Đánh Cắp Trái Tim

Chương 120




“Tôi không tin! Chị lấy cái gì để bảo đảm? Buồn cười là lời bảo đảm của chị đến bây giờ vẫn chưa từng thực hiện!”

Tư Hàm ngẩng đầu nhìn người đứng bên cạnh, trong mắt Y Tiêu toàn vẻ hững hờ khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc. Cô nghĩ nhất định lỗ tai của mình có vấn đề, người luôn mềm yếu kia sao có thể đột nhiên trở nên mạnh mẽ đến vậy? Cô liếc xem Tạ Sở Toàn ở đối diện, sắc mặt đối phương đỏ bừng, hàm răng gắt gao cắn chặt môi dưới, dáng vẻ ẩn nhẫn thống khổ mới dám tin lỗ tai mình không có vấn đề. Cô con dâu bé bỏng cuối cùng cũng đã trở thành bà mẹ chồng độc ác.

Tư Hàm nhếch cao khóe môi, tiếng lòng như có gió xuân thổi qua nhồn nhột làm cô không khỏi bật cười. Cô hận không thể vỗ tay khen ngợi Y Tiều và phát truyền hình trực tiếp cho Tư Vi thưởng thức, ước chừng bệnh tình của em ấy có thể tốt hơn ba phần mà không cần thuốc. Trong ngực cô như có tiếng hoan hô, pháo mừng sáng lạn bay lượn khắp trời, ‘ôn nhu nhược thụ’ đã tiến hóa rồi!

Trái ngược với niềm vui sướng của Hàm nữ vương, cảnh sát Tạ như rơi vào vực thẳm, trái tim dần đóng băng theo từng lời Y Tiêu nói. Cảm giác này không ‘tê tâm liệt phế’ mà chính là âm ỉ. Nhìn nụ cười ấm áp như ánh ban mai bỗng nhiên trở nên thờ ơ lạnh lẽo, cô chỉ cảm thấy có một lưỡi giày trượt băng vô hình đang cứa vào da thịt từng tấc một. Khoảnh khắc đó, trong lòng cô ngập tràn sợ hãi chưa từng có.

Thái độ hiện giờ của Y Tiêu chắc chắn là cực hình lăng trì đối với Sở Toàn, tất cả mọi chuyện đang xảy ra chính là báo ứng từ quyết định lúc trước, cô còn có thể trách ai đây?

Nhân quả báo ứng chuyển vần, tất cả sự trừng phạt này rất đúng tội, chỉ mong ông trời cho cô một cơ hội để bù đắp những lỗi lầm đã phạm phải.

“Vậy em muốn chị dùng cái gì bảo đảm?”

Đối mặt với Y Tiêu lạnh lùng lúc này, nụ cười trên môi chỉ toàn là chua xót. Nếu trước đây là em ấy theo đuổi cô, sống chết cũng không buông tay, thì bây giờ làm sao cô có thể bỏ cuộc vì đôi ba lời nói khiêu khích. Cô đã buông tay một lần và đã đau một lần, sau này cô tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay nữa! Trừ khi cô chết.

“Tôi không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với chị. Tạ Sở Toàn, tôi không hiểu tại sao chị lại đến đây, nhưng tôi quá hiểu chị, nhiệm vụ lần này thực sự không thích hợp với chị, thật sự mà nói thì sự tồn tại của chị là mối nguy tiềm ẩn đe dọa mạng sống của chúng tôi. Chuyến đi này vốn là chuyện cửu tử nhất sinh, bất cứ sự nhẹ dạ nào cũng đều có khả năng khiến chúng ta tan xương nát thịt, cho nên nhờ ông Âu Dương thu hồi lại mệnh lệnh!”

Âu Dương xấu hổ nhìn hai người đang đứng đối mặt với mình, ông không ngờ Y Tiêu lại từ chối Tạ Sở Toàn. Cũng không phải ông tùy tiện quyết định, nếu Hạng Tư Vi không bị thương thì cô ta chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất cho ‘tam giác sắt’, nhưng hiện tại cô ta đã trọng thương nhập viện không thể đảm đương nhiệm vụ lần này, nên ông phải chọn một ứng cử viên phù hợp để tham gia.

Dựa theo quan sát của Âu Dương, Tư Hàm thông minh nhanh nhẹn nhưng lại qua loa. Trần Hoan đánh đấm giỏi và có kinh nghiệm thực chiến, bất quá đa số đàn ông đều không đủ tỉ mỉ. Điều quan trọng nhất của sự kết hợp giữa ba người không phải là sức chiến đấu mạnh bao nhiêu mà là sức mạnh của họ có cân bằng hay không, phải vững như kiền ba chân, cho nên ông mới chọn Tạ Sở Toàn.

