Tư Thần thì phải bái lạy Tư Vi chuyên gây rắc rối ban tặng. Tư Vi vốn không phải là đứa biết an phận thủ thường, lúc năm, sáu tuổi đã theo ba của Y Tiêu học trộm gà bắt chó, không ai có thể ngăn cản, cũng may nhóc con này trời sinh thông minh, trình độ nghiệp vụ cũng không tệ, lại có Tư Hàm và Y Tiêu yểm trợ. Tuy cô hay gặp phải tình huống khó đỡ nhưng ngược lại thật sự chưa từng gặp qua đối thủ. Thời ấy, toàn thành phố đều bị mất cắp đến ngỡ ngàng, nhờ đó mà oắt con ngày càng kiêu ngạo không biết xấu hổ tự xưng là 'Thánh Trộm'.
Bất quá 'Thánh Trộm' xưng chưa được mấy ngày liền gặp phiền phức. Thật ra khi trông thấy Cổ Tư Thần lần đầu tiên, Tư Vi không hề có ý đồ gì xấu cả. Cổ Tư Thần từ nhỏ đã là mỹ nhân bại hoại, rơi vào mắt Tư Vi liền hóa thành thiên thần nhỏ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản tính háo sắc. Oắt con ra vẻ lưu manh cưa mỹ nhân, nhưng người ta đâu thèm quan tâm tới thanh niên trẻ trâu mười tuổi. Từ đó, lòng tự ái của oắt con bị thâm tím, 'trái tim háo sắc' lập tức thay đổi thành 'đánh cắp trái tim'.
Ai ngờ mỹ nhân chính là cao thủ võ lâm, cô chưa kịp ra tay đã bị người ta tóm gọn. Đáng hận hơn chính là người này căn bản chẳng phải thiên sứ gì sất mà chính là ác ma mọc cánh thiên thần hại Tư Vi suýt chút nữa mất đi một cánh tay. Từ dạo ấy, oắt con bắt đầu cảm khái 'từ nay về sau, cái tên Thánh Trộm sẽ không còn nữa'. Nữ hiệp mà cụt một tay thì còn cứu nhân độ thế gì nữa, rồi bỗng nhiên Tư Hàm và Y Tiêu từ trên trời rơi xuống bóp chết thảm kịch nhân gian từ trong tã lót!
Dù vậy, cho đến bây giờ, mỗi lần Tư Vi nghĩ đến năm đó đều cảm thấy sợ hãi, ngửi thấy chữ 'Cổ' liền biến sắc.
Hồi ức đến đây là kết thúc, lại nói đến Y Tiêu vó ngựa không ngừng chạy tới biệt thự. Cô không hề phá cửa nhà của đôi 'vợ chồng ăn trộm' kia mà ngoan ngoãn biết điều ấn mật mã khóa, thiên thời địa lợi nhân hòa bước vào phòng, cơ mà ông trời lại trả lời cô bằng một câu châm ngôn 'Vui quá hóa buồn'. Cửa phòng vừa mở đã bắt gặp một cảnh kinh dị ngay trước mắt...