Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma

Chương 3: 3: Ánh Sáng Và Góc Tối





Bên ngoài trời đã tạnh mưa nhưng trong không khí vẫn mang theo một cảm giác ẩm ướt khó tả, Hạ Ly vừa định điện thoại gọi xe đến thì bên tai đã vang lên một giọng nói khá quen thuộc.

"Hạ Ly, sao em ở đây?"
Từ Khiêm đỗ xe cách cô không xa, khi nhìn lướt qua bên này anh tưởng chừng mình nhìn nhầm không ngờ thật sự là cô.

"Từ Khiêm!"
Ánh mắt Từ Khiêm rơi trên tay đang cầm di động của cô, anh hỏi:
"Em muốn gọi xe sao?"
Biết người đến là Từ Khiêm Hạ Ly chỉ hơi bất ngờ sau cùng cũng không có biểu hiện gì, cô hơi mím môi gật đầu.

"Vâng."
"Để anh đưa em về xe anh đỗ ngay bên cạnh."
"Thôi ạ, không cần phiền thế đâu."
Hạ Ly gấp gáp xua tay nhưng lại bị Từ Khiêm ngắt lời, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô cứng rắn không cho cô từ chối.

"Không phiền, anh tiện đường đưa em đi một đoạn."
Vừa nói vừa đem Hạ Ly nhét vào xe, thấy vẻ mặt cô không được tốt Từ Khiêm bất đắc dĩ thở dài nhẹ giọng nói:
"Anh tiện đường là thật, không lẽ ngay cả việc để anh đưa em về một đoạn em không nể mặt anh sao?"
Hạ Ly mím môi đôi mày thanh tú hơi giãn ra, quan hệ giữa cô và Từ Khiêm nói rối rắm cũng không rối rắm lắm nhưng nói đơn giản thì cũng không đơn giản gì cho cam.

Anh đơn phương cô rất lâu, cô biết chứ nhưng dù gì hiện tại anh cũng là sếp của cô và cũng là người yêu của con riêng người chồng sau của mẹ cô Lương Cảnh Chi.

Hạ Ly nhíu mày cũng không thể mở được cửa xe ra vì anh ta đã khoá lại mất rồi, cô cắn môi lạnh nhạt nói:
"Vậy em cảm ơn trước."
Từ Khiêm thấy cô đã chịu thoả hiệp, đáy lòng không khỏi có chút vui vẻ lái xe đưa cô về chung cư.


"Em ở một mình đi lại bất tiện, anh có căn hộ cách nhà hàng không xa nếu em muốn chuyển nhà có thể suy xét anh sẽ giảm tiền thuê."
Từ Khiêm nửa thật nửa đùa nói chuyện hòng giảm đi vẻ ngột ngạt trong xe.

Nhưng Hạ Ly vẫn như khúc gỗ cụp mắt xuống.

"Em không phải trẻ con có gì đâu mà bất tiện ạ."
Từ Khiêm khẽ nhìn sang cô, vẻ quật cường này của cô khiến cho lòng anh chua sót anh cũng không tiếp tục đề tài nhạy cảm này nữa.

"Ừm, anh nói thế thôi khi nào em muốn chuyển nhà có thể xem xét chỗ của anh trước."
"Vâng ạ."
Không gian bất chợt rơi vào im lặng, đoạn đường từ trung tâm thương mại đến chung cư Hạ Ly khá gần rất nhanh xe của Từ Khiêm đã vững vàng đỗ trước cổng lớn chung cư.

Hạ Ly đưa tay tháo dây an toàn rồi cầm lấy gậy, gật đầu nói cảm ơn với Từ Khiêm.

"Cảm ơn anh, em về đây."
Nhưng khi tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa thì tay còn lại đã bị Từ Khiêm nắm lấy.

"Hạ Ly..."
"...."
"Em đi đường cẩn thận"
"Vâng."
Nói rồi Hạ Ly rút lại tay dứt khoát xuống xe không hề quay đầu lại.

Nhìn bóng lưng cô khuất xa, Từ Khiêm bỗng nở một nụ cười chua chát.

Anh rất muốn hỏi cô, nếu năm đó anh không làm ra chuyện khốn nạn xảy ra quan hệ với Cảnh Chi, thì hiện tại anh có thể theo đuổi cô được không?.

Nhưng anh không dám hỏi, anh vẫn luôn giấu kín nó ở đáy lòng hiện tại như bây giờ cũng khá tốt chí ít anh còn có thể gặp được cô, nhìn cô sống an ổn thì anh đã mãn nguyện.

Hạ Ly đi một mạch về đến nhà ổn định lại nhịp tim của mình cô khẽ thở hắt ra một hơi, nếu như vừa nảy Từ Khiêm nói ra lời kinh thiên nào đó thì cô biết đối đáp thế nào để không mất lòng nhau đây?.

Cũng còn may là anh chưa nói gì cả, haizz...!
Bây giờ còn khá sớm cô cũng không có việc gì làm, Hạ Ly quyết định đi ngủ một giấc mặc kệ đi những chuyện rối rắm.

Thời gian dần trôi khi đồng hồ điểm 16 giờ hơn, cửa nhà Hạ Ly liền có người ấn chuông.

