Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 57




Ngoại truyện : Khi bạn yêu khái niệm của tình yêu…

Để tôi kể chuyện quá khứ của tôi cho bạn nghe.

Tôi là Uyển Bích, nếu như, nhất định phải kèm theo một cái họ ở đằng trước, thì xin gọi tôi là Ân Uyển Bích. Tuy nhiên, tôi rất ghét dòng họ “ Ân ” bẩn thỉu này, nếu như có thể, tôi thật sự nghĩ mình sẽ hút sạch tất cả máu huyết trên người có liên quan tới nhà họ Ân. Không cần hỏi vì sao tôi lại như thế, có lẽ bạn cho rằng tôi thật sự là điên rồ? Phải, hiện giờ, tôi không phải là không thừa nhận mình thật sự là điên rồi. Chỉ là khi nhìn hai đứa con nhỏ đau thương thút thít khóc bên cạnh mà tôi vô cùng căm ghét bản thân mình.

Tôi sắp phải lìa khỏi trần đời, bệnh không có thuốc chữa, mà giờ phút này, người đàn ông trên danh nghĩa là chồng của tôi, không, phải nói là người đàn ông trên danh nghĩa là chồng thứ hai của tôi, có lẽ là đang ở trong sòng bài, thử vận may của mình, tìm cách trở mình. Sau khi mang trong mình một khoảng nợ, bị người ta rượt tới tận nhà, làm cho cái nhà đã bị chia năm xẻ bảy càng thêm tan tành, càng thêm quá quắt.

Nhưng tôi cũng không hối hận đi theo một người như vậy. Thật đó! Bởi vì dù sao hắn ta cũng đã từng cho tôi hưởng thụ mấy năm cuộc sống bình thường. Hôm nay, điều duy nhất tôi cảm thấy hối hận là, vì sao tôi ngu đến mức nghĩ rằng vì tình yêu mà đòi sinh ra hai đứa bé này? Thế gian này sẽ mang lại bao nhiêu gian khổ cho hai đứa nhỏ, mà người mẹ không xứng đáng này lại cuối cùng đành phải buông tay, bỏ lại các con, tự mình đi tìm một giải thoát.

Khi mắt không khống chế được mà khép lại, khi hai tay không còn sức mà buông xuôi, tôi biết rõ mình sẽ chết, nhưng vẫn không thấy được trắng đen thay đổi bất thường. Đầu óc chỉ toàn hình bóng của hai mươi mấy năm qua, đời người bị tàn phá như cây liễu trong gió.

Trước năm mười tám tuổi, tôi là Ân Uyển Bích, là một thiên kim tiểu thư rất nổi tiếng trong giới thượng lưu ở Hongkong. Thật ra tôi nổi tiếng không phải là do bản thân mình, mà chỉ vì tôi có một người cha có thế lực vô cùng hùng hậu, còn có một người anh cả ưu tú được nhiều thiên kim tiểu thư theo đuổi, lớn hơn tôi một tuổi, Ân Thư.

Tôi vẫn luôn cho là anh cả rất yêu thương tôi, cũng như cho rằng thế lực của gia đình tuy rằng rất lớn, nhưng cũng không khác hơn nhiều so với những gia đình khác. Đã quên nói, anh cả tuy là anh trai của tôi, nhưng là cùng cha khác mẹ. Mẹ của tôi là vợ chính, cũng là người cha yêu thương nhất, nhưng đã bị bệnh qua đời khi tôi còn rất bé. Mà mẹ của anh cả, chính là một gái nhảy ở vũ trường, anh trai chính là kết quả của một lần cha bị uống say mà làm bậy.

Năm đó, có nghe chú Tư từng nói đến chuyện này. Mẹ của anh trai vì không muốn anh theo bà chịu khổ mà quỳ ba ngày ba đêm ở trước cửa để anh trai có thể vào được nhà họ Ân, nhưng cha tôi cũng không vì vậy mà động lòng. Cuối cùng vẫn là lúc đó tôi còn nhỏ, thấy bộ dạng đáng yêu của anh trai, có ý giữ anh ấy lại chơi với tôi, cho nên cha mới đồng ý cho anh ở lại.

