Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma

Chương 26: 26: Ác Mộng Kí Ức Bị Vùi Lấp





Đêm khuya thanh vắng là thời gian mọi người chìm vào giấc ngủ, Trần Cảnh nhắm hai mắt ngủ say nhưng những gân xanh trên trán nổi rõ thể hiện anh đang gặp ác mộng.

Trong một căn nhà người phụ nữ xinh đẹp đang dí đầu thuốc lá vào cánh tay gày gò của thiếu niên, miệng lại không ngừng tuôn ra những lời mắng chửi.

"Mày trừng mắt nhìn tao không, thằng ranh."
Bà ta làm như thế dường như cảm thấy chưa đủ hả dạ liền đưa tay đánh lên nơi vừa dí đầu thuốc vào khi nảy.

"Sao mày không theo thằng cha mày đi, có khi giờ ông ta còn đang vui vẻ bên mẹ kế mày đấy."
Sau đó là liên tiếp từng câu mắng không ngưng, cậu thiếu niên vẫn cúi gằm mặt không giãy giụa cũng không kêu đau, chỉ là những ngón tay đang nắm chặt lấy nhau bấu víu đến đầu ngón tay rỉ máu.

Lạch cạch.

"Em lại hành hạ nó nữa à?"
Một giọng nói nam giới vang lên mang theo chút trêu đùa không hề có ý can ngăn, chỉ thấy người phụ nữ vội vàng đi đến thân mật ôm hôn người kia say đắm.

"Này...!con trai em còn ở đó kìa."
Gã ta vừa nói vừa dâm tà luồn tay vào áo ngủ của bà ta.

"Kệ xác nó, để ý chi thằng câm đó.

Em nhớ anh lắm đấy."
Nói rồi cả hai chẳng xem ai ra gì ôm hôn quấn quýt dần dần trong căn nhà bắt đầu vang lên từng đợt rên rỉ dâm đãng của người đàn bà kia.

Cậu thiếu niên vẫn ngồi yên trên sofa dường như tất cả mọi âm thanh đều không thể lọt vào tai cậu.

Bỗng cậu chậm rãi đứng lên đi về phòng của mình đóng cửa lại, trong góc khuất của tủ đồ cậu lấy ra một lọ thuốc.


Đây là cậu lén lấy của ba trước khi ông rời đi, vốn dĩ muốn dùng để bản thân dễ chìm vào giấc ngủ hơn, nhưng hiện tại cậu lại không muốn dùng cho bản thân nữa.

Cậu đem lọ thuốc đặt lên bàn, bên tai vẫn còn vang lên tiếng vui vẻ dâm loạn của hai người kia, cậu ngã người ra giường nhìn lên trần nhà trân trân rồi bỗng mỉm cười vui vẻ sau lại bật cười thành tiếng như kẻ mất trí.

Trần Cảnh bỗng choàng mở mắt, sau một lúc lâu khi anh xác định mình đang ở thời gian của 13 năm sau thì khẽ nhếch môi cười giễu.

Anh nghiêng người nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh, hai mắt cô nhắm nghiền hàng mi dày đậm khẽ run, một bàn tay để bên má tay còn lại nắm chặt lấy góc áo anh không buông.

Trần Cảnh vươn tay nhẹ xoa gương mặt cô, bóng tối nơi đáy mắt vẫn chiếm cứ anh không thuyên giảm.

Xác định Hạ Ly sẽ không thức giấc, anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra rồi rời giường.

Anh đi đến mở cửa thư phòng bước đến trên kệ trang trí, nơi trên cùng trưng bày một sợi dây chuyền, một đôi giày cao gót màu đỏ và một chiếc vòng tay ngọc bích ở cạnh nhau, trông những món đồ này không ăn nhập với phong cách của căn phòng là bao.

Trần Cảnh lấy chiếc vòng tay ngọc bích xuống ngắm nghía một hồi rồi tự mình bật cười thành tiếng.

