Đánh Cắp Trái Tim

Chương 114




Y Tiêu mím môi nhìn người đàn ông trung niên đối diện, các khớp ngón tay cô đan chặt vào nhau, lòng bàn tay toát mồ hôi hột. Có lẽ thấy cô căng thẳng nên người đàn ông đứng dậy rót thêm nước vào ly cô đang cầm.

Hơi nóng bốc lên làm giảm bớt sự ngột ngạt. Y Tiêu hơi ngập ngừng, đôi môi đỏ mọng mấp máy, “Âu Dương tiên sinh…”

“Theo lý thì cháu nên gọi một tiếng chú Âu Dương mới đúng, chú và Thiên Tiêu đã lạy trời kết nghĩa anh em.”

Âu Dương đặt chai nước xuống, nhìn con gái của Y Thiên Tiêu và Hạng Diễn, ký ức trôi về những năm tháng vào sinh ra tử. Khi đó họ vẫn còn trẻ, nhưng nháy mắt cô bé tập nói bi bi bô bô trong tay Hạng Diễn năm nào giờ đã lớn, còn họ…

Thở dài thay cho câu ‘thời gian thấm thoát, cảnh còn người mất!’

“Chú Âu Dương!”

Y Tiêu cúi đầu nhẹ giọng gọi như đang tập quen với cái tên xa lạ.

“Đúng rồi!”

Người đàn ông nheo mắt mỉm cười, vô tình khóe mắt hiện lên những nếp nhăn hiền lành. Ông cẩn thận quan sát cô gái đối diện, sau khi lau đi vết máu đáng sợ trên mặt, cô gái nhỏ xinh xắn y chang mẹ, nhưng ai có thể ngờ đứa con của người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng và thủy chung ấy lại là thủ phạm huyết tẩy toàn bộ bang Thanh Hà.

“Y Tiêu, vụ án Tây giao…”

“Cháu đã gϊếŧ tất cả mọi người, không liên quan đến người khác.”

Y Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Âu Dương không chút sợ hãi.

“Đó là tất cả những gì cháu muốn nói với chú?”

Ông vốn nghĩ đứa trẻ này giống mẹ, nhưng ông đã nhầm. Tính cách của Y Tiêu thật ra rất giống ba, bướng bỉnh và cố chấp, cứng rắn và ngoan cường, “Cháu có hối hận về quyết định lúc đó không?”

Nói không hối hận là giả, nếu không phải vì hành vi tùy hứng làm bậy của cô, nếu không phải cô qua loa hành động thì Tư Vi sẽ không bị liên lụy rồi trọng thương bất tỉnh. Nhưng nếu cô nói hối hận thì hối hận vì đã yêu Tạ Sở Toàn hay hối hận vì đã cứu Tạ Sở Toàn? Nếu lúc đó cô không bỏ trốn thì liệu bây giờ có thể yên tâm thoải mái ngao du thế giới không?

Số phận đã định trước Y Tiêu phải rơi vào tình yêu với Tạ Sở Toàn, và cũng vì cô là Y Tiêu nên sẽ không chạy trốn, “Cháu không hối hận đã gϊếŧ người vì cháu có lý do chính đáng. Nếu phải hối hận, cháu chỉ tiếc kế hoạch này không được hoàn hảo. Nếu có thể, cháu sẽ đưa ra một chiến lược tốt hơn để sống sót trở ra, sẽ không bị chú bắt… Ha ha.”

Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt, đùa thôi, nếu có thể thì chỉ mong Tư Vi và mọi người sẽ an toàn rời khỏi chốn thị phi này, cũng tốt, cả nửa đời hành tẩu, cô chưa từng nếm thử qua mùi vị tù tội, có lẽ nên suy nghĩ về nó một chút…

“Nhóc con muốn tự mình gánh hết trách nhiệm? Giống, cực kỳ giống! Kỳ thực khi cháu mới bước chân vào thành phố này, hay thậm chí khi mới bước chân vào Trung Quốc, bọn chú đã để ý đến ngay. Ngay từ vụ ‘nước mắt thiên sứ’, ‘án ma túy’, ‘sát thủ Việt’ và ‘thảm án ở Tây giao’. Cháu có nhớ hàng loạt chiếc Q7 cùng màu đột nhiên xuất hiện trên đường phố ngày hôm ấy chứ?”

