Ngày đầu tiên của khóa huấn luyện đặc biệt đầy áp lực và nhàm chán kết thúc sau khi mặt trời lặn. Tạ Sở Toàn khập khiễng theo sát phía sau Y Tiêu, Trần Hoan đi bên cạnh nhiều lần muốn đỡ cô nhưng lại bị từ chối.
“Tiêu Tiêu cũng thật là, không biết thương hương tiếc ngọc, ngày mai cô ấy phải huấn luyện làm sao a?”
Tạ Sở Toàn lại tránh bàn tay của gã đàn ông mà không để lộ dấu vết, cô híp mắt nhìn bóng lưng người trước mặt, ánh tà dương kéo bóng người kia thật dài, mỗi bước chân cô đều có thể giẫm lên bóng đen đó. Lúc trước là em ấy theo đuổi cô, bây giờ số phận lập lại, nhưng cô không biết liệu có thể quay về như cũ được không.
“Hôm nay chỉ mới bắt đầu, đừng mong tôi sẽ thủ hạ lưu tình với chị!”
Nghĩ đến giọng điệu lạnh lùng của Y Tiêu, khóe môi Sở Toàn bất giác nhếch lên khiến người xung quanh không khỏi nghi hoặc. Trần Hoan lắc đầu thở dài, phụ nữ bây giờ thật sự càng ngày càng khó hiểu!
Trở về nơi ở của mình, Tạ Sở Toàn xắn ống quần lên quả nhiên trên đầu gối xuất hiện một vết bầm tím lớn, da thịt ẩn ẩn tơ máu đỏ sẫm, chỉ cần chạm nhẹ một cái đã đau đến nhăn mặt. Tạ Sở Toàn xiu vẹo đi vào toilet tắm rửa, sau đó lết xuống bếp mở tủ âm tường liền nhìn thấy một hòm thuốc màu trắng. Chỗ này chính là ngôi nhà an toàn mà Y Tiêu sinh sống ban đầu, để đảm bảo an toàn, Âu Dương đã sắp xếp bốn người ở chung một nơi.
Sở Toàn kiễng chân lấy thuốc nhưng bất ngờ bị trượt tay làm rơi chai thuốc xuống đất lăn vào phòng khách. Bởi vì đi đứng bất tiện, Tạ Sở Toàn đành lết chân què đuổi theo bình thuốc đang lăn và phải chật vật tránh né rất nhiều thứ trên đường, dường như cái chai nhỏ này có mắt không tròng lăn đến chân của Tư Hàm đang định ra ngoài.
Hạng Tư Hàm vẫn mang đầy khí tức Nữ vương, cô mặc áo sơ mi cánh dơi carô đen trắng với váy bút chì, chỉ cần một động tác liếc mắt rất nhỏ cũng làm Tạ Sở Toàn kinh sợ dựng thẳng sống lưng không dám nhúc nhích.
Hai người đồng thời nhìn nhau, ánh mắt sắc bén của Hàm nữ vương phút chốc đã làm da đầu của cảnh sát Tạ tê dại. Y Tiêu đã từng nói chỉ cần Tư Hàm liếc nhìn bất kỳ một cỏ nào thì đến hôm sau nó sẽ lập tức héo tàn.
Ngay lúc Sở Toàn cho rằng bản thân sắp bị nữ vương hành hình, nào ngờ Tư Hàm lại ngồi xổm xuống nhặt chiếc lọ nhỏ dưới chân lên.
“Cảm ơn…”
Tạ Sở Toàn không nghĩ người này sẽ phản ứng như vậy, nhất thời ngây ngốc chỉ nói một tiếng cảm ơn theo bản năng. Đối phương cũng không quan tâm lời cảm tạ này, chỉ để lại ánh mắt châm chọc và khinh thương rồi xoay người bỏ đi.
“Xin lỗi…”
“Xin lỗi chuyện gì?”