Chiếc vòng này khi người đàn bà kia sắp chết vẫn còn nắm chặt trong tay, lưu luyến lắm đấy, ấy vậy mà bà ta lại đối xử với anh chẳng khác nào một con chó.

Khi anh ở căn hộ cũ ở ngoại ô, hôm ấy tình cờ tan ca sớm về nhà đi ngang căn hộ của Vương Chí Hùng, tiếng rên rỉ tiếng hoan dâm của đàn bà vang lên len lỏi qua khe cửa đóng hờ.

Anh nhận ra được giọng phụ nữ là vợ vủa Vương Chí Hùng còn giọng nam kia dĩ nhiên không phải là ông ta.

Khoảnh khắc đó anh dường như đã trở về kí ức đêm hoả hoạn 13 năm trước, một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tâm trí anh, anh muốn giết người đàn bà đó như cách mà anh đã giết chết mẹ ruột mình vậy.

Và từ đó anh bắt đầu lên kế hoạch dụ dỗ Vương Chí Hùng trở thành đồng minh với mình, ông ta cũng đồng cảnh ngộ với anh không phải sao?
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Trần Cảnh là đúng, khi Vương Chí Hùng dùng sở trường của mình động tay chân vào bình gas mới đổi ở nhà hàng Tây Ảnh, dĩ nhiên camera giám sát sẽ do anh xử lý.

Cuối cùng người đàn bà dâm loạn không giữ mình đã bị ngọn lửa sạch sẽ thiêu đốt cả thể xác lẫn linh hồn.


Trần Cảnh miết chặt chiếc vòng ngọc bích trong tay, ánh mắt như có gió lốc cuồn cuộn muốn hủy diệt tất cả.

Một đêm dài không thể ngủ.

Sáng hôm sau, Hạ Ly giật mình tỉnh dậy sờ soạng bên cạnh đã không còn ai, trên giường cũng là một mảnh lạnh lẽo chứng tỏ anh đã rời giường từ sớm.

Cô vén chăn ngồi dậy đi ra ngoài, vì hôm qua vận động có chút kịch liệt nên hai chân cô hiện tại có hơi run run.

"A Cảnh."
Cô đi về phía phòng tắm và phòng bếp gọi tên anh nhưng vẫn không có ai trả lời.

"A Cảnh anh ra ngoài rồi sao?"
Cô lẩm bẩm hơi nhíu mi, sáng sớm không tìm thấy anh cô có hơi buồn buồn cũng không biết anh mới sáng ra đã đi đâu.

Chợt đi ngang thư phòng, cô chần chừ rồi đưa tay gõ hai cái.

"A Cảnh, anh có ở trong không?"
Cô chưa từng vào thư phòng của anh, lúc anh làm việc đều rất chuyên tâm cô sẽ không đến quấy rầy, ngẫm nghĩ không biết anh có phải đang ở trong chăm chú làm việc hay không.

Cô vừa lùi bước định rời đi thì cánh cửa chỉ được khép hờ vì va chạm mà hé mở, Hạ Ly hơi nhướng mày nắm lấy tay nắm cửa đẩy cánh cửa ra bước vào trong.

"Em đang làm gì vậy?"
Thình lình giọng nói của anh vang lên phía sau cô, dường như còn mang theo chút gấp gáp nôn nóng.

Hạ Ly xoay người lại nhoẻn môi cười cũng không để ý đến thái độ khác thường trong giọng nói của anh.


"Anh đi đâu về vậy? Em tìm anh mà không thấy."
Biết anh về cô cũng quẳng luôn ý định vào thư phòng cất vài bước tiến về phía anh đưa tay huơ huơ.

Trần Cảnh nắm chặt đồ trong tay, nhìn cô hai mắt vô hồn đưa tay về phía anh thì cảm xúc xáo động khẩn trương ban nảy cũng dằng xuống, anh đưa tay nắm lấy tay cô kéo về phòng bếp.

Giọng nói khẽ nhẹ nhàng đi.