Luận về võ công, Tạ Sở Toàn cùng Y Tiêu sàn sàn như nhau. Luận về mức độ ăn ý, nếu quan hệ của hai người tốt đẹp thì không có gì đáng nói nhưng không ngờ hai người yêu nhau lại không thoát khỏi sự trêu ngươi của số phận, và kết cục là chia tay.

Âu Dương Khải Chính biết mình đã già, ông không hiểu tại sao những đứa trẻ này có thể mê đắm khi yêu nhưng lại quyết tuyệt hận nhau khi chia tay.

Chỉ là lúc này đúng như lời Sở Toàn đã nói, chẳng có ai thích hợp hơn cô, một tam giác không cân sẽ dễ rơi ngã, nhưng ông không có cách thuyến phục Y Tiêu, đúng là đám con nít làm người ta đau đầu mà!

Âu Dương vò đầu làm mái tóc chải chuốt tỉ mỉ biến thành tổ quạ, kỹ thuật tạo hình này khiến chuyên gia tạo mẫu tóc đỉnh cao của thế giới cũng phải thẹn thùng. Âu Dương nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Hoan rồi chớp mắt vài cái, nhưng gã nọ chỉ nhún vai tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Âu Dương trong lòng tuyệt vọng thở dài.

“Bỏ phiếu đi, chúng ta dùng cách dân chủ để giải quyết vấn đề ”

Y Tiêu im lặng một lúc, rốt cuộc miễn cưỡng đồng ý. Người giơ tay đầu tiên là Trần Hoan, Tiểu tử thối này rất thích phụ nữ đẹp nhưng con đường hạnh phúc đầy trái ngang, nếu có thể cùng ba vị mỹ nhân lập thành một bàn mạt trượt thì còn gì đẹp hơn nữa!

Y Tiêu hung tợn nhìn gã đàn ông đáng chết kia, hận không thể khoét một lỗ trên người gã, đáng tiếc khuôn mặt của Trần Hoan đã dày đến mức ‘bất vi sở động’.

Tư Hàm khẽ kéo góc áo của Y Tiêu rồi thì tầm vài câu bên tai, sau đó cũng giơ lên tay lên. Cuối cùng Âu Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Y Tiêu, đừng cố chấp nữa, cháu biết thân thủ của Tiểu Tạ mà, nhiệm vụ lần này của mọi người rất nguy hiểm, không chỉ phải phá hủy ‘3275’ mà quan trọng hơn chính là mọi người có thể toàn thân trở về, chỉ cần có thể phối hợp ăn ý, Tiểu Tạ nhất định là một đối tác tốt!”

Y Tiêu cau mày liếc nhìn Tư Hàm rồi miễn cưỡng gật đầu, “Tôi muốn sống sót trở về, không ai muốn chết ở Thái Bình Dương cả, vì lợi ích của mọi người, Tạ Sở Toàn, tôi muốn chị phải nghe lời tôi trong mọi hành động, bất luận đúng hay sai thì chị cũng phải chấp hành! Nếu chị làm không được thì hoặc là chị đi, hoặc là tôi đi.”

“Không thành vấn đề!”

Sở Toàn lập tức đồng ý, chỉ cần Y Tiêu bằng lòng cho cô cơ hội đến gần, mọi chuyện khác đều không quan trọng.

“Đừng hứa quá sớm, tôi đã nói là không thể tin chị!” Rõ ràng Y Tiêu không có ý định dễ dàng buông tha cô.

“Vậy thì làm sao em mới có thể tin tôi?”

Vấn đề dường như đã trở lại điểm ban đầu, ‘một lần bất trung trăm lần bất dụng’, khi mối quan hệ gặp khủng hoảng về lòng tin, tình hình của họ dường như đã đi vào ngõ cụt. Sau nhiều lần tin tưởng, ngờ vực rồi rời khỏi, Tạ Sở Toàn hiểu nếu không nắm bắt được cơ hội lần này thì sẽ mãi mãi đánh mất người trước mặt. Để giữ được em ấy, dù phải trả giá như thế nào, cô cũng sẽ không bao giờ từ bỏ!

