Đánh Cắp Trái Tim

Chương 116




Đã gần 24 giờ kể từ khi phẫu thuật thành công. Suốt 24 tiếng này, Tư Hàm luôn canh giữ ở đây. Đối mặt với chuyện sinh mệnh người yêu có thể kết thúc bất cứ lúc nào, dùng bốn chữ “thống khổ và gian nan” cũng không đúng, bởi vì … nó không thể hình dung hết sự sợ hãi kinh khủng trong lòng cô lúc đó.

Có những lúc hồi hộp như tim đột nhiên ngừng đập vài lần, hô hấp suy kiệt, toàn bộ quá trình cứ lên xuống như tàu lượn siêu tốc làm người ta liên tục rơi vào tuyệt vọng. Đúng vậy, đối mặt với cái chết khó lường, nhất là nhìn người mình yêu càng ngày càng xa còn bản thân thì vô lực, ai có thể bình tĩnh được?

May mà người trên giường không khiến cô thất vọng, vô luận thế nào cũng sống sót qua 24 tiếng đầu. Nhưng điều này không có nghĩa là an toàn tuyệt đối, nhiễm trùng hậu phẫu là mối đe dọa lớn nhất. Hai viên đạn, một viên ở bụng, một viên ở phổi, một khi nhiễm trùng phổi, bạn sẽ bị kết án tử hình.

Hai vết thương này không hề nhẹ, nếu viên đạn đi sâu thêm một chút, dù Hoa Đà có sống lại cũng khó cứu. Tư Hàm rất cảm kích vì sự cằn nhằn mỗi ngày của mình không hề uổng phí, người kia cuối cùng cũng nghe lọt tai được một ít.

Trong tổ hợp ‘tam giác sắt’, với tư cách là ‘bộ trưởng bộ an ninh’ và ‘bộ trưởng hậu cần’, Tư Hàm không ngừng nhắc nhở trước khi chiến đấu phải trang bị đầu đủ các thiết bị an toàn. Trước đây, hai người chiến đấu hơn phân nửa đều không phải dùng vũ khí mà toàn dựa vào suy nghĩ, vậy nên dù có nguy hiểm cũng không nghiêm trọng đến mức phải vác súng lên vai rồi lên đạn trình diễn bắn nhau, vì thế họ không coi trọng vấn đề an toàn này cho lắm, song áo chống đạn đương nhiên là thứ không thể thiếu. Tuy áo giáp lần này không đóng vai trò chống đạn hiệu quả nhưng nó đã làm giảm tính sát thương của viên đạn ở một mức độ nhất định, điều này cho cô một hy vọng sống sót.

“May mà em nghe lời chị. Nếu không xem chị xử em thế nào!”

Tư Hàm kéo nhẹ vành tai của người nọ lên, người ngủ mê tựa hồ cảm thấy gì đó khẽ nhíu mày. Hàm nữ vương thấy vậy lập tức nhẹ tay lại rồi chuyển xuống dái tai, cảm xúc mềm mại khiến người ra lưu luyến không đành. Người ta hay nói người có dái tai mỏng thì phước lành ít quả không sai, điều này đã được chứng minh suốt 30 năm chênh vênh của các cô.

“Chị muốn em sống, em có nghe không?”

Tư Hàm vuốt ve tai người trong lòng, cô không nhớ mình đã nói bao nhiêu câu, nhưng quan trọng nhất là em ấy phải sống.

“Hạng Tư Vi, dù em có nằm như thế cả đời, chỉ cần em còn thở thì chị sẽ luôn bên em. Nếu em chết, chị sẽ đi theo em. Đừng có không tin, chị thật sự sẽ làm đó!” Vừa nói chuyện vừa lau khô vết nước trên khóe mắt.

“Vậy nên em nhất định phải sống!” Cô nức nở gục đầu vào ngực người kia, cảm nhận tiếng hít thở nhè nhẹ và nhịp tim rõ rệt mới yên lòng.

Cô im lặng một lúc rồi chậm rãi đứng dậy, Tư Hàm nhìn người đang nằm trên giường không chớp mắt, cảm giác cổ họng người kia quặn thắt mới cầm ly nước trên đầu giường, dùng băng gạc thấm chút nước thấm lên đôi môi tái nhợt. Đôi môi vốn hồng hào và bóng mượt đã trở nên trắng bệch và khô ráp khiến cô cảm thấy xót xa cho một Hoa Hồ Điệp rạng rỡ, sau sự xót xa là nỗi chua xót vô tận.

"Em không thương chị, dù lần nào chị hỏi em đều cười bảo em yêu chị nhưng chị biết em chưa bao giờ yêu chị. Đối với em, chị chỉ là người thân mà thôi. Nếu lúc trước chị không mạnh mẽ giành lấy em thì em sẽ mãi xem chị là chị gái. Bao nhiêu năm qua, chị đã dốc hết tất cả để yêu em, chị tưởng có thế khiến em yêu lại dù chỉ một chút thôi cũng được, nhưng hình như chị sai rồi. Em vẫn chưa hề buông bỏ…, em luôn kiên trì theo cách của em… và chị thì vẫn luôn chấp nhận điều đó."

