Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 40




Rời đi? Nghĩa là sẽ không bao giờ gặp lại nữa sao? Không! Anh không cho phép! Tần Mặc Nhiên giơ đôi bàn tay to kéo Tô Ca lại, ôm cả người cô vào lòng. Trán anh chạm vào mi tâm cô, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng ánh mắt của Tô Ca, để cô có thể nhìn rõ hình ảnh mình trong đôi mắt anh.

"Anh không cho phép! !"

Đôi mắt Tô Ca rũ xuống, hơi bất đắc dĩ nhìn ánh mắt kiên định của người đàn ông trước mắt. Cô nở nụ cười nhạt:

"Tần Mặc Nhiên, anh dựa vào cái gì mà không cho phép hả ? Tôi không phải vật sở hữu của anh. Chẳng qua là vì thế lực của mình, anh tiện tay mang tới một người để làm mồi nhử, dùng xong rồi thì tiện tay ném đi thôi.”

Tần Mặc Nhiên nghe cô nói, bàn tay đang đặt bên hông nắm chặt eo cô, khuôn mặt nhăn lại thâm trầm như mực. Anh vừa định mở miệng, liền bị Tô Ca lấy tay bịt kín. Cô không muốn những lời anh sắp nói sẽ làm dao động quyết tâm của mình. Nụ cười trên mặt càng trong trẻo lạnh lùng hơn:

"Tần Mặc Nhiên, hai lần, hai lần đều như vậy. Lần này may mắn có Trăn Mạc cứu tôi, lần sau thì sao? Lần sau tôi biết trông cậy vào ai?"

"Sẽ không! Tiểu Cách Cách! Tin anh, đây tuyệt đối là một lần cuối cùng!" .

"Vậy ư?" Tô Ca nhẹ giọng cất tiếng, nhìn chằm chằm Tần Mặc Nhiên, vẻ đau xót tràn đầy trong đôi mắt, khẽ cười. Cô giãy khỏi vòng tay của người đàn ông, học cách Tần Mặc Nhiên vẫn luôn làm với mình, đặt một nụ hôn lạnh như băng lên trán anh rồi mới nói:

"Sẽ không, đến khi nào tôi chết, đó mới là lần cuối cùng."

Đã đến nước này, anh còn có thể nói gì? Tần Mặc Nhiên thất vọng buông tay. Anh cúi thấp đầu, không nhìn cô nữa, chỉ cất giọng khàn khàn, nói nhỏ như nói với không khí:

" Đi luôn bây giờ à?"

"Đúng vậy." Giọng nói của Tô Ca chưa bao giờ kiên quyết như lúc này.

Bàn tay Tần Mặc Nhiên xiết chặt, rồi cuối cùng cũng buông lỏng xuống. Hiên Mộc nói rất đúng, bây giờ giữ cô ở bên người là một hành động rất không lí trí. Hơn nữa, cái chết của Trăn Mạc đã để lại trong lòng cô một bóng ma khó có thể tiêu tan. Để cho cô rời khỏi anh, yên tĩnh một thời gian, khôi phục cuộc sống của người bình thường cũng tốt.

Có điều để cô rời đi lúc này cũng không có nghĩa là anh sẽ buông tha cô! Đợi đến khi anh có thể hoàn toàn khống chế các thế lực hỗn loạn bên trong “Sát”, anh nhất định sẽ đón cô quay về. Nếu như là trước đây, anh còn có thể sẽ buông tay, sẽ nghĩ cách để xóa sạch dấu vết giữa hai người, nhưng trải qua đêm qua, giờ đây bắt anh buông tay, là điều tuyệt đối không thể . Tô Ca là người phụ nữ duy nhất Tần mặc Nhiên anh thừa nhận!

