Đánh Cắp Trái Tim

Chương 107




Tia nắng cuối cùng lặn mất khiến màu da cam phía cuối chân trời dần đen lại, Y Tiêu đậu xe vào gara rồi chọn bộ phim ưng ý nhất từ ​​bảng neon, sau đó mua vé vào rạp. Lọt vào tai cô là tiếng tiếng Anh bản địa khiến người nghe thoải mái, đây là một bộ phim tình cảm nông thôn. Tổng vốn đầu tư ban đầu chỉ có vài triệu đô la, so với mấy bộ Hollywood hàng trăm triệu đô chỉ là con bò rụng cọng lông, nhưng doanh thu phòng vé lại tăng một cách đáng kinh ngạc, vượt xa những phim được gọi là bom tấn.

Cho nên mới nói thế giới này vĩnh viễn không có chuyện gì là hiển nhiên, bạn bỏ ra ít không có nghĩa sẽ nhận lại không nhiều. Cuộc sống này vốn không công bằng, phim ảnh và tình cảm cũng vậy.

Sau khi xem đoạn đầu, Y Tiêu mới nhận ra mình đã từng xem bộ phim này rồi, nhưng lúc đó cô đang mê đắm trong vòng tay của người đó, đang sa vào vũng lầy tình yêu của mình, làm gì có thời gian quan tâm đến thứ khác, vậy nên cô chưa từng xem kết cục.

Lúc Y Tiêu đang cảm nhận sự vô thường của thế giới, một chiếc Cayenne màu đen đã đậu bên cạnh xe cô, cửa sổ xe hạ xuống phân nửa, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là ‘cao nguyên’ kiêu hãnh và ‘khe sâu hun hút’. Lần này Y Tiêu cố ý bỏ qua đam mê ‘Scarab’ của mình, thay vào đó là chiếc Q7 có thể sánh ngang với Cayenne, từ góc độ của cô có thể thấy rất rõ ‘hai cao một thấp’.

Y Tiêu lơ đãng cúi đầu nhìn xuống ngực mình, tuy cũng ‘to cao’ lắm nhưng so với ‘nóc nhà của thế giới’ bên xe kia thì không đáng kể, điều này sẽ khiến những người ở độ tuổi đầu đôi mươi đố kị, quả nhiên khí hậu là điều kiện quan trọng để nuôi dưỡng nhân dân!

“Trần tiên sinh, xin chào!” thừa dịp Y Tiêu đang cảm thái, người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đã mở miệng , “Nghe Renault nói Trần tiên sinh là một partner thông minh và đẹp trai. Tôi tự hỏi liệu mình có đủ may mắn để nhìn thấy sự thật không?”

Tiếng Trung thông thạo của người phụ nữ vẫn khiến Y Tiêu sửng sốt, có lẽ giáo viên tiếng Trung của Alice là người phương bắc, khó có học sinh nào học giỏi đến độ có thể uốn lưỡi âm cuối và phát âm hệt như người TQ như vậy.

“Alice khen trật rồi!”, Y Tiêu cố gắng hết sức học theo ngữ điệu của Trần Kính Hiên. Cô tháo kính râm xuống, sau đó quan sát người bên cạnh rồi tà tà cười nhìn thẳng vào đôi mắt mê hoặc kia. Không ngờ Tư Hàm đã make up được ra như vậy, tuy cô đã giả giọng rất giống nhưng giống hoàn toàn thì hơi khó.

Mặc dù Y Tiêu đã cố mô phỏng Trần Kính Hiên, nhưng sớm chiều ở chung sẽ dễ bại lộ, nhất là chân mày nữ tính của cô. Cũng may Edward và Alice không quen Trần Kính Hiên nên lừa dối hẳn cũng không phải việc khó.

Alice bấm còi, mặt tràn đầy ngưỡng mộ, “Đàn ông Trung Quốc đều khiêm tốn như Trần tiên sinh sao?”

Xem ra Alice này thực sự coi trọng “Trần Kính Hiên”, đối với tình yêu vô bờ này, Y Tiêu khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ, 'Em gái, ngàn vạn lần đừng mê luyến anh nha, anh chỉ là đồ giả thôi.' Nhưng cô chỉ có thể giấu trong lòng, nét mặt vẫn điềm tĩnh, cô hiểu ‘nói dài nói dai thành nói dở’, cũng không thể để mất móng trước mặt một cô gái.

“Alice không nên tra tấn Trần tiên sinh, chuyện làm ăn quan trọng hơn!”

