Sau khi bị hai người Tư Hàm tàn nhẫn đánh một trận, Y Tiêu cũng không dám trắng trợn quyến rũ đóa hoa Bá Vương kia nữa. Nhưng Tiêu Tiêu vốn không phải là đứa biết an phận thủ thường, trong xương tủy luôn tồn tại suy nghĩ phá phách tà ác. Mấy năm nay, điểm này được minh chứng ngày càng rõ, thanh niên nghiêm túc chẳng hợp với cô tí nào. Tính tình đã cứng đầu như thế thì làm sao có khả năng đi vào khuôn phép, sáng không được thì cứ việc đen tối thôi, Y Tiêu vốn rất rành rẽ với công việc u ám dưới lòng đất này mà.
Từ cái hôm chia tay ở bệnh viện, Sở Toàn không hề xuất hiện nữa. Hai người bắt đầu 'nấu cháo' qua tin nhắn và điện thoại. Mấy câu kiểu như đã thức dậy chưa, ngủ có ngon không,... dần trở nên quen thuộc, có lẽ mọi chuyện đều được số mệnh an bài. Một khi chữ "Duyên" đã gieo xuống, dù là ai cũng trốn không thoát...
***
"Trật tự nào, trật tự!"
Đám đông náo động khiến hai chữ 'trật tự' trở thành không khí, người nọ đành phải vỗ xấp văn kiện lên bàn mới an ổn được, "Tôi đã nộp báo cáo vụ 'Gϊếŧ người chặt xác' ở ngoại thành cho cục trưởng Lương rồi, ông ấy nói mọi người..."
"Mọi người thế nào?" Mới vừa rồi còn líu ra líu ríu cãi lộn không ngừng, bây giờ đã yên lặng như tờ, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt hăm hở như hổ như sói.
"Nói mọi người làm rất khá, ông ấy rất hài lòng!"
Sau khi có 'hoa hậu cảnh sát' đến đội, tần suất phá án tăng cao rõ rệt. Hết vụ "Thiên Sứ" lại đến vụ "Gϊếŧ người chặt xác' khiến uy danh của Sở Toàn uy chấn khắp nơi, không còn ai dám hoài nghi thực lực của đội trưởng nữa.
"Gì? Vậy là chơi không có đẹp nha, ít ra phải mời chúng ta ăn chơi một chầu ra hồn chứ!"
"Đúng đấy, ông Lương này càng già càng keo kiệt..."
Một câu nói khiến dân sinh oán giận, mọi người còn chưa kịp vỗ bàn đạp ghế biểu thị lòng mình thì người đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia khẽ mỉm cười, không cần cấm nói, mọi người lập tức im lặng:
"Mấy ngày nay mọi người đã cực khổ rồi. Tuy tôi chưa lấy được tiền công của cục trưởng Lương, nhưng tiền tư không thiếu, hôm nay ăn uống chơi bời, tôi bao hết..."
"Woaaa! Tôi đã nói rồi mà, theo madam không lo chết đói, nghe nói gần đây vừa khai trương quán ăn Nhật Bản..."
Sở Toàn chưa nói hết lời thì có người tiếp lời.
"Wasami đó thì có gì ngon, ba đồ quỷ, thà ra bờ biển mò cua bắt tép còn ngon hơn..."
"Cậu chỉ được có nhiêu đó thôi sao, phải ăn hải sản, ăn cua biển, tôm hùm mới đã!"
"Đồ chết tiệt, cậu có biết đang có sóng to gió lớn, nước mạnh lắm hay không!"
"Madam, madam... Bên ngoài... Bên ngoài có một anh đẹp trai tìm chị..."
Người nói chuyện không phải ai khác chính là Tần Khanh - một trong số fans của Sở Toàn. Cô bé không để ý ánh mắt gϊếŧ người của mấy vị sư huynh, sư tỷ kia, hổn hển nói tiếp:
"Hình như anh đẹp trai đến từ Hồng Kông, ảnh đang chờ chị ngoài cửa, madam mau ra nhanh đi"
Anh đẹp trai? Anh đẹp trai nào xuất hiện ở đây? Tám chín phần là người kia rồi. Sở Toàn mím mím môi, nên đến cũng đã đến, trốn tránh không phải là biện pháp giải quyết vấn đề. Cơ mà khi thấy ánh mắt đợi mong của đám đồng nghiệp, cô tất nhiên hiểu được lời đã nói ra như nước đổ không hốt lại được.