Tư Hàm nhướng mày quay lưng về phía Tạ Sở Toàn, sau đó quay đầu nhìn người trước mắt.
“Xin lỗi… chuyện của Tư Vi… em rất xin lỗi…”
“Xin lỗi? Cảnh sát Tạ, cô có biết nên nói ‘cảm ơn’ và ‘xin lỗi’ với ai không?”
Ngữ điệu càng lạnh vài phần, từng chữ sắc nhọn khiến người kia phát rung.
“Tạ Sở Toàn, người mà cô không nên làm tổn thương nhất trên thế giới này chính là Y Tiêu. Em ấy đã làm mọi thứ cho cô, gia đình, bạn bè, bản thân… Nếu như không có Y Tiêu, chúng tôi sẽ quan tâm đến chuyện sống chết của cô sao? Người A Vi cứu không phải cô mà chính là người Y Tiêu thích! Lúc trước Tiêu Tiêu đã tha thứ cho cô, thậm chí còn bỏ hết tôn nghiêm cầu xin cô, chỉ vì nó còn yêu. Một khi đã không còn tình cảm, cô cho rằng bản thân còn tư cách và lý do để khẩn cầu em ấy tha thứ sao?”
Tư Hàm nói xong cũng không chờ người kia trả lời liền lắc mông bỏ đi, để lại một mình Tạ Sở Toàn đứng chết trân tại chỗ.
Nếu đã không còn tình cảm…
Không phải cô không biết hậu quả mà chỉ là không dám tưởng tượng…
Buổi tối, Tạ Sở Toàn nằm trên giường mở trừng hai mắt, mặc dù cơ thể đã kiệt sức nhưng cô vẫn không thấy buồn ngủ. Chuyện dĩ vãng tựa như bức tranh hiện ra trước mắt, chẳng ai ngờ cú va chạm vô ý ban đầu lại trở thành sợi tơ hồng ràng buộc. Có người từng nói ‘khi chúng ta gặp được người định mệnh sẽ có một sợi dây tơ hồng vô hình quấn trên ngón tay út của cả hai’. Tạ Sở Toàn xoa xoa ngón tay út của mình, rốt cuộc là sợi tơ của các cô đã đứt hay nó vốn dĩ chưa từng tồn tại?
Không!
Nếu đã không còn tình cảm…
Chữ ‘nếu’ hờ hững lại xông vào tâm trí, người từ trong sương mù đột nhiên giật mình tỉnh táo. Sở Toàn bật dậy ngồi trên giường thở dốc, nỗi sợ xâm chiếm toàn thân, chỉ cần vừa nghĩ đến đôi tay ấm áp ấy sẽ nắm lấy tay của một kẻ xa lạ khác, có cơn đau chợt nhối trong tim.
Bị đau đớn hành hạ liên tục, Tạ Sở Toàn lập tức nhảy xuống giường, lao nhanh ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Y Tiêu. Mỗi lần gõ đều khiến trái tim rung lên ‘thình thịch’ như sắp vỡ tung, nỗi sợ mất đi càng lúc càng mãnh liệt. Gõ một hồi lâu cũng không có ai mở cửa, Sở Toàn đành đi xuống lầu.
Tuy đêm khuya, nhưng trong phòng khách vẫn có ánh đèn, những câu đối thoại đầy tình cảm cứ văng vẳng bên tai cô. Y Tiêu dựa đầu, khoanh chân ngồi bên ghế sofa.
Sự xao động khó hiểu lập tức được thay thế bằng sự do dự sau khi nhìn thấy người đó. Cô chậm rãi đi đến sofa, Y Tiêu đang tập trung nhìn màn hình, tựa hồ vẫn chưa phát hiện Tạ Sở Toàn đang tới gần. Đến khi bóng đen che khuất tầm nhìn trước mặt, Y Tiêu mới thoát khỏi thế giới riêng của mình.
