Đánh Cắp Trái Tim

Chương 10




"Madam, chị xác định hôm nay 'Vô ảnh' sẽ xuất hiện sao?"

"Tôi cũng không biết, chỉ là trực giác thôi..."

Gã đàn ông giật giật khóe môi nhìn nét mặt kiên định của người phụ nữ bên cạnh, nghi ngờ trong lòng lập tức biến mất sạch sành sanh. Gã tin trực giác của phụ nữ vì trực giác của cô chuẩn xác hơn cả dự báo của đài khí tượng thủy văn, nhưng cô chưa bao giờ khẳng định, mặt lúc nào cũng lạnh tanh như vậy.

Cơ mà trực giác của Sở Toàn không sai tí nào, "Vô ảnh" thật sự đã xuất hiện, chỉ là người ta hoá trang và trà trộn vào đám đông từ lâu rồi. Dù cả hai từng có duyên gặp mặt, nhưng cô tuyệt đối sẽ không bao giờ ngờ người kia gần trong gang tấc đến vậy.

"Mèo nhỏ, mèo nhỏ, rùa thần đang tới chỗ chị, chuẩn bị bắt đầu hành động!"

Chỉ vang lên một tiếng "Aaa" giữa phòng chờ rộng lớn tại sân bay, do quá cảnh tránh bão trước một ngày nên có không ít chuyến bay đến trễ, rất nhiều lữ khách phải chờ ở phi trường. Ai ai cũng nóng lòng vội vã xếp hàng đăng ký đổi vé, nơi đây vốn đã ồn ào giờ lại ùng ục như nắp nồi đang sôi. Lúc này truyền hình trực tiếp đang phát tiếng "nước sôi lào xào", tiếng "Aaa" lanh lảnh bỗng nhiên vang lên không hề gây chú ý tới quá nhiều người, mãi đến khi nhìn thấy một người phụ nữ bụng to đùng ngã nhào trên mặt đất mới kinh động tới xung quanh.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" 

Pierre ngượng nghịu nói một câu bằng tiếng phổ thông. Gã chật vật nhìn người phụ nữ đang ngã trên mặt đất, không biết bản thân sắp gặp phải xui xẻo gì nữa. Lần này gã đến Trung Quốc với mong muốn kiếm được một món hời lớn, gã chưa từng nghĩ mình sẽ trộm gà không xong còn mất luôn nắm thóc, lại bị đám cảnh sát Trung Quốc vũ nhục một phen nữa chứ. Gã vốn định nhanh chóng rời đi để tránh đêm dài lắm mộng, nào biết chạy trời không khỏi nắng. Bây giờ gã chỉ muốn yên ổn xếp hàng thôi, ai ngờ lại có một người bụng bự ngã vào ngực mình. Thiệt sự là hất tay cũng không nỡ, mà giúp đỡ lại sợ phiền.

"Đau quá, aaa! Tôi sắp... sắp đẻ rồiii!" 

Người phụ nữ mím môi, mồ hôi hột lớn cỡ hạt đậu trượt dài hai bên gò má rồi nhỏ xuống cổ, sắc mặt tái nhợt, chân mày chau chặt, mặt mũi vặn vẹo, trông thống khổ vạn phần. Cô dốc hết sức nói xong liền im lặng, sau đó nắm chặt cổ tay của cái ông tóc vàng, mắt xanh, mũi lõ kia.

"Tiểu thư thả lỏng chút nào, chúng tôi đã thông báo cho đội cứu hộ của sân bay, sẽ có người đến ngay lập tức..."

"Đúng rồi, hít sâu, thả lỏng..." 

Người vây quanh nhất thời không giúp đỡ gì được, chỉ có thể cố gắng an ủi.

Pierre bị người phụ nữ bấu víu đau đến nhe răng trợn mắt, dấu năm ngón tay hồng như đóa hoa hiện rõ mồn một trên mu bàn tay gã. Nếu không bị nhiều người vây quanh thì gã đã phát điên với bà thím này rồi, đã sắp đẻ mà còn ham hố ngồi máy bay làm quái gì! Cơ mà đau mặc đau, giận kệ giận, gã vẫn ôm khư khư chiếc vali bên mình. Mấy tên bảo vệ theo gã đã biến đâu mất tiêu hết trơn, chả biết họ bị đám đông lùa đến nơi nào. Nhớ tới món đồ trong tay tuyệt đối không thể xảy ra sai sót nên lực nắm tay càng chặt hơn.

"Cảm phiền tránh đường một chút!"

Cuối cùng nhân viên y tế mà chúng ta mong đợi đã đến. Có hai, ba người mặc áo trắng cố chen vào đám đống nhưng mãi không lọt qua được. Lúc này ai nấy đều rối loạn lung tùng phèo, có vài người không kịp phản ứng bị đẩy ngã lảo đảo.