Edward nãy giờ im lặng ngồi ở ghế lái cuối cùng cũng mở miệng, hiển nhiên Edward tiên sinh không rành tiếng Trung như Alice Tiểu thư, nhất là từ ‘tra rấn’ dùng chưa được đúng lắm nhưng chắc chắn đã nói lên được nỗi lòng của Y Tiêu.

Y Tiêu nghe vậy lập tức chỉnh máy biến thanh rồi dỏng tai lên nghe.

“Sự hợp tác trước đây của chúng tôi với Trần tiên sinh đã cho chúng tôi thấy được thành ý của anh. Tôi hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, đôi bên cùng có lợi”

“Đó là đương nhiên”

Y Tiêu khẽ cười khẽ nhưng thật ra hồi hộp muốn chết, mồ hôi đổ đầy tay. Mục đích duy nhất của cô là ‘bản mạch mẫu’, song cô không thể đơn giản nhắc tới, phải kiềm chế khát vọng mới được. Hai người kia có chỉ số thông minh vượt xa người thường, dù là đấu trí hay so dũng khí cũng phải chú ý đến thời gian, mà thời gian thực sự không nhiều lắm.

“Tôi hy vọng Trần tiên sinh có thể tuân theo luật chơi của chúng tôi, nếu anh tự ý vi phạm hợp đồng thì tôi chỉ có thể chấm dứt trò chơi!”

“Tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng.”

“Vậy là tốt rồi, Alice giao đồ cho Trần tiên sinh đi!”

Y Tiêu nhẹ nhàng thở ra, hạ cửa kính xuống nhận vali bên cửa xe bên cạnh đưa tới, tay khẽ run nhè nhẹ, bất quá mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi.

‘Trần Kính Hiên’ đã nắm được tay cầm của vali, nhưng Alice không vội rút tay ra mà vô tình lướt qua và vuốt ve cổ tay Trần Kính Hiên rồi đến mu bàn tay.

“Không, anh không phải Trần Kính Hiên!”

Tim Y Tiêu thắt lại, không biết có chuyện gì xảy ra với mình, cô nhìn lại móng tay trơn bóng và làn da mịn màng (mặc dù cô đã phủ một lớp nền sẫm), chính nó đã làm cô lộ sơ hở. Cùng lúc đó, xương tay truyền đến cảm giác đau nhức, cô hoảng loạn lập tức xoay cổ tay muốn thoát khỏi ràng buộc liền thấy một cái lỗ đen chĩa vào họng mình.

Y Tiêu tức khắc dựa vào chiếc gối kê cổ phía sau. ‘Đùng’ một tiếng, viên đạn đầu tiên cứ như vậy bay sượt qua, không kịp đau thì viên đạn thứ hai đã theo sát tới. Y Tiêu không có cách tránh nên đành phải đưa vali ra đỡ.

Y Tiêu thừa cơ ôm vali, chân đạp ga, viên đạn găm vào xe phát ra tiếng "rầm", màng nhĩ rung đến phát đau. Y Tiêu chịu đựng mu bàn tay đau đớn đánh lái chiếc Q7 hất tung chiếc xe phía trước tìm đường bỏ chạy, đồng thời hút vào đuôi chiếc Bora và tông bị thương sườn chiếc Nissan.

Tức thì toàn bộ ô tô trong rạp chiếu phim trở nên hỗn loạn, Edward tạm thời ngừng nổ súng, gã tức giận hét FUCK một cái, “Gọi Trần Kính Hiên, anh ta đang làm cái quái gì vậy?”

Mà lúc này Trần Kính Hiên vừa lái xe vào rạp chiếu phim, tình cờ đi ngang qua Y Tiêu ‘hàng nhái’. Mặc dù gã trăm tính ngàn tính cũng không tính được sẽ có người đột nhập vào máy tính cá nhân và hack được email trễ 30 phút. Đáng lẽ Tiêu sẽ không có thời gian thoải mái thực hiện phi vụ giả này, cũng may trên đường đến chỗ hẹn, gã đụng phải một đoàn xe rước dâu trên cao tốc. Gã không liên lạc được với Edward, theo bản năng cảm thấy có chuyện chẳng lành, quả nhiên chưa tới rạp chiếu phim đã nghe được tiếng súng từ xa.

Trần Kính Hiên lập tức quay xe và đuổi theo chiếc Q7 giống với của mình, đến ngã tư bỗng xuất hiện thêm nhiều chiếc Q7 đen, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện biển số xe của chúng cũng giống nhau.