Trong đêm khuya thanh vắng chỉ có hai người, Hạng Tư Hàm nói ra tâm sự giấu kín tận đáy lòng bấy lâu nay, giống như một chai rượu được ủ nhiều năm tỏa ra hương thơm...

"Em thích em ấy, không, chính xác là em yêu em ấy, vẫn luôn yêu em ấy. Nếu em tỉnh dậy, nhất định em sẽ nói chị lòng dạ hẹp hòi, em sẽ cười nhạo chị ăn giấm chua của đứa nhỏ nhà mình, nhưng Hạng Tư Vi em có thể lừa gạt được mọi người và chính trái tim em, song em không lừa được chị, bởi vì chị còn hiểu em hơn cả bản thân em."

Em có từng đặt tay lên tim và tự hỏi, nếu chị và em ấy cùng rơi xuống sông thì em sẽ cứu ai đầu tiên không? Em đã cười chị ấu trĩ vì chỉ hỏi mãi một câu hỏi suốt ngày như vậy, nhưng em luôn dùng mọi cách để trả lời qua loa và chuyển hướng câu chuyện. Em không trực tiếp trả lời, ngay cả nói dối cũng keo kiệt không cho chị, tất cả chúng ta đều biết lý do…

Chị chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ yêu em sâu đậm, mỗi lần nhìn thấy hai người kề vai chiến đấu, chị phát điên lên vì đố kỵ. Chứng kiến em vì em ấy không màng đến sống chết, chị sẽ hận, hận đến tận xương tủy nên đã tát em ấy ba cái.

Chị không biết ba cái tát này là phẫn nộ trước hành vi tùy hứng của em ấy hay do căm ghét sự chấp mê bất ngộ của em, cũng có thể là vì tình cảm sâu nặng của bản thân. Chị đã nghĩ đánh em ấy sẽ khiến mình dễ chịu hơn, nhưng không, một chút cũng không, thậm chí đau thương hơn. Chị biết khi em tỉnh lại biết được chuyện này, em nhất định sẽ cảm thấy đau lòng, chị cũng sẽ hối hận, bởi vì suy cho cùng thì ‘em không yêu chị’ không phải là lỗi của em ấy.

“Mau tỉnh lại đi, tiểu oan gia!”, Tư Hàm vuốt ve sợi tóc mềm mại, thâm tình gọi người đang ngủ say tỉnh lại, “Nếu có oán hận thì chúng ta cùng nhau gánh chịu, chị sợ cả đời này sẽ luyến tiếc em, chị thật sự không thể buông tay. Em nói chị vô sỉ cũng được, đê tiện cũng được, chị tuyệt sẽ không để em chạy thoát khỏi lòng bàn tay, ngay cả chết cũng sẽ đưa nhau xuống địa ngục, cho nên A Vi em đừng chạy trốn, mau tỉnh lại đi.”

Có lẽ đã nghe rõ lời buộc tội, có lẽ âm thanh bên tai đã quấy rầy mộng đẹp, người đang ngủ say nhẹ giật giật ngón trỏ giống như bị gió tác động.

Ngày hôm sau, Tư Hàm vén tấm rèm rồi mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng, người trên giường bệnh khẽ rên lên một tiếng. Tư Hàm vội vã bước nhanh tới bên giường, người kia đã mở mắt. Vẫn là ánh mắt mơ màng sau mỗi buổi sáng thức dậy.

“Dậy rồi?” Tư Hàm đè nén kích động trong lòng, bấm chuông điện ở đầu giường, trong ngực chỉ có tiếng sóng dâng trào, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.

Chuyên gia hội chuẩn và đưa ra kết luận người này đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, đương nhiên phải đảm bảo vết thương không bị nhiễm trùng, nhưng thương tích ở phổi làm hô hấp vẫn còn khó khăn, sau này sẽ để lại di chứng. Đầu óc không bị tổn thương nên sẽ không trở nên ngốc nghếch, nhưng trong vòng một đến hai tiếng sau khi tỉnh vẫn chưa thể mở miệng nói gì.

Cuối cùng mấy bác sĩ cũng không quên cảm thán thân thể khỏe mạnh của đồng chí Hạng Tư Vi, Tư Hàm gật đầu đồng tình, Tư Vi cũng trợn mắt biểu thị đồng ý (vì cô chưa thể mở miệng nói).

Tư Hàm tiễn một đám người khoanh tay dựa vào thành giường, “Không cần nhìn nữa, em ấy không có ở đây. Chị giáo huấn cho một trận, không biết bây giờ đang khóc ở góc tường nào!” Cô chỉ cần thấy người kia liền dáo dác nhìn quanh, đã biết đối phương đang nghĩ gì.

“Em đã tỉnh lại rồi, thật tốt!”

Lúc đó, Tư Hàm vòng tay qua cổ Tư Vi, trìu mến chạm vào khuôn mặt. Mặc dù nhiệt độ trên mặt không ấm áp lắm, nhưng cô tham luyến cảm xúc quen thuộc đó. Chỉ cần có thể ôm em ấy thật chặt, cảm nhận hơi thở thân quen, là hạnh phúc lớn nhất đời.