Cả đêm không ngủ khó tránh mệt mỏi, cơ mà mỗi lần nhìn người đang ngủ say trên gối, tinh thần sẽ phấn chấn hơn đôi chút. Y Tiêu ngủ vô tư vô tâm đương nhiên không biết Sở Toàn trố mắt trông chừng cô cả đêm. Nơi đây không phải chưa từng có người ngồi lâu như thế, quan trọng nhất chính là phải có tính nhẫn nại, hai ba ngày, thậm chí mấy tháng cũng có. So với những thân nhân ấy, một buổi tối đáng là gì, huống chi được người đẹp nằm trong lòng thì mệt mỏi có xá là bao!
Quan sát cả đêm, Sở Toàn phát hiện Y Tiêu là một cô gái xinh đẹp, một mỹ nữ rất ưa nhìn. Có nhiều cô gái nhìn xa thì đẹp nhưng nhìn gần và lâu một chút sẽ phát hiện tỳ vết. Người trước mắt không như thế, nhìn tới nhìn lui chỉ có thể dùng một từ để hình dung -- "Perfect" !
Có lẽ trước đó không khỏe nên cơ thể có vẻ tiều tụy, bây giờ khuôn mặt đã hồng hào trở lại, tuy sắc mặt không che lấp được bệnh trạng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tinh tế chút nào. Từ làn da trắng noãn đến hơi thở thơm ngát đều làm người ta không nỡ phớt lờ. Hương thơm này khác hẳn mấy loại nước hoa nhân tạo, nó thoang thoảng hương vị của phụ nữ khiến bất cứ cô gái nào cũng ghen tỵ. May mà Sở Toàn không phải nữ nhi thường tình nhìn thấy người đẹp gặp rủi ro liền vỗ tay kêu sướng chứ nói gì đến hảo tâm giúp đỡ.
"Mẹ, Tư Vi bắt nạt con!"
Chả biết mơ thấy gì tốt đẹp mà vừa ngủ vừa cười ngọt ngào đến thế. Mẹ? Đúng là đồ con nít, đến nằm mơ cũng nói mớ.
Mẹ đã bao lâu chưa xuất hiện trong mộng của mình nhỉ? Sở Toàn nghĩ đến đây chợt cảm thấy mông lung, ánh mắt ngây dại, con tim héo hon. Cái đầu nhỏ gối trên chân mình khẽ nghiêng nghiêng, hơi thở phả vào bụng dưới âm ấm làm cô không khỏi rùng mình, tim đập dồn dập...
Chờ cả tối, cuối cùng cũng được lên giường ngủ. Sáng sớm, Y Tiêu tỉnh lại đối mặt với con ngươi đen nhánh, lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn.
"Tỉnh rồi à? Để tôi dìu cô vào phòng bệnh..."
"Ừ!"
Y Tiêu dụi dụi mắt thì thào trong cổ họng, chiếc áo đang đắp trên người thuận thế tuột xuống. Lúc cô đưa tay chụp áo mới phát hiện Sở Toàn chỉ mặc một cái áσ ɭóŧ thể thao màu đen lộ ra đường cong mê người, da thịt lạnh ngắt còn bị nổi mụn li ti. Cô vừa hổ thẹn lại vừa đau lòng, lập tức trả áo khoác cho người nọ.
"Bản thân lạnh run còn bày đặt làm hảo hán!" Cô vừa mỉa mai vừa khoác áo lên người Sở Toàn.
"Ừ, tôi cũng không muốn làm anh hùng đâu, ai bảo cô kêu 'mẹ ơi mẹ à, con lạnh quá' làm chi..."
"Không thể nào, thật mất mặt quá đi..."
Y Tiêu thì thầm trong miệng. Sau khi khóc thét cả ngàn lần vô ích, cuối cùng cô đành 'không cam lòng' chấp nhận sự thật --mặt mũi của cô đã bị vùi lấp dưới đáy Bắc Băng Dương rồi.
"Trở vào phòng bệnh nào!"
Oắt con nắm chặt nắm đấm vội vã đứng lên, cố gắng không để ý tới tiếng cười bên tai. Tối qua nôn thốc nôn tháo báo hại bụng dạ trống rỗng, giờ đột nhiên đứng dậy liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
"Tôi thực sự không nhìn ra là cô biết đánh Tuý Quyền nha!"
Sở Toàn vừa trêu vừa tiến lên ôm eo nhỏ phía trước, nhìn khuôn mặt trắng bệch kia, dùng ngón chân nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
"Ha ha, Thái Cực hay Tuý Quyền cũng biết..."
