Đêm nay đã định trước là một đêm không ngủ, rút kinh nghiệm trước đó, không ai trong bốn người dám… nhắm mắt. Đừng nói là rắn độc mới có kịch độc, đảo này được bao quanh bởi biển rộng và nhiều đảo nhỏ, chỉ cần bị rắn cắn một cái thôi sẽ không có huyết thanh cứu chữa, kết quả duy nhất chỉ có chết.
‘Chết’ là một sự giải thoát cho những người tuyệt vọng, nhưng đối với những người đầy hy vọng thì nó tương đương với sự sụp đổ long trời lở đất.
“Tôi không muốn chết, tôi muốn sống…”
Sở Toàn vẫn nhớ như in những gì Y Tiêu nói đêm đó, nhớ kỹ từng câu từng chữ, nhất là câu này. Em ấy nói muốn sống và phải sống thật tốt, điều đó có nghĩa là Y Tiêu vẫn tràn đầy hy vọng? Nhưng ‘hy vọng’ của người ta đã không còn chỗ nào cho cô? Có phải chỉ cần cô sai một lần sẽ không còn cơ hội?
Tạ Sở Toàn u ám nhìn lên trời, vết hở trên cổ đang dần đóng vảy. Mặc dù máu đã đông lại nhưng cô vẫn che kín vết thương, đau đớn đã nhắc nhở cô rằng việc Y Tiêu mất lòng tin đã vượt xa sức tưởng tượng. Sự căm ghét từ tận xương tủy không đáng sợ, bởi vì có yêu thì mới có hận, chẳng có ai tự nhiên yêu và tự nhiên hận, yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu, nên cô không e ngại Y Tiêu hận cô, nhưng hai người… ngay cả … sự tín nhiệm tối thiểu cũng không có thì còn ý nghĩa gì?
Cảm giác đau đớn trên cơ thể lần lượt xâm nhập vào đáy lòng rồi lan đến ngũ tạng lục phủ, Tạ Sở Toàn vùi đầu vào hai tay, cố gắng quên đi cơn đau.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Không biết có phải bị cảnh tượng vừa rồi làm cho choáng váng hay là ánh trăng quá oi bức, Hàm nữ vương nép vào vai Y Tiêu như một cô thiếu nữ, “Em đang suy nghĩ chuyện vừa rồi?”
“Không phải.”
Hai chữ nãy gần như theo bản năng thốt ra, nhưng chỉ có Y Tiêu biết mình đang nói dối. Một lời nói dối thường sẽ được làm tròn bằng hàng trăm lời nói dối khác.
“Em đang nghĩ đến ngày mai, chúng ta nên hành động như thế nào. Còn chị? Chị làm như mình không có tâm sự vậy a!”
“Chị đang nghĩ về A Vi và Đô Đô, không biết tình trạng thương tích của A Vi khôi phục thế nào rồi. Đô Đô có mất ngủ khi không có bọn chị bên cạnh không? Đứa nhỏ này ồn ào lắm, trước khi ngủ phải đòi chị ôm mới ngủ được.”
“Chứ không phải chị không được người khác ôm mới không ngủ được sao!? Em còn lạ gì con nhóc Đô Đô đó, chỉ cần có mỹ nữ ở bên, ác ma ồn ào sẽ thuần hóa thành đứa bé ngoan, giao nó cho Cổ Tư Thần là ổn rồi, đáng lo nhất là cái người đang ở trong bệnh viện…”
Nhắc đến Tư Vi, nụ cười trên mặt Y Tiêu lập tức biến mất, ngay cả giọng điệu cũng mang niềm chua xót, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.
Biến hóa của Y Tiêu tất nhiên không tránh được pháp nhãn của nữ vương đại nhân. Cô lặng lẽ nhìn người bên cạnh, mặc dù các cô không có quan hệ huyết thống nhưng còn thân thiết hơn cả máu mủ. Cô chứng kiến Y Tiêu lớn lên từ nhỏ rồi dần trưởng thành, nhìn thấy em ấy yêu đời yêu người thế nào, vượt qua thách thức giới hạn của sự sống và cái chết hết lần này đến lần khác ra sao, nhìn em ấy hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi và rơi vào vũng lầy tình yêu mà bản thân không cách nào thoát ra được.
Một đứa nhỏ vô tư lự đã mất đi nụ cười của quá khứ làm sao có thể khiến người khác không thương tâm, dù sao đó cũng là đứa trẻ do cô chính tay nuôi nấng.
“Y Tiêu, đừng miễn cưỡng bản thân, chị và Tư Vi luôn hy vọng em có thể hạnh phúc và không phải lo lắng quá nhiều.”