Trước năm hai mươi mốt tuổi, tôi vẫn cho là anh trai cũng giống như cha, thật lòng yêu thương tôi. Anh luôn cưng chiều tôi, làm mọi việc cho tôi. Nếu có ngày kiếm được đồ ăn ngon hay đồ chơi tốt, anh đều đưa cho tôi trước. Cho nên, trước năm mười tám tuổi, tôi vẫn giống như là một cô công chúa, mà tất cả chân tướng, tất cả tàn nhẫn mưa máu đầm đìa đều bắt đầu từ năm mười tám tuổi. Đơn giản là vì năm đó, lần đầu tiên tôi yêu thích một người đàn ông, tên người đàn ông đó là ‘Trần Diên Chi’.

Lúc đó, Trần Diên Chi còn chưa phải là Lão đại gì hết. Hắn ta chỉ là người cầm đầu mới vừa có chút tiếng tăm của một trong những bang phái hắc đạo lớn nhất của Hongkong mà thôi. Tôi gặp anh ta trong một buổi tối đi coi phim với anh trai. Vừa ra khỏi rạp chiếu phim, không cẩn thận đụng phải một người thanh niên vóc dáng cao gầy thon thả, mặt mũi vô cùng tuấn tú. Hình như là anh ta đang bị thương nặng, tay đè ở trước ngực, còn có máu đang thấm ra ngoài một chút. Hình như là bị tôi đụng phải vết thương, anh ta đau đớn khổ sở, ôm người cúi gập lại.

Tôi nói xin lỗi, sau đó ngỏ ý muốn đưa anh ta đi băng bó vết thương. Ai ngờ anh ta lại lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh như băng tuyết, trừng mắt nhìn tôi nói :

“ Không cần! Xin cô cất lại sự đồng tình nực cười đó đi. ”

Rồi sau mặc dù đã bị thương nặng giống như vậy, anh ta liền đứng thẳng lên, sống lưng ưỡn thẳng bỏ đi.

Ước chừng như đã trải cuộc sống công chúa quá lâu, mọi người đều nghe lời tôi, mà đột nhiên trên thế gian này lại xuất hiện một người ngoại lệ, khinh miệt tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng thú vị. Nhìn người đi lại tới đi lui trước rạp chiếu phim, tôi nhướng mày cười nhẹ nhàng nói với anh trai :

“ Em muốn người đàn ông vừa rồi. ”

Vừa dứt lời, tôi xoay người bước đi, chỉ vì tôi biết được, chỉ cần tôi muốn, cho dù có bao nhiêu khó khăn, anh trai cũng sẽ mang anh ta đến cho tôi. Nhưng mà lúc ấy tôi lại không nhìn thấy ánh mắt của anh trai, thậm chí nhiều năm về sau, tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc đó tôi quay đầu lại nhìn anh trai, tôi có thể nhìn thấy cặp mắt lâu nay dịu dàng, lại tràn đầy oán hận hay không? Thật sự tôi không dám nghĩ đến.

Sang ngày hôm sau, người thanh niên kia bị anh trai trói gô lại, dẫn tới trước mặt của tôi. Tôi nhìn hắn, nở một nụ cười thân thiện. Ai ngờ hắn lại hết sức khinh thường, quay đầu đi. Ngược lại vì vậy, tôi lại càng nảy sinh hứng thú đối với hắn. Tôi lừa hắn, nói là chỉ cần hắn ở lại chỗ của tôi, dạy tôi vài chiêu phòng thân, học xong thì tôi sẽ để hắn đi. Thật ra, suy nghĩ của tôi chính là, tôi không tin sau khi hai người tiếp xúc vài ngày, hắn không thể không yêu thích tôi.

Tất cả mọi người đều yêu thích tôi, chỉ có hắn là không thích. Ngược lại, tôi muốn biết thật ra hắn có chỗ nào đặc biệt. Nhưng mà sự thật chứng minh tôi đúng là ngu ngốc. Mấy ngày chung đụng, chẳng những không thể khiến hắn nảy sinh tình cảm với tôi, mà ngược lại còn khiến mình rơi sâu vào vực thẩm.

Tôi yêu con người hắn mạnh mẽ ngoan độc, trèo lên từ từng lớp thấp hèn, cũng yêu hắn lúc mặt mày cau có nói với tôi “ Tôi thật không thích cô ”. Tôi nghĩ mình đã bị trúng độc. Định sẳn thời gian và địa điểm, tôi chọn một đêm rồi hạ độc hắn, đem gạo thổi thành cơm.

