Một góc nào đó trong lòng giống như bị mèo cào, có chút nhột nhạt. Tần Mặc
Nhiên. . . Anh đang khẩn trương vì cô sao? Nhưng đừng nói hiện giờ trên
mặt cô được cặp tay khéo léo của Diễm Hồng hóa trang, chỉ dựa vào cái
chụp mắt nơ bướm mà hôm nay cô tự giác mang vào thì Đường Lăng cũng
không có khả năng nhận ra cô một cách dễ dàng.
Lại nói Đường Lăng chậm rãi quan sát cô một lúc, khóe môi hiện lên nụ cười gian tà, quay đầu lại nói với Tần Mặc Nhiên:
"Hôm nay Tần lão đại thật là nóng tính. Chỉ là khi không cậu nhóc này lại
chọc giận tới anh, còn là… Không lẽ mấy chục năm nay Tần lão đại trên
núi tu hành, không được ăn mặn, rốt cuộc đã ngán, không vừa lòng, nên
gần đây bắt đầu ham muốn cưỡng cầu?"
"Cám ơn Đường Thiếu quan
tâm, Tần mỗ rất tốt. Chỉ là nhìn thấy thư sinh này tay chân vụng về,
thật chướng mắt mà thôi." Tần Mặc Nhiên cười nhạt nói.
Nhưng mà
Tô Ca lại cảm thấy rõ ràng nụ cười của anh lạnh đi mấy phần. Giờ phút
này anh ngẩng đầu nhìn Tô Ca, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng. Vậy mà Tô Ca lại mơ hồ cảm thấy hình như anh đang truyền đạt cái gì đó với
mình. Khom người một cách cung kính, cô muốn lui ra ngoài.
"Tiểu bảo bối, chạy đi đâu" Đường Lăng đã sớm có chuẩn bị, kéo tay Tô Ca lại, gắt gao giữ chặt. Trên mặt lộ ra vẻ hài lòng nói:
"Xem ra bộ dạng rất ngây ngô, một chút phóng đãng cũng chưa từng thử qua.
Mới vừa rồi tôi còn muốn Diễm Hồng đưa một cậu nhóc tới chơi, không ngờ
vận số của mình thật tốt, mới nhắc đã có tới tay."
Đường Lăng vừa nói vừa quan sát Tô Ca một cách chăm chú rồi gật gù hài lòng. Tốt lắm,
mặt mày trắng noãn, xúc cảm mịn màng, là món đồ chơi tốt. Hắn liếc mắt
nhìn Tần Mặc Nhiên một cái. Sắc mặt của Tần Mặc Nhiên trước sau không
thay đổi, chỉ là ánh mắt chán ghét lại hiện ra cực kỳ rõ ràng.
Đường Lăng ngả ngớn vuốt ve cằm của Tô Ca, thổi lên tai của cô một hơi tà khí rồi nói:
"Xem ra thì có hơi vụng về ngốc ngếch, nhưng tôi thích!"
Giọng nói của hắn chợt chuyển lạnh:
"Bất quá là không biết quy cũ! Cậu làm Tần lão đại mất hứng, đương nhiên tôi không thể bỏ qua. Còn không mau tới đây mời rượu cho lão đại."
"Dạ!"
Tô Ca để cái khay trên bàn, cầm một ly rượu đỏ đi về phía Tần Mặc Nhiên,
nhưng trong lòng lại có chút bất an, rốt cuộc cái tên biến thái Đường
Lăng này có ý đồ gì. Cô khẳng định là hắn không nhận ra mình. Bởi vì vừa rồi khi hắn nhìn cô, ngoại trừ ánh mắt giống như sói đói đang thưởng
thức đồ ăn ra, căn bản không có chút cảm giác quen thuộc nào.