“Y Tiêu, chị muốn nói chuyện với em…”
Lời vừa nói đến miệng đã bị mắc kẹt trong cổ họng, Sở Toàn cẩn thận nhìn người đang nửa nằm nửa ngồi kia, cô rất sợ sẽ nhìn thấy sự chán ghét trong mắt đối phương, cũng may Y Tiêu không có biểu hiện chống cự mà chỉ nhìn cô một cái rồi cầm remote tắt tiếng TV, âm thanh hỗn tạp trở nên im lặng. Sau đó Y Tiêu ngồi thẳng người, hai tay đặt ở đầu gối và giữ tư thế chăm chú lắng nghe.
Sở Toàn thấy vậy cũng không biết là mình may mắn hay xui xẻo. Theo tính khí của Y Tiêu, em ấy sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với cô như vậy. Tuy hiện tại sắc mặt em ấy rất tốt, không từ chối nói chuyện ngược lại còn rất là phối hợp, song sự phối hợp này làm Sở Toàn cảm nhận được sự xa lạ và thờ ơ, phản ứng này hoàn toàn khác Y Tiêu trước đó nên trong lòng có chút thất vọng.
Sở Toàn yên lặng nhìn người phụ nữ bên cạnh, gương mặt em ấy vẫn hướng về phía màn hình. Tia sáng yếu ớt chiếu vào hàng mi mảnh mai khẽ rung rinh, ngay cả khi không trang điểm cũng không khỏi khiến người ta động lòng.
Thời gian chờ đợi dường như đặc biệt lâu, Y Tiêu ngồi im trên sofa chờ người nọ mở miệng. Trong không gian rộng chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ, cũng không có tiếng tim đập trong truyền thuyết, trái Đất dường như đã ngừng quay.
Tạ Sở Toàn suy nghĩ hồi lâu, tuy hai người đang ngồi trên cùng một cái sofa nhưng cô lại cảm thấy không chỉ thân thể có khoảng cách mà tâm cũng bị ngăn cách cả Thái Bình Dương. Nếu bây giờ không nói gì đó, liệu kết cục của chúng ta có mãi mãi chỉ là ‘gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt’ không?
“Y Tiêu… Chị…”
Ngay khắc này, cánh cửa bên ngoài chuyển động, chữ ‘chị’ chưa nói thành câu, hai người không hẹn mà cùng mà nhìn về phía cửa. Người bước vào với gương mặt uể oải, thấy Y Tiêu cùng Tạ Sở Toàn ngồi ngay ngắn trên sofa đang nhìn mình chằm chặp, Tư Hàm không khỏi nhíu mày.
“Đã về rồi à? Hôm nay A Vi thế nào?”
Y Tiêu vừa nói vừa đứng dậy đi ra cửa cầm túi sau lưng giúp Tư Hàm.
“Rất tốt, đã bảo em không cần chờ cửa rồi mà. Huấn luyện cả ngày không mệt sao?”
Tư Hàm vừa thay giày vừa liếc nhìn Tạ Sở Toàn đang đứng cạnh sofa.
“Chị còn cực hơn em mà! Cũng đâu thấy chị than mệt.”
Tạ Sở Toàn nhìn hai người nắm tay nhau bước lên lầu, cuối cùng cô cũng không có cơ hội mở miệng, bất lực hóa thành tiếng thở dài.
“Rốt cuộc em và Tạ Sở Toàn đang làm cái quái gì vậy?”
Bản thân không muốn hỏi nhưng trong lòng thấy hiếu kỳ, ngay cả nữ vương cũng có máu ‘bà tám’, “Kéo dài như thế không phải cách, hai đứa…”
“Bọn em không có khả năng.”