"Cô không uống rượu vẫn có thể say sao?"
"Rượu không say, người tự say mới hay..."
Hai người vừa mở miệng trêu đùa vừa bước từng bước về phía trước, rất nhanh đã đến phòng bệnh. Do phải làm kiểm tra nên vẫn cần ở lại bệnh viện quan sát thêm một ngày. Y Tiêu chứng kiến người ta vì mình trải giường trải chiếu, dù da mặt có dày đến đâu cũng sẽ cảm thất bất tiện.
"Sở Toàn, cô bận rộn suốt cả tối rồi, hôm nay cũng không phải cuối tuần, tôi đã không sao rồi, cô cứ đi trước đi, bạn tôi chẳng mấy chốc sẽ tới."
"Không phải chứ, chưa sang sông đã định phá cầu rồi sao?" Nhếch khóe miệng nói tiếp, "Tôi đã xin nghỉ hôm nay rồi, đợi bạn cô đến rồi xua đuổi tôi cũng không muộn! Giờ tôi đi mua gì đó cho cô ăn, cô chờ một chút..." Nói xong liền rời đi nhanh như một cơn gió.
"Đúng là chủ nghĩa nữ quyền, chưa hỏi tôi muốn ăn gì đã phóng đi mất tiêu."
Y Tiêu nhìn chằm chằm trần nhà lầm bầm lầu bầu, chốc sau liền nghe tiếng cao gót "lộc cộc" một trước một sau ngoài hành lang. Cô đưa tay nâng quai hàm, yên lặng lẩm bẩm, "Năm, bốn, ba, hai, một..."
"Tiêu Tiêu..."
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương nếu kèm thêm một câu "em chết thật thê thảm" ở phía sau có thể đem ra khóc tang rất hiệu quả.
Mắt thấy một vật thể lớn chạy như bay về phía mình, né không được, trốn không xong, đành phó mặt cho ông trời, "Hạng Tư Vi, chị muốn đè chết con em gái này à!"
"Đè chết nè, đè chết nè, đồ Thụ Thụ chết bầm!"
Người ngoài nghe thấy giọng điệu yếu đuối này sẽ nảy sinh lòng yêu thương, nhưng Hạng Tư Vi là ai? Cô chính là sư tổ vô tâm vô tư, không những không đồng cảm cho người bệnh mà còn thừa dịp đòi mạng. Kết quả là Tư Vi vui vẻ nhảy nhót ầm ầm trên giường, cố ý đè lên thân thể mảnh mai phía dưới.
"A Vi, được rồi được rồi. Dù Tiêu có đỡ được em thì cái giường cũng không chịu nổi em. Em mà làm sập giường, chị không có tiền đền đâu!"
"Hàm, chị nói như thể em không có giá trị bằng cái giường này vậy!"
Y Tiêu cảm giác trên người nhẹ nhẹ mới dám giở chăn đang trùm kín đầu ra, quả nhiên nhìn thấy Tư Vi như con gà con bị xách đầu xuống giường.
"Em còn có mặt mũi nói ra câu đó nữa sao. Chị thấy em đến bước đường cùng như cải thối bị vứt bên lề mới chịu nói cho bọn chị nghe. Đáng đời lắm!"
Đứa nhỏ này được mình nuôi lớn, lúc nó bị bệnh không thông báo cho mình trước mà lại tìm người ngoài chăm sóc, nghĩ đến đây trong lòng liền khó chịu. Khi còn bé, cha mẹ của Y Tiêu trốn chạy khắp nơi trên thế giới, không có thời gian chăm nom ba đứa nhỏ, lâu dần Tư Hàm tự nhiên đảm nhiệm chức trách làm mẹ.
"Hàm, em biết sai rồi mà..."
Y Tiêu tự kéo vành tai, nhăn nhó ngồi chồm hổm trên giường, chớp chớp mắt nhìn cọp cái đại nhân, à không, là nữ Vương đại nhân mới đúng.
"Ừ, biết vậy là ngoan!" Tư Hàm nở nụ cười đầy cưng chiều đẩy bé thỏ ngoan nằm xuống giường.
Quả nhiên nữ vương trước mặt mới là nữ vương chân chính!
"Được rồi, nhanh bò lên giường nằm đi. Sao lại ra nông nổi như vầy?"
Được đặc xá, Y Tiêu lập tức duỗi chân nằm ngay đơ trên giường, con ngươi xoay vòng vòng, "Hôm qua em được bạn mời ăn cơm, ăn hơi nhiều nên bị trúng độc..."