“Không! Em thấy mình như vậy cũng rất tốt!”
“Em nghĩ bây giờ em thật sự ổn sao?”
Tư Hàm ngẩng đầu nhìn Y Tiêu như muốn nhìn thấu cô, ngay cả ngôi sao rực rỡ cũng không che giấu được ánh mắt sắc bén.
“Ổn mà…”
Ổn, thật sự rất ổn, Y Tiêu nói thầm trong lòng .
Tư Hàm cau mày khi nghe điều này, “Y Tiêu, em có thể lừa gạt người ngoài, lừa gạt Tạ Sở Toàn, thậm chí lừa gạt chính mình, nhưng em không lừa được chị. Em không ổn chút nào, em vốn không hề ổn, từ khi A Vi bị thương đến giờ, em vẫn luôn tự trách và hổ thẹn, bởi vậy … em mới xa cách Tạ Sở Toàn, thậm chí nhẫn tâm tổn thương bản thân lẫn cô ấy, kỳ thực em có hận cô ấy không?”
“Không, em đã quên mất rồi. Chị ấy đối với em chỉ là quá khứ, em không hận cũng không yêu… Chị cười cái gì?”
Y Tiêu cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực đang nhếch môi cười, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Tư Hàm nín cười rồi nghiêm túc hỏi, “Y Tiêu, có phải ngày nào em cũng tự lặp lại câu ‘mình không hận chị ấy, mình không hận chị ấy, mình không hận chị ấy,…’ không? Em vẫn có thể nói ‘không’, nhưng em không lừa được chị đâu. Em hận cô ấy lúc trước đã vô tình từ bỏ lời thề sắc son, em hận cô ấy chọn chính nghĩa và buông xuôi tình cảm của em, bởi vì hổ thẹn nên em thậm chí hận Tạ Sở Toàn suýt đẩy A Vi vào tuyệt cảnh. Em đang không ngừng tự thôi miên bản thân kéo dài hận ý trong lòng, để nó mọc rễ, nảy mầm và lớn dần lên. Chị có thể lý giải được việc lúc nãy là một hình thức rửa hận! Tiềm thức của em muốn dùng phương thức thương tổn để báo thù, em đừng vội phủ nhận, hãy suy nghĩ kỹ lại xem chị nói có đúng không.”
Là hận sao?
Y Tiêu bối rối nhìn theo bóng dáng mơ hồ xa xăm, trái tim vốn đã chết lặng lại âm ĩ đau nhức, vì sao cứ mãi dây dưa không rõ, vì sao không có cách nào dứt khoát, rốt cuộc kiếp trước là ai nợ ai mà kiếp này phải hành hạ nhau như vậy.
Chẳng lẽ cô thật sự muốn người đó chết?
Bốn người lặng yên đón bình minh rồi lại ngắm hoàng hôn, đối với họ, tương lai có thể bắt đầu hoặc kết thúc ở đây, có quá nhiều bất trắc đang chờ đợi họ, bí mật cuối cùng cũng hóa thành đại bàng giương sải cánh bay cao.
Vào rạng sáng hôm sau, bốn người lẻn vào căn cứ phụ cận, họ nhân lúc hai người thay ca canh gác chui vào tầng thứ nhất của hệ thống bảo vệ.
Sau khi vào căn cứ, Y Tiêu mới rõ hóa ra lớp vỏ sắt này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Bên trong được bảo vệ rất nghiêm ngặt, bên ngoài cùng được bao phủ bởi một lớp thủy tinh, chung quanh đều tiềm ẩn nguy hiểm vô hình, chỉ cần họ vô tình chạm vào bộ phận then chốt sẽ lập tức tan xương nát thịt ngay.
Trong tình thế nghiêm trọng như vậy, Hạng Tư Hàm đã phát huy được vai trò của mình. Mặc dù thể chất của cô kém nhất trong bốn người, nhưng bản thân cô giống như một chiếc máy tính tinh vi, đánh người không được nhưng đối với máy móc thiết bị thì rất thành thạo, đó cũng chính là lý do quan trọng mà Âu Dương đồng ý cho cô tham gia.
“Cái căn cứ này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chúng ta phải đi đâu và tìm cái gì?”
Trần Hoan một bên khoa tay múa chân, một bên lui người vào góc dò xét lính tuần tra ở phía xa. Các lối đi chính trong căn cứ thường sẽ có binh lính trang bị súng đi tuần tra, so với mấy cổ máy ngu xuẩn kia thì… những khẩu súng này mới khiến người ta đau đầu.