Ba
giây đồng hồ, cô đi tới trước mặt Tần Mặc Nhiên, nhưng lại có cảm giác
lâu như ba năm vậy. Đưa ly rượu ra, cô cụp mắt xuống, giọng nói có vẻ
ngập ngừng :
"Tần lão đại, Bạch Luyện xin lỗi anh."
Tần
Mặc Nhiên đưa tay tiếp nhận ly rượu, thản nhiên nhìn cô, kèm theo ý tứ
trấn an rõ ràng, sau đó hơi ngửa đầu, uống cạn ly rượu. Nhét ly rượu vào tay của Tô Ca rồi nói :
"Cậu có thể ra ngoài" .
Tô Ca cúi đầu lui ra, đi chưa tới cửa thì đã bị Đường Lăng kéo tay lại, hắn lắc đầu thở dài nói :
"Xem ra Tần lão đại vẫn còn chán ghét cậu nha."
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cúi người, hôn một cái lên mặt Tô Ca rồi nói :
"Cậu đi xuống trước đi. Tối nay theo tôi."
Nói xong, hắn tiện tay lấy từ trong túi ra tờ chi phiếu, vỗ mạnh lên mông
của cô một cái, rồi sau đó nhét nó vào khe hở trên cổ áo sơ mi của Tô
Ca.Trước khi hắn buông cô ra, hắn còn vuốt ve cái xương quai xanh xinh
đẹp của cô. Ngay lúc đó, Tô Ca cảm giác tim của mình muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực. Ngực của cô bị bó chặt ngay ở phía dưới, chỉ cần hắn dời tay
xuống một chút nữa thôi… Không dám nghĩ tiếp, Tô Ca đi thật nhanh ra
cửa. Đến khi về tới phía sau quầy rượu, cô mới thở dốc một hơi.
Trong phòng, Đường Lăng bắt chéo chân nhìn Tần Mặc Nhiên nói:
"Thỉnh thoảng Tần lão đại nên bắt chước người ta hưởng thụ đời sống một chút,
không cần lúc nào cũng mặt lạnh như thế. Tên nhóc kia bị anh nhìn phát
hoảng rồi."
Nếu hắn lại gần một chút, sẽ phát hiện đáy mắt sâu thăm thẳm của Tần Mặc Nhiên sắp nổi lên phong ba.
Đáng tiếc lúc đó hắn chỉ lo vuốt ve tay của mình, trên đó vẫn còn lưu lại
cảm xúc da thịt nõn nà của người thư sinh kia. Vừa rồi mới tới gần cậu
ta, hình như mình còn ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho nữa
người dưới của mình kìm chế không được mà cương cứng. Đã nhiều năm lắm
rồi, cậu ta là người thứ hai, ngoài Hiên Mộc ra, có thể khiến hắn có
phản ứng trong nháy mắt.
Nếu không có Tần Mặc Nhiên ở đây, nếu
bây giờ không phải còn có chuyện phải làm, theo thói quen của hắn, thì
đã sớm làm thịt thư sinh kia rồi. Ưm, hình như tên của cậu ta là Bạch
Luyện, nhưng là một món hàng tốt. Xem ra, đêm nay chính là đêm tuyệt vời nha.
Tần Mặc Nhiên nhíu chặt mày, rồi lại thả lỏng, mặt không
biến sắc. Trong bụng anh rõ ràng, Đường Lăng không phải là người dễ đối
phó. Nếu như không nắm chắt một đòn trúng đích, Tần Mặc Nhiên anh tuyệt đối sẽ không ra tay. Sói là một loại thú không dễ thuần phục. Một đao
cắt đứt cổ mới là cách đối phó hữu hiệu nhất.
Màu mắt của Tần Mặc Nhiên ngày càng đen thẫm, giống như sương mù mùa đông bao phủ. Cặp mắt
sơn màu khẽ động, che dấu tất cả những suy tư, bất kỳ ai cũng khó đoán
được.