Y Tiêu thẫn thờ nhìn ‘anh em song sinh’ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, không biết ai đã ra tay giúp đỡ? Sau đó, cô mỉm cười cười liếc nhìn vali chứa mật khẩu dưới chân, thừa dịp hỗn loạn, Y Tiêu lập tức trà trộn vào mấy chiếc Q7 rồi biến mất trong bóng tối.

Giống như bão tuyết ở Bắc Âu, một khi đang vướng vào khói súng giang hồ thì chẳng ai có thể toàn thân trở ra.

Tạ Sở Toàn đã nhiều ngày rơi vào tình trạng mất ngủ kinh niên, chỉ cần cô nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy một đôi mắt thống khổ.

“Tạ Sở Toàn, chị là một kẻ nói dối, chính chị mới là kẻ đánh cắp trái tim!”

Nửa đêm mơ màng, lời buộc tội văng vẳng bên tai. Cô rất sợ kỷ niệm, nhưng lại nhiều lần nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ ấm áp. Em nói chị là kẻ đánh cắp trái tim, nhưng em có biết em cũng là người đánh cắp trái tim chị không?

Trái tim em bị chị xé nát thành từng mảnh và tim chị cũng không còn trọn vẹn đủ đầy.

Nhìn ‘Đại Điêu’ đi lạc trở về, Sở Toàn rơi vào hoang mang. Lúc cô đang suy nghĩ rối bời thì tiếng chuông vang lên đánh thức kẻ mơ màng.

Điện thoại của nhà họ Trần gọi đến nói là Trần Á Luân đột nhiên có thể nói chuyện lại được và rất nóng lòng muốn gặp Sở Toàn. Chung quy ông cũng là ba ruột, dù oán hận thế nào, cô không thể từ bỏ mối quan hệ huyết thống nên đã vội vã chạy đến.

Trần Lão gia rất vui mừng khi nhìn thấy con gái, ông cho người hầu lui ra, sau đó run rẩy nắm tay Sở Toàn, miệng hàm hồ nói gì đó. Sở Toàn ghé sát tai vào mới nghe rõ Trần Á Luân bảo cô đi đi, mang theo Y Tiêu, đi được xa bao nhiêu thì cứ đi.

“Tôi và em ấy chia tay rồi.” Sở Toàn cười khổ nói, “Đây không phải là điều mà ông hằng mong đợi sao?”

Lão gia sửng sốt, sau đó liền nhíu mày nói, “Ngốc… Đứa ngốc, con sẽ hối hận …”

“Tại sao?”

Cô không hiểu những người ban đầu coi Y Tiêu là rào cản, cực lực phản đối hai cô, lúc này cũng… Lẽ nào người bảo thủ này cũng bị Y Tiêu mua chuộc rồi? Khi người quan trọng đều ủng hộ thì các cô đã bỏ nhau, lẽ nào thực sự ông trời đang trêu đùa chúng ta?

“Đứa ngốc, sao có phúc mà không biết trân trọng thế hả con… Con nhất định rất muốn… Rất muốn biết vì sao ba lại nguyện ý giao con cho cô ấy…” Sở Toàn nhìn ông lão nhăn nhó trên gường rồi gật đầu.

“Ngoại trừ ba ra, sợ rằng trên đời này chỉ có cô ấy cố gắng bảo vệ con. Ba thấy cô ấy là một đứa trẻ tốt, con không nên dễ dàng buông bỏ hạnh phúc trong tay như thế…”

Con gái à, con hãy rời xa cái chốn thị phi này để tìm kiếm hạnh phúc của con đi, chân tình khó gặp.

Tạ Sở Toàn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng lớn đứng bật dậy, đúng vậy, tại sao cô lại dễ dàng từ bỏ hạnh phúc trước mắt để theo đuổi những thứ hư vô như ba mình, để rồi cả đời sống trong nỗi nhớ đau thương.

Cô biết ba không hề hạnh phúc, kể từ khi ông vứt bỏ vợ con, sự áy náy luôn thoi thúc ông trăm phương nghìn kế lấy lòng con gái, nhưng Sở Toàn sau này nên chuộc tội với ai đây? Cô không thể lặp lại những sai lầm của ba mình, tuyệt đối không thể!

Chạy trốn, cô cần phải chạy trốn, hy vọng bản thân sẽ đuổi theo kịp để nói “Ở lại, ở lại với chị!”

Ngày mai họ mới khởi hành, chắc hẳn là sẽ kịp, không, nhất định tới kịp!

Nhưng mà…