Giống như một ván bài, chứng minh thật sự là tôi đã thắng, năm tôi vừa tròn mười tám tuổi, tôi được gả cho một người đàn ông đầu tiên mà mình yêu thích. Cái giá đắc đỏ mà tôi phải trả chính là cái bạt tai nặng nề mà người cha chưa từng ra tay với tôi tặng cho, còn có cặp mắt rõ ràng chán ghét của người được gọi là chồng kia. Nhưng lúc đó tôi không hề để ý. Tôi chỉ nghĩ rằng, từ nay về sau, tôi đối xử thật tốt với hắn là đủ rồi, có ngày rồi hắn cũng có thể cảm nhận được. Tôi tin rằng, con người ai cũng có tình cảm. Vậy mà khi đó tôi lại không biết, tuy hắn có tình cảm, nhưng tất cả tình cảm của hắn lại dành cho một người khác. Cho nên còn lại cho tôi, chỉ là sự chán ghết vô bờ vô bến.

Từ sau lần đó, hắn không hề đụng vào tôi. Kết hôn được ba tháng, tôi phát hiện mình mang thai, tâm tình dĩ nhiên là xúc động vô cùng. Nhưng mà sau khi hắn biết tin, trên mặt không có một chút vui mừng. Vì thế tôi tự an ủi mình, có lẽ là hắn không thích em bé. Nhưng không sao đâu, tôi thích là được rồi. Em bé đó, cốt nhục của hai chúng tôi sẽ khiến chúng tôi xích lại gần nhau.

Từ khi kết hôn cho tới khi em bé sinh ra đời, trừ khi thỉnh thoảng hắn sang đây nhìn một cái, ngoài ra thì im hơi bặt tiếng. Tôi biết càng ngày càng hắn càng bận rộn, tương ứng với thân phận và địa vị đang ngày một lên mây của hắn. Trong lòng tôi hiểu rõ đây là vì nhà họ Ân đã ra tay giúp đỡ cho hắn, bởi vì hắn cưới được con gái trưởng duy nhất của nhà họ Ân. Có một lần về lại nhà mẹ đẻ, cha vuốt ve khuôn mặt gầy gò của tôi nói :

“Con gái, nếu chịu không nổi thì tại sao ban đầu lại cố chấp làm gì? ”

Tôi có thể làm được gì đây? Khi nhìn thấy cặp mắt như nhìn thấu mọi chuyện của cha, tôi chỉ có thể nghĩ tới, cố gắng làm ra vẻ hạnh phúc mà thôi. Từ đó về sau, tôi thật không dám để lộ ra sự đau khổ nào, chỉ vì tôi sợ cha sẽ có ý giết người. Tóm lại người đàn ông không tốt, không phải là do mình tự chọn hay sao? Huống chi biết đâu một ngày nào đó hắn sẽ hồi tâm chuyển ý?

Ôm trong lòng cái loại tâm tình như thế, tôi chờ hết hai năm, Trăn Mạc cũng đã ba tuổi rồi. Có nhiều lúc tôi phát điên lên nghĩ rằng, không lẽ Trần Diên Chi có đàn bà khác ở bên ngoài hay sao? Cho nên hắn mới không thèm nhìn tôi một cái nào. Nhưng bất kể tôi tìm người điều tra cẩn thẩn như thế nào, kết quả đều như nhau, đó là phương diện sinh hoạt riêng tư của Trần Diên Chi sạch như tờ giấy trắng. Vì vậy, tôi cũng từ bỏ việc truy đuổi giám sát, chỉ là trong lòng vẫn canh cánh không yên như cũ. Cho đến cái đêm sinh nhật của Trăn Mạc thì toàn bộ sự việc đều lòi ra.

Hắn ta đi tới khuya mới trở về, căn bản là quên cả ngày sinh nhật của con mình. Tôi tức giận không lựa lời nói, lớn tiếng kêu gào muốn dẫn Trăn Mạc về nhà cha đẻ. Chuyện này khiến cha tôi tức giận, chỉnh đốn hắn ta lại, để cho hắn ta một lần nữa, mất trắng hai tay, rơi xuống tận cùng xã hội. Có lẽ hắn bị chọt trúng chỗ đau mà thẹn quá hóa giận. Một đêm kia, hắn ta không cần biết có đứa con ở bên cạnh, lại phát tiết cưỡng hiếp tôi.