Âu Dương thấy cô gái vẫn im lặng, trên mặt không có chút kinh ngạc nào. Không phải là cô không khiếp sợ, chỉ là cô che giấu quá tốt thôi, các cô đã làm rất nhiều chuyện nhưng cảnh sát vẫn không hành động, có thể thấy rằng ông chú này có kế hoạch khác.

“Trần Kính Hiên đã chết, Trịnh Khải đã bị bắt giam, Edward và Alice cũng đang trong tầm kiểm soát và sẽ sớm bị Interpol dẫn độ về nước, chỉ là hiện tại bọn chú vẫn còn thiếu bằng chứng quan trọng để buộc tội.”

“Không biết cái này có đủ quan trọng không?” Y Tiêu lấy từ trong túi ra một cái hộp hình chữ nhật và mở ra, “Mạch chủ được chôn ở vườn hoa phía sau biệt thự của Trần Kính Hiên …”

“Thảo nào lục tung cả thành phố B vẫn tìm không được… Nhóc con này…” Người đàn ông bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng ánh mắt lại có phần tán thưởng.

“Cháu đã cho chú tất cả những gì chú muốn. Chú có thể cho cháu biết ba mẹ cháu bây giờ đang ở đâu không?”

“Bọn họ…”

Âu Dương càng nhíu chặt mày nhìn chằm chằm đứa trẻ ngồi đối diện, tướng lĩnh đã từng chỉ huy trên chiến trường một thời không biết nên làm sao mở miệng, ông suy nghĩ một lúc lâu mới nói, “Cháu xem cái này xong sẽ hiểu!”

Âu Dương lấy từ túi ra một chiếc hộp to hơn của Y Tiêu một chút, bên trong là một đĩa ghi hình. Ông nói xong liền đi ra góc nhỏ ở phòng khách rồi tiện tay khép nhẹ cửa lại, ông đi tới hàng lang lấy ra hộp thuốc lá rồi châm một điếu hút, lồng ngực căng cứng.

Bên trong cánh cửa, Y siết chặt đĩa trong tay không dám đưa vào máy tính. Cô sợ, kỳ thực khi thấy người nọ ấp a ấp úng cô đã đoán được phần nào, nhưng cô vẫn không đủ dũng khí để đón nhận sự thật tàn khốc đó.

Chẳng qua bao lâu, Y Tiêu hít một hơi thật sâu, run rẩy đặt đĩa CD vào máy tính, bên tai truyền đến tiếng quay ‘xèo xèo’, có thể nghe rõ tiếng thở, rất nhanh đã phát ra hình ảnh. Y Tiêu khoanh tay nhìn chăm chú vào màn hình. Lúc đầu, màn hình hoàn toàn tối đen, và chỉ nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ.

“Thiên Tiêu, anh chỉnh ngay chưa? Mười phút rồi đó! Em không ngồi yên được nữa đâu.”

“Tới đây, góc máy không ngay ngắn thì em sẽ không đẹp đâu, sẽ bị ba bông hoa nhỏ nhà chúng ta cười chê nữa.”

Màn ảnh vừa chuyển cảnh, một cặp nam nữ hiện ra. Người đàn ông cao ráo, đẹp trai, chiếc mũi cao và đôi mắt xanh đen khác thường. Người phụ nữ thù trông khí chất và trưởng thành hơn Y Tiêu, đôi này chính là ba mẹ của Y Tiêu.

“Ngồi thẳng thế làm gì? Đây là quay phim chứ không phải chụp ảnh đâu.”

“Xùy!! Anh không thể nói điều gì đó tử tế sao? Đồ xui xẻo!”

“Đừng có đùa giỡn, bọn trẻ đang xem đấy!”, Hạng Diễn nhăn mặt dùng cùi chỏ đánh mạnh vào ngực người bên cạnh, sau đó liếc mắt nhìn ống kính, “Nói gì đi!”