"Mặc quần áo vào trước, ăn sáng xong anh đưa em đi" . Giọng Tần Mặc Nhiên lại khôi phục sự trầm thấp trước sau như một. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tinh tế của Tô Ca, không muốn bỏ sót bất kỳ một chỗ nào. Lần này chia cách, có lẽ cũng ít nhất nửa năm không được gặp, anh muốn nhìn thật kĩ hình bóng của cô, muốn khắc sâu hình bóng cô vào trong lòng mình.

Tô Ca nghe vậy, sắc mặt thoáng qua một tia buồn bã, rồi lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tươi cười để lộ ra má lúm đồng tiền.

"Cám ơn, có điều trước đó, anh còn phải sắp xếp ba việc cho tôi. Một, tôi muốn thấy bốn kẻ súc vật kia. Hai, dẫn tôi đi gặp Trăn Sinh. Ba, làm phiền anh đi mua cho tôi một hộp thuốc tránh thai".

Nghe được ba chữ "Thuốc tránh thai", khuôn mặt vốn lạnh lùng cứng rắn của Tần Mặc Nhiên lập tức đen lại. Cô phải uống thuốc, có nghĩa là chuyện tối qua. . . . Bọn họ đáng lẽ có thể có con, thế nhưng cô lại không muốn! Cô. . . Không cần đứa con của bọn họ!

Sương mù bao phủ trong đôi mắt của Tần Mặc Nhiên, nhưng một giây đồng hồ sau, bờ môi chỉ đành nở nụ cười khổ. Không thể không thừa nhận, hết thảy những việc này, kì thực đều do chính anh tạo thành. Tần Mặc Nhiên à, khi mày trơ mắt nhìn cô bị bắt đi, chẳng phải đã dự liệu được mọi chuyện sau này rồi sao? Vậy bây giờ mày đang tức giận cái gì? Mày có tư cách tức giận ư?

"Tôi đi sắp xếp." Không có dũng khí nhìn Tô Ca thêm một cái, Tần Mặc Nhiên nhặt bộ quần áo dưới đất lên, rồi sau đó tay cầm áo khoác, thân thể cứ để trần như vậy đi ra cửa.

Nửa giờ sau, Tô Ca mặc một bộ váy dài có viền trắng, chân mang đôi giày sáu cen-ti-mét, đi theo sau Tần Mặc Nhiên tới một nơi u tối. Dường như không có mấy ánh sáng có thể chiếu vào gian phòng cũ nát này. Trong phòng là một người vóc dáng chắc nịch, ánh mắt sáng ngời nghênh đón người đàn ông dẫn đầu.

"Người đâu?". Giọng của Tần Mặc Nhiên không giận mà uy.

"Lão đại, ở bên trong!" . Tô Ca nghe vậy, không chờ Tần Mặc Nhiên lên tiếng, lắc người đi vào. Bên trong có bốn người đàn ông, giờ phút này đang nằm trên đất như chó. Quần áo trên người đều đã rách tả tơi thành vải vụn, trên người đầy những vết roi đỏ thẫm. Da tróc thịt bong, máu thịt lẫn lộn, ngay cả trên mặt cũng chồng chất vết roi. Xem ra, trước đó thuộc hạ của Tần Mặc Nhiên đã tiếp đãi bọn họ thật tốt một phen.

Tô Ca liếc một cái liền nhận ra A Thành trong bốn người. Lúc này anh ta đang lùi người liên tiếp lại sau, tận lực thu người lại, muốn dùng thân thể ba người kia ngăn cản tầm mắt Tô Ca. Không ngờ hành động này vốn chỉ uổng công. Tô Ca khẽ nâng chân trái, đôi giày cao sáu cen-ti-mét bước qua mấy người kia, đi tới trước mặt hắn. Sắc mặt hời hợt, giọng nói lạnh như băng vang lên:

"Chính là hắn rồi !"

Thân thể A Thành không khống chế được bắt đầu phát run. Trong tiềm thức hắn đã nhận ra ngày hôm nay sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng không biết làm cách nào thoát được. Tô Ca nâng chân, dường như đang suy tư điều gì đó. Một giây kế tiếp, trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác, cô chuyển bước hung hăng dẫm lên hạ bộ của A Thành!