Kêu gào, cấu xé, tất cả phản kháng đều vô dụng, trên đầu truyền đến giọng nói lạnh thấu xương của hắn ta :

“ Con đàn bà xấu xa! Mày không phải là giận tao không coi trọng mày sao? Bây giờ tao sẽ cho mày được toại nguyện, để mày coi làm sao tao chơi chết mày. ”

Nghe những lời nói như vậy, tôi quên mất giẫy dụa hay đánh trả, bên tai tôi vang lên câu nói kia của cha “ Khăng khăng đòi gả cho một người đàn ông có thân phận thấp hơn mình, đợi mai này hắn thành đạt vì con, hắn sẽ đem con vùi vào trong bùn đất. ”

Giây phút đó, tôi thật hận bản thân mình, vì sao lại ra nông nổi này? Sau cái đêm đó, tôi bị hắn giam lỏng, sợ rằng tôi sẽ đi tố cáo với cha, sợ tôi phá hư thành tích hiện giờ của hắn. Sau hôm đó, mặc dù là bị giam lỏng, nhưng cách đối xử của hắn với tôi có vẻ tốt hơn một chút. Đáng tiếc ngay lúc đó, tôi lại không điều tra cho rõ ràng, còn cho rằng dần dần hắn đã có cảm tình đối với tôi. Tôi nghĩ là kiên nhẫn một chút, hạnh phúc tôi mong chờ sẽ đến thôi.

Sau đó, mỗi đêm hắn đều về sớm, thỉnh thoảng còn mang về cho tôi một chút điểm tâm mà trước kia anh trai thường hay mua cho tôi. Hay là một vài đồ chơi nhỏ nào đó, lúc tôi nhận được sẽ cười, cười vui vẻ, cười cảm kích. Chỉ là bất kể hắn dịu dàng như thế nào đối với tôi, hắn vẫn không đụng tới tôi.

Hai tháng sau, tôi lại phát hiện mình mang thai. Lúc đó, có thể nói mặt mày hắn ôn nhu như nước chảy, chỉ nghe hắn nói:

"Nếu cô yêu thích trẻ con như vậy, vậy thì sinh nó ra đi."

Giây phút đó, đối mặt với hắn như vậy, tôi bỗng nhiên muốn òa khóc, lẽ nào hắn đã dần dần để ý đến tôi? Điều tôi quan tâm, mưu cầu, chính là lòng dạ của hắn mà thôi. Như vậy, thân thể trống rỗng lại có thể xem như là cái gì đây? Trong lòng, tôi tự nói với mình, hắn không đụng tới tôi, có thể chỉ vì không thích làm những chuyện đó. Nếu như hắn không thích, vậy thì không làm cũng được.

Sau khi Trăn Sinh chào đời được ba tháng, có thể dùng chữ “dịu dàng ” để hình dung quan hệ của chúng tôi, chỉ là chúng tôi vẫn chia phòng ngủ như trước. Cho đến một buổi tối, Trăn Sinh khóc rất nhiều, bất kể tôi dỗ dành thế nào, nó cũng không nín khóc. Nghĩ tới lúc sáng hắn vui đùa cười ha hả với con trai, thằng bé lại rất gần gũi với hắn, cho nên tôi quyết định mang con sang cho hắn xem. Đi tới phòng ngủ của hắn ta, không có ai, suy nghĩ một hồi, tôi quyết định đi vào phòng sách. Mặc dù phòng sách lâu nay vẫn là chỗ cấm, nhưng tôi nghĩ vì con trai, hắn ta sẽ không trách tôi.

Cửa phòng chỉ khép hờ, tôi vào nhìn thì không thấy ai, nhưng lại phát hiện đằng sau những giá sách có một phòng tối rất lớn. Thỉnh thoảng, một loạt âm thanh rất kỳ lạ truyền ra từ bên trong, nữa khổ sở, nữa vui sướng. Trong lòng hiếu kỳ, tôi đẩy giá sách ra đi vào phòng tối, thì thấy một màn bẩn thỉu nhất mà suốt đời này tôi sẽ không quên được.

Cái người trên danh nghĩa là chồng của tôi, là cha của hai đứa con của tôi, tôi còn tưởng hắn ta là một người đàn ông không thích chuyện ân ái, giờ phút nà, đang đè một người đàn ông khác ở trên bàn, ra sức tấn công, chạy nước rút. Người đàn ông ở dưới thì rên rỉ từng tràng đứt đoạn. Khi cặp mắt xinh đẹp, tràn đầy vẻ nuông chiều hằng ngày chiếu thẳng về phía tôi, tôi có cảm giác như tất cả máu trong người đều chảy xuống, toàn thân mang cái cảm giác như sắp bị điên mất.