"Vầy đi, hôm nay tôi mời khách, coi như madam nợ chúng ta một lần!"
A Ban không đành lòng nhìn dáng vẻ khổ sở của Sở Toàn, bèn mở miệng giải vây.
"Vậy cũng được, A Ban mời, tôi trả tiền, mọi người chơi vui vẻ hết đêm nay nhé..."
Sở Toàn mỉm cười cảm ơn lòng tốt của A Ban. Cô là người trọng chữ tín, sao lại nói mà không giữ lời được.
"Ê, bé gái, soái ca đẹp trai mà em vừa nói trông như thế nào vậy?"
Người còn chưa đi xa thì cả đám ông tám bà tám liền bắt đầu nhiều chuyện.
"Hừm, khó tả quá, nhìn soái lắm, khá giống Ngô Ngạn Tổ..." (1)
"Mấy người đoán madam có quan hệ gì với anh chàng đẹp trai đó?"
"Này cần gì phải đoán? Động động ngón chân cũng biết là quan hệ người yêu rồi."
Lúc này, tâm trạng Sở Toàn hoàn toàn không giống không khí ung dung trong trong phòng làm việc. Tuy cô đã tự nhủ hàng trăm ngàn lần buông xuống sẽ quên, nhưng vẫn có chút thấp thỏm, có điều khi nhìn thấy nụ cười nhạt kia thì tấy cả bất an đều tiêu tan.
"Sao anh lại đến đây? Đến cũng không báo cho em biết một tiếng ra đón!" Cô vui sướng chạy đến bên cạnh người kia, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Giờ sao, không hoan nghênh anh à?" Anh chàng đẹp trai híp mắt đánh giá cô gái đang nhảy nhót trước mắt.
"Đùa thôi, đã ăn uống gì chưa? Lên xe đi, anh chở đi ăn món ngon này!" Anh đẹp trai đau lòng vuốt ve tóc Sở Toàn rồi kéo cô lên xe.
"Anh chưa nói em biết tại sao đột nhiên lại đến thành phố B đấy?" Hai người đến một nhà hàng Pháp, ngồi xuống gọi hai phần ăn.
"Anh đến thành phố B để xử lý vài vụ làm ăn, tiện đường tới thăm em một chút..."
"A? Hóa ra chỉ là tiện đường thăm em một chút, đúng là không có tí thành ý nào! Hừ!"
Sở Toàn quệt mồm bất mãn trừng mắt người đàn ông đang cười toe toét trước mặt.
"Hơ hơ, kỳ thực là anh đến thăm em, thuận tiện xử lý ít chuyện, được chưa?" Người đàn ông không để ý lắm, khẽ nhấp miếng rượu đỏ.
"Có điên mới tin anh!"
Món ăn được bưng lên đầy đủ, hai người nhất thời không còn gì để nói, chỉ lo vùi đầu vào đồ ăn. Sau một hồi, người đàn ông móc trong ví tiền ra một chiếc chìa khóa để lên tay Sở Toàn.
"Anh có nhà ở thành phố B, hiện tại cũng không ai ở, nếu em không có dự định về Hồng Kông thì cứ ở đó đi, anh không yên lòng để một cô gái ở lại ký túc xá đâu." .
"Gì nữa đây? Lúc trước cho em xe, giờ lại đưa nhà, anh muốn bao dưỡng em à?" Sở Toàn cẩn thận cầm lấy chìa khóa nghịch nghịch trên tay.
"Oắtt con chết tiệt kia, càng lớn càng không đàng hoàng! Không biết sau này còn ai thèm cưới em nữa không!" Lời vừa ra khỏi miệng chợt cảm thấy hối hận, bầu không khí lập tức trầm xuống.
"Bé Toàn à, Hoắc Minh Viễn không đáng giá đâu!" Người đàn ông nhẹ nhàng nắm chặt tay Sở Toàn, đôi tay ấy thật lạnh lẽo làm sao.
"Em biết rồi, anh cứ yên tâm, em ổn mà!"
Sở Toàn buông tay, người kia cũng thu tay về.
Người đàn ông này tên là Trần Kính Hiên, là anh trai của Sở Toàn. Sở dĩ Sở Toàn họ Tạ là bởi vì cô theo họ mẹ, còn ông anh trai này là con nuôi. Tuy hai người không phải anh em ruột nhưng tình cảm của cả hai rất khăng khít. Nếu hỏi nhà họ Trần có gì đáng để Sở Toàn lưu luyến thì đó chính là anh trai.