Y Tiêu ngẩng đầu liếc nhìn chiếc camera ở hướng 12 giờ, chính ‘đôi mắt đại bàng’ này đã nhiều lần cản trở họ tiến lên phía trước. Trong nháy mắt, cô vô tình phát hiện trên đỉnh đầu có một lỗ thoát khí, khóe môi giựt giựt nảy ra ý hay. Y Tiêu đang định bàn bạc với ba người kia, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Tạ Sở Toàn, sau đó người kia nhìn lên trên đầu cô rồi mỉm cười, hiển nhiên là đang có cùng suy nghĩ.
Y Tiêu nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi lại nhìn camera trên đầu. Cứ cách 5 giây, camara sẽ từ từ di chuyển một lần đến cửa thoát khí sau đó quay lại, như vậy tính ra họ có tổng cộng 11 giây để hành động.
Y Tiêu và Trần Hoan đưa tay ra hiệu, thấy camera vừa chuyển hướng, hai người lập tức cùng nhảy ra cửa thông gió. Trần Hoan bắt hai tay lại, Y Tiêu thuận thế nhảy lên hai tay của gã, sau đó gã dùng lực nâng cô đặt lên vai mình. Trước khi đứng vững, Y Tiêu nhanh chóng móc con dao găm nhỏ tinh xảo ra cạy mở nắp che của lỗ thoát khí, sau đó bám hai tay lên vách tưởng rồi động thân chui vào bên trong, đồng thời Trần Hoan bên dưới cũng đã thoát khỏi điểm mù của camera.
Hai người phía sau cũng làm như vậy và đi lên rất thuận lợi, nhưng khi đến lượt Trần Hoan thì xuất hiện tình huống nhỏ, xương của đàn ông vốn lớn hơn của phụ nữ, huống chi gã còn là một quân nhân, bởi vì vai quá rộng nên không thể chui lọt vào cửa không gió nhỏ hẹp, thấy thời gian trôi qua, cả ba cố gắng hết sức cuối cùng cũng kéo được gã to xác kia vào.
“Đồ thối tha nhà anh nhìn không béo lắm, thế nào xương lại to như vậy, vừa rồi tôi thật muốn cắt bỏ hai bả vai của anh!”
Vừa vào trong đường thông gió, Trần Hoan xoa xoa vai, đối mặt với lời oán giận của Y Tiêu, gã cũng bất bình.
“Cô nghĩ tay chân tôi nhỏ bé giống phụ nữ chắc. Tôi là đàn ông mà, nếu cấu tạo thân thể giống phụ nữ các người thì sao còn là đàn ông được?!”
“Này, anh không nói thì tôi cũng không biết anh là đàn ông a!”
“Bà chủ, cô có thể đừng độc mồm độc miệng như vậy được không?”
“Xin lỗi, tôi không thể!”
“Suỵt, hình như có người tới”
Nhìn thấy hai người đang tranh cãi, Sở Toàn đúng lúc cắt ngang lời họ, quả nhiên không lâu sau liền nghe thấy tiếng bước chân của quân đội trên mặt đất. Bốn người im lặng chờ đoàn người đi qua mới thả được trái tim đang lơ lửng trên cổ họng xuống.
Kế tiếp nên làm gì, tìm “3275” ở đâu đã trở thành vấn đề lớn nhất lúc này. Trong lúc người mặt ủ mày chau, Tư Hàm bèn thong dong lấy ra một cái máy tính xách tay.
“Tôi có thể dùng cái này tìm ra tính hiệu trong bán kinh 1 km.”
Không mất bao lâu, một số chấm đỏ xuất hiện trên màn hình nhỏ, những chấm đỏ này đều tập trung ở một chỗ.
“Chúng ta thử vận may xem sao?” Ba người còn lại tất nhiên là không có ý kiến.
May mắn thay, hệ thống thông gió chạy qua toàn bộ căn cứ, họ có thể bò vào trong đó một cách an toàn. Không biết đi được bao lâu, một vài người đã cảm thấy tứ chi tê dại trong không gian chật hẹp trước khi đến được nơi tập trung tín hiệu, kỳ quái chính là nơi này được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt.
“Có đi lộn chỗ không?”
Mọi người đồng thanh nhìn về phía Tư Hàm, Tư Hàm cũng là nghi hoặc nhưng tín hiệu đích thực phát ra từ khu vực này. Y Tiêu lấy kính nhìn đêm ra đeo vào rồi nhìn xuống những tia lazes đỏ dày đặc bên dưới, không khỏi cười khổ.
“Hẳn là ở đây!”