Giờ phút này, hai người ở trước mặt tôi vô cùng ân ái, một người là chồng của tôi, mà người còn lại, chính là anh trai đã nuông chiều tôi từ nhỏ tới lớn, Ân Thư. Có lẽ là tôi đụng cái gì trên mặt đất phát ra tiếng động khiến bọn họ giật mình. Rốt cuộc động tác của người đàn ông ở trên dừng lại, từng bước một bước lại gần tôi, xiết chặt cổ của tôi, gằn giọng từng tiếng nói :

“ Tiện nhân, nếu cô có gan nói chuyện này ra ngoài, đừng trách là tôi sẽ giết chết cô, còn có con trai của cô nữa. ”

Con của cô? Vậy mà hắn ta dám lấy an toàn của đứa bé mà uy hiếp tôi? Giây phút đó, tôi thật muốn khóc, kêu gào chất vấn, không phải cũng là con của ông sao? Vậy mà nhìn thấy bộ mặt khoái trá, hai chân bắt chéo nằm trên bàn của anh trai tôi, những lời tôi muốn nói lại bị nghẹn ngang cổ.

Vẻ mặt như vậy, nữa giống như hận tôi, nữa giống như yêu thương, chiều chuộng của những năm trước kia đều là giấc mộng, đều là tôi tự mình ảo giác.

Từ đó về sau, tôi lại bị giam lỏng một lần nữa. Chẳng qua họ không biết phải làm cái gì với tôi nữa. Thật ra thì họ không cần phải phòng bị tôi như vậy. Con gái đã gả ra ngoài thì như chén nước bị đổ đi. Cho dù biết tôi bị uất ức, dựa theo thái độ làm người của cha, dựa vào trước mắt nhà họ Ân đang nóng lòng bồi dưỡng người cho hắc đạo, ông cũng sẽ không vì tôi mà làm chuyện gì.

Bị giảm lỏng chính xác một năm, mỗi ngày đều có thể ở chung với hai đứa con trai, cuối cùng tôi cũng phát điên lên vì nghĩ không ra tại sao anh trai lại hận tôi đến như vậy? Cho đến một hôm, hình như có chuyện gì xảy ra với Trần Diên Chi, anh trai uống rượu say, mượn rượu nói rõ sự tình, tôi mới hiểu được nguyên nhân sự việc là như thế nào.

Anh trai và Trần Diên Chi đã sớm quen biết từ trước, cũng đã từng ở chung với nhau, không kể là họ gặp nhau như thế nào, không nói là làm thế nào hiểu thấu đối phương, chỉ biết là yêu nhau rất nhiều, nhưng lại không thể công khai. Lúc sắp rời đi, anh trai có nói một câu :

“ Ân Uyển Bích, tôi ở nhà họ Ân làm người hầu cho em còn chưa đủ, thậm chí người đàn ông duy nhất của tôi cũng bị em chiếm đoạt, em nghĩ làm sao tôi lại không hận em? ”

Người hầu… thì ra tình nghĩa anh em mười tám năm, trong mắt anh, cũng chỉ coi mình là người hầu của tôi… Mà tôi chính là người thứ ba, ngăn chặn tình tình yêu đã sớm hình thành của bọn họ.

Cứ như vậy, bốn năm vô tri vô giác trôi đi, Trăn Mạc cũng đã bảy tuổi rồi, mà Trăn Sinh cũng vừa lên bốn. Trần Diên Chi mượn cớ thân thể tôi không được tốt, nhốt tôi lại trong nhà họ Trần, mà chính hắn ta cũng ít khi trở về. Thật ra như vậy cũng tốt rồi, hắn ta chán ghét tôi… mà tôi cũng không muốn gặp mặt hắn ta nữa.

Trong nhà chỉ có một dì nấu cơm và một vài người giúp việc, còn có vài người bảo vệ canh chừng, phòng ngừa tôi chạy trốn. Một ngày kia, bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông đẹp trai khoảng hai mươi lăm tuổi, khi cười còn lộ ra má lún đồng tiền. Anh ta tự xưng là thầy giáo của Trăn Mạc, do anh trai mời đến. Anh trai… còn nhớ là mình có một người em gái sao? Tôi còn tưởng là mình đã bị bỏ quên rồi đấy.