“Anh, anh hồi hộp…”

“Có gì mà hồi hộp? Cũng không phải lần đầu tiên. Họ Y kia, em cho anh dân chủ không chịu, đòi em phải độc tài mới chịu sao! Đi sang một bên đi, đừng có cản trở em nói chuyện với mấy đứa nhỏ!”

Người phụ nữ xinh đẹp đẩy người đàn ông qua một bên, một mình chiếm toàn bộ màn hình, “Mấy cục cưng của mẹ, mẹ vốn không muốn mấy đứa xem được đĩa này, cũng không muốn mấy đứa nghe được những gì mẹ nói hôm nay, bởi vì khi mấy đứa xem được… nghĩa là ba mẹ đã rời xa mấy đứa rồi.”

Nói đến chỗ này, mẹ Tiêu đã mất đi vẻ vui tươi trước đó, mắt bà đỏ hoe, cúi đầu và giấu mắt khỏi máy quay, cùng lúc đó Y Tiêu đang ngồi trước màn hình cũng rơi lệ, bốn chữ ‘rời xa mấy đứa’ ra khỏi miệng như nước lũ tràn mi, thế nào cũng không ngăn được.

“Đừng như vậy, em cũng nói không phải lần đầu mà, mấy đứa nhỏ có thể không xem được đâu.”, ba Tiêu lại lên tiếng, ông ôm vợ vào lòng, mắt hướng về máy quay, “Mấy đứa nhìn mẹ này, lớn rồi còn khóc nhè. Y Tiêu và hai đứa không được cười mẹ nghe chưa?”

Y Tiêu nhìn ba đang nhếch mép cười nửa miệng, đầu quả tim như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi.

“Ừm, đừng có hăm dọa cho bọn nhỏ…”

Mẹ Tiêu lấy lại tinh thần đẩy người đàn ông đang ôm mình ra.

“Trong gia đình chắc chỉ có mình anh dám cười nhạo em thôi!” Vừa mỉm cười vừa nói tiếp, “Đừng có nghe lời ba nói. A Hàm, A Vi, hai đứa đừng vội tự định chung thân nha, đừng thắc mắc tại sao mẹ lại biết. Mấy con khỉ nhỏ tụi con làm sao có thể thoát khỏi pháp nhãn của Phật tổ Như Lai mẹ đây!” Đôi mắt sắc bén của Hạng Diễn như nhìn xuyên qua màn hình khiến Y Tiêu cảm thấy rùng mình, sau đó lại nghe thấy một tiếng cười giòn giã.

“Ha ha, bất quá muốn mang Đại bảo bối và Nhị bảo bối nhà chúng ta đi cũng không dễ đâu, mà thôi, coi như nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Còn Tam bảo bối nữa, con nhìn hai chị đều đã lén lút yêu đương rồi, sao con lại chậm chạp không có động tĩnh gì vậy? Đúng là không giống con gái của Hạng Diễn gì hết! Tiêu Tiêu nhớ kỹ, dù là trai đẹp hay gái đẹp thì con cứ mạnh dạn ra tay! Mẹ đã đợi làm mẹ vợ lâu lắm rồi.”

“Cái cô này thật là… sao em lại xúi giục con gái yêu sớm?”

“Cái gì mà yêu sớm, 18 rồi, 18 là độ tuổi đẹp nhất, em nhớ năm em 18 tuổi đã có người nào đó tặng cỏ đuôi chó rồi …”

“Khụ khụ… đừng có nhắc đến tuổi trẻ bồng bột đó.”

“Ngưng, bớt giả vờ đứng đắn!”

Hai vợ chồng liếc mắt đưa tình bên kia, nhưng Y Tiêu lại khóc thầm bên này, tiếng khóc uất ức dồn nén trong lồng ngực khiến cô không thở nổi.

“Tư Hàm là chị cả, con luôn là đứa hiểu chuyện và luôn khiến người khác an tâm, mẹ biết giao hai đứa oắt kia cho con chăm sóc là một việc khó khăn, có một số chuyện mặc dù con không nói nhưng mẹ cũng hiểu con bị thiệt thòi, bất quá hai đứa nó có làm gì sai cũng chỉ có chị cả bao dung thôi!” Náo loạn một hồi, Hạng Diễn đổi tiếng cười và bắt đầu nghiêm túc.