Y Tiêu bước vào phòng treo áo khoác của Tư Hàm vào tủ rồi quay đầu lại nhìn ánh mắt kinh ngạc của người kia, sau đó cười hờ hững, “Giống như chị ấy nói, bọn em không thể quay lại…”
“Chị nghĩ em ấy đã hối hận, nếu…”
“Cũng đâu phải lần nào chị ấy hối hận thì em vẫn phải đứng im đó đợi. Tư Hàm, chị có biết em mệt mỏi lắm rồi không? Em không biết tình yêu của người khác như thế nào, nhưng em cảm thấy tình yêu của mình thật sự quá khó khăn. Mặc dù bọn em sống chung chưa đầy hai năm, nhưng em lại cảm thấy như đã trải qua 20 năm khổ cực, em không thể vượt qua được nữa. Có lẽ lúc đầu em đã đánh giá bản thân quá cao và chưa bao giờ hối hận về chuyện mình đã làm, nhưng lần này em thật sự hối hận, em hối hận lúc trước không nghe lời hai chị khuyên. Một mình em có lỗi nhưng hai chịu phải chịu tội thay em, bây giờ em có tư cách gì để nói đến tình yêu…”
“Đừng nói như vậy, không ai trách cứ sự cố chấp của em.”
Tư Hàm bước đến bên giường nhẹ nhàng ôm lấy người đang hỗn loạn, nhẹ giọng nói, “Chỉ cần em cho là đúng thì chính là đúng.”
“Không, em đã biết sai rồi. Em đã nghĩ mình có thể thay đổi số phận, nhưng không ngờ lại bị số phận trêu đùa như một con ngốc. Em không nên cố chấp với điều không thuộc về mình, em không nên mưu toan cãi lại số mệnh, trận đuổi bắt giữa binh và tặc này đã lấy đi sạch những gì em có, em không còn vốn liếng gì để kiên trì nữa rồi!”
Tư Hàm đột nhiên mở to mắt nhìn lên trần nhà màu trắng, đồ ngốc? Nếu Y Tiêu biết bên cạnh mình còn có một kẻ ngốc khác đã cố chấp suốt 25 năm và đến giờ vẫn còn đang chấp mê bất ngộ thì em có còn nghĩ bản thân là một kẻ ngốc không?
Ngày thứ hai, ngày thứ ba… Tạ Sở Toàn đều tìm cơ hội tiếp cận Y Tiêu nhưng cơ hội luôn ở sát bên người cứ thay phiên vụt mất, thấy thời gian trôi qua vô ích, cô không thể im lặng được nữa. Sáng hôm đó, cô quyết định dù thế nào cũng phải nói hết lời muốn nói, đáng tiếc ông Trời không chiều lòng người vì Y Tiêu đã không xuất hiện trong sân huấn luyện ngày hôm đó.
Tạ Sở Toàn đã mất cả buổi sáng để vượt qua nỗi hoang mang, cô cũng từng giả vờ vô ý hỏi thăm Trần Hoan rằng Y Tiêu đang ở đâu, nhưng câu trả lời ‘không biết’ lại khiến cô thất vọng. Hạng Tư Hàm cũng mím chặt môi, thấp thỏm mãi cho đến buổi chiều người nọ mới xuất hiện.
Chỉ là khi Tạ Sở Toàn thấy Y Tiêu thay vào bộ đồ lặn, dấu răng đỏ thẫm mơ hồ lộ ra trên chiếc cổ trần khiến cô tức khắc rơi vào khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Hiển nhiên không chỉ có Tạ Sở Toàn nhìn thấy ấn ký đó, bầu không khí xung quanh trở nên kỳ quái, gã đàn ông dòm dáo dác, cuối cùng dựng tầm mắt trên chiếc cổ trắng nõn. Hạng Tư Hàm càng không e dè kéo Y Tiêu đến góc tường bức cung.
“Tiêu Tiêu, chuyện gì đã xảy ra? Em đừng nói dấu đỏ lớn đó là do bị muỗi đốt nha!?”
Y Tiêu không khỏi trợn mắt nhìn người phụ nữ đang chặn trước mặt, “Chỉ có A Vi ngu ngốc mới có thể nghĩ ra lý do tồi tệ như vậy thôi!”
“Vậy ai đã cắn em? Này, đừng đi a, là nam hay nữ?”