"A! ! ! !" Chỉ nghe một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, cơ thể A Thành lập tức cong lại, hai tay cố giãy mong thoát khỏi chân Tô Ca, thế nhưng đôi tay nặng nề căn bản lại biến thành trở ngại cho hành động của hắn. Ba người còn lại nhìn Tô Ca với sắc mặt đầy kinh sợ, muốn mở miệng, lại cảm giác cổ họng giống như là bị thứ gì đó bóp chặt, căn bản không thể thốt ra được bất cứ âm thanh nào.

Chân của Tô Ca vẫn giẫm ở cái vị trí kia, thân thể hơi nghiêng gần như là dồn tất cả sức lực trên người vào đó. Một lúc lâu sau, tiếng kêu của A Thành từ cao vút lúc ban đầu dần biến thành thống khổ nghẹn ngào, cho đến tận khi hạ bộ có máu chảy ra, nhiễm đỏ cả đôi giày màu trắng của Tô Ca, cô mới hơi nhấc chân lên. Rồi sau đó, trước ánh mắt kinh sợ của tất cả mọi người, cô đạp xuống một cách tàn nhẫn, gót giày day đi day lại vài cái thật mạnh trên đó

A Thành đã đau tới mức ngất đi. Nụ cười nhạt trên môi Tô Ca càng sâu hơn, nâng chân lên đi về phía một người đàn ông khác bên cạnh. Tên kia bắt gặp ánh mắt khát máu của Tô Ca, thân thể không khống chế được mà run rẩy mãnh liêt. Một mùi khai truyền đến, hóa ra hắn sợ tới mức tè ra quần.

"Đủ rồi!" Tần Mặc Nhiên bước nhanh đi tới, một bên kéo Tô Ca qua rồi bế cô lên. Tiểu Cách Cách của anh làm sao có thể làm chuyện hung tàn như vậy? Anh không muốn nhìn thấy tay cô dính bất cứ một tia máu nào. Anh muốn cô mãi giống như lúc mới gặp gỡ vậy, trong sáng và tốt đẹp.

Còn việc kia, Tần Mặc Nhiên quay đầu dặn dò thủ hạ trông coi:

"Mang ba tên còn lại đều phế đi! Nhớ lúc cắt phải cẩn thận một chút, chớ giết chết người, tôi còn có lời muốn hỏi”.

"Vâng lão đại" . Người đàn ông lên tiếng trả lời liền lấy từ trong túi bên hông ra một con dao găm. Ánh sáng sắc bén âm u phản xạ trên lưỡi dao. Ngay tức khắc ba người ngã trên mặt đất cùng nhau khóc lóc van xin:

"Tần lão đại xin chớ động thủ! Người muốn biết cái gì chúng tôi nhất định nói! Tuyệt đối sẽ không có nửa điểm giấu giếm!"

Đối với đàn ông, điều lăng nhục lớn nhất dĩ nhiên chính là nỗi đau tuyệt tự. Thay vì bị thiến về sau không thể quan hệ, trở thành một quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ, còn không bằng trực tiếp cho bọn hắn một đao còn thoải mái hơn.

Thế nhưng Tần Mặc Nhiên không thèm nhìn đến, liền ôm thân thể mềm mại thơm mát của Tô Ca trong ngực, đi ra bên ngoài.

"Từ từ đã!" Chỉ nghe được một tiếng lạnh lẽo của Tô Ca, Tần Mặc Nhiên ngẩng đầu, mới phát hiện thì ra cô cũng không phải đang nói với mình. Đôi đồng tử của Tô Ca nhìn chằm chằm cây dao găm người kia cầm, khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt như băng nhọn đâm thẳng vào vào trên người tên kia, nhìn cho đến khi vẻ mặt hắn dâng lên nỗi kinh sợ, cô mới khẽ nhếch khóe môi:

" Sau khi cắt thì đừng vứt, nhất định xào lên thành món ăn rồi đút vào miệng chúng! Đã nghe rõ chưa? !"

