Đánh Cắp Nhân Duyên

Chương 37: 37: Chúng Ta Bắt Đầu Lại Được Không





- Lục tổng giám đốc đang muốn “kim ốc tàng kiều” hay sao?
Đường Tố Nhiên vừa hỏi, vừa cười cay đắng.

Những gánh nặng trong lòng cô đã phần nào vợi bớt.

Có lẽ là vì đã quá lâu rồi, nửa thập kỉ, nên tình cảm từng sâu đậm cũng trở nên nhạt nhẽo.
Hoặc cũng có thể là vì một lí do khác.

Cô nắm chặt cổ áo mình, cách lớp áo, trong lòng bàn tay là chất ngọc lành lạnh vô tình,
- Tôi muốn đến một nơi, anh đưa tôi đi được không? – Cô nhìn Lục Nghiêm mà nói.
- Em muốn đi đâu, giờ đã tối rồi.
Thành phố đã lên đèn, Đường Tố Nhiên nhìn lên những ngồi sao sáng trên trời cao:
- Mừng sinh nhật, một người...!Người quan trọng với tôi.
___
Quận Thượng Thành có một khu nghĩa địa lớn, nằm ở ngoại thành.

Muốn đến đó phải đi qua một cây cầu bắc qua con sông nhỏ.

Con sông Tiềm như một dải ngân hà, ngăn cách thế giới của người còn sống và người đã chết.
Lục Nghiêm nhìn cảnh sắc bên ngoài xe, càng lúc càng xa trung tâm thành phố, đường xá càng vắng vẻ.

Anh quay sang hỏi Đường Tố Nhiên:
- Em có chắc người thân chuẩn bị sinh nhật của em ở chỗ này không?

- Không phải.

– Cô mở điện thoại lên.

– Còn mười lăm phút nữa mới đến, tôi lái cho anh.
Hai người đổi vị trí ngồi cho nhau.

Mắt của Đường Tố Nhiên hơi kém, phải đeo kính lên mới lái được xe.

Cô rẽ lái vào một con đường nhỏ toàn sỏi, bánh xe ma sát với mặt đường, tạo thành những tiếng động lớn giữa không gian sâu hun hút.
- Sắp ra khỏi thành phố rồi.

– Lục Nghiêm nhắc nhở khi Đường Tố Nhiên lại định vẹo một con đường nhỏ.
Cô không đáp gì cả, chỉ “ừ” một tiếng rồi dừng xe:
- Đến rồi.
Lục Nghiêm cũng xuống xe, khi ánh mắt chạm phải tấm biển “Nghĩa trang An Lạc”, trong lòng anh run lên.

Bao nhiều từ ngữ cứ ấp úng trong miệng không nói ra được, anh hít sâu một hơi, rồi quay sang nhìn Đường Tố Nhiên.
Cô hiểu ý anh, chậm rãi lấy một hộp quà màu xanh từ trong xa ra, một chiếc bánh kem, cộng với một bó hoa cúc vàng ươm.

Trời hơi tối, ánh trăng hắt xuống người cô, in hình chiếc bóng cô quạnh và vụn vỡ xuống nền sỏi.
- Đi thôi, tôi muốn yên lặng một chút.

Hôm nay là ngày giỗ của con trai tôi.
Không khí giữa hai người càng thêm nặng nề.

Nơi này hoang vắng, nhưng lại được chăm dọn hàng ngày, hoa tươi lúc nào cũng ngát hương.

Người coi sóc nơi này tiếp đón hai người với nụ cười lặng lẽ.

Anh ta nói với Đường Tố Nhiên:
- Tôi hình như chưa thấy cô đến đây bao giờ thì phải.
Cô mỉm cười:
- Sáu năm trước từng đến một lần, lúc đó anh chưa ở đây.
Hai người đi theo con đường mòn vào trung tâm nghĩa trang.

Như Lục Nghiêm biết, người dân quận Thượng Thành khi mất đi sẽ chôn ngoại thành.

Không phải người Thượng Thành, dân lang bạt hoặc không làm được thủ tục sẽ an tang tại nghĩa trang An Lạc.
Năm ấy Đường Tố Nhiên mang thai được ân xá, nhưng cô cũng không làm được thủ tục cho con mình.
Cô là người thích yên tĩnh, mà mộ của Đường Minh Triết cũng nằm ở một nơi rất yên tĩnh.
- Mẹ đến rồi.


Mẹ đến đón sinh nhật với con.

Đáng ra muốn để đến ngày đến tháng, nhưng mẹ biết trẻ con thường muốn tổ chức sinh nhật sớm, còn muốn mang bánh kem cho bạn ăn nữa.
Đường Tố Nhiên đứng trước một ngôi mộ nằm khiêm nhường, rồi đặt bó hoa cúc xuống.

Lục Nghiêm run tay đỡ hộp quà giúp cô.

Trong này chỉ có vài món đồ chơi nhỏ đã cũ.

Có vẻ như là quà của mọi người tặng, được cô tích góp từ từ, giờ mới mang ra.
Tim Lục Nghiêm nhói lên, như bị ngàn dao cứa vào.
Bao năm qua cô đã sống như thế nào?
Anh sống trong cảm giác bị phản bội và nỗi giày vò khi mất đi em gái.

Còn cô, liệu có được yên giấc hay không?
Dưới ánh trăng, Lục Nghiêm thấy bóng hình của Đường Tố Nhiên như bé nhỏ và yếu đuối hơn rất nhiều.
Cô chầm chầm phủi sương trên lớp cỏ, ngồi xuống châm nến lên:
- Sáu năm trước tôi sinh Tiểu Triết.

Thằng bé tên Đường Minh Triết.

Mới lúc đầu nó còn rất ngoan, khóc oe oe mấy tiếng trong lòng tôi rồi lại cười.

Thằng bé còn nhỏ, nhưng đôi mắt sáng ấy như chứa cả vũ trụ vậy.
Sáu ngọn nến cháy trên chiếc bánh kem, lung linh mà huyền ảo, hắt lên mặt hai người.
Lục Nghiêm thấy tim mình hình như hơi ngứa, anh hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó y tá đưa nó đi thay tã.


Khi trở lại, họ nói Tiểu Triết của tôi đã qua đời rồi.

Thằng bé bị hen suyễn bẩm sinh, không may… Lúc đó tôi khó sinh, mất máu ngất đi.

Sau này y tá mới bảo với tôi rằng Ngọc Mai đã đến giúp đỡ an táng thằng bé.

Tôi đi chân trần, xuyên qua con đường đá kia, khi đến đây thì nó đã ngủ, rất yên tĩnh.
Gió lay những ngọn cỏ gãi vào lòng bàn tay Đường Tố Nhiên, giống như an ủi, cũng giống như cảm thương.

Cô vùi mặt vào trong lòng mình, không rõ cười hay khóc:
- Sau đó nữa tôi nghĩ, những đứa trẻ mới ra đời thường không có đôi mắt sáng như thế.

Có lẽ Tiểu Triết đã ngắm được hết thảy vẻ đẹp của thế gian này rồi, nên thằng bé rời đi, cũng không mang theo quá nhiều sự tiếc nuối…
Những chữ cuối cùng của cô nhỏ tí, như thủy tinh tan thành mảnh vụn, rồi rắc vào lòng đại dương sâu thẳm.

Đau thương chìm xuống tận đáy, không gợn lên bất cứ gợn song nào.
- Tố Nhiên.

– Thanh âm của Lục Nghiêm khàn khàn.

– Anh không biết em chịu nhiều khổ cực như vậy.

Giờ em trở về rồi, anh ở đây, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?1.