Pierre cố nén lửa giận trong lồng ngực, gã tưởng cuối cùng cũng có thể phủi phiền toái ra khỏi tay, nào ngờ lại bị đứa quỷ tha ma bắt nào đó đạp chân đau điếng, báo hại gã phải buông hai tay ôm chân. Vừa giơ chân lên liền cảm thấy không thích hợp nên vội vã xoay người nhặt lại chiếc vali vừa ném, nhưng tay lại trống rỗng khiến gã sợ đến toát mồ hôi lạnh.

"Tiên sinh, vali bằng da này là của ông sao?" 

Ngay lúc Pierre sắp sửa hạ mình đi tìm chiếc vali đựng 'nước mắt Thiên sứ' giữa rừng người đầy ắp thì một giọng nói âm trầm xông vào màng nhĩ. Gã định thần nhìn lại phát hiện một người đàn ông cao gầy, hàm râu cá trê ở sát chóp mũi của anh ta đem đến cảm giác nho nhã yếu đuối:

"Đúng rồi, cảm ơn, đồ này là của tôi..."  

Vẫn là tiếng phổ thông khó nghe ấy. Đại khái là cảm thấy hơi ngại khi cứ nhìn người ta quá lâu nên gã vội vàng gật đầu tiếp nhận vali.

"Sau này tiên sinh phải cẩn thận, sân bay không thiếu kẻ móc túi đâu!" 

Người đàn ông lạ mặt khẽ nhíu mày, ôn hòa nở nụ cười rồi lập tức rời đi. Tuy Pierre đã cầm vali trong tay nhưng tâm vẫn có cảm giác bất an. Lúc này thai phụ đã được đặt lên băng ca đẩy đi, dòng người không còn chen chúc như ban nãy, vệ sĩ mất tích thoáng chốc cũng dồn dập xúm lại:

"Tiên sinh, ngài không sao chứ?"

Nghĩ đến lời nhắc nhở của người kia, Pierre cũng không trả lời ngay liền vội vã mở vali ra. Khi nhìn thấy chiếc hộp gỗ quen thuộc mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Ánh sáng trong hộp tỏa ra khiến nỗi lòng lo lắng dịu xuống không ít, sau đó gã cấp tốc đậy nắp hộp lại:

"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!" Ở chỗ thị phi càng lâu càng khiến người ta bất an.

Sở Toàn đứng xa xa chứng kiến sự việc ngoài ý muốn diễn ra, dẫu sinh nghi trong lòng nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, không dám áp quá sát. Mãi đến khi vang lên tiếng hét chói tai, cô muốn tiếp cận lại bị người ta vây kín, không cách nào chen vào được nên chỉ biết đứng ngoài lo lắng suông. Chứng kiến Pierre qua kiểm tra an ninh, trong lòng cô không chỉ hồi hộp mà còn mơ hồ nảy sinh cảm xúc khó ở

"Mọi chuyện sẽ không trùng hợp như vậy chứ!?" 

Sở Toàn liếc mắt ra lệnh cho Ngô Quốc Đống đang đứng im bên cạnh, "A Đống, cậu lập tức đi điều tra người phụ nữ kia được đưa đến bệnh viện nào!"

"Hả? Yes, madam!" 

Mặc dù gã đàn ông không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy sắc mặt của Sở Toàn hơi khó coi nên cũng hiểu không thể trì hoãn, ngay lập tức hành động.

Lại nói đến thai phụ kia, sau khi được khiên lên xe cứu thương vẫn không ngừng kêu rên than trời trách đất làm hai anh nhân viên nhất thời hoảng loạn, chút chút lại an ủi:

"Không sao đâu, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi, cô và bé bi sẽ ổn cả thôi..."

"Tôi... phiền anh báo với tiên sinh..." Người phụ nữ thống khổ cắn môi dưới đến đỏ ửng.

"Được, cô nói tôi biết cách thức liên lạc với ông ấy, tôi sẽ lập tức thông báo giúp!" 

Từ lúc thực tập cho đến khi đi làm, đây là lần đầu tiên anh cứu hộ gặp tình huống như thế. Trước đây, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là cao huyết áp hoặc lên cơn đau tim, chưa từng thấy triệu chứng nào như vầy cả.

"138..."

"Cái gì? Cô nói lớn một chút, tôi không nghe rõ..." 

Thêm một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó là giọng nói yếu ớt đứt quãng của phụ nữ truyền đến. Anh cứu hộ lùng bùng lỗ tai, đành phải cúi người xuống đưa lỗ tai kề bên miệng thai phụ:

"Tôi nói anh có thể... ngủ rồi!"

Anh chàng chưa kịp thốt lên kinh ngạc, người phụ nữ nọ liền nhếch môi lộ ra nụ cười mê người quen thuộc. Dao nhỏ vung lên lập tức khiến anh chàng rên lên một tiếng rồi ngã xuống bên băng ca. Người đàn ông còn lại nhìn thấy thế, chân run cầm cập không thể động đậy, gã vốn nghĩ làm 'cảnh sát giao thông' nguy hiểm, không ngờ bản thân đổi nghề làm cứu hộ cũng gặp xui xẻo nốt:

"Cô... cô muốn làm gì... tôi... tôi..."

Ba chữ "Tôi báo cảnh sát!" chưa kịp thốt ra thì ở cổ đã bị dòng điện xẹt qua, sau đó rơi vào trạng thái hôn mê sâu...