Tô Ca núp ở đằng sau quầy bar, vẫn còn chưa tỉnh hồn. Móc
ra tấm chi phiếu mà tên biến thái Đường Lăng kia vừa mới đưa, phản ứng
đầu tiên của cô chính là xé bỏ, nhưng chưa kịp xé thì cô dừng tay lại.
Mắt Tô Ca đảo một vòng, cẩn thận xếp lại tấm chi phiếu rồi cất vào trong túi quần. Hừ, vứt bỏ? Như vậy thì quá lời cho tên biến thái này mà! Đợi khi trở về, đem quyên từ thiện thì tốt hơn.
"Cậu đang làm gì ở đây?"
Giọng nói trong như suối ngọt vang lên. Tô Ca quay đầu lại thì thấy Minh Hà.
Mặt mày Minh Hà nhíu lại, nhìn cô nghi hoặc. Tô Ca buông tay nói:
"Có người đàn ông mới cho tôi chi phiếu ba mươi vạn, để tối nay tôi hầu hạ hắn."
Tô Ca giả đò phớt tỉnh, trên thực tế, chỉ mình cô biết mình khẩn trương
bao nhiêu. Mặc dù cô đang trốn ở nơi này, giả làm Ngưu Lang. Nhưng nếu
thật phải hầu hạ tên biến thái kia ở trên giường, cô nhất định sẽ không
nhiều lời mà trèo tường, leo ra từ cửa sổ nhà cầu bỏ trốn.
Tô Ca cô biến thành đất sét để cho người khác tùy tiện nhào nặn từ khi nào
vậy? Bĩu môi, bây giờ Tô Ca mới phát hiện tuy vừa rồi cô khẩn trương khi đối mặt với tên biến thái kia, nhưng cô thật không có bất kỳ cảm giác
sợ hãi nào. Là vì Tần Mặc Nhiên thôi. Mặc dù cô nhìn không thấu người
đàn ông này, anh lại lúc nóng lúc lạnh đối với cô. Nhưng trực giác lại
cho cô biết anh nhất định sẽ che chở cô!
Nghĩ đến đây, Tô Ca không khỏi lắc đầu một cái, hoài nghi có phải mình mắc chứng tự kỷ quá độ hay không?
"Tiểu Bạch Kiểm, cậu đang nóng lòng tiếp khách hả?"
Giọng nói Minh Hà nhè nhẹ giễu cợt. Tô Ca tức giận trừng mắt liếc hắn một cái nói:
"Chính là người khách đó ép tôi phải lấy. Làm sao tôi có thể từ chối?"
Vừa dứt lời thì cô thấy sắc mặt Minh Hà đột nhiên tái nhợt. Lúc này, Tô Ca
mới phát hiện có gì đó bất thường, tính mở miệng, nhưng nói không ra
được chữ nào. Đang rối rắm, không biết phải nên làm thế nào cho đúng thì lại thấy Minh Hà bình tĩnh trở lại, nhìn cô nói:
"Người khách
muốn bao cậu tối nay là ai? Tiểu Bạch Kiểm, thân phận khách hàng ở Thiên Diễm càng cao, đương nhiên giá trị thân thể của cậu càng lớn, tương ứng với bản tính hưởng thụ càng khác thường. Cậu hiểu chưa?"
Tô Ca gật đầu, nghề nghiệp như vậy, dĩ nhiên là có nhiều quy củ. Nhưng quan trọng là mình không cần biết mà thôi.
"Tiểu Bạch Kiểm, rốt cuộc khách bao của cậu tối nay là ai?"
"Đường Lăng" Tô Ca không chút nghĩ ngợi nói.
Nghe đến cái tên này, Minh Hà không thể khống chế mà run lên. Đột nhiên sắc mặt thay đổi một cách khó coi. Cậu ta nắm chặt bả vai của Tô Ca, ánh
mắt cực kỳ nghiêm túc nói:
"Cậu nói Đường Lăng ở phòng số 11*?”