Tư Hàm bất khả tư nghị nhìn hai người, cô băn khoăn muốn nói rồi lại thôi. Nếu Y Tiêu không phải là người thân thì cô sẽ thật sự xem em ấy là một cô gái lưu manh và ngoan cố! Trên thực tế, sở dĩ Tư Hàm tán thành Tạ Sở Toàn tham gia không phải do đồng tình mà là cô cũng giống như Âu Dương đánh giá cao thực lực của Tạ Sở Toàn. Ngay cả bản thân cô và Trần Hoan đều không phải là ứng cử viên sáng giá nhất để hợp tác với Y Tiêu, thật sự chẳng ai bằng Tạ Sở Toàn. Nếu phải tìm lối thoát duy nhất giữa tình thế ‘cửu tử nhất sinh’, Tạ Sở Toàn chính là cơ hội duy nhất. Y Tiêu nói đúng, các cô không muốn chết, cho nên đã nguyện ý đánh một canh bạc…

“Tôi…”

Y Tiêu nhíu mày ấn đầu ngón tay lên thái dương đau nhức, cô cũng không biết bản thân rốt cuộc bị gì mà cứ dây dưa mãi một vấn đề. Cô tự biết hôm nay bản thân đã cố tình gây sự, nhưng cô không thể khống chế được. Mỗi lần nhìn thấy Tạ Sở Toàn, thân thể kiệt quệ của Tư Vi lại hiện lên trong đầu, cô sắp phát điên rồi.

“Lấy huy hiệu cảnh sát của chị ra đảm bảo, dù sao đó cũng là thứ mà chị yêu thích nhất!”

“Yêu thích nhất”? Gợn sóng trong lòng phập phồng, cô không biết từng chữ Y Tiêu nói ra mang bao nhiêu căm hờn, nhưng cô hiểu người phụ nữ dịu dàng như nước này đã bị cô ép buộc phải trở thành một con nhím đầy gai, mọi thứ đều là quả đắng mà cô đã tự tay trồng, làm gì có tư cách oán giận?

Tạ Sở Toàn không phàn nàn về việc Y Tiêu cố ý chế giễu mình, tranh luận nhiều chi càng phá hủy mối liên hệ còn lại duy nhất giữa hai người. Đối phương đã nói sau này phải nghe theo mọi chuyện em ấy sắp đặt, vậy thì bắt đầu từ bây giờ đi.

Tạ Sở Toàn, không phải chị có thân thủ bất phàm sao? Vậy mời phóng ngựa để tôi lĩnh giáo thực lực của chị đi!

Trước khi chính thức thực hiện nhiệm vụ, bốn người phải trải qua một tuần huấn luyện đặc biệt, không chỉ để nâng cao kỹ năng và duy trì thể chất tốt nhất, mà còn để cho mọi người có cơ hội chạy trốn, nói đúng hơn là chạy trốn khỏi giai đoạn tra tấn, đặc biệt là đối với Tạ Sở Toàn.

“Tạ Sở Toàn, chị như vậy khác nào đi chịu chết, hay là bây giờ tôi sẽ thành toàn cho chị!”

Y Tiêu vừa nói vừa đấm vào ngực của người trước mặt. Sở Toàn rùng mình lùi về phía sau rồi nghiêng đầu tránh thoát cú đấm của Y Tiêu nhưng dưới chân lại trúng đòn công kích.

Ngay lúc đầu ngón chân của Y Tiêu bay về phía đầu gối, hai tay của Sở Toàn cũng đánh trúng bụng của cô. Y Tiêu liều mạng tung chiêu vô cùng hung ác nên rất ít chú ý phòng thủ, dễ bị người kia tìm ra kẽ hở, và đây là trường hợp lúc này.

Ngay khi nắm tay của Tạ Sở Toàn áp vào bụng dưới của Y Tiêu, cô thoáng do dự một lúc, bàn tay nắm chặt dừng lại trên không trung như một cảnh quay chậm trong phim. Với lần tạm dừng này, cô đã bị đánh tơi tả nằm dài trên mặt đất.

“Tạ Sở Toàn, chị làm cái gì vậy? Chị đánh không lại tôi thì làm sao đối phó được với tên “Kiêu Ưng” đó, hay chị quay về nhà trông con nít đi! Ở đây tôi chỉ đá nhẹ một cái nên không thể lấy mạng chị, nhưng kẻ địch trên chiến trường có thể sẽ xé nát chị ra! Tin hay không?”

Đối với lời khiêu khích và ngôn ngữ ác độc của Y Tiêu, Tạ Sở Toàn sẽ cố gắng hết sức nở một nụ cười, nhưng lần này ý cười chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất. Cô xoa đầu gối nóng đỏ rồi dùng hết toàn lực đứng lên, rõ ràng đau nhức đến như vậy mà vẫn cố ý cười.

“Vậy nhờ Y Tiêu em chỉ giáo nhiều hơn…”