“A Vi, con là một đứa lưu manh, mẹ và ba đều là người đứng đắn mà, chẳng biết con học theo ai nữa! Đừng phủ nhận, chỉ có mỗi mình A Hàm mới xem cái đứa cà lơ phất phơ như con là bảo vật thôi, đúng chưa? Nếu như mẹ biết con dám phụ bạc nó, mẹ có thành quỷ cũng sẽ tha cho con đâu! Còn Tiêu Tiêu nữa, con ngoan hơn A Vi, nhưng mẹ biết một khi gặp chuyện, con còn khiến người khác lo lắng hơn đứa lưu manh kia, có gì cũng phải lắng nghe lời của hai chị, phải nhớ là ‘ba ông thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng’, huống hồ ba Bảo bối nhà chúng ta đều là Gia Cát Lượng!”

“Được rồi, được rồi, anh thật sự không thể ghi lại những lời dong dài vô nghĩa như vậy vào một cái đĩa CD.”, ba Tiêu ba cuối cùng cũng lên tiếng cằn nhằn, “Được rồi, ba bé Hồ Ly của ba, ba và mẹ sắp đi làm một nhiệm vụ rất quan trọng, nếu như… Nếu như một ngày nào đó mấy đứa xem được cái đĩa này cũng đừng có buồn nghe chưa, coi như ba mẹ đã đi du dịch một chuyến dài, có biết không? Bố mẹ hy vọng mấy đứa có thể hạnh phúc hết phần còn lại …”

“Tạm biệt các con …”

Hai người lớn vẫy tay chào, màn hình chợt lóe rồi biến mất, “Ba, mẹ…”

Y Tiêu hét lên một tiếng thê lương, đầu ngón tay chậm rãi chạm vào màn hình đen kịt, ngực cô đau đến không kìm được nữa, cảm xúc tuôn trào mãnh liệt, “Tại sao, tại sao tất cả lại bỏ rơi con, tại sao?”

Âu Dương bước vào phòng liền nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế, tưởng những gì mình nhìn thấy sẽ là một khung cảnh lộn xộn, nhưng không, chiếc máy tính trên bàn vẫn còn nguyên, cô gái nhỏ kia đang ngồi tại vị trí ban đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Vậy, bọn họ đã chết rồi sao? Chẳng lẽ bọn họ đã chết cách đây bảy năm nên mới biến mất?”

Y Tiêu chậm rãi hỏi, câu này đã được cô tập nói đi nói lại hơn trăm lần mới có thể lưu loát nói ra như bây giờ.

“Họ không chết mà là hy sinh. Tên của họ được khắc trên tượng đài của các liệt sĩ.”

Chỉ với một câu nói, con dao sắc nhọn cắm vào ngực bấy lâu nay đã được rút ra không thương tiếc. Cái gì mà hy sinh, gì mà bia liệt sĩ, thứ cô muốn là ba mẹ còn sống chứ không phải danh hiệu liệt sĩ.

Liệt sĩ có thể ôm cô an ủi mỗi khi cô tuyệt vọng và bất lực, có thể cho cô tùy hứng làm nũng không? Liệt sĩ có thể mỉm cười vỗ về đầu nhỏ của cô mà gọi ‘cục cưng’ không? Liệt sĩ có thể nấu mấy món Trung Quốc ngon lành cho cô sao? Liệt sĩ có thể cùng cô đi xem bóng rổ ở nhiều bang khác nhau sao?

“Liệt sĩ cái cmn!”

Y Tiêu dùng một tay che miệng, tay còn lại ném máy tính xuống đất trút hết mọi phẫn nộ, sau đó cô đột nhiên nghĩ ra gì đó rồi lập tức ngồi xổm xuống tìm lại chiếc đĩa trong đống đổ nát ôm vào trong ngực, đây có thể là di vật cuối cùng của ba mẹ, nước mắt như đê vỡ rơi từng giọt trên mặt đất.

“Chú có thể cho cháu biết họ đã chết như thế nào không?”