"Nghe. . . Nghe được. . ." Cho đến khi tên đàn ông kia cúi đầu dưới cái nhìn chằm chằm của cô, Tô Ca mới nở nụ cười hài lòng.

Cô nhấc chân đá khẽ vào Tần Mặc Nhiên. Tới khi đôi mày anh nhíu chặt nhìn cô thì cô mới cười nói:

"Bây giờ dẫn tôi đi gặp Trăn Sinh thôi. "

Nói dứt lời, cô khép hờ đôi mắt, cả người vùi vào trong ngực của anh, toàn thân không còn một sức lực nào, chỉ có thể dựa vào anh thật chặt. Bàn tay to của Tần Mặc Nhiên vỗ nhẹ lên tóc Tô Ca đầy thương tiếc. Nhẹ nhàng xoa mấy cái, anh không có mở miệng, nhưng đáy mắt màu mực sâu hơn bất cứ thứ gì khác. Rốt cuộc là phải trải qua việc tàn nhẫn như thế nào mới có thể khiến con thỏ nhỏ thuần khiết như cô trở nên sắc bén như thế, chuẩn bị một giây kế tiếp liền cắn đứt cổ của con sói mẹ nhỏ, mang theo khuôn mặt quật cường và mùi máu tanh đầy người?

Tiểu Cách Cách, đều tại anh. Thực xin lỗi em! Trái tim dường như bị gai nhọn đâm vào bắt đầu sinh đau, Tần Mặc Nhiên vỗ ngực, cuối cùng vẫn nhanh chóng quên đi đau đớn kia.

Lúc Tô Ca nhìn thấy Trăn Sinh, cậu đang ngồi chổm hổm một mình trên ghế sa lon, cái đầu dài chôn chặt trong cánh tay, không có bất cứ âm thanh nào, giống như đã hoàn toàn ngủ thiếp đi. Tưởng Tình ngồi ở một bên ghế sa lông đang nhìn cậu, cho đến khi nhìn thấy bọn họ bước vào, cô ấy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ra ngoài.

Tô Ca từng bước từng bước đi vào. Cô từ từ ngồi xổm xuống, đôi tay khẽ nâng đầu cậu bé lên. Bắt gặp đôi mắt vô hồn đầy tơ máu kia, cô hơi chấn động, sau đó liền ôm lấy cậu bằng một tay. Một lúc lâu, cho đến khi hoàn toàn đè xuống sự nức nở nghẹn ngào sắp tràn ra khỏi cổ họng, Tô Ca mới mở miệng nói:

" Trăn Sinh, anh em ủy thác em cho chị, em, có bằng lòng đi theo chị không?"

Uỷ thác. . . . . . . . Khi nghe đến một từ ấy, thân thể nhỏ bé và yếu ớt của Trăn Sinh lập tức chấn động mạnh, thật lâu sau cũng không có bất cứ cử động nào, cứ để mặc cho Tô Ca ôm như vậy. Hình như là qua thật lâu, lâu đến nỗi trong lòng Tô Ca cũng bị sự áy náy và đau đớn bao phủ, mới nghe được cậu khẽ trả lời một tiếng “Vâng”.

“Vâng”, chính là đồng ý giao cuộc sống của mình sau này cho cô lo liệu, cũng có nghĩa là cậu sẽ tin tưởng cô giống như Trăn Mạc sao? Một giây kia, trong lòng Tô Ca ngũ vị tạp trần, nhưng rõ ràng trong lòng có một nơi nặng hơn một chút. Có một thứ tên là trách nhiệm mơ hồ rơi xuống trong tim cô. Không kìm nén được, cô lại ôm Trăn Sinh chặt mấy phần.