"Anh đi mua cháo với bánh quẩy cho em."
"Nào ăn sáng thôi, có phải em đói rồi không?"
Hạ Ly gật đầu ngoan ngoãn ăn bữa sáng anh mua một lời thừa thải cũng không nói, Trần Cảnh nhìn cô như thế cũng yên tâm rời đi đóng cửa thư phòng.

Reng reng reng...!
Di động trong túi Hạ Ly reo vang, cô buông muỗng xuống cầm lên rồi ấn nghe.

"A Ly, vài ngày tới mẹ có thời gian rảnh chúng ta đi mua sắm bù cho hôm bữa bị tên nhóc Thần Chi quấy rối đi."
Vừa nhấc máy giọng mẹ Hạ đã vang vọng qua loa nghe giọng điệu bà chắc đang rất vui vẻ.

"Mẹ...!con..."
Hạ Ly còn chưa nói hết thì eo đã bị xiết chặt hơi thở ấm áp của người đàn ông phả lên cổ cô.

"Ly Ly, ai thế?"
Trần Cảnh bất ngờ ôm Hạ Ly từ phía sau vùi đầu vào vai cô khiến Hạ Ly thoáng chốc cứng đờ cả người.

Mà mẹ Hạ ở đầu dây bên kia.

"A Ly, là ai thế, mẹ nghe ra giọng đàn ông, con đang ở cùng ai?"
Mới sáng sớm con gái đã ở bên cạnh một người đàn ông hỏi làm sao mẹ Hạ yên tâm cho được.

Hạ Ly cắn môi đẩy đẩy gương mặt ai đó ra, cô lí nhí giải thích với mẹ.

"Là...!bạn trai con ạ."

Mẹ Hạ nghe thế còn kinh ngạc hơn.

"Bạn trai! Con có bạn trai khi nào?"
Bà hỏi xong cũng không đợi cô trả lời liền hỏi dồn.

"Thế hai đứa qua lại bao lâu, cậu ta bao nhiêu tuổi, người ở đâu, làm nghề gì, cha mẹ còn đầy đủ không, cậu ta..."
"Mẹ..."
Hạ Ly kịp thời lên tiếng ngăn lại mẹ Hạ đang nghiêm hình bức cung.

"Con lớn rồi có bạn trai là điều sớm muộn, mẹ đừng quá lo lắng mà."
Cô biết bà là sợ cô mù loà sẽ bị người ta lừa gạt, nhưng cũng thấy đấy cô mù loà có gì tốt đẹp đâu mà sợ Trần Cảnh lừa cô chứ.

Hạ Mẫn Uyên biết bản thân có hơi gấp gáp, bà nén lại lo lắng và tò mò, nói:
"Thế này đi, gần giáng sinh rồi đến hôm ấy con bảo cậu ta về cho mẹ gặp mặt một lần."
Một câu này của mẹ Hạ là câu lệnh không hề có ý thương lượng ý kiến với cô, Hạ Ly hơi cắn môi không biết đáp lời ra sao thì bên tai đã nghe được giọng Trần Cảnh thì thầm.

"Đồng ý với mẹ đi em."
Nói rồi anh còn trêu chọc cắn tai cô một cái khiến Hạ Ly đỏ bừng mặt, đáp ứng mẹ Hạ cúp máy xong cô mới lách ra khỏi tay anh.

"Ăn sáng thôi, anh đừng động tay động chân."
"Anh động tay động chân khi nào đâu?"
" Rõ ràng khi nảy..."
Còn chưa kịp nói thì môi đã bị anh ngậm lấy cắn một cái.

Trần Cảnh hài lòng đưa tay vuốt ve cánh môi căng mọng của cô, rất ra dáng lưu manh hôn thêm một cái nữa.

"Thế này mới là động tay động chân chứ."
Hạ Ly chớp mắt hai má đỏ lựng đáng yêu, khẽ liếm cánh môi mắng anh một tiếng.

"Lưu manh."
Khiến cho Trần Cảnh bật cười thành tiếng..