Cô đang ngủ nửa tỉnh nửa mê đi ra mở cửa thì lập tức có một cái ôm nồng nhiệt bao quanh eo cô.

"Chị ơi!"
"Thần Chi?"
Lương Thần Chi cười hì hì đứng thẳng người dậy, cậu nhóc nắm lấy tay Hạ Ly đưa cô vào nhà.

"Chị, em bị mẹ mắng suốt cả dọc đường tai cũng sấp ù đến nơi rồi."
Hạ Ly hiếm khi mỉm cười vui vẻ để cậu nắm tay vào nhà, phía sau cô không ngoài dự đoán liền vang lên tiếng gào của Hạ Mẫn Uyên.

"Còn dám cáo trạng với chị con sao, có cần để mẹ nói cho A Ly lý do con đánh người ta chảy máu mũi chỉ vì một bé gái khác hay không?"
" Mẹ..."

Lương Thần Chi vừa tức vừa xấu hổ đến hai tai đỏ bừng lên trừng mắt với mẹ Hạ.

"Chị đừng nghe mẹ nói bừa, để em đi rửa quýt cho chị khi nảy em mới lựa được một ít đấy."
Nói rồi liền chạy vọt vào bếp.

"Ôi chao có người xấu hổ rồi kìa."
Hạ Ly bật cười cũng hùa theo vờ hỏi mẹ Hạ.

"Em ấy có người thích thật à mẹ?"
Hạ Mẫn Uyên chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng gào của Lương Thần Chi truyền ra từ phòng bếp.

"Chị...!Ngay cả chị cũng muốn trêu ghẹo em."
"Haha."
Mẹ Hạ và Hạ Ly đồng thanh bật cười.

"Được rồi không trêu con nữa, mau ra chơi với chị mẹ đi nấu bữa tối cho hai đứa ăn, hôm nay có đầu heo hầm bí xanh đấy nhé."
"Để con giúp mẹ một tay."
"Thôi con ngồi đó đi sẵn tiện khuyên thằng nhóc kia ít gây chuyện giúp mẹ là tốt rồi."
Lương Thần Chi bưng đĩa quýt ra, khẽ trề môi với mẹ Hạ.

"Mẹ cứ bêu xấu con."
Mẹ Hạ lắc đầu gõ vào trán cậu một cái rồi đi vào bếp, Lương Thần Chi khẽ xoa trán vừa nhăn nhó vừa lột vỏ quýt cho chị.

"Chị, em lột quýt cho chị nè chị mau ăn thử xem có ngọt không."
Hạ Ly mỉm cười nhận lấy quýt cho một múi vào miệng.

"Ngọt, em cũng ăn thử đi."
Cô đưa một múi qua Lương Thần Chi liền há miệng ăn lấy, hai chị em vui vẻ cùng nhau ăn hết đĩa quýt rồi tiếp tục chén sang bàn đồ ăn thịnh soạn do mẹ Hạ nấu.

Lúc hai người rời đi cũng đã hơn 21 giờ, Lương Thần Chi vậy mà còn kì kèo không muốn về vẫn là mẹ Hạ doạ đánh nên cậu nhóc mới hậm hực không tình nguyện ra về.

_________
Bầu trời đêm đen kịt, có nơi ấm áp có nơi lạnh lẽo, có nơi đông đúc có nơi tịch mịch.


"Tôi đã làm gì sai, sao cô ta đối xử với tôi như thế? Tại sao tôi phải chịu cảnh khốn cùng này?"
Ở cuối con phố vắng nọ tối om, người đàn ông trung niên say khướt ôm chai rượu vừa nói vừa rơi nước mắt giọng nói kéo dài vì say mang theo tức giận và không cam lòng.

"Tôi phải giết chết đôi gian phu dâm phụ đó thật khốn nạn mà."
Bỗng ông ta gào lên, như thể một quả bóng bị đè ép đến cực hạn thoáng chốc nổ tung.

"Thế ông muốn giết thế nào?"
Một giọng nói nam giới có vẻ trẻ hơn vang lên, mang theo một tia dẫn dụ đầy cạm bẫy.

" Tôi...!tôi...!tôi giết họ..."
Người đàn ông trung niên vừa khóc vừa ấp úm thể như đang lưỡng lự thể như không biết phải làm sao.

"Đốt cháy đi như thế có thể gột rửa hết những nhơ nhuốc kinh tởm của họ, ông thấy sao?"
Vẫn là giọng nói đó nhưng lần này đã không còn dẫn dụ mà là chỉ đường, một con đường tội lỗi.

Quả nhiên người đàn ông trung niên nghe thế liền lập tức ngẩng phắt đầu lên, trong đôi mắt mơ màng vì men rượu bỗng chốc đã đỏ ngầu như máu.

"Đúng đốt cháy, thiêu sống bọn họ, thiêu chết đôi gian phu dâm phụ...!ha...!ahahaha..."
"Thiêu sống, thiêu sống, thiêu sống...!hahaha"
Tiếng cười điên cuồng của người đàn ông trung niên vang vọng khắp đêm tối, xen lẫn vào đó là một tiếng cười trầm thấp mà hưng phấn khác.

Một đêm tối không tên, một âm mưu tội ác sắp được hình thành.

Và ai sẽ là kẻ thật sự đi săn?.