Lo lắng và rối ren cũng dần dần chìm xuống, trong mắt Tô Ca dần lộ ra kiên định. Từ nay về sau, Trăn Sinh, còn quan trọng hơn cả tính mạng cô! Cô nhất định sẽ để cậu rời xa đau đớn của cuộc đời này, làm một người vui vẻ, sống cuộc sống vô lo vô nghĩ.

Đến tận khi ngồi trên máy bay, nhìn máy bay lơ lửng giữa tầng mây, Tô Ca mới than nhẹ một tiếng. Một giọt lệ trong suốt chảy xuống từ hốc mốc mắt cô, rồi sau đó dần dần khô đi. Cô nhớ tới lúc cô ôm Trăn Sinh nói muốn rời khỏi ngay lập tức, khuôn mặt của Tần Mặc Nhiên trong nháy mắt đóng băng, còn cả sự bi thương không thể xóa hết nơi mi tâm. Chuyện cho tới bây giờ, nếu như cô còn dám nói người đàn ông này không yêu cô chút nào, không thể nghi ngờ chính là lừa mình dối người.

Nhưng cho dù là yêu thì thế nào? Trăn Mạc giống như một cái gai đâm sâu vào tận xương tủy, ngăn cách giữa hai người bọn họ, lúc nào cũng nhắc nhở cô, tình yêu và tin tưởng đều là những chuyện xa vời cỡ nào. Người đặt ta ở trong lòng, sẽ vì ta mà tính mạng cũng bỏ qua; cũng có thể là một nhân vật nhỏ bé ta không thèm để ý, mà không phải người ban đầu ta nhận định, là một người toàn thân hào quang lấp lánh, khoác trên mình chiếc áo của người anh hùng Mr White. (đây chắc là một nhân vật nào đó trong phim nước ngoài)

"Bạch Luyện? Chị làm sao vậy?" Tiếng nói yếu ớt của thiếu niên vang lên. Đang gối trên chân cô ngủ yên, cậu bé trở mình một cái liền ngồi dậy, mở to mắt nhìn cô chằm chằm, hai gò má trắng nõn ửng hồng, giống như là một con vật nhỏ đáng yêu.

Đứa bé này cũng giống như Trăn Mạc, cũng thích gọi cô là Bạch Luyện. Bạch Luyện, Tô Ca che mặt, bỗng nhiên đứng lên khóc thầm . Cô cứ như vậy vội vội vàng vàng mang theo Trăn Sinh đi, thậm chí ngay cả dũng khi đi nhìn thi thể Trăn Mạc một lần cũng không có. Trăn Mạc, Trăn Mạc, cậu có trách tôi không?

Tôi là một người phụ nữ vừa không có dũng khí lại vừa ích kỷ nhát gan. Tôi sợ nhìn thấy cậu, toàn bộ ký ức về má lúm đồng tiền như mộng kia sẽ lại hiện về. Tôi càng sợ sẽ làm bẩn đôi mắt ngây thơ không hiểu sự đời của Trăn Sinh. Thế nên, người đàn ông như cậu, chắc là sẽ không oán trách tôi đúng không?

Đúng vậy, một người đàn ông. Bắt đầu từ ngày đó, Trăn Mạc ở trong lòng cô không còn là một thiếu niên trong Thiên Diễm chỉ vì bảo vệ em trai mà mặc cho người ta khi dễ, mà là một người đàn ông thực sự.

Nếu như không có Trăn Mạc, vậy bây giờ người đầy vết thương đang nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo kia, chẳng phải sẽ là cô ư? Trăn Mạc, từ nay về sau sẽ giống như vết chu sa mọc ra giữa mi tâm cô. Mỗi lần nhớ đến, nơi nào đó trong tim sẽ không khống chế được mà dâng lên đau đớn.