"Madam, trung tâm cấp cứu báo tin thai phụ kia đã đả thương hai nhân viên cứu hộ rồi nhảy xe chạy trốn trên đường rồi."

"Hả, thật sao?" 

Gã đàn ông sốt sắng nhìn người phụ nữ đối diện, cô đang híp mắt nhìn đau đáu ở phía trước giống như đang mê mẩn món đồ gì đó, nhưng gã lại không chú ý tới ánh mắt của Sở Toàn lúc này đang nhìn về hướng khác,"Xem ra người đó đã lấy được rồi!" Sau một hồi lâu mới phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ.

***

"Tiêu Tiêu, không ngờ em cải trang thành thai phụ cũng phong cách dữ quá ha. Nhìn giọt nước mắt đức hạnh của em mà chị suýt chút cười lăn lộn bò càng!" 

Tư Vi cau mày tỏ vẻ rối rắm nhìn bộ râu cá trê của mình trước tấm gương trong chiếc xe Mini màu xanh nhạt.

"Thật ra em chính là diễn viên đó!" 

Y Tiêu cười cười móc miếng lót trong bụng ra vỗ bộp bộp, "Cảm giác không tệ. Hàm, tay nghề chế tạo đạo cụ của chị càng ngày càng lợi hại! Nếu không nhờ chị giúp đánh tráo 'Thiên sứ' thì kế hoạch của chúng ta sẽ không thuận lợi như thế!" 

Đây là chỗ khó khăn nhất trong toàn bộ kế hoạch, muốn trộm thành công lại không thể để Pierre phát hiện, ít ra không được để gã phát hiện trước khi máy bay cất cánh. Chỉ cần 'nước mắt Thiên sứ' không bị mất trong nước thì gã sẽ không có lý do gì bắt đền Trung Quốc. Bởi vậy, dùng một 'Thiên sứ giả' giống thật đến 60% là vấn chốt của việc thành bại.

"Sao Hàm Hàm chỉ lợi hại ở tài năng chế tạo đạo cụ cơ chứ. Em xem chị ấy hóa trang cho chị này. He he he, không nỡ tháo ra chút nào luôn đấy, râu cá trê này nhìn cá tính quá trời quá đất, rất hợp với dáng chị."

"Hai người các em đừng đùa nữa, mau tháo đồ ra đi, dán cái này trên mặt lâu sẽ nổi sảy đó."

Tư Hàm vừa lái xe vừa nghiêm trang quay ra sau cảnh báo hai đứa trẻ bướng bỉnh.

"Chời chời, chị hai nói sớm quá, lỡ đâu làm hỏng gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của em rồi sao đây!? Sau này còn ai dám yêu em nữa..."

"Đúng rồi, chị muốn làm mặt mũi em nổi đầy mụn cóc rồi chê em, bỏ em đúng khônggg!!!" 

Hai người nói chuyện suýt động chân động tay. Tư Vi cũng không đoái hoài tới đau, lập tức giựt hàm râu cá trê đầy kiêu ngạo kia xuống rồi kêu gào đầy đau đớn.

"Tiêu, bây giờ 'Thiên sứ' đã vào tay rồi, tiếp theo em có tính toán gì không?"

"Em muốn ở thành phố B một thời gian nữa."

"Tại sao? Chúng ta chưa bao giờ ở một chỗ lâu như thế, hơn nữa tuy lần này chúng ta hành động rất cẩn thận, nhưng cũng khó đảm bảo không để lại sơ sót." 

Vừa nghe Y Tiêu muốn ở thành phố B thêm một thời gian, một người nào đó không chịu ngồi im liền muốn xù lông. Đừng tưởng cô mỏ nhọn nói nhiều rồi nghĩ cô thật sự lo lắng cho sự an toàn của người ta nha. Chẳng qua cô hơi giống con nít không được ăn kẹo thôi, cô còn muốn đi chơi casino ở Las Vegas, đi tắm biển Aegean với Tư Hàm chớ bộ.

"Em muốn ở lại vì đây là nơi cuối cùng ba mẹ xuất hiện. Em nghĩ có thể tìm được chút manh mối ở đây, bất quá việc này là việc cá nhân, không liên quan gì tới 'Vô ảnh', hai người không cần ở lại mạo hiểm với em đâu."

"Nhóc con, em nói năng bậy bạ gì vậy, họ cũng là thân nhân của chúng ta mà. Nếu Hạng Tư Vi muốn đi chơi thì để nó đi một mình, chị ở lại với em..."

"Em biết Hàm thương em nhất mà!" 

Nói xong chỉ thấy một bóng người nghiêng chồm lên ôm cổ của Tư Hàm rồi kề môi thơm hôn chóc chóc, "Được rồi, được rồi, để chị lái xe nào!"

"Hứ! Tiêu Tiêu xấu xí thối tha nhất, chỉ có Hàm Hàm dễ thương nhất!" 

Để lại người nào đó trốn trong góc vẽ vẽ ngón tay âm thầm nguyền rủa...