Cô đâu có ngu tới mức không đánh đã khai, nếu cọp cái nhà cô biết cô dám đấu lẩu cay với người ta thì trời sẽ long, đất sẽ lở, rừng sẽ rung, núi sẽ chuyển, gϊếŧ người phóng hỏa, hủy thi diệt tích... a di đà phật, thiện tai thiện tai, như vậy thì tội lỗi của cô lớn lắm luôn á.
"Hừ, đúng là tật hư khó sửa, tham ăn tham uống. Em không muốn sống nữa hả, ăn món ngon gì mà suýt chút mất nửa cái mạng vậy?"
Món ngon gì? Ăn món gì mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng? Nếu nói ra món cô đã ăn thì đến Hạng Tư Vi cũng sẽ nổi giận quở trách. Không ăn tức là ăn, ăn tức là không ăn, ăn hay không thì vận mệnh cũng khổ ải bi ai. Bây giờ có đánh chết cô cũng sẽ không nói. Lúc cô đang bàn mưu tính kế làm sao để vượt qua nạn kiếp thì Bồ Tát liền giá lâm cứu mạng.
Vị Bồ Tát đạp trên đám mây bảy màu, tay cầm bình Ngọc kia không phải là Quan Thế Âm chuyển thế thì còn ai vào đây? Y Tiêu hấp háy mắt nhìn chằm chặp vị 'Bồ Tát' kia, ái chà, hóa ra mình nhìn lầm, bình Ngọc kia chỉ là cái hộp nilon màu trắng thôi.
"Cô quay lại rồi sao?"
Giọng nói ngòn ngọt lộ rõ nội tâm vui mừng. Sao có thể không vui được chứ, chưa có ai thấy qua Nam Hải Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn bao giờ, mặc dù vị trước mặt không phải Quan Thế Âm nhưng còn hơn hẳn Quan Thế Âm, vừa xuất hiện lập tức giúp Y Tiêu hóa giải một kiếp nạn.
"Hai cô này là bạn của tôi, Hạng Tư Hàm và Hạng Tư Vi..."
"Cô là Tạ tiểu thư phải không? Tôi thường nghe Tiêu nhắc đến cô lắm, tối qua đã làm phiền cô rồi."
Tư Hàm híp mắt đánh giá người nọ, ngoài mặt an lành nhưng trong lòng thầm mắng Y Tiêu là đồ điếc không sợ súng ngàn vạn lần.
"Đừng khách khí, bạn bè giúp đỡ nhau thôi!"
Sở Toàn đối mặt với Tư Hàm liền cảm thấy người này không đơn giản, nhưng vẫn thản nhiên ứng đối:
"Uống lúc còn nóng, bác sĩ bảo tôi giữ vệ sinh an toàn thực phẩm cho cô, tôi cũng không biết cô thích ăn gì nên đã mua cháo trắng, cô ráng ăn nha.", một tay đưa hộp qua, không quên nhắc nhở cẩn thận nóng.
Đói meo sốt cả buổi tối, ngực Y Tiêu đã sớm phẳng bằng lưng thì làm gì còn lo lắng được tới nóng hay không. Cô vội vàng uống xong mấy ngụm lấp bụng rồi lại hỏi, "Cô không ăn sao?"
"Không, lát nữa về tôi sẽ ăn, bạn của cô đến rồi, tôi đi trước..."
Y Tiêu đăm đăm nhìn bóng người rời đi, thật muốn hát vang bài 'mau trở lại nhé!' nhưng chữ ra đến bờ miệng bỗng bị âm thanh lạnh lùng chặn lại:
"Y Tiêu, em càng ngày càng có bản lãnh, lại còn làm bạn với cảnh sát nữa nhỉ!" Tâm ý không cần nói cũng biết.
"Ha ha, em vào hang bắt địch đấy mà!"
"Thật sao? Mông em đánh rắm đến nở hoa rồi kìa, em thật sự không biết tại sao hoa đỏ đến vậy à?"
"Đánh em ấy đi chị! Hàm, chị tuyệt đối đừng chừa mặt mũi cho nó, đánh phát chết tươi luôn cũng được..." Tư Vi mừng rỡ vỗ tay cười ha hả xem cọp cái nhà mình phát uy.
"Cái gì em cũng biết, chỉ có xấu hổ là không biết thôi. Yên tâm, ngay cả áσ ɭóŧ hay chăn cũng sẽ không đưa cho em đâu..."
"!!!"
Một tiếng hét thảm thiết vang tận mây xanh, người bên ngoài nghe thấy đều không khỏi run sợ lập cập...