Người đàn ông tên là Nhan Lãng, con người sáng sủa, lúc cười thì ấm áp như ánh mặt trời, ấm áp đến nổi hấp dẫn tôi ngay từ đâu vì lâu nay tôi chỉ sống chung với những người hắc ám. Nhìn ra Trăn Mạc rất thích anh ta, cho nên tôi cũng thường nghe anh ta giảng bài. Có một ngày, bởi vì nghịch ngợm mà Trăn Mạc bị anh ta búng mũi một cái, tôi không tự chủ mà bật cười, rồi nghe anh ta nói :

“ Cô chủ, cô cười lên rất đẹp, về sau nhất định phải cười nhiều hơn một chút. ”

Đẹp sao? Hình như đã lâu không có người khen tôi đẹp rồi thì phải? Kể từ khi tôi mười tám tuổi đã không còn nghe người ta khen nữa.

Không nhịn được, mặt tôi đỏ bừng lên. Tối đến, nửa đêm, trong lúc tôi đang ngủ trong phòng ngủ, có người mở cửa ra, anh ta nhào lên người của tôi, nhưng chỉ đẩy đẩy tôi vài cái. Tôi lại không cự tuyệt, trong đầu nghĩ ngợi, những năm qua thật quá cô đơn, cho nên dục vọng kêu gào cần sự thỏa mãn.

Cái giây phút thân thể được lấp đầy, toàn thân tôi khống chế không được mà co rút.

Co rút! Cái loại cảm giác bị lấp đầy xông lên đầu, thì ra tôi thật sự thích cái cảm giác này. Có một đêm, nghe âm thanh thân cơ thể chạm nhau, tôi bật cười. Các người có tình yêu của các người, như vậy tôi cũng có thể tìm được người mới. Có một chút mưa gió mới làm dịu được cuộc sống.

Cho tới bây giờ, tôi vẫn không ngờ Nhan Lãng muốn đưa tôi đi. Tôi vốn tưởng rằng đây chính là cơ thể trống rỗng cần lấp đầy mà thôi. Nhưng giây phút anh ta nói ra chuyện này, trái tim vốn tưởng rằng đã chết lâu ngày bỗng nhiên bừng tỉnh. Thì ra đối với tình yêu, tôi vẫn còn khát vọng.

Nhìn ánh mắt tràn đầy kiên định của người đàn ông này, tôi gật nhẹ đầu một cái.

Những năm sau này ở Đại Lục, cuối cùng tôi cũng biết kiềm chế mình không được suy nghĩ nhiều, tất cả những chuyện này đều là an bài của anh trai mà thôi, nếu không thì làm sao đêm đó, chúng tôi có thể thuận lợi mang theo hai đứa bé bỏ trốn thành công? Nếu không thì làm sao người đàn ông này có tiền nuôi nấng chúng tôi trong mấy năm đầu, mặc dù anh ta không hề ra ngoài làm việc?

Đến Đại Lục được ba năm, có một lần tình cờ đọc được tin tức trên tạp chí, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ân thị ở Hongkong, Ân Thư, đã qua đời trong một tai nạn xe cộ. Một khắc đó, trước mắt tôi hiện lên hình ảnh của một thiếu niên, nhìn tôi dặn dò: “Nhất định về sau, em phải gả cho một người thật lòng thương em”.

Trăm hoa rơi rụng, không ngờ anh trai anh lại đi trước tôi một bước.

Chỉ là vô số lần nhìn lại, thậm chí giây phút trước khi nhắm mắt lìa đời, tôi vẫn không nhớ tới Trần Diên Chi, gương mặt của người đàn ông kia trong trí nhớ của tôi đã sớm lu mờ. Cuối cùng, tôi không thể không thừa nhận, thì ra từ đầu tới cuối, tôi yêu, chỉ là khái niệm của tình yêu mà thôi.

Nếu có thể trở về quá khứ, có thể cho tôi trở về năm tôi mười tám tuổi, tôi nhất định sẽ nói với mình ngay lúc đó: “Khi còn trẻ, khi cô nghĩ là cô đang yêu một người, thì cũng không nên yêu hết mình. Nếu đã thử qua, mà anh ta vẫn đối với cô vô tình, thì nên dành lại một chút sức lực, để yêu bản thân mình cho thật tốt.”