*Phòng 11: mình dịch theo QT nhưng không biết sao đoạn trên Trăn Mạc nói phòng số 9, bây giờ đổi thành 11
Tô Ca gật đầu, cảm giác Minh Hà bóp vai của cô thật chặt, làm cô đau quá.
Đang muốn đẩy ra thì nghe giọng nói lạnh lẽo của Minh Hà vang lên:
"Tại sao cậu không ngoan ngoãn ở lại quầy rượu mà chạy tới phòng đó làm gì? Cậu thật sự muốn chết phải không?"
Thoáng cái, Tô Ca bị sắc mặt nặng nề của Minh Hà làm cho hết hồn. Sẽ chết?
Không phải mới vừa rồi Đường Lăng nhận không ra cô hay sao? Tại sao lại
nhắc tới chữ "Chết"? Môi dưới run khẽ, Tô Ca cà lăm giải thích:
"Mới vừa. . . Mới vừa rồi không phải là tôi tự ý bỏ đi! Đúng rồi… là Trăn Mạc, cậu ấy bảo tôi đi đưa rượu."
"Trăn Mạc?" Minh Hà mới vừa lẩm bẩm cái tên này thì không biết từ lúc nào,
Trăn Mạc đã đứng bên cạnh cậu ấy. Bình thường, khuôn mặt vốn dĩ khiêm
tốn, bây giờ lại đang mĩm cười châm chọc một cách khác thường, nói:
"Vừa rồi, người bảo cậu ta, cũng là người ép cậu ta đi, chính là tôi.”
"Tại sao cậu phải làm như vậy? Trăn Mạc? Tiểu Bạch Kiểm chỉ mới ở đây có hai ngày, làm sao có thể kết oán với cậu được chứ?"
Giọng nói của Minh Hà nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chú ý một chút, sẽ phát hiện âm thanh của cậu ấy tràn đầy thất vọng.
"Cậu còn hỏi tớ là tại sao?" Trăn Mạc bật cười, cười cho tới khi nước mắt tràn ra.
"Minh Hà, chúng ta vào Thiên Diễm cùng một lúc. Hôm nay cậu là thư sinh đứng
đầu bảng, lại được quý nhân cưng chiều, hàng ngàn khách hàng của Thiên
Diễm có ai đám đụng chạm tới cậu chứ? Còn tớ? Ở đây không phải ai có
tiền cũng chơi tớ được sao?
Tớ nói những lời này không phải là ghen
tỵ với cậu. Ngược lại, tớ phục cậu sát đất. Nhưng Minh Hà à, mỗi lần
cái tên họ Đường đó tới, ai bị hắn chơi không chết thì cũng tàn phế. Nếu là tớ, đương nhiên tớ mặc kệ, dù sao, cái mạng chó chết này đã không
còn quan trọng nữa.
Nhưng hiện tại không thể được! Em trai tớ,
Trăn Sanh, cũng phải vào Thiên Diễm làm để trả nợ cho gia đình! Họ Đường này thích chơi con nít, những đứa gày gò trắng noãn. Nếu vừa rồi tớ
không đem Bạch Luyện ra, có ai bảo đảm họ Đường kia sẽ không để mắt tới
Trăn Sanh?
Minh Hà! Tớ và cậu không giống nhau. Sau lưng cậu còn
có chỗ dựa, nên có thể bảo vệ cậu ta một cách dễ dàng. Không giống như
tớ, không có người chống lưng, nên không còn cách nào khác!
Muốn
chơi? Đèn cầy và roi da? Có thể! Nhưng tuyệt đối không thể làm tổn
thương đến Trăn Sanh. Chúng ta bán thân chỉ vì kiếm tiền, căn bản là
không nghĩ tới muốn thay đổi số mạng! Vừa rồi tớ làm như vậy không phải
là muốn hại người, chỉ là tớ đang dốc lòng bảo vệ người mà thôi!"