Chẳng biết lúc nào, chợt có một đôi tay thiếu niên mảnh khảnh đặt lên lưng Tô Ca, vỗ nhẹ. Ánh mắt Tô Ca nóng lên. Dường như cô muốn ngay lập tức mở cửa sổ ra từ nơi cách mặt đất ba mươi ngàn thước này nhảy xuống.

*1 thước = 23cm

Bản thân làm hại đứa nhỏ mất đi người thân duy nhất, vậy mà cậu còn an ủi cô ư? Tô Ca ôm cánh tay chặt hơn, thật lâu sau mới có dũng khí ngẩng đầu. Nhìn Trăn Sinh nở nụ cười vui vẻ, cô lấy tay vò rối tóc cậu, sau đó ôm chặt thân thể nhỏ bé của cậu trong ngực mình, giống như đang sưởi ấm.

"Trăn Sinh, chị dẫn em về nhà."

Đến Dương Châu thì cũng đã gần 4 giờ chiều. Tô Ca dắt tay Trăn Sinh đi xuống máy bay. Trăn Sinh vẫn rất ngoan ngoãn mặc cho Tô Ca dắt, giống như trao hết sự tin tưởng của mình, mặc cho cô kế tiếp có dẫn cậu đến nơi nào đi chăng nữa. Sự nhu thuận làm đau lòng người.

Thời điểm đi qua phòng vé, Tô Ca mơ hồ nghe được có người gọi mình, là một giọng nam trầm ổn. Tô Ca vừa quay đầu lại, liền thấy sau lưng một người đàn ông mặt mũi cương nghị trong bộ quân trang phẳng phiu. Cẩn thận quan sát, một lúc lâu sau cô mới chợt nhớ ra.

Người này chính là vị Trung tá trước đó đã cùng cô coi mắt, hình như gọi là Mục Dung Cẩm. Hạ mi mắt, Tô Ca khẽ mỉm cười:

"Anh Mục gọi tôi có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là tình cờ gặp lại cô nên chào hỏi mà thôi" .

Khuôn mặt cương nghị thoáng xuất hiện vẻ ngượng ngùng. Tô Ca làm như không nhìn thấy. Cô hơi gật đầu, liền nói:

"Nếu không có ciệc gì, tôi mang em trai đi trước về nhà ăn cơm. Anh Mục, hẹn gặp lại sau.”

Dứt lời rất tự nhiên vẫy vẫy tay, rồi sau đó dắt tay Trăn Sinh vững bước rời đi.

Sau lưng, cậu lính cấp dưới bên cạnh thấy sắc mặt Mục Dung Cẩm đen như than, liền nhìn anh ta trêu ghẹo nói:

"Đội trưởng, anh không phải vừa mới nói biết người đẹp kia sao? Nhưng trông người ta giống như hoàn toàn không nhớ nổi hình dáng của anh vậy?”

Nghe thế, nét ngượng ngùng trên mặt Mục Dung Cẩm lại càng thêm rõ ràng, bàn tay một cái liền chụp được cậu ta, hũng dữ nói:

“Thằng nhóc này! Ngươi quản làm gì! Còn ba hoa nữa thì trở về tiếp tục giặt tất cho tôi”.

Vừa nghe đến cái từ "giặt tất" này, cậu lính kia trong nháy mắt im bặt, mặt cũng xanh cả lại, quả thật muốn vả vào mặt mình mấy phát. Chính cậu ta là người gây họa, chậc chậc, đống tất thối kia của đội trưởng, hắn chỉ sợ sau khi giặt xong mình cũng bị xông chết rồi.

Chỉ có chân mày Mục Dung Cẩm hơi nhíu lên, trên mặt tất cả đều là vẻ nghi hoặc. Cô gái này…

Mẹ, trước còn thấy rực rỡ như ánh mặt trời, sao thoáng cái đã lạnh như núi băng rồi? Chẳng lẽ chính là một câu chân thối của mình dạo trước đã làm mất lòng cô ấy ư?

Ừ, chắc là vậy. . .