"Bé Toàn, sinh nhật tuổi năm mươi của ba sắp đến rồi, em có thể về Hồng Kông một chuyến không?"
"Một nhà phụ từ tử hiếu, vui vẻ hòa thuận, người ngoài như em về làm gì cho ngột ngạt?"
"Anh biết em không thích dì Tuyết, nhưng ba em thật lòng quan tâm em..."
"Thật sao? Em thực sự không nhìn ra!"
"Haizzz..." Bất đắc dĩ thở dài, "Dù sao cũng là phụ nữ, cần gì phải làm khó nhau chứ?"
Trần Kính Hiên không hiểu tại sao hai người phụ nữ này lại xem nhau như kẻ thù vào mỗi lần gặp mặt, báo hại đứa làm con làm anh như gã bị kẹp ở giữa. Gã chưa kết hôn nên chưa hiểu đấy thôi, nếu gã có vợ con sẽ hiểu con cái chính là kẻ thù kiếp trước của ba mẹ, đời này ở chung nhà là để đòi nợ...
Hai anh em vật vã ăn hết bữa cơm, cũng không có hứng thú bàn luận gì nữa. Cứ xem như cô là đứa con vô trách nhiệm đi, có điều Sở Toàn vẫn nhận ý tốt của anh trai bằng cách lấy chiếc chìa khóa nhà, sau đó chọn ngày lành tháng tốt dọn đồ rời ký túc xá.
***
"Chờ một chút, chờ một chút"
Y Tiêu thấy cửa thang máy sắp đóng lại liền vác chân lên cổ chạy như cá chép vượt Long Môn, đâm vào khe cửa hiện ra vóc người đẹp, "Hên quá, hên quá, cuối cùng cũng kịp..." Vỗ ngực bốp bốp, hoàn toàn không để ý người phụ nữ đang nhìn mình cười ha ha bên cạnh.
"Có chuyện gấp à?"
"Hả?" Y Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, lập tức bắt gặp gương mặt quen thuộc không ngừng phóng to trước mặt mình. Cô hoảng hốt vội vàng lui về phía sau vài bước, lưng kề sát vách tường lạnh lẽo.
"Chị hai ơi, chị thật đáng sợ, sắp hù chết con người ta!"
"Ha ha, lá gan nhỏ thế này ắt hẳn hay làm chuyện xấu xa phải không?"
"Sao cô lại đến đây? Đến thăm tôi hả? Sao không lên tiếng chào hỏi?"
"Cô có thấy ai đi thăm bạn bè lại xách theo cả rương hành lý chưa?"
Sở Toàn vốn cảm thấy chỗ này hơi quen quen, bây giờ trông thấy Y Tiêu mới nhớ tối đó đã đến đây rồi.
"Ờ ha! Tới thì tới đi, xách hành lý theo tặng tôi làm gì, đúng là kì quái."
Nghe Sở Toàn nhắc nhở, nếu Y Tiêu không phản ứng lại sẽ biến thành kẻ ngu si, nhưng tính tình ngả ngớn của cô bắt phải trêu chọc vài câu mới chịu, lại còn làm dáng nhấc nhấc cái rương lên.
"Đúng đấy, nếu cô không chê thì nhận luôn tôi đi, tôi bị người ta đuổi, đang lo không có chỗ ở đây này."
"Tốt, tốt! Chỉ cần cô không chê là được. Tôi đang cần một người vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, nhẫn nhục chịu khó, trung thành với chủ. Tôi vừa vào cửa sẽ nói 'cô có mệt không nà?'. Tôi vừa nhấc chân liền biết đấm lưng bóp eo. Tôi đưa tay ra sẽ nhận được cà phê nóng hổi. Tôi vừa lên tiếng liền có cơm bưng nước rót đến tận miệng... Người đó gọi là bạn cùng phòng!" Một hơi nói hết bốn việc cần làm khiến Y Tiêu hụt hơi thở dốc.
Sở Toàn nghe xong chỉ muốn trợn trắng mắt... đây là tìm bạn cùng phòng hay tìm vợ? Có điều cô chưa từng nghĩ câu nói đùa này sẽ trở thành một lời sấm truyền trong tương lai không xa...
(1) Ngô Ngạn Tổ đây: